Editor: ƴųƙ¡ ทջâท ɦà
【 Snarry 】 Trưởng thành cùng với Severus ( mười sáu)
Snape thích độc dược, đây là chuyện mọi người đều biết. Thiên phú độc dược của Snape rất tốt, đây cũng là chuyện mọi người đều biết.
Nhưng Snape và Doria nhất kiến như cố thưởng thức lẫn nhau không có gì giấu nhau, đây là chuyện mà Harry không bao giờ tưởng tượng được. (nhất kiến như cố: mới gặp mà thấy như gặp bạn cũ.)
Từ sau khi Harry dẫn Snape đi tham quan tầng hầm ngầm, Harry không thể nhìn thấy ở chỗ nào khác ngoài bàn ăn. Thậm chí gần đây số lần đi tầng hầm ngầm của Doria cũng gia tăng lên rất nhiều.
Charles đang ngồi ở trên sô pha đọc Nhật Báo Tiên Tri hôm nay, trong tầm tay đặt một ly hồng trà lạnh ngắt nhưng chưa hề uống một ngụm nào, Harry nhịn không được nhắc nhở nói: "Ba ba, ba cầm ngược tờ báo......"
"Harry," Charles chuyển tờ báo lại đúng hướng với vẻ mặt tự nhiên, "Mẹ của con còn ở tầng hầm ngầm sao?"
"Đúng vậy ba ba." Harry trả lời: "Mẹ và Severus đang ở tham thảo thay đổi hương vị của độc dược có ảnh hưởng đến dược hiệu hay không."
Hai cha con đồng thời thở dài, hai người yêu thích độc dược chạm vào nhau thế nhưng lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, Harry đã hai ngày không được ăn bánh quy nướng!
Lúc chạng vạng Harry mới nghe thấy được tiếng cửa mở ra của tầng hầm ngầm, đôi mắt nhỏ ai oán của cậu nhìn về phía hai người, "Mẹ...... Mẹ và Severus đã dấn thân vào nghiên cứu độc dược suốt hai ngày!"
Doria ngồi xuống bên cạnh con trai nhỏ, "Thân ái, Severus ở phương diện độc dược quả thật là thiên tài, con trai nhỏ đáng yêu của ta nhất định sẽ không từ chối mẹ và bạn của con cùng nhau tham khảo về vấn đề độc dược, có đúng hay không?"
Harry lập tức héo xuống, cậu lại lần nữa đem ánh mắt ai oán nhìn về phía Snape, "Nhưng mẹ, con đã hai ngày không có được ăn bánh quy nhỏ, bánh quy nhỏ sẽ nhớ con!"
Snape hoàn toàn làm lơ ánh mắt của Harry, y lập tức ngồi xuống một bên khác của sô pha.
"Được rồi bảo bối," Doria nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt của Harry, "Gần đây mẹ lơ là với con và James, đêm nay nướng một cái bánh kem nhỏ được không?"
"Hoan hô!" Harry lập tức sống lại đầy máu, "Con lập tức lên trên lầu nói cho James biết!"
Gần đây dại thiếu gia nhà Potter đang trầm mê với những cuốn sách không thể tự kiềm chế được, trong sách nói cái gì thì Harry không biết rõ lắm nhưng Harry biết quyển sách này là do Lily tặng. Chuyện này cũng giải thích rõ là tại sao gần đây James luôn yên tĩnh, thậm chí còn không hề đi gây chuyện với Snape.
......
Kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh rất là ngắn ngủi, chớp mắt là hai tuần đã kết thúc. Ba cậu bé cùng nhau quay về Hogwarts để tiếp tục việc học, Doria đưa cho mỗi người bọn họ một túi tràn đầy bánh ngọt.
