- Mở tiệc chiêu đãi Thiên U công chúa và Tuệ Quang La Hán sao? Đại đô đốc lại chuẩn bị vi phạm quân lệnh mà khiến cho Đại La thiên triều và Cực Lạc Niết Bàn xảy ra mâu thuẫn?
Thiết Huyết tướng quân lo lắng nói.
- Thế nào, ngươi không muốn sao?
Dịch Diễn quay đầu nhìn về phía Thiết Huyết tướng quân.
- Không, chỉ cần đại đô đốc ra lệnh, mạt tướng sẽ dốc toàn lực hoàn thành.
Thiết Huyết tướng quân lập tức nói.
- Ha ha, yên tâm đi, chuyện vi phạm quân lệnh một mình ta sẽ chịu tội, dù sao ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, cũng cần phải góp chút sức lực cuối cùng vì Đại Vũ.
Dịch Diễn cười khổ nói.
- Không, đại đô đốc, Thiết Huyết không có ý đó. Chỉ là lần trước giết chết Thiên U công chúa đã không thành nên hiện tại càng khó khăn hơn. Người của chúng ta bẩm báo rằng Cự Lộc Vương cũng phái rất nhiều cường giả bảo vệ người Thiên U công chúa, hiện tại nhất khí chiến trận cũng không đả thương được bọn họ. Huống hồ đám người Thiên U công chúa nhất định sẽ cẩn thận hơn thế nên muốn giết chết bọn họ mà không để lại dấu vết gì liên lụy đên Đại Vũ thì quá khó khăn.
Thiết Huyết tướng quân lo lắng nói.
- Ha ha, không phải là quá khó khăn mà căn bản là không có khả năng.
Dịch Diễn cười khổ nói.
- A! Vậy đại đô đốc?
Thiết Huyết tướng quân nghi hoặc nói.
- Ai nói ta sẽ đối phó với Thiên U công chúa?
Dịch Diễn cười nói.
- A, đại đô đốc sẽ đối phó với Tuệ Quang La Hán và Đại Uy Thiên Long Bồ Tát sao? Nhưng, nhưng…….
Thiết Huyết tướng quân vẻ mặt không tin nói.
Dịch Diễn lắc đầu nói:
- Bệ hạ không cho phép ta giết bọn họ thì để tự bọn họ giết nhau. Không có bệ hạ giúp đỡ thì ta sẽ làm một mình như lần trước. Lần này cũng sẽ bố trí một tử cục, còn đâu phải nghe theo ý trời thôi!
- Vâng, đại đô đốc.
Thiết Huyết tướng quân mang theo gánh nặng, gật đầu.
Trong Tây Uyển Cung.
Thiên U công chúa, Cổ Lâm, Thủy Kính tiên sinh, Chung Sơn, A Đại, A Nhị, tất cả mọi người đều đang nhìn vào tấm thiệp mời trong tay Thiên U công chúa.
- Thiên U, trên thiệp mời viết gì vậy?
Cổ Lâm hỏi.
- Dịch Diễn tiên sinh mời chúng ta và Tuệ Quang La Hán tới đai đô đốc phủ dự tiệc.
Thiên U công chúa cau mày nói.
- Còn vài ngày nữa thôi, chẳng lẽ Dịch Diễn lại muốn bố trí sát cục soa?
Thủy Kính tiên sinh cau mày suy tư nói.
- Sát cục? Bố trí sát cục là sao?
Cổ Lâm kinh ngạc nói.
- Khởi bẩm thế tử, chuyện Vụ Hồ lần trước là do Dịch Diễn bày ra.
Thủy Kính tiên sinh không thể không nói ra được.
- Cái gì? Là hắn sao? Hắn muốn giết chúng ta soa?
Cổ Lâm lo lắng nói.
- Từ trước hắn vẫn muốn giết chúng ta, thế nhưng có Cự Lộc Vương và Nạp Lan Phiêu Huyết không cho hắn xuất thủ nên mỗi lần đều cãi lại quân lệnh.
Thiên U công chúa lạnh lùng nói.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Cổ Lâm lo lắng nói.
- Tiên sinh nghĩ sao?
Thiên U công chúa quay sang hỏi Chung Sơn.
- Theo ta Dịch Diễn là một đại nhân tài hiếm thấy, mỗi nước cờ hắn đi đều đặt mình ngoài cuộc. Lần đại yến ở Đại đô đốc phủ này hẳn là chúng ta sẽ không có gì nguy hiểm đâu.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Tại sao ngươi biết hắn không hại chúng ta ở đại yến?
Cổ Lâm tức giận kêu lên.
