Khi Thanh Nhược gặp lại Cẩm Lân chỉ là chuyện của mấy canh giờ sau.
"Thanh Nhược cô nương, ngươi xem thử, người này có phải là người mà ngươi gặp ở ngự thiện phòng hôm qua không?" Tay phải Cẩm Lân giơ giơ, một nha hoàn bị trói ngược hai tay được hai thị vệ với gương mặt lạnh lùng đè xuống quỳ gối trước mặt Thanh Nhược.
Thanh Nhược từ dưới đất đứng lên, đi đến trước song sắt. Nha hoàn kia bị mấy thị vệ giữ chặt cằm để cho nàng ngước đầu, vì thế mà Thanh Nhược có thể nhìn thấy đôi mắt đầy sợ hãi bất an của đối phương. Trên khuôn mặt kia có đến mấy dấu tay, giống như sau khi bị bạt tai mà để lại, trên mặt nước mắt nước mũi giàn dụa, tóc tai rối bời, người trước mặt cùng với nữ tử vui vẻ yêu kiều mà nàng thấy hôm đó tưởng chừng như hai người.
Nhưng quả thật người nọ chính là người mà nàng đã gặp ở ngự thiện phòng.
Trong ánh mắt khẩn cầu của đối phương, Thanh Nhược chậm rãi gật đầu.
"Ngươi còn gì để nói!" Giọng nói của Cẩm Lân ép đến cực thấp, cho thấy hắn đã rất tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế, "Nói, là ai sai khiến ngươi!"
"Nô tỳ bị oan! Nô tỳ không bao giờ dám làm chuyện như vậy! Ta với Trường Phượng công chúa không thù không oán, cớ gì lại hại nàng!" Cằm của nha hoàn bị giữ chặt, vì vậy tiếng nói có chút không được rõ ràng, mà cũng vì thế nên tiếng khóc cũng có hơi khàn khàn.
Cẩm Lân cười lạnh một tiếng: "Vậy ta cũng muốn hỏi một chút, sao lại trùng hợp như vậy, đúng lúc ngươi cũng đến ngự thiện phòng?" Đồng thời Cẩm Lân nói với thị vệ đang đè chặt nha hoàn, "Buông nàng ra trước đã, để cho nàng nói chuyện!"
Hai tên thị vệ đáp một tiếng, phụng mệnh buông tay, an tĩnh đứng ở sau lưng nha hoàn, chuẩn bị tùy thời ra tay ngăn cản.
Nha hoàn quỳ chuyển sang phía Cẩm Lân, liên tục dập đầu xuống sàn nhà cứng rắn phát ra tiếng bôm bốp, vang vọng trong nhà lao trống trải.
Không lâu lắm, trên nền đất xám xịt xuất hiện một vệt máu nhỏ. Giống như một vết sẹo xấu xí đã chuyển sang màu thâm đen. Đồng thời trong nhà lao vang lên giọng nói dồn dập của nha hoàn.
"Hoàng thượng minh xét! Chuyện này không liên quan đến nô tỳ! Hôm đó, Lệ phi nương nương muốn ăn chút điểm tâm, nên kêu nô tỳ đến ngự thiện phòng lấy một ít. Hoàng thượng có thể gặp Lệ phi nương nương để chứng thực, lời nô tỳ nói đều là thật!"
"Ồ? Ý của ngươi là do Lệ phi nương nương căn dặn?" Ánh mắt của Cẩm Lân tối lại, u ám đến đáng sợ, "Vĩnh Hỉ, kêu người mang Lệ phi nương nương tới!"
"Dạ!" Vĩnh Hỉ lui xuống.
Thanh Nhược kinh ngạc nhìn nha hoàn kia vẫn còn đang dập đầu, vệt máu đen trên đất dần dần lan rộng ra, sắc mặt nàng có chút trắng bệch, cắn môi, nghiêng đầu sang một bên.
Trong nhà giam nhất thời an tĩnh lại, chỉ còn vang vọng tiếng va chạm giữa trán và mặt đất. Bốp. Bốp. Bốp. Khoảng cách giữa từng tiếng quá ngắn, tịch liêu mà khiếp người.