Một cái kỳ nghỉ Giáng Sinh ở nhà Potter làm Snape có thay đổi rất lớn, tóc của y không còn dầu mỡ, khuôn mặt gầy ốm tái nhợt cũng trở nên khỏe mạnh không ít, Lily ở Đại Sảnh Đường nhìn thấy y thiếu chút nữa thì sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Sau khi kết thúc tiệc tối Lily túm lấy Harry và liên tục nói: "Harry! Mình thật sự không dám tin tưởng cậu vậy mà thật sự thành công mời được Severus cùng nhau đến nhà cậu để nghỉ Giáng Sinh! Trạng thái của Severus trông khá hơn nhiều, tất cả chuyện này đều là công lao của cậu!"
"Bình tĩnh lại Lily," Harry giải cứu cánh tay của chính mình thoát khỏi móng vuốt của Lily, nếu cậu lại không làm như vậy thì chỉ sợ James sẽ bùng nổ ngay tại chỗ, "Mẹ của mình rất thích Severus, cậu không biết hai người họ ở chung với nhau tốt đến cỡ nào đâu."
Một giọng nói cắm tiến vào, "Mẹ vậy mà cảnh cáo mình không được ăn hiếp Snape! Mình giống như hạng người như vậy sao?!" Giọng điệu khi nói chuyện của James có chút nghiến răng nghiến lợi, hắn vẫn là không thể tiếp thu được sự thật là Doria rất thích Snape.
"Giống." Lily và Harry đồng thanh trả lời.
"Merlin! Thật là oan uổng quá đi!" James kêu to nói: "Lily, cậu phải tin tưởng mình không phải người như vậy!"
Harry không muốn nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này của anh trai nhà mình, cậu chào tạm biệt với Lily rồi một mình quay về ký túc xá.
Trong ký túc xá Sirius đang kể lại kỳ nghỉ Giáng Sinh của mình, "Regulus vậy mà có thể làm mẹ và mình bình tĩnh mà ngồi xuống ăn xong một bữa cơm!"
Khi Harry bước vào cửa thì chỉ nghe được câu nói này, cậu thuận miệng nói một câu: "Vậy cậu càng phải đối xử với Regulus tốt hơn nữa."
Remus gật gật đầu một cách chắc chắn, "Harry nói đúng."
"Mình thật sự nghi ngờ các cậu là thuyết khách do Regulus phái tới!" Sirius bực bội mà đánh vào hai cái đầu gối, "Được rồi, mình thừa nhận Regulus đối xử rất tốt với chính mình......"
Harry chui vào trong ổ chăn và đang tự hỏi xem đêm nay chính mình có rớt xuống giường hay không, giọng nói rầu rĩ của cậu truyền đến bên tai Sirius, "Sirius, lời này cậu nên nói với Regulus."
Peter gật đầu đồng ý nói: "Harry nói đúng."
Sirius hoàn toàn im lặng không nói, hắn lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở trước giường của Harry, Harry chui ra từ trong chăn lập tức bị làm cho hoảng sợ, "Quần lót của Merlin a! Tại sao cậu đi đường không có tiếng động vậy!"
"Harry, cậu thật sự không phải là người do em trai của mình phái đến để thuyết phục mình sao?" Sirius xoa bóp khuôn mặt của Harry, "Bằng không tại sao cậu luôn nói chuyện thay cho em ấy!"
"Không hải, mì đều không en bi cậu ay." ( không phải, mình đều không quen biết cậu ấy.) Harry ở trạng thái bị xoa nắn gian nan với ra từng chữ không rõ ràng.
"Này Sirius! Buông Harry ra!" Đẩy cửa bước vào James liếc mắt một cái thì nhìn thấy em trai nhà mình đang bị "Thế lực tà ác" Sirius ăn hiếp, hắn lập tức bước nhanh đến mép giường của Harry, "Harry đừng sợ! Ah tới cứu em!"
Giao lưu của các cậu bé cuối cùng luôn phát triển trở thành tập thể chơi đùa, Remus và Peter không thể hiểu được gia nhập "Cuộc chiến", Harry cuối cùng bị một bàn tay kéo xuống từ trên giường, rốt cuộc cái giường nhỏ trong ký túc xá không thể thừa nhận được trọng lượng của năm cậu bé.
