Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ

Chương 17: Giá Như



Chẳng biết mùa Thu của bạn thế nào, còn mua Thu của tớ thật sự rất không vui.

Chẳng biết do mùa Đông tới hay do lòng tớ nguội lạnh mà ban ngày thì oi bức, buổi sáng cứ thấy trong người lành lạnh, sau cơn mưa lại càng lạnh hơn.

Hôm qua tớ đi thử việc ở một chỗ làm mới, cửa hàng này nằm trên con phố Bạch Mai. Tớ thấy mọi thứ đều ổn, nhất là chị chủ và các bạn rất thân thiện, thời gian cũng linh hoạt với lịch học của tớ.

Tớ nghĩ bản thân sẽ làm lâu dài ở đây. Một đoạn đường mới in vào sau trong cuộc sống của tớ.



Mới thứ hai tuần này Hà vừa nói là chia tay người yêu rồi, lý do là bởi vì hai người không hợp nhau, không còn tìm thấy tiếng nói chung trong tình yêu, rồi cô ấy khóc. Hà rất xinh, tớ đã từng nói về cô ấy trong những câu chuyện của mình. Nếu có một điểm trừ thì đó là cô ấy rất gầy, ngày trước còn được bốn mươi cân, còn hiện tại đã thật sự chạm mốc ba mươi, đáng báo động.

Tớ nói với cô ấy: "sức khỏe của bạn không còn gọi là sinh lý bình thường nữa, nó chạm mốc bệnh lý rồi, nhưng mà là bệnh lý nghiêm trọng đấy."

Hà chỉ cười và không nói gì, chia tay xong cô ấy suy sụp lắm, tôi cũng chỉ biết nói là đừng khóc, rồi sẽ ổn thôi. Nguyên văn là như thế này:

"Không khóc, cảm giác này tôi cũng từng trải qua. Đồng ý là không có cách nào giúp bạn sáng chia tay thì chiều quên, nhưng chỉ một hai tuần thôi mọi thứ sẽ nguôi ngoai hơn. Không thể phủ nhận chúng ta đã từng rất yêu, yêu đến nỗi không chừa cho mình lấy một đường lui nào. Thế mà rồi cũng sẽ ổn thôi, tôi đã tốt hơn, tôi tin bạn cũng thế."

Và rồi hôm qua cô ấy lại nhắn tôi, cô ấy trong vẻ mặt ủ rũ, cô ấy nói không buồn. Nếu như Hoàng không đăng story thả thính có lẽ cô ấy còn buồn, nhưng hắn đã làm vậy thì không còn lý do buồn nữa.

Tôi nói: "được thế thì tốt."

Nhưng sau đó cô ấy lại bật khóc. Thật sự tôi khá khó xử, vì tôi không quen nhìn người khác khóc, Lan, con bạn cùng phòng tôi nó chẳng bao giờ khóc cả, cũng chẳng bao giờ có tình yêu nên tôi không quen.



Người ta nói một người phụ nữ nếu thật sự muốn quên đi thì chỉ mất mười bảy ngày, vì họ rất tuyệt tình, để quên đi một người rất yêu có thể đôi khi chỉ cần một người khác xuất hiện. Còn một người đàn ông để quên đi một người đã rất yêu phải mất mười bảy năm, nghe cái khoảng thời gian thật là dài, người đàn ông này chắc hẳn rất vỹ đại. Nhưng tôi không nghĩ thế, con trai hay con gái gì thì chỉ cần thật sự đã yêu, đã trao đi tình cảm và cả con tim thì giống nhau cả thôi, ai cũng phải mất rất lâu để quên đi. Con trai thường rất yêu mối tình đầu của mình, con gái có thể cũng thể, bởi vì ở thời điểm đó họ yêu bằng tất cả sự ngây thơ nhất, yêu bằng cả trái tim và hơi thở của sự nồng cháy.

Thời điểm đó không dính dáng tới cơm áo gạo tiền, không nghĩ tới vật chất lợi nhuận gì cả. Cái tình cảm ấy sau này và rất lâu sau đó thật sự không tìm lại được.

Vào ngày tớ và người ấy chia xa, anh ấy nói yêu là một chuyện, còn hợp lại là một chuyện. Hà cũng đã nói với Hoàng như thế. Thực ra bản thân tớ lại cảm thấy không có cái căn cứ nào cho điều đó, làm gì có ai sinh ra đã là hơn nhau ngay từ đầu, hay ngay cả khi đã chung sống hàng chục năm người ta cũng chưa gọi là hợp.

Tình yêu đơn giản lắm, khoảnh khắc hai người xa lạ gặp nhau chưa biết gì về nhau nhưng lại tự dưng cảm thấy rung động, thì đó đã là yêu rồi. Còn sau này có hợp thì đó là sự cố gắng của hai người.

Người ta thường nói ở trong một cuộc tình phải trải qua năm giai đoạn, và cái giai đoạn nhất định cuộc tình nào cũng phải trải qua đó chính là giai đoạn chán nhau. Cái khoảng thời gian mà chúng ta nhận ra tình yêu không còn mơ mộng như ngày đầu, chán nhau và khoảng thời gian ấy rồi vào khoảng sáu đến tám tháng sau khi yêu.

Nhiều lúc tớ cũng thắc mắc tớ và người ấy đã vượt qua thời gian ấy tại sao vẫn không đến được với nhau, cả Hà và Hoàng nữa. Nhưng đâu có phải cứ qua thời gian ấy là sẽ đến được giai đoạn cuối cùng. Có những người yêu cả thập kỉ cuối cùng vẫn chia tay đó thôi.

Cuối cùng thì tình yêu chính là không có căn cứ, không có cơ sở nào cả. Yêu thì hãy cứ yêu thôi, nếu chia tay thì đó cũng đã như thế rồi, không thể làm gì khác.

Tớ không thể ở gần Hà và giúp cô ấy vui lên, nhưng mỗi tối tớ hay gọi. Tớ về lúc 22: 00 và sau đó sẽ gọi cho cô ấy, ngày mai là một ngày tươi sáng, dù bạn đang ở trong một tình yêu đẹp hay ngay cả khi đã không còn ai bên cạnh thì hãy cứ vui vẻ. Mùa Đông sắp tới rồi, tạm biệt cậu của năm ngoái, tạm biệt cả buổi sáng hôm thứ ba, chúng ta thật sự không còn nữa. Giá như, chúng ta chưa từng gặp nhau, không quen biết, cứ như hai đường thẳng song song không cắt nhau thì không có tình yêu rồi.

Chính là trên đời không có giá như nên chúng ta dù từng vuông góc, cắt nhau thậm chí trùng nhau thì rồi cũng sẽ chia xa. Hãy coi như đây là một kỷ niệm, cất thật sâu nhé và không nhắc lại với người sau.

Sau này, em và người đó mới là chúng tôi, còn anh mãi là nốt chu sa đỏ không bao giờ bị xóa nhòa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv