- Đúng vậy, cô gia gia, những điều ông nói giống sự thật như đúc, thiên hạ không thể có người nào nhìn thấu mọi việc như ông.
Anh Lan hưng phấn nói.
Nhìn Anh Lan, đột nhiên Chung Sơn nhớ đến những nghĩa tử phản bội mình trước kia, trong mắt hiện lên một vẻ cảm thán nói:
- Liêu quốc không đủ phức tạp, hơn nữa đều là những người có tài trí bình thường nên mới bị ta nhìn thấu, hơn nữa, ta cũng thật là, chuyện trong nhà chưa rõ mà đã rõ chuyện bên ngoài….
Trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tỏchính là để ám chỉ việc Chung Sơn không nhìn thấu mấy người nghĩa tử của mình. Hắn từ trước giờ vẫn luôn suy nghĩ, nghĩa tử của mình tại sao lại như vậy?
Dĩ nhiên, Anh Lan không hiểu được tâm tình của hắn lúc này, nàng tiếp tục nói:
- Phụ tá của tân hoàng đế hiện tại đang giữ một chức quan lớn, hắn thúc giục tiểu hoàng đế nên lấy con làm hoàng hậu, cuối cùng bức bách uy hiếp con giao binh quyền. Con thấy vậy thì liền tức giận, mặc kệ tất cả quay lại đây cho hắn hối hận. Liêu quốc ngoại trừ sự thống lĩnh của con thì người khác đều là tượng gỗ, sớm muộn gì cũng bị tứ quốc còn lại chuyển bại thành thắng.
Thấy dáng vẻ hầm hừ của Anh Lan, Chung Sơn cảm thấy buồn cười, chỉ là nghe thấy lời nói này của nàng, Chung Sơn đã biết nàng rất có năng lực làm một thượng tướng.
- Anh Lan có vừa ý ai không, cô gia gia sẽ cầu thân cho con, nếu như con không muốn thì ta sẽ để cho con cướp cô dâu.
Chung Sơn cười nói.
- Không có, không có, namnhân của con nhất định phải vượt qua cô gia gia mới được, nếu không cả đời này Anh Lan không lấy chồng.
Anh Lan hơi lo lắng nói.
- Vậy ư, vậy thì hơi khó khăn.
Chung Sơn cười ha hả nói, theo như khẩu khí của Anh Lan thì xem như chẳng có người nào nàng để vào trong mắt, chỉ là như vậy cũng tốt, đỡ phải chướng mắt. Trước kia thọ nguyên hạn chế, bây giờ Chung Sơn đã tu hành, Anh Lan bây giờ tu cùng mình thì thọ nguyên cũng sẽ gia tăng.
- Cô gia gia, uống trà đi.
Anh Lan lập tức rót cho Chung Sơn một chén trà nữa.
- Được.
Chung Sơn cúi đầu nhấp thêm một ngụm nữa.
Lúc Chung Sơn cúi đầu, đột nhiên Anh Lan lộ ra một vẻ si ngốc nhìn hắn.
Nhấp ngụm trà xong, Chung Sơn một lần nữa ngẩng đầu lên nói:
- Trở về cũng tốt, không cần phải vì Liêu quốc mà tranh đoạt, con về đây tranh đoạt giang sơn cho ta.
Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, Anh Lan cảm thấy sững sờ, nàng nhìn về phía Chung Sơn nói:
- Cô gia gia, người không truy cầu trường sinh bất tử sao? Huống hồ người đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên, tại sao còn suy nghĩ đến truyện quốc gia?
- Trường sinh bất tử không đơn giản như vậy, ta muốn thành lập một thiên triều, dùng thiên triều bao trùm thiên hạ, như vậy mới có thể trường sinh bất tử được.
Chung Sơn nhướn mày nói.
Thành lập thiên triều có thể trường sinh bất tử, lời nói này của Chung Sơn đúng là đầu bò với miệng ngựa, không hề có quan hệ gì với nhau, tuy nhiên Anh Lan đối với Chung Sơn vẫn luôn rát sùng bái cho nên ngay lập tức tin tưởng, nàng hưng phấn nhìn về phía hắn, bao trùm thiên hạ ư? Thật là khí phách lớn, cũng chỉ có cô gia gia mới có khí phách này, trong trời đất ai có thể siêu việt như vậy chứ?
- Cô gia gia, có phải người muốn thống nhất lục quốc không?
Anh Lan lại hỏi.
- Thống nhất lục quốc ư? Đó chỉ là bước đầu tiên mà thôi, sau đó là năm quốc gia ở vùng đất bên kia, sau khi đem thiên hạ thu về ta sẽ đả thông ngọn núi ngăn cách hai nơi, khuếch trương thiên hạ.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Ừm, Anh Lan nhất định sẽ giúp cô gia gia.
Anh Lan hưng phấn nói.
