Phía sau có một nam tử mặc đạo bào dường như tung ra một cái lưới vô hình ràng buộc hoàng quang khiến cho hoang quang không thể tiếp tục bay về phía trước nữa. Ở phía xa xa có năm mươi đạo kiếm quang lao tới, với tốc độ như vậy năm mươi người này hẳn là tu vi Kim Đan kỳ đang đạp phi kiếm đuổi tới.
Hoàng quang khốn khổ giãy dụa thế nhưng nam tử đạo bào trắng quá lợi hại, chiếc lưới vô hình đã ràng buộc hoàng quang lại. Nam tử mặc đạo bào trắng càng ngày càng gần hoàng quang, càng ngày lực trói càng lớn đến khi hoàng quang giãy dụa không còn chút khí lực nào nữa.
Đến lúc này thì Chung Sơn cũng phát hiện ra hoàng quang là gì. Cá, một con cá giống như trong bức tranh tết.
Những đường nét màu vàng giống như được chạm trổ lên người con cá, con cá ngoe ngẩy cái đuôi, những đường nết trên người nó cũng rung động hết sức lạ kỳ?
Chung Sơn mở to hai mắt nhìn cảnh tượng này, đây là cái gì vậy?
Trong mắt Thiên U công chúa cũng hiện lên vẻ bất ngờ, thế nhưng dường như Thiên U công chúa cũng biết đây là cái gì.
Chung Sơn vươn tay ra, Thiên U công chúa hiểu ý liền đưa ngón tay trỏ ra viết lên lòng bàn tay Chung Sơn.
Lúc đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Chung Sơn bỗng nhiên Thiên U công chúa có cảm giác có một luồng nhiệt từ đầu ngón tay chạy khắp cơ thể, tim nàng đập rộn lên. Thế nhưng rất nhanh cảm xúc đã bị Thiên U công chúa kìm nén xuống rồi vội vàng viết ra ba chữ.
Chung Sơn dụng tâm để cảm nhận.
Phong Thủy Ngư!
Thiên U công chúa viết ra ba chữ “Phong Thủy Ngư”.
Chung Sơn nhíu mày không hỏi gì nữa mà chỉ gật đầu rồi tiếp tục nhìn về phía Phong Thủy Ngư.
Rốt cuộc thì Phong Thủy Ngư cũng không địch lại nam tử mặc đạo bào trắng. Phong Thủy Ngư bị nam tử cầm trong tay, trên mặt nam tử cũng lộ vẻ hưng phấn.
Cách chỗ xe ngựa không xa, nam tử mặc đạo bào trắng cấp tốc ngồi khoanh chân lại nắm Phong Thủy Ngư trong tay, toàn thân nam tử mặc đạo bào trằng này bỗng nhiên toát ra rất nhiều tử khí, sau đó cấp tốc luyện hóa Phong Thủy Ngư kia.
Nam tử cưỡi gió bay tới rõ ràng tu vi ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ, bởi vậy lúc này Chung Sơn vẫn chưa lao ra, chỉ hi vọng hắn sớm rồi khỏi chỗ này.
Xa xa, năm mươi đạo kiếm quang cũng bay tới gần rồi hạ xuống đất. Tất cả cùng nhau nhìn về phía nam tử mặc đạo bào trắng đang luyện hóa Phong Thủy Ngư.
Người dẫn đầu bỗng nhiên tung ra một bức kỳ trận áp sát lại bên cạnh nam tử mặc đạo bào màu trắng, sau đó đánh ra một pháp quyết, mây xám nổi lên bốn phía che khuất người trong trận, bảo vệ nam tử mặc đạo bào trắng đang luyện hóa Phong Thủy Ngư.
- Đại sư huynh, lần nay chúng ta không cần đuổi tiếp nữa, chỉ cần sư tôn luyện hóa thành công là chúng ta có thể trở về rồi.
Một người trong đó nói.
- Không sai, chúng ta tiếp tục bảo vệ sư tôn, chắc là không còn bao lâu nữa đâu.
Đại sư huynh chính là người dẫn đầu nói.
- Đại sư huynh, ở đây có một chiếc xe ngựa nhưng không có ai.
Lại một người khác nói.
Đại sư huynh cau mày nhìn về phía chiếc xe của Chung Sơn, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ rồi nhìn xung quanh bốn phía nói:
- Chỉ là một chiếc xe ngựa trống mà thôi, không cần phải lo lắng.
- Vâng.
Mọi người đáp.
