Trước mộ phần, Chung Sơn mang vẻ mặt đau thương đang quỳ lạy, chúng đệ tử Khai Dương Tông cũng đều quỳ lạy tiễn đưa Thiên Tinh Tử.
Thiên Tinh Tử đã chết, tông chủ Khai Dương Tông đã chết, ai cũng có thể cảm nhận được sự trang nghiêm trong lúc này.
Thiên Sát quỳ gối bên cạnh Chung Sơn nhìn phần mộ phía trước, đôi mắt mờ mịt, tiếc nuối.
Sau đại tang, chúng đệ tử Khai Dương Tông đều ly khai, Huyền Tâm Tử phải xử lý công việc nên cũng ly khai.
Vẫn cong quỳ trước mộ phần Thiên Tinh Tử là hai người, Chung Sơn và Thiên Sát.
Sau ba ngày để tang, Thiên Sát nhẹ nhàng đứng dậy lạnh lùng nhìn Chung Sơn rồi quay đầu đi. Thiên Sát đã để tang đủ ba ngày thế nhưng Chung Sơn thì vẫn quỳ trước phần mộ.
Sau ngày thứ tư, Huyền Tâm Tử đã xử lý xong những công việc ở Khai Dương Tông nên cùng với Cô Sương Tử bay đến phần mộ của Thiên Tinh Tử. Thấy Chung Sơn vẫn quỳ gối ở đó, hai người liếc nhìn nhau rồi cùng thở dài.
- Chung Sơn, đã qua ba ngày để tang rồi. Người đã chết rồi, ngươi không nên đau buồn quá như vậy!
Huyền Tâm Tử nhẹ nhàng nói.
- Ta đang thay cho Linh Nhi.
Chung Sơn nói.
Huyền Tâm Tử nhìn Chung Sơn, khẽ thở dài nói:
- Chung Sơn, sư huynh đã từng đề cập với ta, bảo ta thu nhận ngươi làm đệ tử, ý ngươi thế nào?
Chung Sơn ngẩng đầu thoáng nhìn qua Huyền Tâm Tử nói:
- Đa tạ hảo ý của sư thúc nhưng một ngày là thầy cả đời là thầy, đệ tử nếu đã lạy bái sư tôn thì không thể bái sư thúc nữa.
Huyền Tâm Tử nhìn Chung Sơn, gật đầu thở dài nói:
- Không bái cũng không sao, nếu như tu hành có chỗ nào không thông thì có thể đến tìm ta.
- Tạ ơn sư thúc.
Chung Sơn mang theo khuôn mặt không biểu cảm gì nói.
Bên trong một tòa cung điện rực rỡ tráng lệ của Đại Ly thiên triều ở phía bắc Thần Châu đại địa.
Thiên Linh Nhi mặc một chiếc xiêm y màu hồng, bây giờ nàng đã hoàn hảo như lúc trước, toàn thân không còn chút vết thương nào.
Trước mặt Thiên Linh Nhi là một con tiểu Ma Tước màu hồng đang ăn những hạt gạo trong một cái bát.
- Tiểu Hồng, không hiểu tại sao mấy ngày hôm nay ta cứ cảm thấy trong lòng bất an, thỉnh thoảng lại nhớ đến cha.
Thiên Linh Nhi lấy tay vỗ vỗ vào đầu con hồng ma tước.
Hồng ma tước bị Thiên Linh Nhi vỗ vào đầu liền quay lên nhìn Thiên Linh Nhi sau đó lại tiếp tục ăn những hạt gạo màu đỏ.
- Ngươi chỉ biết ăn thôi, chỉ biết có ăn thôi. Hừ, Toàn bộ trong cung đều là phượng hoàng, hỏa phượng hoàng, băng phượng hoàng, thanh loan điểu…. tất cả đều là bộ tộc phượng hoàng. Tại sao lại chỉ có mình ngươi là tiểu ma tước? Làm loại chim khác không được sao? Suốt ngày chỉ biết ăn thôi, không giống với những con phượng hoàng khác gì cả.
Thiên Linh Nhi bĩu môi nói.
Thế nhưng hồng ma tước dường như không thể lĩnh hội được phiền muộn của Thiên Tinh Tử mà cứ mổ,mổ, mổ những hạt gạo.