Thảm ở gần mép giường là rắn chất nhất, chuyện này muốn quy công với kỷ lục vĩ đại một tháng cậu có thể ngã xuống từ trên giường mười hai lần. Remus còn riêng làm một bùa chú xõa tung ở trên thảm của Harry, phòng ngừa ngày nào đó Harry thật sự đem chính mình quăng ngã thành một con sư tử ngốc.
James một tay đặt ở trên trên đầu Sirius, một tay ấn xuống cánh tay của hắn, "Rốt cuộc tại sao cậu lại chà đạp Harry của mình như vậy!"
Sirius tránh thoát sự kiềm chế của James, quay người đem James áp đảo trên mặt đất, "Thường lui tới chà đạp tiểu Harry nhiều nhất chính là cậu!"
Đương sự Harry thảnh thơi mà dựa vào giường chân xem diễn, trong miệng thì đang ăn bánh quy nhỏ mà hôm nay Doria gửi cho cậu, ở dưới ánh mắt ám chỉ của Remus, cậu cầm mấy cái đưa cho Remus, "Remus, Peter, ăn thử không?"
Cho dù ý của Remus không phải như vậy, nhưng hắn vẫn yên lặng cầm lấy bánh quy và ăn lên, vì vậy ba người ngồi cùng nhau xem hai tên quỷ ấu trĩ đùa giỡn nhau vì tranh đoạt quyền chà đạp Harry.
Chờ đến khi James và Sirius kiệt sức tê liệt ngã xuống ở trên thảm, người trước mới rốt cuộc nhớ tới hỏi: "Lễ Giáng Sinh người nhà cậu không có làm khó dễ cậu đúng không?"
Sirius hoạt động một chút thân mình, thay đổi tư thế nằm càng thoải mái hơn, "Ít nhiều có Regulus bảo bối ngoan của mẹ, nên lễ Giáng Sinh còn tính sóng yên biển lặng."
"Sirius, cậu thật nên viết thư qua lại nhiều hơn với Regulus," James dùng đôi mắt trông đợi mà nhìn bánh quy nhỏ trong tay của em trai, Harry duỗi tay đem một cái đưa qua tới trước mặt James, "Xem ở chuyện em ấy hao hết tâm tư hòa giải mối quan hệ của cậu và mẹ của cậu."
Cả căn phòng ký túc xá giống như chỉ có duy nhất Sirius là người không nhìn thấy tình huống, hắn luôn không muốn thừa nhận Regulus đối xử tốt với hắn. Rốt cuộc em trai luôn đứng ở phía sau hắn giống như bỗng nhiên càng hiểu chuyện hơn so với hắn, Regulus cực kỳ giống một Black chân chính, một Slytherin chân chính.
Trước khi đi vào giấc ngủ Sirius hỏi một câu, "Nếu sang năm Regulus bị phân vào Slytherin thì phải làm sao bây giờ?"
Lần này là James trả lời hắn, "Cho dù Harry phân vào Slytherin thì em ấy vẫn như cũ là em trai của mình."
Cục đá giấu ở trong lòng của Sirius rơi xuống đất, cho dù Regulus vào Slytherin thì vẫn là em trai của Sirius.
Sau khi học kỳ bắt đầu Harry phát hiện số lần Snape đi thư viện giảm xuống rất nhiều, cậu hỏi Lily, nhưng Lily cũng không biết gần đây Snape đang bận chuyện gì nữa.
Hôm nay sau khi học xong môn độc dược, Snape lại vội vội vàng vàng mà rời khỏi phòng học, Harry chú ý tới nên sau khi đem độc dược đặt ở trên bàn của Slughorn thì xoay người đuổi theo.
Khi tan học hành lang lâu đài có rất nhiều người, điều tốt là nó ngăn cản bước chân của Snape, Harry đi theo đuôi ở phía sau Snape và vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa.
Cậu phát hiện Snape rẽ trái rẽ phải đi vào một lớp học bị bỏ trống, trong phòng học còn có một phòng nhỏ khác, Harry do dự đứng ở trước cửa phòng nhỏ không biết có nên đi vào hay không, kết quả giây tiếp theo cửa phòng tự động mở ra.
