Ads- Ầm ầm.....................
Toàn bộ Hắc Hải đều chấn động, chấn động mạnh mẽ khiến bốn phía Hắc Hải cùng bờ biển đều rung lên không ngừng.
Một ít người tu vi yếu thiếu chút nữa đứng không vững, rất nhanh bay thẳng lên trời.
Hắc Hải cuồn cuộn, đường kính Hắc Hải khổng lồ tới mấy vạn dặm, phía dưới này có cái gì, sao lại khuấy cho nước biển cuồn cuộn như vậy?
Nước biển Hắc Hải có tính ăn mòn mãnh liệt, bên trong không hề có sinh mệnh sống, cho dù cường giả cũng không dám sinh sống ở bên trong, thậm chí, cho dù quỷ hồn âm phủ cũng không dám tiếp xúc.
Đây là một loại Tử Hải, là một loại biển hoàn toàn tĩnh mịch, ở âm phủ, nó còn có một cái tên, tên là Minh Hải!
Phía dưới Minh Hải có cái gì? Căn bản không thể có sinh mệnh còn sống nha, Hoàng Cực Cảnh mới dám tiếp xúc với nước biển, Đế Cực Cảnh mới dám lẻn vào, cũng không dám ở lại lâu, mà hoàn cảnh này, cho dù Thiên Cực Cảnh cũng không bế quan trở trong tu luyện.
Rốt cuộc có cái gì, mà lại tạo thành nước biển xung quanh xuất hiện động tĩnh lớn như vậy?
Trong trời cao, Đế Huyền Sát độc chiến mười đại Thiên Cực Cảnh, thế công mạnh mẽ khiến cho bầu trời là một mảnh hắc động, căn bản nhìn không rõ dù chỉ một chút.
Bên kia, Chung Sơn khoanh chân ngồi trên đầu quái vật trăm trượng, xung quanh, bốn cái đuôi không ngừng vũ động, đánh ra từng đạo khe nứt không gian, cho dù Thiên Hiểu Tử và nữ Thiên lão cũng có chút do dự.
Mà trên mặt Hắc Hải, nước biển rít gào đội lên rơi xuống, đội lên rơi xuống.
1 cổ khí tức cường đại từ dưới đáy Hắc Hải truyền lên.
Cảm nhận được cỗ khí tức này, gần như tất cả cường giả bên ngoài tâm thần đều run lên, sắc mặt trắng bệch.
Rất nhiều cường giả nhanh chóng lui về phía sau, càng lúc càng xa, chỉ có các cường giả Thiên Cực Cảnh vây xem mới ở lại.
Mọi người kinh hãi không thôi nhìn Hắc Hải, nhìn quái vật đang đội lên kia.
- Xoạt...................!
Tiếng phá nước khủng bố vang lên, một ngọn núi cao hình khung xương đội lên tận trời, tiếp đó lại chìm xuống.
- Đi ra, đi ra!
Xa xa, người vây xem cả kinh kêu lên.
Kia là cái gì? Gần như mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Hải đảo? Không phải, lớn hơn nữa, một mảnh đại lục? Một mảnh đại lục từ trong Hắc Hải chậm rãi hiện ra? Trên đại lục, từng ngọn núi cao tận trời hiện ra, những ngọn núi kia đều bóng loáng vô cùng, nhìn qua vô cùng kỳ quái.
Trên đại lục đội lên, nhìn theo chiều dài đến khoảng cách cực xa mới nhìn thấy điểm cuối, không ngờ dài tới ba ngàn dặm. Một mảnh đại lục ba ngàn dặm?
- Không đúng! Không đúng, đó không phải hải đảo, đó là các, cá lớn, loài cá khổng lồ!
Không biết là ai sợ hãi rống lên.
Cá lớn dài ba ngàn dặm?
Mọi người kinh hãi nhìn một màn này, ta, ta nhìn thấy gì? Đây là cái gì? Cá lớn dài ba ngàn dặm? Có lầm hay không?
Quả nhiên, mọi người còn đang kinh hãi, một cái đầu cá khổng lồ lộ ra, đầu các hình tròn, trên trán có chỗ lồi lên, chỗ hai mũi có râu rồng thật dài.
- Đây là cá gì?
- Không biết!
............
Mọi người chết lặng nhìn con cá lớn này, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
- Thử.......... Thử..........
Hai bên sườn cá đột nhiên hiện ra hai cái cánh lớn.
Hai cái cánh cực lớn! Cánh? Đó không phải là vây cá, mà là một loại cánh chim. Cánh Đại Bằng, cá khổng lồ này không ngờ có cánh Đại Bằng.
Xa xa, mọi người nhìn mà ngây người, trên đời này sao lại có loại cá này?
Các cường giả nhìn ngây người, tại một chỗ trong đó, chỗ Ức gia lão tổ tông Đại U Thiên triều ở âm phủ. Ở bên cạnh hắn, còn có một nam nhân áo bào lam đứng, tay cầm chiết phiến.
Nam nhân này đúng là khi Chung Sơn đảo điên Thiên gia, trợ giúp Chung Sơn tuyên truyền, Ức Lam Khuyết!
