Thấy Lâm Khiếu nhanh chóng lĩnh ngộ được chỗ tốt của chiến tranh chính trị, Chung Sơn vừa lòng cười.
- Bắt vua lệnh chư hâu, chúng ta coi như nắm được lá cờ chính nghĩa, về sau ta sẽ không quản, người tự đi tìm hiểu phải làm thế nào, làm thế nào phải trả cái giá nhỏ nhất mà nuốt được toàn bộ Đại Hiến Hoàng triều.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Vâng!
Lâm Khiếu hưng phấn thưa.
- Bây giờ có cần ta đi đoạt lại ngự tỉ truyền quốc về hay không?
Sát Phá hỏi.
- Không cần, đó là tai họa và ngọn nguồn rắc rối,
“Không cần, đó là cái tai nạn và rắc rối ngọn nguồn, không có nó, càng thêm an toàn cho chúng ta, để những Thành chủ kia đoạt đi, đoạt tới đoạt lui, chờ tới khi bọn họ chú ý tới chúng ta thì thiên hạ đã đại biến rồi.
Trong mắt Lâm Khiếu hiện lên vẻ minh tuệ.
Chung Sơn gật đầu vừa lòng, Lâm Khiếu càng ngày càng thành thục. Chuyện kế tiếp, có lá cờ chính nghĩa là Hoàng đế, Lâm Khiếu bắt đầu đảo loạn thiên hạ, Thành chủ nào lựa chọn khuất phục thì thu phục, Thành chủ nào không khuất phục thì cho 1 kích mạnh nhất, đồng thời thưởng và trấn an những Thành chủ im lặng.
Ngự tỉ truyền quốc! La Dã đã sớm bị người khác giết chết, ngự tỉ truyền quốc lại thay một chủ nhân mới.
Nhưng mà người cướp được ngử tỉ truyền quốc lại không nguyện nộp lên triều đình, chiến tranh không ngừng, có người sau khi nhận được, nhanh chóng xưng hoàng, nhưng mà Lâm Khiếu làm sao lại cho bọn hộ xưng hoàng? Lấy danh nghĩa thiên tử, truyền lệnh thiên hạ, tiến hành công phạt.
Cứ như thế, nhoáng 1 cái đã 3 năm.
Chung Sơn ở mảnh thiên địa này coi như tạm ổn, nhưng mà bây giờ Lâm Khiếu chẳng những là quân thần, còn trở thành một tay chính trị lão làng.
Ba năm sau, vì ngự tỉ truyền quốc rời khỏi Hoàng đế quá lâu mà số mệnh ẩn chứa bên trong cũng bị hao tổn sạch sẽ, những Thành chủ mới phát hiện, thiên hạ đã không còn là thiên hạ ban đầu nữa.
30 Thành chủ, hiện tại chỉ còn chín Thành chủ cô lập, Thành chủ còn lại, nếu không đầu phục triều đình, không bị triều đình diệt thì cũng bị đổi mới rồi.
Thiên hạ 7 thành đã rơi vào tay Chung Sơn.
Chín Thành chủ cô lập bây giờ còn làm được chuyện sao?
Trong Xương Thành. Trên Tế Thiên Đàn! Hoàng đế An Kiến Nguyên tay cầm chiêu thư chậm rãi đọc. Phía dưới đủ loại quan viên nghiêm trang đứng, cung kính Hoàng đế.
- Thiên mệnh hữu thường, duy quy hữu đắc, hiến đạo lăng trì, đại loạn tư hôn, quần hùng tư nghịch, hoàn vũ điên phúc, giai lại 崝 vương thần võ, chỉnh triều cương, bình họa loạn, cứu xã tắc, an tông miếu, kim vương khâm thừa tiền tự, quang vu nãi đức, thừa văn võ chi đại nghiệp, chiêu tiên hoàng chi hoằng liệt, hoàng linh hàng thụy, nhân thần cáo trưng, đản vi thải lượng, sư tập trẫm mệnh, kính tốn nhĩ vị, vu hí, thiên chi lịch sổ tại nhĩ cung, quân kỳ chi thuận đại lễ, hưởng vạn quốc dĩ túc thừa thiên mệnh.
Đây là Hoàng đế Đại Hiến An Kiến Nguyên phong Chung Sơn là Tranh Vương.
Chung Sơn tiến lên, tiếp nhận ngự tỉ, ngạo nghễ nhìn các quan lại phía dưới.
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...................
Các quan lại hô to, triều bái Chung Sơn.
Chung Sơn với sách lược bắt vua lệnh chư hâu, thu phục thiên hạ, thu phục thiên mệnh. Đến bây giờ đi tới âm phủ sáu năm ngắn ngủi, trực tiếp quản Vương triều, trở thành quân chủ Hoàng triều.
- Ta theo Thiên ý, thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, bắt đầu từ hôm nay, lập tên quốc, Đại Tranh, lập thủ đô Xương Kinh........
