Chung Sơn cùng Triệu Sở Hướng, lão hữu gặp nhau, tự nhiên tâm tình một phen, đổi tới Thanh U sơn cốc, lấy ra một cái chòi nghỉ mát, đặt ở bên dòng suối nhỏ, hai người ở bên trong cùng nói chuyện.
- Nguyên lai người làm ra động tĩnh lớn như vậy ở phía đông, chính là Chung Sơn ngươi a!
Triệu Sở Hướng kinh ngạc nhìn về phía Chung Sơn.
Tên Chung Sơn truyền cho thiên hạ, bên trong các đại vận triều, chúng tướng lãnh đều biết tên Chung Sơn.
Triệu Sở Hướng tự nhiên cũng nghe qua, có thể coi là nghe qua, lúc ấy cũng không quá tin tưởng chính là Chung Sơn trước mắt, phải biết rằng, vài thập niên trước Chung Sơn chẳng qua là tu vi Tiên Thiên kỳ, ở nơi ngọa hổ tàng long như Thần Châu, nhất thời biết bao anh hùng hào kiệt, Chung Sơn? Cái tên này rất bình thường, Thần Châu nhiều người như vậy, gọi Chung Sơn khẳng định không có ở ít.
Cho tới nay, Triệu Sở Hướng chỉ cho là trùng tên trùng họ mà thôi. Không nghĩ tới, Chung Sơn của Đại Tranh quát tháo phương đông kia, chính là lão hữu trước mặt mình.
- Chút chuyện nhỏ, không cần như thế.
Chung Sơn sờ sờ lỗ mũi, cười nói.
- Đây là chuyện nhỏ? Ngươi chính là xử lí một Đế Cực Cảnh a, thật sự là ngươi giết chết?
Triệu Sở Hướng nhìn về phía Chung Sơn, dò hỏi lần nữa.
- Ừm!
Chung Sơn gật đầu, không có phủ nhận.
- Xem ra, cách biệt của chúng ta, còn cần kéo dài a!
Triệu Sở Hướng lộ ra một nụ cười khổ, nói.
- Ta là bởi vì vận khí tốt, tu vi gia tăng nhanh hơn rất nhiều mà thôi.
Chung Sơn nói.
- Bất kể nguyên nhân gì, thực lực của ngươi cuối cùng đã đạt tới đỉnh phong của Thần Châu.
Triệu Sở Hướng thở dài nói.
- Ngươi thì sao? Những năm này, làm sao đến Lam Diễm Đế triều?
Chung Sơn hỏi.
- Lần đó sau khi từ biệt, ta mang theo chúng sư thúc sư bá bay về phía Thần Châu, nhưng là, những môn phái đuổi giết kia luôn luôn đi theo tới đây, thậm chí, ở trong Thần Châu tìm được tổng bộ tông môn của bọn họ, đại lượng cường giả bao vây chúng ta, một đường chạy trốn, cuối cùng đến Lam Diễm Đế triều, tiên đế của Lam Diễm Đế triều, đã cứu chúng ta, đến đây, ta liền làm quan ở Lam Diễm Đế triều, báo đáp đoạn ân tình này.
Triệu Sở Hướng nói.
- Nga? Lấy năng lực của ngươi, vì cái gì lại ở Lam Diễm Đế triều? Có thể đi đến một quân đoàn lớn hơn?
Chung Sơn hỏi.
- Sao có thể a, bây giờ ta là doanh trưởng tiếp theo của đệ tam quân đoàn, một doanh chỉ có năm ngàn người mà thôi, mọi người dùng thương, cũng là ta cùng chúng sư thúc, sư bá.
Triệu Sở Hướng cười nói.
Nghe Triệu Sở Hướng nói vậy, trong lòng Chung Sơn vừa động.
- Năm ngàn người này, tương lai chính là căn cơ của Thiết Thương Môn ngươi?
Chung Sơn cười hỏi.
- Đúng vậy a, Thiết Thương Môn, bất quá, thoạt nhìn cuối cùng Thiết Thương Môn không thích hợp làm một tông môn trong núi sâu, chỉ có trong chiến trường mới có thể thể hiện giá trị của Thiết Thương Môn. Cũng chỉ có trải qua chiến trường, người tu tập thiết thương mới có thể càng ngày càng lớn mạnh.
Triệu Sở Hướng lắc đầu thở dài nói.