- Khuyết nhi, ngươi nhận ra vật ấy không?
Ức gia lão tổ tông nhìn về phía Ức Lam Khuyết ở một bên nói.
Ức Lam Khuyết tuy rằng tu vi không cao, nhưng mà địa vị ở trong Ức gia đã không thể thiếu, hoặc là nói, bề ngoài là gia chủ Ức gia làm chủ sự, nhưng mà trong bóng tối lại sớm chờ đợi mệnh lệnh của Ức Lam Khuyết.
- Bắc Minh có ngư, được xưng là Côn, Côn to lớn, không biết mấy ngàn dặm, hóa thành điểu, được xưn là Bằng, lưng Bằng, cũng không biết dài mấy ngàn dặm, vỗ là có thể bay, cánh này nếu vỗ có thể đập xuống mây trên trời.
Ức Lam Khuyết vỗ vỗ chiết phiến ngưng trọng nói.
- Côn Bằng? Thần thú Đại thế giới đứng thứ 88 bảng - Côn Bằng? Ngươi nói đây là Côn Bằng?
Ức gia lão tổ tông mí mắt nhướng lên kinh hãi nói.
- Nơi này Hắc Hải, cũng không phải là Minh Hải sao? Sinh linh, tử linh đều không thể ở lâu trong Minh Hải này, nhưng Côn Bằng cũng không phải là vừa mới dựng dục ra.
Ức Lam Khuyết nói.
Ức gia lão tổ tông kinh hãi nhìn một màn này.
- Chúng ta nên làm thế nào?
Ức gia lão tổ tông mí mắt nhảy lên.
- Lui về phía sau đi, Thiên gia không ngờ còn ẩn dấu Côn Bằng ở trong này, tuy nhiên, Côn Bằng này vẫn là giai đoạn ấu niên, vẫn lấy chữ Côn làm chính, chúng ta phải lui ra phía sau, từ từ xem tình thế tiếp theo.
Ức Lam Khuyết nói.
- Ừ!
Côn Bằng khổng lồ, dài ba ngàn dặm, vừa ra thế đã long trời lở đất, Thiên Hiểu Tử hạ xuống đỉnh đầu Côn Bằng.
Côn Bằng quay đầu, cánh mở ra nhìn về phía Bát Cực Thiên Vĩ.
Côn Bằng khổng lồ vừa ra, phần lớn cường giả Thiên Cực Cảnh đều không chịu nổi lui ra phía sau.
Thần thú Côn Bằng mạnh như thế nào?
Không ai biết mạnh bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định một chut, chính là không có vượt qua cực hạn của phàm nhân là Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười hai. Tuy nhiên, Thần thú khác với phàm nhân, Thần thú có khi có ít thần thông đặc thù, có thể vượt qua vô số phàm nhân.
Cũng giống như Thao Thiết cắn nuốt vạn vật, Thực Não Thú ký thân ức vạn, Hỏa Kỳ Lân thu liễm khí tức, đốt thiên đốt địa.
Côn Bằng nhất định cũng có thiên phú thần thông khủng bố.
- Nuốt bọn họ!
Thiên Hiểu Tử một tay chỉ về chỗ Chung Sơn.
- Rống.....................
Một tiếng rống to vang trời, không gian bốn phía rung chuyển một trận. Côn Bằng khổng lồ há mồm nhằm về phía Chung Sơn.
Côn Bằng khổng lồ, lớn tới mấy ngàn dặm, cái mồm to của nó cũng làm người ta vô cùng sợ hãi.
Mà giờ khắc này, sau khi Bát Cực Thiên Vĩ cắn nuốt Lục Tiên Kiếm, quanh người bỗng nhiên đỏ rực, khí tức giết chóc màu máu xông lên tận trời, toàn bộ bầu trời đều bị khí tức giết chóc nhiễm đỏ.
- Ái da...................!
Thân thể Bát Cực Thiên Vĩ cũng đột nhiên bành trướng lên.
Càng biến càng lớn, trong nháy mắt đạt tới nghìn trượng, tám cái đuôi to lại không ngừng vũ động, không gian vỡ nát càng ngày càng nhiều.
Bát Cực Thiên Vĩ cường đại, cho dù trạng thái tăng vọt cũng không yếu bớt.
- Đó là quái vật gì? Nó, nó cũng có thể dài ra?
Bên ngoài không biết ai kinh hãi kêu lên.
Dần dần nhìn không thấy thân ảnh Bát Cực Thiên Vĩ, hắc động khổng lồ hoàn toàn bao phủ Bát Cực Thiên Vĩ, hơn nữa, không gian vỡ nát kia càng lúc càng lớn.
Bát Cực Thiên Vĩ không ngừng tăng vọt, năng lượng Lục Tiên Kiếm thật quá lớn.
Tám cái đuôi lớn của Bát Cực Thiên Vĩ cũng biến thành màu đỏ, nghìn trượng, mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm, tới lúc đạt tới hai ngàn dặm, Bát Cực Thiên Vĩ mới ngừng tăng lên.