- Khai quốc không hề đơn giản như con nghĩ, không chỉ phía trước còn có rất nhiều hung hiểm, ta còn sẽ phải gặp rất nhiều địch nhân, những địch nhân này không chỉ là phàm nhân mà còn có người tu tiên, con đường phía trước có rất nhiều chông gai, một là trường sinh hai là tử lộ, con có muốn đi cùng với ta không?
Chung Sơn cau mày nhìn Anh Lan nói.
- Cô gia đi tới đâu con liền đi tới đó.
Anh Lan lập tức nói.
Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Anh Lan, trong lòng hơi cảm thán, đồng thời hắn cũng thầm hứa với mình, nhất định phải lưu cho Anh Lan một đường lui, bởi vì một khi mình đã quyết định thì không thể quay đầu lại, còn Anh Lan thì không thể như vậy với nàng.
Sau đó, Chung Sơn cùng với Anh Lan tiếp tục nói chuyện ngày xưa, còn có những chuyện thống lãnh tam quân thú vị.
Triệu gia chủ đám người này đang thương nghị lần cuối cùng về việc công kích Chung phủ. Chúng cường giả đợi mười ngày, nếu như mười ngày không thấy hoàng thất Tô gia đến thì đêm nay sẽ đi tới Chung Phủ. Bốn người đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, bốn người đạt tới Tiên Thiên sơ kỳ, đối với một phàm nhân, đối phó như vậy là đủ lắm rồi. Chỉ là, chúng gia chủ vẫn chờ đợi thời cơ tốt nhất, chính là vào ban đêm.
Trong lúc tứ đại gia chủ chờ đợi, ở ngoại viện Chung phủ.
Bạch Mã ngân thương Triệu Sở hướng, Triệu Sở Hướng lúc này đang thúc ngựa phi nhanh, vừa vặn đến ngoài cửa tuyên thành thì hắn liền nhíu mày.
Tuyên Thành? Phủ đệ của Chung Sơn sao? Bởi vì không có chuyện quan trọng phải làm, cuộc vây Hạo Tam nghe sư đệ nói qua Chung Sơn bị nuốt vào bụng rắn, không biết chuyện này có thực hay không. Chỉ là Triệu Sở Hướng vẫn cho rằng, Chung Sơn không phải là người đoản mệnh.
Chung Sơn tuy bái nhập vào Khai Dương tông nhưng ở Tuyên thành, Chung Sơn chính là một đại lão gia, mình đi ngang qua đây, cũng nên vào thăm một chút.
Đến cửa thành, Triệu Sở Hướng lập tức xuống ngựa, nhìn về phía một người thủ vệ.
- Xin hỏi Chung phủ Tuyên Thành, đi về hướng nào?
Triệu Sở Hướng hướng về phía người thủ vệ hỏi.
- Chung phủ ư?
Người thủ vệ tập trung hỏi.
- Triệu tiên sinh, xin mời đi về phía này.
Ở ngoài cửa chính đột nhiên có một năm tử tiến đến cung kính nói.
Nhìn người này, Triệu Sở Hướng nhíu mày một cái, hiển nhiên không nhận ra, mà thủ vệ này lại tỏ ra vô cùng cung kính.
- Triệu tiên sinh, tại hạ là tiểu tôi tớ ở Chung Phủ, ở đây chờ đã lâu, lão gia tử cho tiểu nhân một bức họa, dặn là khi Triệu tiên sinh tới đây thì lập tức dẫn vào trong Chung phủ.
Người này lập tức mở miệng nói.
- Chung Sơn ở trong phủ sao?
Triệu Sở Hướng nhíu mày hỏi.
Người thủ vệ mở to mắt nhìn Triệu Sở Hướng. Chung Sơn? Chung Sơn là ai? Tại sao hắn có thể tùy tiện gọi như vậy? Triệu Sở Hướng đáp lời khiến cho người thủ vệ cả kinh.
- Đúng vậy, lão gia tử đang ở trong Chung phủ.
Người kia không hề tức giận mà cung kính nói.
- Dẫn đường đi.
Triệu Sở Hướng nói xong câu này rồi phi thân lên ngựa, dưới sự dẫn dắt của người kia hắn nhanh chóng đi vào trong Chung phủ.
Lúc này ở trong Chung phủ, Chung Sơn cũng sớm đã nhận được tin tức Triệu Sở Hướng đã tới. Triệu Sở Hướng tới lúc này, khiến cho Chung Sơn vui mừng quá đỗi.
Hắn nhanh chóng mang theo Anh Lan và Thiên Linh Nhi đi ra khỏi cửa, tới chỗ của Triệu Sở Hướng.
- Ha ha, Triệu Sở Hướng, ngọn gió nào đem huynh thổi tới Tuyên thành vậy?
Chung Sơn cười nói.
Thiên Linh Nhi biết Triệu Sở Hướng, mà Anh Lan lại không biết, nàng nghi hoặc nhìn người này, hiển nhiên được cô gia gia của mình đón chào như vậy, nhất định là một người khó lường.
