Còn chưa tới hai tiếng nữa, tôi và bạn sẽ cùng nhau bước vào một tuần mới, nói đúng hơn đó là một trang mới của cuộc đời sắp tới.
Bạn biết không? Trong tình yêu không ai người ta phân biệt giàu hay nghèo, lớn tuổi hay ít tuổi cả mà họ chỉ nói hai người có yêu nhau không?
Tôi có một người bạn như thế này, Hà Anh là một cô gái rất dịu dàng, xinh đẹp và có chiều cao khá ấn tượng là trên một mét sáu. Vẻ đẹp của cô ấy như được hòa quyện từ vẻ đẹp của núi sông non nước quê hương cùng một chút sang trọng, cao quý mà tao nhã của người con gái thành thị. Cô ấy cũng có nét sống rất trưởng thành, nói đúng hơn là có khao khát và muốn sống được thỏa ước muốn của chính bản thân.
Vào một ngày, có lẽ là trời không mưa, nhưng những vạt nắng chiếu xuống cũng không thật sự là ấm áp, đó là khi cô ấy vừa tốt nghiệp lớp 12, cô ấy phải lấy chồng theo sắp xếp từ phía gia đình.
Nói sao nhỉ? Tôi biết chồng cô ấy, nếu không muốn nói anh ta cũng là bạn học của tôi từ những năm lớp ba thời tiểu học, đến hết cả những ngày cuối cùng của cấp trung học cơ sở. Anh chàng đó à, theo đánh giá của tôi thì có lẽ là khá hiền lành, có những suy nghĩ của người trưởng thành. Và cuộc hôn nhân này sẽ rất tốt đẹp nếu như đó là tình yêu và là tình cảm đến từ chính đôi bạn trẻ chứ không phải hôn nhân gượng ép.
Quê tôi quanh năm làm nông, trồng ngô cấy lúa, hết sức vất vả. Thỉnh thoảng tôi lại nhận được những cuộc gọi như thế này:
"Alo, bạn ơi, dạo này có khoẻ không? Đi học đã về chưa? Lên nhà chơi đi."
Hoặc là có những lúc tiếng khóc lại vang lên từ trong điện thoại, tiếng khóc không đến nỗi đau xé ruột gan như truyện ngôn tình hay viết, nhưng đó lại là tiếng khóc khắc khổ của cô gái xóm nghèo, đã phải làm vợ, làm mẹ tuổi đôi mươi, khi lũ bạn của mình đang đi học, đi làm, đi chơi và hưởng thụ cuộc sống tự do.
"Bạn ơi, t phải làm sao nhỉ? Thật sự thì t muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này quá. T và chồng làm gì có tình yêu, trước không có, bây giờ cũng không có, làm sao sống với nhau cả cuộc đời hả bạn?"
Tôi chỉ cười trừ, tôi cũng không biết phải nói sao với Hà Anh. Tôi không thể khuyên cậu ấy là thôi không thích rồi thì hãy chia tay, cũng không thể nói là không thích rồi sao lấy, không thích thì ngay từ đầu không nên đồng ý lấy chứ. Tôi một lúc sau mới lên tiếng:
"Thật ra thì đôi khi không phải cái gì cũng theo ý mình được. Sinh cũng là một người rất tốt, chí ít là không làm khó gì bạn. Tình cảm thì dần dần rồi sẽ có, không ai yêu ngay một người từ đầu, phải trải qua thời gian dài tiếp xúc thì tình yêu mới ra trái ngọt được. Bây giờ bạn có thể không tự do vì có con nhỏ, vì chồng và vì bạn không có tình yêu nhưng một thời gian sau rồi sẽ khác, khi con bạn lớn rồi bạn còn trẻ, bạn sẽ được đi chơi nhiều hơn, coi như đổi lại chỗ cho những người đang lông nhông ngoài kia như tôi vậy. Còn nữa, việc bố mẹ bạn muốn bạn lấy Sinh, ngoài nhà gần ra có lẽ họ đã nhìn ra đây là một người đàn ông có thể làm chỗ dựa, không chỉ cho bạn mà còn cho cả họ về cuộc sống khi già. Gia đình bạn neo đơn, chỉ có bạn là người con duy nhất, nếu cậu gả đi xa cuộc sống về già của bố mẹ bạn sẽ u uất lắm vì không gần con gần cháu. Bạn hãy xem như hai người là có duyên có phận, rồi mọi thứ sẽ về đúng quỹ đạo của nó, không lệch đi đâu được. Đôi khi, cuộc sống chính là phải suy xét từ nhiều góc độ dưới mọi góc nhìn, không phải chỉ nhìn thẳng trước mắt. Chúng ta sống hôm nay không biết tương lai thế nào, bạn lấy Sinh cũng xem như là sự an bài tốt nhất. Hãy vững vàng lên bạn ạ."
