Hai người tiếp đãi chờ bên ngoài Kiếm Đường. Trong lòng lại không ngừng phỏng đoán, nam nhân kia rốt cuộc là ai?
Bỗng nhiên, hai người kinh ngạc phát hiện, kiếm cắm đầy trên khu vực mặt đất rộng lớn bỗng nhiên rung lên.
- Ông..........
Một thanh tiếp một thanh, không ngừng rung lên, dường như bị cảm xúc nào đó ảnh hưởng, cảm xúc, chỉ có Thiên chủ Kiếm Ngạo bên trong, chỉ có hắn mới có thể lây thần cho những thanh kiếm không có sự sống.
Trong lúc giật mình, một thanh kiếm trên mặt đất bỗng nhiên vọt lên tận trời, tiếp đó tất cả thần kiếm cũng vọt lên theo, không có một chút pháp lực dao động, những thanh kiếm bỗng dưng bay lên.
Đây là kiếm ý, chỉ U Minh Thiên Thiên chủ mới có thể nắm giữ áo nghĩa Kiếm đạo mạnh nhất, kiếm ý!
Trăm vạn thần kiếm, phảng phất giống như có sinh mệnh, ở trên trời cao nhanh chóng xoay tròn, trong lúc nhất thời, đồi núi bốn phía âm dương hai giới, lộ ra vô tận thần kiếm, đây không phải là kiếm khí, mà là kiếm thật sự, kiếm khủng bố dị thường.
Mỗi một chuôi kiếm đều mang rất nhiều lệ khí, là phẫn nộ, vô tận phẫn nộ, một cỗ phẫn nộ vô tận bức thẳng tới trong lòng hai người, hai người sợ hãi nhanh chóng quỳ rạp xuống.
- Thình thịch..........
Chuyện quỷ dị đã xảy ra, sau khi lệ khí bùng nổ, ầm ầm phát ra vô tận kiếm khí, những kiếm này cũng có thể bùng nổ kiếm khí?
Không chỉ hai nhân viên tiếp đãi, cho dù thủ về bên ngoài, giờ phút này cũng đều nuốt nước miếng.
- Vù..........
Ngay sau đó, phi thường quỷ dị, chúng kiếm bay múa một hồi, không ngờ toàn bộ bay trở về chỗ cũ, đâm vào lại chỗ lỗ cũ, không có một chút khác biệt, quỷ dị vô cùng.
Bốn phía yên tĩnh, tiếp đó mọi người thấy đến một thân ảnh bay vọt về phía xa. Là Sơ Cửu Ma La.
Về phần Thiên chủ, tốc độ của Thiên chủ căn bản không phải bọn họ có khả năng nhìn kịp.
Lối vào U Minh Thiên.
Một trận gió bỗng nhiên thổi qua, ở chỗ cửa vào đột nhiên xuất hiện một nam nhân áo trắng, một thân áo choàng, tóc đen, nhìn qua vô cùng đường hoàng. Trong tay cầm lấy chuôi thần kiếm cửu phẩm lúc trước. Bên cạnh còn có La Lan Ngọc cực phẩm!
- Bái kiến Thiên chủ!
Mọi người ở lối vào U Minh Thiên đều cung bái.
Lúc trước đánh chủ ý vào quan tài, trong lòng Khổ Hải Ma La nhảy dựng lên.
- Ngươi con biết tới người trong quan tài sao?
Nam nhân kia bỗng nhiên quật cường kêu lên.
- Là ai?
Kiếm Ngạo bỗng nhiên nhắm mắt, lạnh nhạt nói.
Giọng điệu lạnh nhạt khiến mọi người nghe mà mà đều cảm giác lạnh lẽo, cho dù Khổ Hải Ma La cũng đều run rẩy.
Nam nhân quật cường kia tự nhiên chính là Hoàng đế Yên Hồng Hoàng triều, con trai của Kiếm Hồng, Tiêu Trung Hưng.