- Trên đường qua đây nghe nói huynh bị nuốt vào bụng xà, ta không tin cho nên mới đến đây. Huynh đã không có chuyện gì, thì xem ra tin tức đó là giả rồi.
Triệu Sở Hướng xuống ngựa cười nói.
- Có vào trong bụng rắn nhưng mạng đệ lớn đã thoát ra khỏi bên ngoài.
Chung Sơn lập tức nói.
- Ừ.
Triệu Sở Hướng gật gật đầu, con ngựa trắng của y dĩ nhiên là có người dẫn đi.
Đi vào trong phòng, bọn hạ nhân liền rót trà lên, tổng cộng có bốn người, Chung Sơn Triệu Sở Hướng, Thiên Linh Nhi và Anh Lan.
- Đây là Anh Lan, đây là Thiên Linh Nhi mà huynh đã quen biết.
Chung Sơn giới thiệu.
- Ừ.
Triệu Sở Hướng gật gật đầu.
- Trên đường đi qua Tuyên thành, Triệu huynh còn có chuyện gì quan trọng không?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là đi xem náo nhiệt một phen thôi.
Triệu Sở Hướng cười nói.
- Vậy ư?
Chung Sơn ngạc nhiên nói.
- Phía đông Tuyên thành, Bát môn sơn sắp tới có đại nhiệt náo. Hạo Tam lúc chết ta không được chứng kiến, lần này phải đi xem.
Triệu Sở Hướng nói.
- Bát môn sơn ư?
Chung Sơn bỏ chén trà trong tay xuống, nhìn về phía Triệu Sở Hướng. Bát môn sơn không phải là chỗ mà Bi Thanh Ti và Thiên Sát hai người bọn họ đi tới sao?
- Đúng thế, Bát môn sơn hiện tại đang hỗn chiến, chết rất nhiều đạo sĩ, nghe nói Khai Dương tông cũng có mấy người tử thương.
Triệu Sở Hướng nhấp một ngụm trà nói.
- Cái gì, có người của Khai Dương tông chết ở đó sao? Đại sư huynh Thiên Sát hiện tại thế nào?
Thiên Linh Nhi lập tức lo lắng hỏi.
- Đại sư huynh ư?
Triệu Sở Hướng hơi ngạc nhiên nhìn về phía Thiên Linh Nhi. Thiên Sát chính là đại sư huynh đời thứ hai ở Khai Dương tông, chẳng lẽ Thiên Linh Nhi đã đạt tới Kim Đan kỳ rồi sao?
- Khai Dương tông những ai chết vậy?
Chung Sơn lập tức hỏi.
Chung Sơn chuyển hướng nói, mục quang của Triệu Sở Hướng cũng chuyển qua nhìn hắn
- Không rõ lắm, chỉ nghe các đại môn phái chiến tranh, đều có người chết.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Thời gian trước, bát môn sơn đã xảy ra một đại sự, có một việc lạ liên tiếp xảy ra.
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.
- Chuyện gì vậy?
Chung Sơn kỳ quái hỏi.
- Bát môn sơn, kỳ thực cũng không được tính là một ngọn núi lớn, ngày thường các tu chân giả cũng không tới nhưng có một môn phái tọa lạc ở đó, môn phái này tên là “Kim tỏa môn” vô cùng tiêu điều, ở trong môn nghe nói chỉ có một người, tuổi tác cũng không cao cho lắm, không chỉ vậy hắn còn không thu nhận đồ đệ. Tuy nhiên, nếu như chỉ vậy thôi thì cũng không bị người khác để ý nhưng vài ngày trước, Bát môn sơn bốn phía đột nhiên vang lên một hồi địa chấn, tựa như là tiếng long ngâm, sau đó một lượng linh thạch lớn từ phía dưới đất phun ra, rồi các môn phái xung quanh lập tức tiến tới mong muốn đoạt lấy nơi này để từ từ khai thác.
Triệu Sở Hướng nói.
- Cái gì, tiếng long ngâm ư?
Chung Sơn lập tức đứng dậy, trong mắt hắn phát ra từng luồng sáng mãnh liệt.
- Ừ, đúng vậy, rồng ngâm chín lần.
Triệu Sở Hướng hơi nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn.
- Chín lần, có đúng là chín lần hay không?
Chung Sơn hưng phấn nói.
Triệu Sở Hướng nghi hoặc nhìn Chung Sơn rồi gật gật đầu.
Nhìn Triệu Sở Hướng, Chung Sơn lắc đầu nói.
- Hóa ra là vậy, vậy lúc huynh đi, đã muộn hay không muộn?
Nhìn Chung Sơn, Triệu Sở Hướng khẽ mỉm cười nói:
- Vừa rồi ta vẫn còn chưa nói xong, điều quỷ dị chính là, chúng cường giả sau khi tới chỗ đó liền phát hiện ra có một đại trận ở Bát môn sơn.