Hắc động cũng cuồng bạo tăng lên hơn 3000 dặm, thân thể tương xứng với Côn Bằng.
Trong lúc Thiên Hiểu Tử chỉ huy Côn Bằng táp tới, bỗng nhiên ngừng lại. Thiên Hiểu Tử há hốc mồm ngạc nhiên nhìn hắc động khổng lồ trước mắt.
Không ngờ tương xứng với Côn Bằng? Không có khả năng. Rốt cuộc đó là quái vật gì?
Thiên Hiểu Tử không dám mạo muội nhảy vào, nửa canh giờ sau, Bát Cực Thiên Vĩ màu đỏ bên trong mới chậm rãi khôi phục, lại lần nữa biến thành màu sắc ban đầu, tám cái đuôi cũng rút đi màu đỏ, khôi phục lại 8 loại sắc thái ban đầu.
Tiêu hóa, Lục Tiên Kiếm dần dần bị tiêu hóa hoàn toàn.
Lần này, Bát Cực Thiên Vĩ xem như chân chân chính chính ăn no!
Tám cái đuôi duỗi ra, không gian lại lần nữa vỡ nát. Tiếp đó chậm rãi khôi phục, lộ ra cảnh tượng bên trong.
Chung Sơn đã đứng dậy, đứng ở đỉnh đầu Bát Cực Thiên Vĩ, nhìn Thiên Hiểu Tử phía xa xa.
Thiên Hiểu Tử đứng ở đỉnh đầu Côn Bằng, hai người mỗi người đứng ở một đầu quái vật lớn, đều nhìn chằm chằm đối phương.
Thiên Hiểu Tử rất là buồn bực, dưới chân, Thiên Hiểu Tử không ngờ từ trong Côn Bằng cảm nhận được một cỗ run rẩy theo bản năng, một loại sợ hãi?
Côn Bằng, đây chính là thứ mà Thiên gia che giấu cho tới nay à, lần đầu tiên ra mặt, nhất định khiến cho kinh thiên động địa, nhưng mà rung động không được bao lâu, lại bị quái thú trước mặt này áp chế.
- Ái da...................!
Bát Cực Thiên Vĩ hướng tới Côn Bằng kêu to một tiếng.
- Rống...................!
Côn Bằng không cam lòng yếu thế rống lại một tiếng, tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng Thần thú cũng có kiêu ngạo.
Hai quái thú rống to, đám cường giả đã thối lui tới phía rất xa, bắt đầu lại nuốt nước miếng.
Mẹ ôi, chúng ta nhìn thấy gì? Đây là Thiên Cực Cảnh so đấu sao? Quái thú lớn như vậy, trên đời này sao lại có quái thú lớn như vậy?
Quái thú mấy ngàn dặm đã vượt qua tưởng tượng của mọi người rồi. Bọn họ không phải không biết có quái thú lớn, nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng gặp qua quái thú lớn như vậy à, này cũng quá lớn đi!
Nhìn xem Thiên Hiểu Tử, Chung Sơn vặn vẹo xương cốt, xương phát ra tiếng rắc rắc, Chung Sơn cảm thấy thư sướng.
Thoải mái, đột phá Lục Tiên Kiếm mang đến thật sự thoải mái, Thiên Cực Cảnh tầng thứ ba, 1 lần tăng hai tầng, Thiên Cực Cảnh tầng thứ ba!
Mà đây mới chỉ là một thanh kiếm, nếu nuốt thêm ba kiếm Tru Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên, vậy thì sẽ thoải mái cỡ nào?
Bát Cực Thiên Vĩ cũng được đột phá, mạnh mẽ đột phá. Tốc độ hiện tại của nó, tuyệt đối không kém gì Thiên Cực Cảnh bình thường.
- Thiên Hiểu Tử? Ngươi chí lớn mà tài ít, trí cao mà lượng nhỏ, mắt sáng mà thiển cận, thiên hạ chỉ có mình ngươi độc tôn? Lần này lại tính kế lên đầu Chung Sơn ta? Ngày hôm nay, nên cho ngươi nếm một chút nhớ đời!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Thanh âm Chung Sơn rất lớn, mặc dù cách rất xa xôi nhưng mà vô số cường giả đều nghe rõ ràng, hình như Chung Sơn chuyên nói cho bọn họ nghe thì phải.
Xa xa Ức Lam Khuyết nhìn lại Chung Sơn, mày nhướng lên!
- Lui!
Ức Lam Khuyết quay sang Ức gia lão tổ tông nói.
Ức gia lão tổ tông gật gật đầu, mang theo các con cháu Ức gia lại lần nữa lui về phía sau.
Mà xa xa, quái vật khổng lồ, tám cái đuôi Bát Cực Thiên Vĩ ầm ầm vung lên, bầu trời lập tức rung chuyển không ngừng, chấn động cường đại khiến tất cả không gian đều vỡ nát, một cái hắc động khổng lồ đem Bát Cực Thiên Vĩ, Côn Bằng, Chung Sơn và Thiên Hiểu Tử bao phủ ở bên trong.
- - - - - oOo- - - - -