- Mẹ đã chết rồi, cha thì đang ở Khai Dương Tông, tiểu nam tử không biết bây giờ thế nào. Còn … A. còn có một người nữa hình như rất quang trọng, nhưng tại sao ta lại không nhớ ra nhỉ? Thật là tại sao ta lại không nhớ ra? Hẳn là người đó rất quan trọng đối với ta. A ta có nhớ được hình bóng người đó, ở phía sau lưng có một đại đao, người đó rất lợi hại, lúc nào cũng bảo vệ ta. Đau đầu quá, tại sao lại không nhớ ra được. A, quế hoa cao!
- Đúng, quế hoa cao. Lẽ nào người đó tên là Hoa Quế Liên sao?
Thiên Linh Nhi hồi tưởng lại.
Hông mà tước vẫn tiếp tục ăn, dường như không nghe thấy Thiên Linh Nhi nói gì.
- Đung là tức chết mất, tiểu tử ngươi không nghe ta nói chuyện, chỉ biết ăn thôi. Hừ, nếu như không nghe ta nói, ta sẽ không cho ngươi ăn nữa.
Thiên Linh Nhi vỗ vào hồng ma tước nói.
Thiên Lang đảo, Thái Đan tông.
Bảo Nhi dẫn theo tam đại trưởng lão đứng ở ngoài cửa điện Thái Đan tông. Bên ngoài đại điện đặt năm mươi ba thi thể, hơn mười đệ tử Thái Đan tông đứng bên cạnh trên mặt lộ vẽ thương tâm.
- Chuyện gì đã xảy ra.
Dược Vũ trưởng lão trầm giọng hỏi.
- Trưởng lão, khi về thì đã thấy như vậy, toàn bộ đệ tử, sư huynh, sư thúc đều đã chết.
Một đệ tử Thái Đan tông lập tức đau lòng nói.
- Chưa từng có ai dám khi dễ Thái Đan tông, chưa từng có ai dám ngang nhiên giết nhiều người Thái Đan tông như vậy, tông chủ……..
Một trưởng lão nắm chặt bàn tay lại quay sang nói với Bảo Nhi.
Thái Đan tông tuy rằng không có sức chiến đấu thế nhưng không có nghĩ là có thể để người khác khi dễ. Chỉ cẩn phát ra tiên thiếp có thể đảm bảo tám phần mười những tông môn ở Thiên Lang đảo sẽ đến trợ giúp. Thậm chí nếu như phát thiếp tới Thần Châu đại địa thì cũng sẽ tới hỗ trợ Thái Đan tông.
Bảo Nhi nheo mắt lại nhìn năm mươi ba thi thể trước mặt, sau đó lạnh lùng nói:
- Dược Vũ trưởng lão.
- Có.
Dược Vũ trưởng lão đáp.
- Bên trong đại trận chưa bị phá hủy, rất có thể là ở trong đó.
Bảo Nhi trầm giọng nói.
- Chúng ta tu hành đều nhờ ân huệ của Thiên Địa Huyền Hoàng đỉnh, chỉ cần Thiên Địa Huyền Hoàng vẫn còn trên Thiên Lang đảo nhất định chúng ta có thể tìm ra được.
Dược Vũ trưởng lão lập tức nói.
- Được, các người dốc sức cảm ứng với Thiên Địa Huyền Hoàn đỉnh.Nếu như có cảm giác lập tức báo cho ta biết.
Bảo Nhi nói.
- Vâng.
Tam đại trưởng lão lập tức đáp.
- Người chết không thể sống lại, trước hết phải an táng họ đã. Còn về mối thù, nhất định phải báo.
Bảo Nhi lạnh lùng nói.
- Vâng, tông chủ.
Tất cả đệ tử Thái Đan tông đều khom người nói.
Tông chủ Khai Dương Tông Thiên Tinh Tử đã chết được bảy ngày rồi.
Chung Sơn cũng đã quay về nhà thủy tạ. Đối với việc sư tôn qua đời, trong lòng Chung Sơn tràn gập cảm giác bi thương, tuy răng Thiên Tinh Tử đối đãi với địch nhân rất tàn nhẫn nhưng lại đối xử rất tốt với người nhà. Đối với mình thì không cần phải nói, có lẽ một phần sự phản chiếu cố đó xuất phát từ Linh Nhi, thế nhưng điều đó không quang trọng. Sư tôn đã đối xử rất tốt với mình nhưng bây giờ sư tôn đã chết rồi.
Chung Sơn khẽ thở dài rồi lấy ra một cái gương.
Cái gương này có tám cạnh, hai mặt đều phản chiếu. Ở một mặt, hình như đang hiện lên rất nhiều chữ nhỏ, số lượng có thể lên đến mấy vạn.