Chung Sơn lẳng lặng nhìn về phía những người này.
Đúng lúc này bỗng nhiên phía xa xa trong rừng xuất hiện ba trăm quân sĩ.
Ba trăm người này không phải bay từ trên không trung xuống là chạy từ trên đường tới.
Ba trăm người này tuy rằng chạy bộ thế nhưng tốc độ hết sức kinh người, đây hẳn là một đám tu giả.
Đồng tử Chung Sơn bỗng nhiên co rụt lại, quân đội Đại Vũ. Thì ra hồng loan phấn liên chuyển thành màu lam là do quân đội Đại Vũ đuổi đến nơi sao?
Phía trước ba trăm người này có một người dẫn đường mặc áo bào xám, người này đang bẩm báo với gã tướng quân trước mặt điều gì đó.
- Tướng quân, hai người đó dung mạo không giống như lời tướng quân nói thế nhưng trong đó có một nữ nhân.
Gã dẫn đường nói.
- Ha ha, mặc kệ có đúng hay không, chúng ta cứ đi xem đã. Nếu như đó là đúng là người bọn ta muốn tìm thì ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
Gã tướng quân cười to nói.
- Đa tạ tướng quân.
Gã dẫn đường áo xám nói.
- Ừ, cứ đi theo con đường này sao?
Tướng quân hỏi lại.
Đúng vậy, lúc đó bọn họ mua xe ngựa ta thấy bọn họ đi theo sơn đạo này, chắc hẳn là con đường này rồi. Tướng quân. Vì sao chúng ta không bay? Như vậy có phải nhanh hơn không.
Gã dẫn đường nói.
- Ngươi bay rất giỏi sao, những huynh đệ này của ta không phải ai cũng có Vân chi tinh. Bọn họ không thể bay được vì vậy ngươi cũng phải chạy theo bọn ta.
Tướng quân trừng mắt nói.
- Vâng.
Gã dẫn đường lập tức đáp.
Không lâu sau ba trăm tướng sĩ và gã dẫn đường áo xám cũng chạy tới gần và cũng thấy được đang có một đám người trên đường.
- Tướng quân, chính là chiếc xe ngựa này.
Gã dẫn đường bỗng nhiên hưng phấn chỉ vào chiếc xe ngựa phía xa nói.
- Dừng lại.
Đại sư huynh bỗng nhiên quay sang ba trăm tướng sĩ quát.
Tướng quân vung tay lên, tất cả mọi người đều dừng lại cùng nhau đề phòng năm mươi tu giả trước mặt.
Tướng quân đứng ở phía trước nhìn về chiếc xe ngựa trống không phía xa xa rồi lại quay sang nhìn năm mươi tu giả đang vây quanh một người ở trung tâm kỳ trận.
Theo như lời gã dẫn đường nói thì tướng quân căn bản đã khẳng định đó chính là Thiên U công chúa và Chung Sơn. Nếu bắt được cả Thiên U công chúa và giết Chung Sơn thì sẽ lập được đại công lớn, cách đây không lâu Cự Lộc Vương đã tăng phần thưởng lên thành hai trăm vạn khối thượng phẩm linh thạch, không những thế còn được thăng cấp.
Phẩn thưởng quá hậu hĩnh khiến cho tướng quân sau khi nghe tin báo lập tức mang theo thủ hạ đuổi tới.
Ba trăm tướng sĩ này đều là những tinh binh của mình.
- Giao Thiên U công chúa và Chung Sơn ra rồi nhanh chóng cút đi.
Tướng quân nói lớn.
- Khốn kiếp, các ngươi là ai, đây là chỗ nào mà quân đội Đại Vũ dám dương oai?
Đại sư huynh tức giận kêu lên.
- Cung đâu.
Tướng quân quát to.
Bởi vì tướng quân đã khẳng định chắc chắn rằng Thiên U công chúa và Chung Sơn đang ở trong trận.
Hai trăm chín mươi chín tướng sĩ nhanh chóng lấy phá cương tiễn ra rồi lập vào cung.
- Đừng để ta phải nói lại lần nữa, cút!
Tướng quân hét lớn.
- Kết trận!
Đại sư huynh thấy tình hình như vậy trong lòng cũng sốt ruột.
Bốn mươi chín người nhanh chóng đứng vào vị trí riêng mình rồi lấy trường kiếm ra chỉ thẳng về phía tướng sĩ đối diện.
Bên trong rừng, Chung Sơn và Thiên U công chúa đang mở to mắt nhìn, nhóm người này chuẩn bị đánh nhau sao?