Chung Sơn cao giọng nói. Theo giọng hắn vang, vô cùng số mệnh bầu trời Xương Kinh không ngờ chậm rãi biến mất, chậm rãi biến mất không thấy, ngược lại, trên bầu trời Tuyên Kinh trên dương gian, số mệnh cuồn cuộn không ngừng, không ngừng tăng lên, ước chừng một nén nhang, sau khi hoàn toàn bị luyện hóa lại lần nữa biến mất.
Trên vùng trời Xương Kinh âm phủ, số mệnh biến mất dần dần xuất hiện, phát ra ánh sáng vàng xuống Chung Sơn, làm Chung Sơn nổi bật như thiên thần vô thượng.
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...................
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...................
..............................
Lại là một hồi triều bái, Chung Sơn chính thức xác lập Đại Tranh Hoàng triều tại âm phủ, đổi Xương Thành thành Xương Kinh, chiêu cáo thiên hạ!
Sau Tuyên Kinh là phong Lâm Khiếu là đoàn trưởng thứ nhất Đại Tranh Hoàng triều quân, phong làm Đại tướng quân!
Kế tiếp chính là nhất thống, dọn dẹp những phần tử ngoan cố kia.
Chín Thành chủ, có 6 người trực tiếp thừa nhận Chung Sơn, thừa nhận Đại Tranh Hoàng triều, ba người khác phản kháng nhưng mà ở dưới thiên uy, trong thời khắc nguy cấp, chỉ có thể quỳ xuống dập đất đầu hàng hoặc là chết trong sa trường.
Đại Hiến Hoàng triều hoàn toàn đi vào lịch sử, Đại Tranh Hoàng triều bắt đầu ăn rễ sâu tại âm phủ.
Từ nay về sau âm phủ lại thêm một cái Đại Tranh Hoàng triều.
Ngự tỉ? Chung Sơn có Phương Thiên Ngọc Tỉ, nhưng mà vẫn chưa đưa tới âm phủ, ngự tỉ chỉ có thể có một, Đại Tranh Hoàng triều chỉ có thể có một cái Phương Thiên Ngọc Tỉ này, nhưng không ngại hạ thánh chỉ, Chung Sơn từ dương gian chuẩn bị vô số thánh chỉ trống, đều đã đóng ấn Phương Thiên Ngọc Tỉ.
Vài năm này, Chung Sơn cũng đã tìm hiểu được vị trí đại khái.
Âm phủ, nơi cực đông, Âm Dương Điện chỗ dãy núi là một chỗ cấm địa, từng là chiến trường khổng lồ, vô số quân đội đến từ đại thế giới, cuối cùng nuốt hận mà chết trong đó.
Là cấm địa cũng chỉ là cấm địa của tiểu thế giới Thánh địa này, thiên hạ đều biết, bất kỳ thế lực nào cũng không được tiến vào dãy núi kia, bởi vậy mang tới cho Âm Dương Điện tầng phòng ngự tốt nhất, cộng thêm Quân Vương Vương Khô, Âm Dương Điện tuyệt đối an toàn.
Âm phủ Đại Tranh Hoàng triều chỉ là 1 Hoàng triều nhân loại. Trong âm phủ còn có lượng lớn Hoàng triều quỷ tộc, Hoàng triều dị tộc, không chỉ nhân loại.
Khu vực chỗ Đại Tranh Hoàng triều tổng cộng có ba đại Hoàng triều, Đại Tranh Hoàng triều ở cực đông, phía tây có hai đại Hoàng triều, Đại Tấn, Đại Anh, ba triều cùng chiếm nơi cấm ngoại.
Xương Kinh nhanh chóng kiến thiết, đủ loại lầu các đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Trong thư phòng Hoàng cung.
Chung Sơn ngồi trên bàn viết nhìn hai phong thiệp mời tử kim! Tiên Tiên không chút quy củ ngồi cả lên bàn, rung rung chân, cầm lấy thiệp mời lên xem.
Đứng trước bàn là Lâm Khiếu, Thi tiên sinh còn có một ít đại thần mới được đề bạt.
- Tam triều đánh cược đất đai?
Chung Sơn lộ ra nụ cười trêu tức.
- Đại Tấn Hoàng triều, quốc thú không ngờ là lang?
Tiên Tiên ánh mắt sáng lên nói.
- Không, là Huyết Lang!
Chung Sơn nói.
- Giống nhau, giống nhau!
Tiên Tiên cười nói.
- Khởi bẩm bệ hạ, ba đại Hoàng triều nơi cấm ngoại từ trước tới nay đều có tập tục này, mỗi trăm năm đánh cược đất đai 1 lần. Bây giờ mời Đại Tranh Hoàng triều ta cũng khẳng định địa vị chúng ta. Bệ hạ, có nên đi không?
Một gã thần tử hỏi.
- Đi, đương nhiên đi! Đánh cược đất đai? Quả nhiên không giống người thường!
Chung Sơn cười nói.
Không giống người thường? Thần tử lúc trước không khỏi cổ quái, có gì khác thường? Ở âm phủ, loại sách lược đánh cược đất đai này rất nhiều nơi đều có, đương nhiên, đại thần kia không có khả năng biết, lời của Chung Sơn là chỉ dương gian.