Tiêu Trung Hưng không trả lời Kiếm Ngạo, mà lại đi về phía trước, đưa tay vỗ vỗ, cấm chế trên quan tài đột nhiên tán đi. Tiêu Trung Hưng cầm nắp quan tài mở ra, hình ảnh bên trong quan tài lập tức lộ ra.
Ở trong La Lan Ngọc cực phẩm, thi thể có thể giữ được ngàn năm không rữa. Mà thi thể Kiếm Hồng vẫn còn nguyên bộ dáng lúc trước.
Toàn thân bị thương vô cùng thê thảm, cánh tay hoàn toàn gãy xuống, lồng ngực vỡ nát, xương ngực dập nát, trái tim dập nát, toàn thân trên dưới đều là vết thương đen nhánh, tóc rối tung bị máu đông cứng lại, khuôn mặt đầy máu đen bao phủ. Hoàn toàn thay đổi.
Vô cùng thê thảm, không ngờ chết thê thảm như thế.
Xa xa Khổ Hải Ma La nhìn thấy mà trong lòng phát lạnh. Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Sao lại chết thảm như thế? Nếu thân nhân nàng mà thấy, không biết sẽ phát điên tới mức nào.
- Trước khi nương chết, chỉ dặn ta cứ vậy đưa nàng tới chỗ ngươi, đưa tới cho ngươi nhìn lại, xem ngươi còn có phải trước sau như một chẳng thèm quan tâm hay không?
Tiêu Trung Hưng rống lên.
Tiêu Trung Hưng lúc này không chỉ dọa cho Khổ Hải Ma La xa xa run run, nữ nhân này quen biết Thiên chủ? Nguy, nguy, may mà vừa rồi không đối phó tiểu tử kia, mà chỉ mạo phạm một chút, nhưng mà cũng tuyệt đối không nên như vậy, Khổ Hải Ma La có khỏ mà không thể nói.
- Trung Hưng!
Kiếm Ngạo đột nhiên thản nhiên nói.
- Ngươi chịu nhận ta?
Tiêu Trung Hưng mày nhướng lên, sắc mặt âm trầm nói.
- 3000 năm trước, lần đầu tiên ta chuyển thế, sáng lập ra Kiếm Thần Cung, bây giờ lần thứ hai chuyển thế đã đạt được mục đích, hiện giờ ta đã hoàn toàn cắn nuốt hai kiếp trước của ta, trí nhớ kiếp trước đã khôi phục, kiếp trước chính là ta, ta chính là kiếp trước, ta tự nhiên phải nhận ngươi.
Kiếm Ngạo cố nén lửa giận trong lòng nói.
- Ngoại công (ông ngoại)!
Tiêu Trung Hưng bỗng nhiên khóc quỳ xuống hô lên.
Ngoại công? Xa xa Khổ Hải Ma La ánh mắt nhìn vậy, thiếu chút nữa hôn mê tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Trung Hưng mà cả người run run, tràn ngập sợ hãi.
- Ngoại công, ngươi phải thay nương báo thù a, nương chết quá thảm, chết quá thảm a!
Tiêu Trung Hưng không ngừng khóc hô lên, trong lòng tràn ngập bi thương, vẫn nghẹn đến bây giờ, rốt cục cũng có thể phát tiết ra, ôm chân Kiếm Ngạo không buông.
Ngoại công, tuyệt thế ngoại công này! Thù mẹ cũng báo, thù cha cũng báo.
- Rốt cuộc sao lại thế này, ngươi nói rõ ràng xem!
Kiếm Ngạo cầm lấy quan tài, giọng điệu lạnh tới xương tủy nói.
- Là như vậy, năm đó........
Tiêu Trung Hưng vừa khóc vừa kể lại tất cả xảy ra.