Gã tướng quân kêu lên:
- Sát!
Hai trăm chín mươi chín phá cương tiễn bắn thẳng về phía những người kia, bốn mươi chín người kia cũng tạo thành một kiếm trận, cả bốn mươi thanh kiếm đều được vung lên.
Trong nháy mắt bốn mươi chín người đã hợp thành một tấm lưới bạch quang bao phủ bên ngoài. Tiếp sau đó là rất nhiều đạo kiếm khí lao về phía chúng tướng sĩ.
- Cản lại.
Tướng quân kêu lên.
Ầm!
Sau tiếng nổ, rất nhiều sương mù bao phủ bốn phía, một số tướng sĩ ngự kiếm bay lên không trung thoát khỏi màn sương mù. Phá cương tiễn tuy rằng không tổn thương những người trong kiếm trận thế nhưng có một người không tham gia vào kiếm trận nên bị cương tiễn cắm đầy người, thậm chí trường kiếm trong tay hắn cũng bị bắn nát ra từng đoạn. Người này trừng mắt lên, mang theo vẻ không cam lòng chậm rãi ngồi xuống.
Đại sư huynh nổi giận, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía trước.
Kiếm trận vữa nãy cũng tạo ra một màn kiếm khí khiến cho hai mươi tinh binh cũng phải tán mạng, ngay cả gã dẫn đường cũng không thoát được.
Đại sư huynh nổi giận, gã tướng quân cũng nổi giận thế nhưng thấy bọn người này ra sức bảo vệ người trong trận thì chăc chắn trong đó là Chung Sơn và Thiên U công chúa rồi.
- Các huynh đệ, sát.
Tướng quân vung trường đao lên, chỉ thẳng về phía trận pháp.
- Sát.
Chúng tinh binh cũng hét lớn một tiếng, có một vài người đạp lên phi kiếm bay lên trời, trong tay cầm phá cương tiễn điên cuồng bắn xuống, còn những người còn lại thì cũng đề đao lao về phía đám tu giả.
- Báo thù cho sư đệ.
Đại sư huynh phẫn nộ kêu lên, hai mắt đỏ bừng, mấy người vừa chết lúc nãy chính là tiểu sư đệ của hắn.
Bốn mươi chín cường giả Kim Đan kỳ còn lại nhanh chóng kết thành kiếm trận lai về phía tướng sĩ.
Bốn mươi chín người giống như một chỉnh thể, chỉ cần chưa có người nào ngã xuống thì không hề có bất kỳ kẽ hở nào, những cương tiễn trên trời bắn xuống đều bị những đạo kiếm khí trực tiếp hóa giải.
Bởi vì có một sư đệ chết nên cả bốn mươi chín người này đều quyết tâm trả thù, quyết tâm không để cho một tên tướng sĩ nào còn sống.
Bốn mươi chính người này thực lực vốn đã hơn những tướng sĩ, nay lại kết thành kiếm trận nên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thoáng chốc đám quân lính Đại Vũ đế triều đã bị chết mất mười mấy người.
Gã tướng quân không thèm quan tâm đến thuộc hạ của mình sống hay chết mà mang theo một số người có thể bay nhanh chóng lao về phía trung tâm kỳ trận.
Phá cương tiễn bắn thẳng đến đều bị kỳ trận cản lại, bất qua bên ngoài kỳ trận cũng có chút rung động. Hiển nhiên là cái kỳ trận này không phải là không thể phá vỡ được.
Bay đến gần ký trận, tướng quân vung đại đao trong tay lên, khuôn mặt dữ tợn lộ vẻ tàn nhẫn chém ra một đao cương mạnh mẽ về phía kỳ trận. Hơn hai mươi tiểu binh cũng nạp tên vào cung, chỉ đợi kỳ trận bị phá vỡ là loạn tiễn bắn vào trong.
Đao cương mà gã tướng quân chém ra chính là tam thập đao cương, chắc chắn thực lực của hắn đã đạt tới Kim Đan kỳ đỉnh.
Một đao mạnh mẽ như vậy không gì cản nổi, chỉ cần chém từ trên xuống là có thể phá vỡ kỳ trận.
Đúng lúc đao cương chém xuống thì bỗng nhiên từ bên trong kỳ trận lộ ra một bàn tay trắng nõn.
Rắc!
Bàn tay trắng nõn đó nắm chặt lấy một đao của gã tướng quân đánh xuống.
- Đồ hỗn trướng.