Chung Sơn trị quốc, tự nhiên có một bộ được phương pháp hữu hiệu, hai năm ngắn ngủi, Đại Tranh Hoàng triều âm phủ khôi phục phồn vinh tới chóng mặt, trong triều vô số quan viên, cũng bị Chung Sơn thanh tẩy một lần, còn lại tuyệt đối trung thành với Đại Tranh.
Tam triều cánh cược đất đai, đây là truyền thống nơi cấm ngoại, sau lần này phiến phạm vi rộng lớn này lại lần nữa thay đổi.
Chung Sơn ngồi trên long thai, dẫn đại quân từ Tuyên Kinh xuất phát, trùng trùng điệp điệp đi tới trung tâm ba triều.
Nhân gian, Thần Châu, Trường Sinh Giới!
Trong một gian nhà tranh.
Niệm Du Du đứng ở trước mặt sư Nô Thanh Huệ.
- Không thể tưởng được ngươi dứt bỏ được nỗi lòng nhanh như vậy, không hỗ là đệ tử của ta!
Nô Thanh Huệ vừa lòng nhìn về phía Niệm Du Du.
- Sư tôn!
Niệm Du Du vẻ mặt đạm bạc hô.
- Ôi!
Nô Thanh Huệ nhìn thấy vẻ mặt Niệm Du Du, khe khẽ thở dài.
- Hy vọng ngươi không trách vi sư!
Nô Thanh Huệ lắc đầu thở dài nói.
- Đệ tử không trách!
Niệm Du Du giọng điệu có chút đông cứng.
- Chung Sơn không chết!
- Ta biết!
- Ngươi còn có thể giết hắn sao?
Lần nữa nghe Nô Thanh Huệ nhắc tới chuyện giết Chung Sơn, đồng tử Niệm Du Du co rụt lại, một cỗ hung ác trỗi dậy, đồng tử màu vàng lập tức chói sáng, tiếp đó lại chợt biến mất.
- Ta đã biết, ngươi không muốn lại đi giết.
Nô Thanh Huệ không khỏi cảm thán.
Niệm Du Du cắn môi không nói thêm gì nữa.
- Ta đưa ngươi đi tới âm phủ! Có lẽ sẽ không còn gặp lại được Chung Sơn, có thể chặt đứt ý niệm của ngươi.
Nô Thanh Huệ bỗng nhiên lên tiếng nói.
- Ách? Đi âm phủ?
Niệm Du Du nhướng mày.
- Ha ha, Thần Châu đại địa, bốn đại Thánh địa, ai là Thánh địa đứng đầu? Không phải đất lành cực lạc, nó chỉ khiến cho thời gian bành trướng trong thời gian ngắn mà thôi, Thánh địa đứng đầu chính là Trường Sinh Giới chúng ta, Trường Sinh Giới nội tình thâm hậu, không phải ngươi có khả năng tưởng tượng được đâu, nếu không phải ta đạt tới Thiên Cực Cảnh, rất nhiều bí ẩn ta cũng không biết.
Nô Thanh Huệ lắc đầu nói.
- Người có thể đưa ta đi tới âm phủ?
Niệm Du Du căng thẳng nhìn Nô Thanh Huệ.
- Mỗi ngàn năm mới có một lần cơ hội, nếu như ngươi muốn đi, ta giúp ngươi giành 1 cái danh ngạch.
Nô Thanh Huệ nói.
Niệm Du Du trầm mặc không nói.
- Ngươi vẫn chưa rũ bỏ được Chung Sơn? Còn muốn trở lại bên cạnh Chung Sơn?
Nô Thanh Huệ nhíu mày nói.
Lộ ra một tia cười khổ, Niệm Du Du lắc đầu nói:
- Ta còn thể diện gì để gặp hắn? Sư tôn, làm phiền ngươi!
Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Niệm Du Du, Nô Thanh Huệ không khỏi đau lòng. Nhưng không khuyên bảo an ủi gì nữa, chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Niệm Du Du nói xong, trở lại phòng mình, tâm tình vô cùng trầm trọng, Đế Cực Cảnh? Niệm Du Du chân quân? Niệm Du Du tuyệt không hiếm lạ loại nghiệp vị thiên hạ này, tuy rằng Chung Sơn không sao, nhưng mà Niệm Du Du biết, từ nay về sau, mình không còn khoái hoạt nữa.
Trong phòng nhỏ, Tổ Thần thú Tiểu Thanh ngủ giữa cửa sổ, vừa hưởng thụ ánh mặt trời, vừa ăn ăn nuốt nuốt, nhìn vô cùng thỏa mãn.
Niệm Du Du đi qua, nhìn thấy Tiểu Thanh, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười hiếm có. Tiểu Thanh? Nương tử? Tướng công? Chung Sơn?
Nghĩ lại, vẻ tươi cười lúc đầu lại lần nữa hóa thành chua xót, Niệm Du Du dù thế nào cũng không thể tha thứ cho hành vi của mình.
- - - - - oOo- - - - -