Thấy thần tình Cổ Lâm như vậy Chung Sơn chỉ có thể im lặn không nói gì, không tin ta cũng không được.
- Không, đúng như lời Chung Sơn tiên sinh nói, Dịch Diễn hẳn sẽ không động thủ với chúng ta ở đại yến đâu.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Ngươi cũng nói như vậy sao? Nếu như hắn thực sự muốn hại chúng ta thì sao? Theo ta thấy chúng ta không nên đi thì hơn.
Cổ Lâm nói.
- Không được, chúng ta còn có mục đích của chúng ta nên lúc này không thể cứng rắn được. Nếu như ngươi đã lo lắng như vậy thì chúng ta mời Cự Lộc Vương đi cùng, nhất định Cự Lộc Vương sẽ đồng ý.
Thiên U công chúa nói.
- Vâng.
Thủy Kính tiên sinh gật đầu.
Giờ ngọ ba ngày sau, trên hoàn đảo di động, Dịch Diễn và Thiết Huyết tướng quân đã tiển những người dùng tiệc ra về.
- Đa tạ Dịch Diễn tiên sinh đã thịnh tình khoản đãi.
Thiên U công chúa nói.
- Có thể mở tiệc chiêu đãi là vinh hạnh của Dịch Diễn.
Dịch Diễn cười ha hả nói:
- Cho dù thế nào thì hôm nay ta cũng cảm thấy rất thoải mái, Thiên U xin cáo từ.
Thiên U công chúa nói.
- Tạm biệt!
Dịch Diễn nói.
Sau đó, Thiên U công chúa dẫn theo Cổ Lâm, Chung Sơn, Thủy Kính tiên sinh, A Đại và A Nhị bay về phía Tây Uyển Cung.
Nhìn theo bóng dáng Thiên U công chúa, Dịch Diễn lạnh lùng cười rồi đi sang phía bên kia.
Phía bên kia là Cự Lộc Vương là Tuệ Quang La Hán.
- Đa tạ Dịch Diễn tiên sinh đã khoản đãi.
Tuệ Quang La Hán cười nói.
- Tuệ Quang La Hán có thể tới đây là vinh hạnh cho kẻ hèn này lắm rồi.
Dịch Diễn cười nói.
- Ha ha, Bồ Tát của ta sắp tới đấu với Nạp Lan Phiêu Huyết, Tuệ Quang cũng không tiện ở lâu, xin cáo từ.
Tuệ Quang La Hán cười nói.
- Tạm biệt!
Dịch Diễn nói.
- Để ta tiễn Tuệ Quang La Hán.
Cự Lộc Vương nói.
- Cũng được, làm phiền vương gia rồi!
Dịch Diễn cười nói.
- Không có gì, không có gì.
Cự Lộc Vương nói.
Sau đó Cự Lộc Vương và Tuệ Quang La Hán rời khỏi hòn đảo di động.
Dịch Diễn nhìn theo bóng dáng của bọn họ trong lòng dâng lên một niềm vui sướng. Thiết Huyết tướng quân đứng phía sau Dịch Diễn cũng nhìn hai nhóm người này ly khai.
Xa xa, trên đám mây của Thiên U công chúa.
- Dịch Diễn đúng là có lòng, dùng thịt rồng để nấu những món ăn quả là không chê vào đâu được.
Cổ Lâm tấm tắc khen.
Chung Sơn đứng phía sau Thiên U công chúa, cau mày lại nhưng không thấy hồng loan phấn liên trên mi tâm có phản ứng gì, chứng tỏ căn bản không có nguy hiểm gì thế nhưng Chung Sơn luôn có một dự cảm bất hảo.
- Nhị vị tiên sinh cảm thấy thế nào?
Thiên U công chúa nói.
- Không bình thường, không thích hợp!
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt lông nói.
- Tại sao lại không thích hợp?
Cổ Lâm vẻ mặt kỳ quái, tại sao mình lại không nhận ra điều gì?
- Thế tử, người hãy suy nghĩ lại một chút, những người lần này dùng tiệc chỉ có Dịch Diễn, Thiết Huyết tướng quân, Cự Lộc Vương, Tuệ Quang La Hán và sáu người chúng ta, tổng cộng là có mười người.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Chỉ có mười người thì sao?
Cổ Lâm kỳ quái nói.
-Chỉ có mười người, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không có ai, hơn nữa bốn phía đại điên đều không có một người nào, chỉ có mười người dùng tiệc trong đại điện.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Đúng là chỉ có mười người, thế nhưng Dịch Diễn nói có một số chuyện bí mất nên không cho nha hoàn theo hầu.