Ở bên trong kỳ trận đột nhiên truyền đến thanh âm giận dữ, sau đó bàn tay bạch sắc cầm đao cương rồi thoải mái uốn éo.
Đao cương vung vẩy, đột nhiên chuôi đao nổ thành từng mảnh nhỏ, bắn về phía tướng quân.
- Phụt.
Tướng quân liền phun ra một ngụm máu tươi.
Ở đằng sau có mấy ngọn phá cương tiễn kích xạ về phía bàn tay bạch sắc.
Ở trong kỳ trận đột nhiên bắn ra từng đạo kiếm khí dài trăm thước, phá tan những ngọn phá cương tiễn kia.
- Phập phập phập.
Liên tiếp là những thanh âm đánh trúng, ở trên không trung ngoại trừ tướng quân có cương trảo bảo vệ thì các tiểu binh khác đều bị kiếm khí phá vỡ vòng bảo hộ, thân thể bị chém đứt.
Tướng quân sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
- Muốn chạy?
Đạo bạch sắc kiếm cương này nhanh chóng phá vỡ kỳ trận, trực tiếp chém thành hai đoạn.
Ở giữa không trung, bỗng nhiên xuất hiện một số bạch sắc đạo bào nam tử.
Bạch sắc đạo bào nam tử tỏ ra vẻ tức giân, nhìn ba gã đệ tử đã chết của mình, hai mắt lạnh lẽo nhìn các tiểu binh bị giết hại.
- Muốn chạy? Một tên cũng không chạy thoát.
Bạch sắc đạo bào nam tử lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn ném trường kiếm đi, hóa thành một đạo lưu quang, bắn thẳng về phía vài tên tiểu binh đang chạy xa ã.
Ở phía đằng xa, cách không ngự kiếm.
Chúng tiểu binh chạy trốn một tên cũng không thoát chết được.
- Hưu.
Bạch sắc đạo bào nam tử phi kiếm bắn thẳng về những tiểu binh kia, những tiểu binh đó lập tức giãy giụa, bọn chúng đều bị phi kiêm của đạo bào nam tử giết chết.
Cuối cùng chỉ còn có một tên tiểu binh, hoảng sợ nhìn những xác chết của đồng bọn mình.
- Đừng, đừng!
Tiểu binh này hoảng sợ kêu lên.
Đạo bào nam tử lập tức tức giận bay tới.
- Giết đệ tử của ta, còn nói ta không thể giết ngươi? Nói, vì sao giết đệ tử của ta?
Đạo bào nam tử tức giận nói.
Mà vừa rồi, đại sư huynh cũng đã thu nhận ba xác chết của sư đệ. Y tức giận đi đến trước mặt sư tôn mình.
- Tiền bối, ta chỉ phụng mệnh làm việc, bởi vì vừa rồi người dẫn đường nhìn thấy Chung Sơn và Thiên U công chúa ngồi trên con ngựa kia cho nên mới làm vậy, nếu biết là tiền bối, vãn bối thật sự không dám.
Tiểu binh kia sợ hãi nói.
- Không biết tại sao lại không hỏi? Giết đệ tử của ta, chỉ có chết.
Đạo bào nam tử cả giận nói.
- Tiền bối, chúng vãn bối thật sư không biết mà.
Đạo bào nam tử này hiển nhiên không phải là loại người lương thiện, y phóng kiếm lên, phanh thây thi thể tiểu binh.
- Sư tôn, tiểu sư đệ, thập tam sư đệ cùng với nhị thập lục sư đệ đã chết, không cứu được.
Đại sư huynh lộ vẻ bi thương nói.
Đạo bào nam tử cũng quay đầu nhìn thi thể của ba gã đệ tử, sau đó lại nhìn xe ngựa xa xa, hai mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo:
- Thiên U công chúa, Chung Sơn? Mau tìm cho ta.
- Dạ.
Chúng đệ tử liền đáp.
Ở trên núi, Chung Sơn và Thiên U công chúa nhìn nhau, trong mắt hiện ra một vẻ khổ sở.
Quả nhiên, đám đệ tử kia không lâu sau đã phát hiện ra Thiên U công chúa và Chung Sơn.
- Sư tôn, ở đây.
Vị đại sư huynh đột nhiên hét to.
Ngay sau đó một dám người nhanh chóng lao tới.
Đám người này đều trừng to mắt, tay cầm trường kiêm, toàn bộ chỉ vào trong kỳ trận có Chung Sơn và Thiên U công chúa ở trong đó.