Harry còn duy trì động tác đẩy cửa, cậu xấu hổ mà chào hỏi, "Severus......"
"Tôi hẳn là có tư cách biết lý do mà tiểu thiếu gia nhà Potter theo dõi tôi?" Snape nhướng mày nhìn cậu bé đang luống cuống tay chân đứng trước cửa, "Ngây người làm gì, còn không mau tiến vào."
Đồ vật trong phòng được ném ở trong góc, góc tường còn chồng chất tro bụi thật dày, vừa nhìn thấy thì biết đây là phòng học đã bị vứt bỏ rất lâu. Chính giữa căn phòng được đặt một bàn chế tác độc dược, trên bàn có một cái nồi quặng đang sôi ùng ục.
Việc theo dõi này có một chút không sáng rọi, cho dù Harry cho rằng tình nghĩa của chính mình và Snape đã có thể ngủ chung trên một chiếc giường ( bản thân Snape có lẽ cũng không đồng ý với cách nói này), nhưng cậu vẫn như cũ có loại cảm giác xấu hổ khi bị bắt ngay tại trận.
Cậu bé mắt xanh do dự đi tới trước mặt Snape, "Mình không phải cố ý theo dõi cậu, Severus. Mình và Lily gần đây rất ít khi nhìn thấy cậu ở thư viện, mình chỉ muốn biết cậu đang làm gì......"
"Như cậu chứng kiến, điều chế độc dược." Snape giống như không có chú ý đến vẻ không được tự nhiên của Harry, lo chính mình mở miệng, "Cậu chủ động tới cửa để hỗ trợ tôi?"
Harry luôn cảm thấy từ sau khi lễ Giáng Sinh qua đi thái độ của Snape đối với cậu càng thân thiết hơn một chút, lúc trước cậu luôn cảm thấy giữa bọn họ có cảm giác ngăn cách gì đó. Giống như là trước khi nói chuyện với cậu Snape luôn suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói, mà hiện tại thì loại cảm giác này đã biến mất.
"Đúng vậy, chủ động tới cửa để giúp cậu." Harry bước lên phía trước để quan sát nồi quặng độc dược, "Cậu làm độc dược giảm đau làm gì?"
Snape khuấy chất lỏng trong nồi quặng, "Doria sẽ giúp mình đem bán những độc dược này đi."
Động tác cầm lấy lọ độc dược của Harry dừng lại, "Vậy mà cậu và Doria cũng chưa từng nói cho mình biết?"
"Cậu lại không hỏi tôi," Snape quay đầu liếc mắt nhìn Harry một cái, "Lại nói hiện tại cậu không phải đã biết rồi sao."
Trong phòng chỉ còn lại âm thanh khuấy độc dược, Harry đánh giá Snape, giống như vừa rồi hắn đã nói chuyện gì không thể tin tưởng được vậy, "Severus, cậu thay đổi."
Snape nghe vậy thì tạm dừng một chút động tác khuấy độc dược, nhưng hắn lập tức phản ứng lại đây, "Thay đổi chỗ nào?"
"Trở nên càng chân thật," Harry dùng tay chọc chọc mặt của Snape, chọc đến mức làm Snape ngẩng đầu căm tức nhìn cậu, Harry thấy vậy thì ngược lại nở nụ cười, "Severus, hiện tại cậu thoạt nhìn giống như càng dễ dàng tiếp cận."
"Lúc trước ta không dễ dàng tiếp cận sao?" Snape hỏi lại.
"Có một chút," Trên mặt Harry còn treo nụ cười mà Snape gọi là ngây ngô, "Tuy nhiên cho dù như thế nào thì mình đều ở rất gần cậu nha."
Snape cười một tiếng, "Đúng vậy."
Harry là người đầu tiên chủ động tiếp cận Snape, mà hiện tại người ở gần Snape nhất vẫn cứ là Harry.
——————