Tôi văn vở thế thôi nhưng thật ra đôi khi lại giúp đỡ được người khác thì sao? Không ai yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nhìn chung câu chuyện của tôi nó là như vậy, chỉ là tôi không nói ra mà thôi.
Thời gian sẽ trả lời tất cả, nó không nói với chúng ta là à người này rất tốt, nhất định phải lấy nó. Cũng không nói là người này không tốt, hãy bỏ nó đi. Mà nó chỉ từ từ trôi qua để chúng ta tự mở lòng với nhau để hiểu nhau hơn, thời gian trôi đi chính là đã trả lời chúng ta rồi đấy.
Dạo này tôi và Sơn cũng có một vài chuyện, trải qua rồi mới thấy ớn cả người, chắc do tôi khóc chiều còn anh khó tính nên hay xích mích. Tôi vẫn hay nói với anh là:
"Không phải em không nỡ rời xa anh đâu, em đây chỉ là muốn xem năm mươi năm nữa, anh có hối hận về những gì mình đang làm không thôi."
Mỗi lần như thế anh lại nói: "Ừ, cô thì giỏi rồi."
Kể ra nó thật hoa mĩ nhưng mà đôi khi cũng to tiếng ra phết đấy, nhưng mà nói chung không có cuộc vui nào là êm ái cả chặng đường cả, êm quá thì không vui, chẳng có gì thú vị, đôi khi cãi nhau một chút sẽ hiểu nhau hơn, có khi lại gắn bó lâu dài hơn thì sao. Nhưng hạn chế thôi nhé, cái gì nhiều quá cũng không tốt.
Nửa năm rồi Hà Anh không gọi điện hay nhắn gì với tôi cả, cho đến hôm nọ, tôi cùng đứa bạn, nó là bạn tắm mưa của tôi tên là Lan đi uống rượu giải sầu về lúc mười một giờ khuya, tôi cũng vừa thông báo cho Sơn là đã về, đang trong lúc nhức nhức cái đầu thì có số điện thoại lạ gọi tới, tôi không lưu số của ai cả, chắc chỉ có lưu được số của cô giáo vụ và Sơn mất, tôi liền mò khắp nơi tìm cái điện thoại.
Khi tôi nghe máy thì đầu dây bên kia liền lên tiếng:
"Hà Anh đây, lâu rồi không nói chuyện."
Tôi cũng trả lời:
"Ừ, cũng lâu. Muộn lắm rồi sao lại gọi giờ này."
Cô ấy nói chồng con vừa ngủ, nên muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng lê thân xác mệt mỏi nói chuyện cùng cô ấy một lúc, hàm huyên nửa tiếng trời cô ấy nói như thế này:
"Dạo này cuộc sống của tao ổn hơn trước, không có tình yêu nhưng có lẽ cũng không chán ghét chồng như trước nữa. Chồng tao cũng không đua đòi với bạn của anh ấy, giúp tao nhiều việc hơn, chăm ở nhà hơn rồi."
Tôi cười:
"Được thế thì tốt, không gì là không thể cả. Cứ thế mà phát huy nhé. Nay tôi với Lan vừa đi uống về hơi mệt, ngủ trước đây."
Cô ấy chào tạm biệt tôi, rồi cũng tắt máy, tôi lại ngồi suy nghĩ gì đó một lúc lâu, đúng là không gì là không thể, đến cả người lúc đầu gặp mình ghét cay ghét đắng, đến cuối cùng còn yêu được nữa là. Trong tình yêu không ai nói đến tuổi tác hay trai gái già trẻ gì, cứ có tình là yêu được hết nhé. Hai người không yêu nhau lúc mới bắt đầu cũng không đồng nghĩa với việc cả đời họ sẽ không yêu nhau. Lúc mới yêu tôi và Sơn cũng thế, tôi hỏi có nhớ tôi không? Thì trả lời là hơi hơi nhớ, tức thiệt chứ.
Nói chung là mọi thứ đều sẽ ổn thôi, hãy tin rằng nó là như vậy, còn nếu không khá hơn thì ngủ một giấc thật thoải mái đi, vì ngày mai nắng sẽ ấm sẽ là một ngày tươi xanh và cũng là ngày tôi thi giáo dục quốc phòng, nhưng tôi chưa học một chữ nào cả. Rồi ai là kẻ đáng thương?