Tất cả mọi người đều đứng đằng sau sư tôn để hắn xử lý mọi việc.
Nhìn dáng vẻ của đạo bào nam tử và cách ra tay lúc nãy của hắn, Chung Sơn phân tích thấy người này hành sự vô cùng gọn gàng, quyết đoán tàn nhẫn, nếu như muốn biết điều gì đó thì tuyệt đối sẽ không nương tay, đối với các linh thạch, vòng tay của chúng tiểu binh không thèm ngó tới, hiển nhiên là một người có tâm tình vô cùng cứng cỏi, loại người này vô cùng khó đối phó, bởi vì bọn họ cớ nhược điểm rất ít.
Đạo bào nam tử đi tới lại gần kỳ trận, nhìn hai người ở trong trận, dùng thần thức dò xét một hồi sau đó khẽ cau mày lại. Chỉ có điều vẻ tức giận ở trong mắt vẫn không hết, bởi vì cũng chỉ vì hai người này mà ba đệ tử mình sủng ái nhất phải chết đi.
- Chung Sơn!
Chung Sơn mở miệng đầu tiên, sau đó bước ra khỏi kỳ trận.
- Ta biết, ngươi là Chung Sơn, người kia là Thiên U công chúa. Tướng sĩ của Đại Vũ tám trăm vạn hơn hai tháng nay đều tìm không thấy hai ngươi, vừa rồi đã nhìn thấy và đuổi theo.
Đạo bào nam tử nói.
- Thật sự là bất xảo, đã làm phiền lụy đến chư vị.
Chung Sơn nói.
-Liên lụy? Há chỉ là liên luỵ? Ngươi làm cho ba đệ tử của ta phải chết, đã vậy thì các ngươi cũng phải chết cùng bọn nó.
Đạo bào nam tử hung ác nó, đồng thời trường kiếm trong tay tựa hồ như muốn vung ra.
Thiên U công chúa công chúa trong lòng liền cảm thấy lo lắng, thân hình theo bản năng co lại.
Trốn? Trốn thế nào? Chiên đầu quan trọng nhất là dựa vào đôi mắt, đạo bào nam tử kia ít nhất là tu vi Nguyên Anh kỳ, mà đệ tử của hắn hình thành nên kiếm trận cũ có uy lực của Nguyên Anh kỳ.
Mình là Kim Đan tầng thứ tư, Thiên U công chúa công chúa thực lực hiện tại còn chưa đủ để đối phó với Kim Đan kỳ. Trốn? Trốn đi đâu?
- Ha ha ha.
Chung Sơn đột nhiên ngửa đầu lên cười to, nụ cười này vô cùng đột ngột khiến cho đám người trước mặt hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Chỉ là sau tràng cười dài này, đạo bào nam tử bỗng dừng lại.
- Ngươi cười cái gì?
Đạo bào nam tử lạnh lùng hỏi.
Đạo bào nam tử vừa nói xong, Chung Sơn đã lạnh lùng nhìn về phía đạo bào nam tử nói:
- Ta cười các ngươi bị diệt tông mà không biết, muốn tiêu diệt tộc mà không biết.
- Hừ, ngươi dùng yêu ngôn để mê hoặc.
Nói xong, đạo bào nam tử lại chuẩn bị huy động trường kiếm.
- Ngươi cũng đã biết ta là người thế nào đúng không? Người bên cạnh của ta có địa vị thế nào. Hôm nay nếu như bọn ta chết ở trong tay ngươi, thì năm mươi mốt người các ngươi chắc chắn sẽ chết không có đất chôn, nếu có tông môn thì sẽ diệt sạch cả tông, nếu có gia tộc thì giết sạch gia tộc.
Hai mắt của Chung Sơn bạo trừng lên mà quát to.
- Hừ, ngươi là người phương nào? Người bên cạnh của ngươi là người phương nào? Thiên U công chúa của Đại La thiên triều? Nhưng đây là Đại Quang, không phải là Đại La của các ngươi.
Đạo bào nam tử cả giận nói.
- Nơi này là Đại Quang, nhưng Đại Quang và Đại La thì có gì khác nhau? Đại Quang và Đại La đã liên minh thành một thể cùng nhau diệt Đại vũ đế triều, tại sao ta cùng với Thiên U công chúa công chúa không chay trốn ở nơi nào khác mà lại tới đây? Binh lính của Đại Quang đã tụ hội ở đây nghênh đón chúng ta, chỉ là bọn họ chưa gặp được mà Thiên U công chúa công chúa đã phải chết, Đại Quang nhất định đầu tiên sẽ truy cứu các ngươi, về phần Thiên U công chúa, công chúa chính là công chúa thiên triều, Đai La nhất định sẽ phái cường giả hoàng cực cảnh tới đây, đến lúc đó tông môn của các ngươi có thể không bị diệt sạch hay sao? Một tên cũng không lưu lại, trảm tận sát tuyệt.