Từ đầu tới cuối, Kiếm Ngạo đều là lẳng lặng nghe, cũng không nói một câu, chỉ là không ngừng lấy tay vuốt ve thi thể Kiếm Hồng trong quan tài, đồng thời xử lý thương thế thi thể Kiếm Hồng, tuy rằng Kiếm Hồng đã chết, nhưng mà Kiếm Ngạo vẫn không ngừng chữa trị, cũng tẩy sạch vết bẩn trên thi thể, chải tóc lại cho Kiếm Hồng.
Thậm chí, trong lúc này, Kiếm Ngạo còn thay cho Kiếm Hồng một bộ áo choàng màu đỏ. Cách đó không xa mọi người nhao nhao tới đỡ lưng nàng, chỉ sợ khinh nhờn thi thể Kiếm Hồng.
Chữa trị xong thương thế trên người, biến trở lại nguyên dạng, máu đen trên người đã được tẩy sạch, lại lẳng lặng đặt vào quan tài.
Toàn bộ quá trình đều làm vô cùng cẩn thận, vô cùng nhẹ nhàng.
Một bên Tiêu Trung Hưng không ngừng kể rõ, Kiếm Ngạo không ngừng tẩy sạch thi thể Kiếm Hồng, hai người hình như mỗi người một việc, Tiêu Trung Hưng đã đắm chìm trong ký ức, Kiếm Ngạo lại quên hết thảy.
Cho tới tận khi Tiêu Trung Hưng giải thích xong, Kiếm Ngạo cũng xử lý xong thi thể Kiếm Hồng.
Giờ phút này Kiếm Hồng, không còn thảm như trước nữa, mà lại giống như một mỹ nhân đang nằm ngủ vậy, trừ không nói và gương mặt tái nhợt ra, giờ phút này Kiếm Hồng giống như đang ngủ vậy.
Tiêu Trung Hưng nói xong, liền quay sang quỳ trước quan tài.
Kiếm Ngạo lật tay một cái, từ xa xa lượng lớn hoa hồng bay tới.
- Hồng nhi, đây là hoa hồng con thích nhất, cha tìm rất nhiều tới đây cho con, còn có Hỏa Diễm Hồng Mân Côi này, con thích nhất cài lên đầu, cha giúp con cài lên!
Kiếm Ngạo si ngốc nói.
Dùng rất nhiều hoa hồng bám lên thi thể Kiếm Hồng, đồng thời lấy ra 1 đóa Hỏa Diễm Hồng Mân Côi, vô cùng cẩn thận cài lên Kiếm Hồng.
- Hồng nhi còn nói với ngươi chuyện gì không?
Kiếm Ngạo cài xong quay sang Tiêu Trung Hưng hỏi.
- Có, có, có!
- Nương nói ngoại công sẽ không mặc kệ chúng ta, hắn quý nhất con gái hắn, bây giờ chỉ là chưa khôi phục trí nhớ kiếp trước mà thôi.
- Nương nói ngoại công yêu con gái mình nhất, dù muốn cái gì cũng giúp con gái tìm được.
- Nương còn nói mặc kệ là ai, nếu như khi dễ nương, ngoại công nhất định sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất.
- Nương còn nói ngoại công là thân nhân duy nhất của chúng ta, cũng là thân nhân trọng yếu nhất của chúng ta, ngoại công sẽ không để mẹ con chúng ta bị người khi dễ.
- Nương còn nói nếu như nàng bất hạnh gặp nạn, ngoại công nhất định sẽ giúp nàng báo thù, nhất định sẽ, nhất định sẽ!
Nói xong, Tiêu Trung Hưng đã khóc không lên tiếng.
Giờ phút này, trong mắt cao ngạo của Kiếm Ngạo, không ngờ cũng lệ chan chứa. Vuốt vuốt mặt, Kiếm Hồng tràn ngập bi thương. Một loại bi thương người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
- Sẽ, sẽ, cha sẽ báo thù cho con, cha nhất định sẽ, bất kể là ai, bất kể là ai!