- Tiên đế của Lam Diễm đã vẫn lạc năm mươi năm trước sao?
Chung Sơn hỏi.
- Ừm!
Triệu Sở Hướng gật đầu.
- Vậy ngươi có thể có hứng thú đối với Đại Tranh Hoàng triều ta không?
Chung Sơn thử dò xét Triệu Sở Hướng.
Triệu Sở Hướng ngoài ý muốn nhìn nhìn Chung Sơn, tiếp theo nhướng mày, biết dụng ý của Chung Sơn, lộ ra một nụ cười khổ, nói:
- Có rãnh rỗi, ta đi Đại Tranh Hoàng triều du lịch một phen.
Đây là Triệu Sở Hướng quanh co cự tuyệt thỉnh cầu của Chung Sơn.
Nhưng Chung Sơn chưa từ bỏ ý định, Triệu Sở Hướng vừa là lão hữu, lại là mãnh tướng, Chung Sơn cũng không hy vọng tương lai đối chiến cùng Triệu Sở Hướng ở trên chiến trường.
- Nhiều năm chinh chiến vì Lam Diễm Đế triều, ta nghĩ, ân tình của tiên đế Lam Diễm năm đó, cũng đã không sai biệt lắm, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị ở lại Lam Diễm Đế triều cả đời?
Chung Sơn nhìn về phía Triệu Sở Hướng, dò hỏi.
Lắc đầu, Triệu Sở Hướng trịnh trọng nói:
- Nếu là gặp phải ngươi trước, ta tự nhiên sẽ gia nhập Đại Tranh Hoàng triều, nhưng là, Lam Diễm Đế triều không có ruồng bỏ ta, ta liền vĩnh viễn sẽ không phản bội.
Triệu Sở Hướng lần nữa cường điệu cự tuyệt Chung Sơn, nhưng bởi vì như thế, Chung Sơn mới càng coi trọng Triệu Sở Hướng, một nam nhi vô cùng ân nghĩa, dĩ nhiên, Chung Sơn cũng có đại ân với Triệu Sở Hướng, bất quá, Chung Sơn cũng sẽ không huề ân tác báo. Ít nhất sẽ không như thế đối với Triệu Sở Hướng.
- Không nói cái này, ngươi là làm sao tới đây?
Triệu Sở Hướng nói tránh đi.
- Tham gia Vạn Đan Đại Hội, chưởng môn Cam Bảo Nhi của Thái Đan Tông, là vợ của ta!
Chung Sơn chỉ chỉ Bảo Nhi ở nơi xa, nói.
Thái Đan Tông, Triệu Sở Hướng từng ở tại Thiên Lang Đảo, tự nhiên biết Thái Đan Tông, ngoài ý muốn nhìn nhìn Chung Sơn, Triệu Sở Hướng gật đầu.
- Đám hầu tử lúc trước là chuyện gì xảy ra?
Chung Sơn suy nghĩ một chút, hỏi.
- Này, ha hả, đây là nguyên do một cường thần hai mươi năm trước tới Lam Diễm Đế triều! Có lẽ, người nọ ngươi cũng nhận biết.
Triệu Sở Hướng nói.
- Nga?
Chung Sơn ngoài ý muốn, nói.
- Thân Tề Thiên, thật giống như từng là người Đại La Thiên triều, sau lại vào Lam Diễm Đế triều, mang đến quốc thú của Hầu Viên bộ tộc cho Lam Diễm Đế triều, bệ hạ rất là mừng rỡ, Thân Tề Thiên cũng từ đó mà một bước lên mây.
Triệu Sở Hướng nói.
- Thân Tề Thiên?
Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên.
Tề Thiên Hầu của Đại La Thiên triều, lần trước bên trong U Minh Thiên lại ám toán chính mình, không ngờ gia nhập Lam Diễm Đế triều?
- Ngươi quả nhiên nhận biết.
Triệu Sở Hướng cau mày nói.
- Ta cùng với hắn là địch không phải bạn, hắn rốt cuộc thế nào?
Chung Sơn hỏi.
Nghe được Chung Sơn tỏ thái độ, Triệu Sở Hướng cau mày cũng giãn ra.