Bắt đầu là tên công pháp, sau đó là nội dung công pháp. Nhìn vào công pháp này, Chung Sơn bất giác thở sâu một tiếng.
Mười hai tầng giống như hồng loan thiên kinh, đây cũng là mười hai tầng công pháp. Loại công pháp này thần kỳ ở chỗ có thể phân thân một người ra làm hai.
Hai người sau khi phân thân ra giống nhau như đúc nhưng chủ có thể xuất hiện tối đa được một ngày, sau một ngày đó thì hóa thành sương mù tan biến mất.
Mười hai tầng, tầng thứ nhất tối đa chỉ có phân thân thành hai người, tầng thứ hai là bốn người. Cứ tăng lên một tầng là số người lại tăng gấp đôi.
Chung Sơn ngẫm lại công pháp này, trong lòng vô cùng kích động. Trên đời lại có loại công pháp này sao? Phân Thân? Chỉ có một khuyết điểm là phải luyện tập theo vạn ảnh thiên kinh, sau đó cả toàn thân người luyện càng ngày sẽ càng mờ ảo giống như một cái bóng. Nếu như vẫn tục luyện sẽ hoàn toàn biến thành một cái bóng.
Cái bóng? Chung Sơn hiện lên vẻ kinh ngạc, chính bản thân mình cẩn khu cũng có một cái bóng, có phải là đặc biệt hay không?
Theo như vạn ảnh thiên kinh miêu tử thì luyện tập vô cùng khó, thế nhưng Chung Sơn vẫn muốn thử một chút.
Trong ẩn khu ở đại tình vương triều, Chung Sơn cấp tốc ngồi luyện. Dựa theo vạn ảnh thiên kinh miêu tả, Chung Sơn nhanh chóng luyện tập.
Mãi cho đến hừng đông ngày hôm sau, bất kể là bản thân hay ẩn khu đều có sáu con mắt.
Bởi vì bên cạnh Chung Sơn có hai người giống Chung Sơn như đúc, Chung Sơn có thể tùy ý khống chế được.
Theo sự khống chế của Chung Sơn,người phân thân cầm lấy cái bút lông rồi sao chép lại vạn ảnh thiên kinh trên cái gương.
Nhìn ảnh phân thân sao chép vạn ảnh thiên kinh, Chung Sơn có phần kinh ngạc, rốt cuốc thì mình cũng đa chế tạo ra được một ảnh phân giống hệt mình. Ảnh phân thân không những có thể đi được mà còn có thể chui vào trong cơ thể, tan biến như không có gì.
Hai ảnh phân thân cấp tốc nhảy vào trong thân thể Chung Sơn rồi biến mất trong đó.
- Sao? Công pháp mà rất luyện tập sao?
Chung Sơn có phần không hiểu lẩm bẩm.
Cốc cốc cốc.
Từ bên ngoài thủy tạ truyền đến tiếng gõ cửa.
Chung Sơn thu hồi cái gương rồi nhẹ nhàng đi ra mở cửa.
Là Nê Bồ Tát, Nê Bồ Tát mặc một thân hắc bào ngay cả khuôn mặt cũng bị che mất. Nếu như không phải Chung Sơn nhận ra thân hình của Nê Bồ Tá thì cũng không biết đây là ai.
- Tiền bối.
Chung Sơn cau mày nhìn về phía Nê Bồ Tát, nghĩ đến những lời sư tôn nói trước khi chết.
- Chung Sơn, có thể nói chuyện được không?
Nê Bồ Tát lạnh nhạt mở miệng nói.
- Mời tiền bối qua bên này để vãn bối mời trà.
Chung Sơn chỉ vào một cái bàn đá nói.
- Ừ.
Nê Bồ Tát gật đầu chậm rãi đi tới chiếc bàn đá ngồi xuống, Chung Sơn lúc này cũng quay về phòng bưng trà tới.
Hai người đều đã ngồi xuống, Chung Sơn rót cho Nê Bồ Tát một tạch trà.
Nê Bồ Tát uống ngụm rồi đặt tách trà xuống, nói:
- Ta đến đây là có mục đích, Thiên Tinh Tử trước khi chết hẳn là đã nói với ngươi rồi.
- Sư tôn cũng có đề cập qua những vẫn chưa nói tỉ mĩ. Tiền bối có chuyện gì thì cứ nói.
Chung Sơn nói.