Cổ Lâm nhíu mày nói.
- A, bí mật sao? Thế tử, đại đô đốc Đại Vũ lại nói chuyện bí mật với chúng ta sao? Điều này căn bản là không thể tin được. Sở dĩ hôm nay Dịch Diễn bày tiệc là có dụng ý hết sức sâu xa thế nhưng không biết đó là gì.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Tiên sinh, người thấy thế nào?
Thủy Kinh nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Đúng là có dụng ý sâu xa. Chỗ không thích hợp chính là thời gian.
Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Thời gian?
Thiên U công chúa nhướng mày, hình như nghĩ tới cái gì đó, Thủy Kính tiên sinh dường như cũng đã nhận ra.
- Cái gì mà thời gian?
Cổ Lâm nhíu mày nhìn về phía Chung Sơn.
- Đó chính là thời gian chúng ta đến, Tuệ Quang La Hán đến và thời gian Cự Lộc Vương đến. Tuệ Quang La Hán đến muộn hai nén hương, Cự Lộc Vương đến được nửa canh giờ.
Chung Sơn nói.
- Không sai, Cự Lộc Vương và chúng ta ước hẹn thời gian nhưng tại sao lại đến muộn nửa canh giờ,. Hẳn là do Thiết Huyết đưa tới, hẳn là Thiết Huyết đã khiến hắn đến muộn, thế nhưng vì sao Tuệ Quang La Hán lại đến muộn hai nén hương? Tuệ Quang trước đây đi dự tiệc chưa từng đi muộn bao giờ.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt lông nói.
- Tuệ Quang La Hán không đến muộn mà là Dịch Diễn phát thiếp mời cho Tuệ Quang La Hán thời gian không trùng khớp với chúng ta.
Thiên U công chúa nói.
- Không sai, cố thiên sát để chúng ta đến sau, sau đó mới lần thứ hai xuất môn đi đón tiếp Tuệ Quang La Hán. Lúc đó trong đại điện chỉ có chúng ta và những món rồng kia.
Thủy Kính tiên sinh nhíu mày, không giải thích được.
- Ta nghĩ chúng ta đã bị Dịch Diễn hãm hại!
Chung Sơn lộ ra một tia cười khổ nói.
- Đúng vậy, hi vọng Tuệ Quang La Hán cũng có thể nhận ra. Nhưng không biết Dịch Diễn dùng hai nén hương đó để hãm chúng ta như thế nào?
Thủy Kính tiên sinh cười khổ nói.
- Chúng ta cứ về Tây Uyển Cung trước đã, còn vài ngày nữa là tới lúc then chốt, không thể phạm sai lầm được.
Thiên U công chúa nói.
- Vâng.
Mọi người đáp.
Trên một ngọn núi bên ngoài Thiên Không Chi Thành.
- Cự Lộc Vương, tiễn đến đây thôi, Bồ Tát không muốn bị người khác quấy rối.
Tuệ Quang La Hán nói.
- Ha ha, được, cáo từ.
Chung Sơn nói.
- Cáo từ.
Tuệ Quang La Hán quay đầu lại rồi bay đi.
- Vương gia, vì sao lại tiễn Tuệ Quang La Hán tới tận đây?
Một người phía sau Cự Lộc Vương hỏi.
-Chẳng qua là lo lắng Đại đô đốc thôi, đám người của Thiên U công chúa quay về Tây Uyển Cung có rất nhiều người trong thành nhìn thấy chắc sẽ không có vấn đề gì, thế nhưng Tuệ Quang La Hán lại chỉ đi có một mình. Thôi, quên đi, dù sao Tuệ Quang La Hán cũng đã trở về, ta cũng hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao cho ta. Chúng ta về thôi.
Cự Lộc Vương nói.
- Vâng.
Một người phía sau Cự Lộc Vương nói.
Trong một gian đại điện ở đại đô đốc phủ.
Dịch Diễn đứng chắp tay, Thiết Huyết tướng quân đứng phía sau, cả hai cùng nhìn về phía chiếc bàn ăn hình tròn ở trung tâm đại điện. Chiếc bàn được rất nhiều dạ minh châu chiếu sáng, bên trên đặt một co tử sắc thần long dài mười thước.
Tử sắc thần long đã bị đun sôi, đồng thời nhiều chỗ trên người đã bị lọc thịt ăn nên bây giờ gần như chỉ còn lại một đống xương.
Tuy rằng như vậy nhưng thần long vẫn bắn ra những tia sáng màu tím nhàn nhạt, chứa đầy linh khí dị thường.