- Hầu Viên bộ tộc, mặc dù không sánh bằng Long, Phượng chư tộc, nhưng ở cả vùng đất Thần Châu cũng là đại tộc, Thân Tề Thiên lúc một bước lên mây ở Lam Diễm Đế triều, quyền thế cũng là càng lúc càng lớn, cuối cùng, thậm chí uy hiếp quyền uy của bệ hạ.
Triệu Sở Hướng nói.
- Uy hiếp được Lam Diễm Đại Đế?
Chung Sơn ngoài ý muốn, nói.
- Lam Diễm Đại Đế thủ đoạn không bằng tiên đế, vì vậy, tạo thành một cái cục diện thần cường chủ nhược, mà ta xem bộ dáng kia, Thân Tề Thiên có thể còn muốn đoạt đế vị của bệ hạ.
Triệu Sở Hướng nói.
- Ừm, Thân Tề Thiên người này, lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, hơn nữa tâm cao khí ngạo, quan chức Đế triều không nhất định có thể thỏa mãn hắn, đoạt đế vị có khả năng rất lớn. Mà Hầu Viên bộ tộc, khẳng định chỉ nghe lời của hắn.
Chung Sơn suy nghĩ một chút nói.
- Thế sự luôn là kỳ diệu như vậy, trước đó không lâu, một vị cừu gia của Thân Tề Thiên không biết từ đâu tới! Cừu gia này thật nhanh nhạy, nhìn thấy Thân Tề Thiên tựu điên cuồng đuổi giết, khí thế kia quá mạnh mẻ, một kiếm đi xuống, vết kiếm ngàn dặm, cả triều khiếp sợ, Thân Tề Thiên cường thế căn bản ngăn cản không nổi, vô số Viên tướng, Hầu tướng phía sau ngăn cản, Thân Tề Thiên một đường chạy trốn tới Thủy Liêm Sơn Mạch, nơi đó là một cái cứ điểm lớn nhất của hầu tộc, hơn nữa truyền lệnh tứ phương, để cho tất cả hầu viên đến giúp.
Triệu Sở Hướng nói.
- Cừu gia? Đuổi giết?
Chân mày Chung Sơn cau lại.
- Đó là một vị nữ tử, một thân hồng y, bởi vì nguyên nhân Vạn Đan Đại Hội, có nhân sĩ khắp nơi Thần Châu tới đây, nghe một người nhận biết nàng nói, nàng này là Cung chủ Kiếm Thần Cung, Kiếm Hồng. Kiếm Thần Cung? Kiếm đạo quả nhiên rất cao.
Triệu Sở Hướng vô cùng cảm thán nói.
- Kiếm Hồng? Còn đang đuổi giết?
Chung Sơn hơi hơi ngạc nhiên.
- Ngươi nhận biết?
Triệu Sở Hướng ngoài ý muốn, nói.
- Nhận biết chưa nói tới, nhưng là ta biết chuyện này, đó là chuyện tình vài thập niên trước, lúc ấy Thân Tề Thiên giết chết Đại Đô Đốc Tiêu Vong của Đại Quang Đế triều, mà Kiếm Hồng chính là thê tử của Tiêu Vong. Đuổi giết mấy thập niên, không ngờ chưa ngừng lại!
Chung Sơn thở dài nói.
- Thì ra là như vậy, không trách được thần sắc Kiếm Hồng đạm mạc như vậy, cừu hận không dứt! Thân Tề Thiên là tiêm thần, bệ hạ tự nhiên không thể bỏ qua cho hắn, Thân Tề Thiên có chúng Viên Hầu cường đại bảo vệ, như vậy, liền khiến cho Kiếm Hồng đối phó hắn, mà chúng ta, nhưng là bị phái ra, phân chia thủ tứ phương, tiêu diệt tất cả Viên Hầu tộc tới.
Triệu Sở Hướng giải thích.
- Thiết Thương Doanh của ngươi chỉ có mười một người các ngươi đi ra ngoài?
Chung Sơn ngoài ý muốn nhìn Triệu Sở Hướng.
- Không, những người khác bị các sư bá, sư thúc mang đi ra ngoài, ta chỉ mang đi mười người, vậy là đủ rồi!
Triệu Sở Hướng cười nói.
- Thủy Liêm Sơn Mạch, ngươi có biết ở đâu?
Chung Sơn hỏi.
- Làm sao, ngươi muốn đi xem?
Triệu Sở Hướng ngoài ý muốn, nói.