Kiếm Ngạo rơi lệ lạnh lùng nói.
- Thân Tề Thiên? Thân Tề Thiên? Rống..........
Kiếm Ngạo rốt cục bi thương quá độ điên cuồng rống lên.
Bảo bối kiếp trước, kiếp trước sau khi vợ chết, con gái thương yêu nhất, không ngờ cũng chết thảm như thế, không ngờ chết thê lương như thế, một cảm giác vô cùng bi phẫn hiện lên.
Một tiếng rống to này truyền khắp thiên địa, toàn bộ U Minh Thiên đều vang vọng thanh âm của Kiếm Ngạo.
Đây là năng lực Thiên chủ, chỉ có Thiên chủ mới có thể đem thanh âm truyền khắp toàn bộ U Minh Thiên.
Một tiếng rống to này, mọi người gần như cả kinh, người U Minh Thiên cũng đều cả kinh.
- Thân Tề Thiên, ngươi giết nữ nhi của ta, ta diệt toàn tộc ngươi!
Kiếm Ngạo lạnh giọng thề thốt.
- Truyền lệnh ta..........
Kiếm Ngạo nói câu này, gần như toàn bộ U Minh Thiên đều là yên tĩnh
- Nghe ý chỉ Thiên chủ!
Gần như mọi người đều khom người nói.
- U Minh Thiên không đội trời chung với Hầu Viên bộ tộc, bắt đầu từ hôm nay, phàm là người U Minh Thiên, diệt sạch khỉ vượn thiên hạ, Kim Đan Kỳ giết vạn khỉ vượn, Nguyên Anh Kỳ giết mười vạn khỉ vượn, Hợp Thể Kỳ giả giết trăm vạn khỉ vượn, Ma La giả giết ngàn vạn khỉ vượn, Ma Quân giết ức đếm khỉ vượn, ta muốn trong vòng mười năm, thiên hạ không còn khỉ!
Kiếm Ngạo lạnh lùng thề độc.
- Cẩn tuân ý chỉ Thiên chủ!
U Minh Thiên truyền đến tiếng hô to của vô số người.
- Lệnh thiên hạ!
Kiếm Ngạo lại lần nữa lên tiếng nói.
Mọi người đều kiên nhẫn lắng nghe.
- U Minh Thiên với Hầu Viên tộc không đội trời chung, người nào là bạn của Hầu Viên tộc tức là địch với U Minh Thiên!
- Vâng!
Gần như mọi người đều hô to một tiếng, gần như mọi người đều có thể tưởng tượng sau khi mệnh lệnh thiên hạ này truyền ra, sẽ gây ra sóng lớn cỡ nào.
- Ngoại công,...
Tiêu Trung Hưng hít sâu một hơi.
- Đứng lên đi, thù của Hồng nhi, ta sẽ báo, Thân Tề Thiên chết chắc rồi!
Kiếm Ngạo lạnh lùng nói.
Chết chắc rồi!
Chỉ ba chữ này, lọt vào trong tai mọi người cũng không cho rằng là mạnh miệng, mà là đương nhiên. Kiếm Ngạo nổi giận.
Kiếp trước, Kiếm Ngạo cũng đã là đệ nhất thiên hạ Kiếm Thần. Trí nhớ kiếp trước mở ra, không ngờ không phải tính cách kiếp trước chiếm cứ chủ đạo, mà là cắn nuốt kiếp trước, có thể thấy được kiếp này, Kiếm Ngạo so với kiếp trước còn mạnh hơn, còn muốn biến thái hơn.
Một câu Thân Tề Thiên chết chắc rồi này nhất định Thân Tề Thiên là số mệnh của hắn.
Đồng dạng cũng quyết định vận mệnh Hầu Viên tộc thiên hạ, Kiếm Ngạo muốn thiên hạ không còn khỉ.
- - - - - oOo- - - - -