Chung Sơn quát lớn lên.
Chung Sơn vừa nói xong, những đệ tử của đạo bào nam tử ở đằng sau cũng cảm thấy lo sợ, sự phẫn nộ trước kia chuyển thành lo lắng.
- Hừ, muốn gạt ta sao? Đại Quang cùng với Đại La làm sao có thể liên minh với nhau được? Đây là mổ gà lấy trứng, một khi Đại Vũ bị tiêu diệt, Đại Quang cũn sẽ phải đối mặt với Đại La thiên triều.
Đạo bào nam tử lộ vẻ không tin nói.
- Ha ha, ngươi không tin? Ngươi cũng đã biết, Hàn Tuyệt thái tử và Thiên U công chúa lần này tới Đại Vũ có mục đích gì phải không? Dịch Diễn hiện tại đã bị trục xuất, ta cho ngươi biết, không phải Dịch Diễn bị trục xuất mà là đã chết, nếu không Đại Vũ đế triều há có thể trục xuất một người tài năng như hắn sao? Ai ngu ngốc đến độ trục xuất Dịch Diễn? Dịch Diễn nếu như không ở Đại Vũ thì sẽ đến Đại La, Đại Vũ đế há có thể để cho chuyện đó xảy ra sao?
Chung Sơn cất tiếng nói.
Quả nhiên, đạo bà nam tử kia đã nhướn mày lên, sau đó trong ánh mắt hiện lên một vẻ âm lạnh.
- Thì đã sao? Ta giết các ngươi có ai biết?
Nghe thấy lời nói của đạo bào nam tử, Chung Sơn liền cười thầm trong lòng.
- Không có ai biết? Ngoại trử ngươi ra còn có năm mươi ánh mắt khác, trừ phi ngươi giết hết bọn họ.
- Ha ha, những người này đều là đệ tử của ta, ta giết các ngươi, đệ tử của ta há có thể tố cáo ta sao?
Đạo bào nao tử hung ác nói.
Mà những đệ tử kia cũng gật gật đầu, tất cả đều lộ vẻ âm lãnh nhìn về phía Chung Sơn và Thiên U công chúa công chúa.
- Hừ, nếu như báo tội được thưởng một nghìn vạn viên linh thạch và được nhuyễn vị của Dại La thiên triều thì sao?
Chung Sơn tự tin nói.
Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, đạo bào nam tử liền nhíu mày, còn các đệ tử đằng sau y cũng đột nhiên sáng hai con mắt lên.
- Năm mươi đệ tử, ngươi có chắc rằng toàn bộ bọn họ đều chịu được sự hấp dẫn đó không? Một nghìn vạn viên linh thạch, ai da, đối với giá trị của Thiên U công chúa mà nói thì là quá ít, quá ít….Đệt ử của ngươi chỉ cần đi báo tội lập tức có thể kiếm được một nghìn vạn viên linh thạch, lại còn có được một chức quan lớn. Hay là giải thưởng này ta treo vẫn còn quá thấp?
Chung Sơn vừa cười vừa nói.
Nghe đến đây, đạo bào nam tử cũng đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, trong mắt hiện ra vẻ kinh nghi bất định.
- À đúng rồi, theo như lời ngươi nói thì nhóm tướng sĩ kia chết đi thì binh lính Đại Vũ hai ngày sau sẽ biết, đến lúc đó bọn họ sẽ nghe ngóng tin tức rồi rất nhanh biết rằng sau đó bọn ta bị chết đi một cách thần không biết quỷ không hay, khu vực này sau đó bị tất cả bao vây, đến lúc đó bất kỳ ai đi qua cũng chặn lại mà hỏi, các ngươi phi hành ở trên không có trốn thoát nổi không? Chỉ cần bị hiềm nghi, các ngươi nhất định sẽ bị truy tra tận nguồn, đến lúc đó, Đại quang đế sẽ hỏi tới các đệ tử của ngươi, dùng cực hình hay là lợi ích để chiêu dụ, trong tất cả đệ tử của ngươi có thể chịu được hết không?
Chung Sơn trừng mắt nói.