- Tự nhiên, ta cũng muốn gặp lại Thân Tề Thiên, còn có Kiếm Hồng cường đại kia nữa!
Chung Sơn suy nghĩ một chút, nói.
- Vừa lúc tu vi của ta mới vừa đột phá, ta liền theo ngươi đi một lần!
Triệu Sở Hướng nói.
- Cũng tốt.
Triệu Sở Hướng tìm đến chúng thuộc hạ, an bài bọn họ hội hợp cùng đội ngũ khác, liền mang theo đoàn người Chung Sơn bay trên trời, bay đi về phía tây.
Trên đường đi, Triệu Sở Hướng cũng hiểu được chỗ kinh khủng của mười người này, tu vi không có một người nào, không có một cái nào thấp hơn so với mình.
Đoàn người bay hai ngày, đi tới cái gọi là Thủy Liêm Sơn Mạch.
Còn chưa tiến vào Thủy Liêm Sơn Mạch, cũng đã thấy xác khỉ vô cùng vô tận, máu chảy như sông.
Phần đông bên ngoài ngọn núi, giờ phút này có rất nhiều chỗ đã sụp đổ, nhưng là bị chặn ngang chặt đứt. Phía trên cả vùng đất, lại càng có vô số cống ngầm hình thanh kiếm khổng lồ, lực phá hư kinh khủng.
Thấy một màn như vậy, Chung Sơn ngưng trọng một trận, mặc dù mình cũng có thể làm được một bước này, nhưng là, không chút kiêng kỵ xuất ra cường kích mạnh như thế, còn không bằng Kiếm Hồng.
Kiếm Thần Cung, quả nhiên cường thế kinh người.
Mọi người tiếp tục bay đi về bên trong, nơi đi qua, đều là phế tích bị Kiếm Hồng phá hư, còn có vô số thi thể của viên hầu.
Bay một canh giờ, mọi người thấy một chút phong cảnh nơi xa.
Khoảng cách thật xa đều có thể nhìn thấy, bên trong bầu trời xa xa, đều là kiếm khí vô tận, kiếm khí xông thẳng lên trời, đám mây trên trời tức thì bị quấy nhiễu vỡ ra hầu như không còn, lại càng làm cho đám mây phụ cận thổi đi tứ phương, không nhích tới gần được.
Thiên kiếm đầy trời, sau khi xông lên trời, như mưa to, từ trên trời giáng xuống, nơi kiếm khí qua, không có một ngọn cỏ. Hầu tử tu vi thấp, bị thắt cổ sạch sẽ từ sớm, chỉ có một chút hầu tử cường đại còn đang đau khổ chống đở.
- Đến bây giờ còn không có phân ra kết quả. Xem ra, Kiếm Hồng bây giờ còn là ở thực lực Hoàng Cực Cảnh đỉnh phong!
Chung Sơn suy nghĩ một chút, nói với Triệu Sở Hướng.
- Cái gì? Hoàng Cực Cảnh? Kiếm Hồng là Hoàng Cực Cảnh? Không thể nào đâu, nơi đó có một gã Hầu Vương, một gã Viên Vương, cũng là cường giả Đế Cực Cảnh, Kiếm Hồng là Hoàng Cực Cảnh có thể đánh bất phân thắng bại?
Triệu Sở Hướng kinh ngạc nói.
Ngay cả đám người Chích Hỏa, A Đại cũng là bất khả tư nghị đến cực điểm, Hoàng Cực Cảnh? Kiếm Hồng tại sao có thể là Hoàng Cực Cảnh? Kia rõ ràng là thực lực siêu cường mà Đế Cực Cảnh mới có thể phát huy ra a, kiếm vũ đầy trời, kiếm vũ vô cùng cường thế a.
- Là Hoàng Cực Cảnh, những năm này Kiếm Hồng đuổi giết Thân Tề Thiên chung quanh, căn bản không có thời gian luyện công, hơn nữa còn có một điều, nếu là Kiếm Hồng thật sự đạt đến Đế Cực Cảnh, như vậy Hầu Vương cùng Viên Vương khẳng định sớm đã bị Kiếm Hồng trảm dưới kiếm, không thể nào kéo dài tới hôm nay.
Vẻ mặt Chung Sơn khẳng định nói.
Thực lực Kiếm Hồng thật sự quá cường đại, cũng quá mãnh liệt!