Vẻ mặt của hai thị vệ mặc y phục màu vàng không hề có bất kỳ cảm xúc nào, dường như đã thấy rất nhiều tình cảnh này, từ lâu đã không còn cảm giác. Mà Cẩm Lân mặc hoàng bào thêu ngũ trảo kim long lại càng lạnh lùng nhìn nha hoàn dập đầu, cũng không mở miệng ngăn lại.
Thân thể nha hoàn bỗng lảo đảo.
"Hoàng thượng." Khi đối phương ngẩng mặt lên, Thanh Nhược nhìn thấy máu từ trên trán nàng chảy xuống, nên vẫn là lên tiếng, "Ta sợ nếu nàng lại dập đầu nữa, lỡ như hôn mê sẽ không đối chất được. Hay là......dừng lại thôi?"
Cẩm Lân rũ mắt, dường như ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn là hướng hai thị vệ khẽ gật đầu một cái.
Hai thị vệ mỗi người một bên giữ chặt nha hoàn lần nữa, không để cho nàng có thể tiếp tục cúi người.
Tầm mắt Thanh Nhược rơi vào trên người nha hoàn đó, vừa vặn có thể nhìn thấy hơn một nửa mặt bên của nàng. Trên gương mặt kia đều là nỗi sợ hãi, trên trán đã sớm rách một mảng da lớn, bụi đất dính trên vết thương đã tét thịt, chảy ra máu tươi, tràn qua mắt, mũi, môi, làm người ta khó có thể nhận ra diện mạo dưới lớp máu kia. Nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhưng vẫn không thể rửa sạch lớp máu ấy.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Thanh Nhược, đối phương xoay đầu lại nhìn về phía Thanh Nhược.
"Hoàng thượng, Lệ phi nương nương dẫn tới." Một lát sau, Vĩnh Hỉ xuất hiện ở cửa lần nữa, sau đó dẫn theo Lệ phi đi vào.
Lúc Lệ phi vào cửa, thần sắc có chút bất an.
Vừa rồi, người bên cạnh hoàng thượng là Vĩnh Hỉ công công đột nhiên xuất hiện trong cung, nói hoàng thượng có chuyện tìm nàng, muốn nàng theo hắn tới đó. Hiếm thấy được Hoàng thượng tuyên, ban đầu Lệ phi còn có chút cao hứng, đang định vẽ mày tô son, lại bị Vĩnh Hỉ ngăn lại, nói không cần phiền phức như vậy, đừng để hoàng thượng chờ sốt ruột. Lệ phi đanh phải để xuống bút vẽ lông mày, hưng phấn rồi lại thấp thỏm đi theo sau lưng Vĩnh Hỉ. Không ngờ hai người đi được một lát, Lệ phi liền phát hiện phương hướng căn bản không phải điện Long Tường. Lệ phi có chút nghi ngờ hỏi, kết quả Vĩnh Hỉ vẫn không quay đầu lại mà trả lời rằng hoàng thượng đang chờ ở thiên lao. Chuyện này nhất thời khiến cho mí mắt Lệ phi giật giật, ngay cả chân cũng có chút bủn rủn. Nàng thử dò la một chút tin tức từ Vĩnh Hỉ, nhưng dù sao đối phương cũng đã nhiều năm hầu hạ hoàng thượng, hiểu rất rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, vì vậy rất kín miệng. Dù cho Lệ phi muốn đưa tiền cho hắn, hắn cũng quả quyết cự tuyệt. Lệ phi không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng đi theo.
"Hoàng thượng vạn tuế." Lệ phi hành lễ dành cho phi tử, lúc đứng dậy, ánh mắt rơi vào trên người nha hoàn đang quỳ trên mặt đất. Sắc mặt đột nhiên liền biến đổi.
"Ái phi tới đây là biết có chuyện gì không?" Cẩm Lân nhìn chằm chằm Lệ phi nói, giọng nói bất thiện.
Lệ phi bị dọa sợ đến mức vội vàng quỳ gối trước mặt Cẩm Lân: "Thần thiếp...thần thiếp không biết nha hoàn trong cung phạm vào tội gì......mong rằng hoàng thượng làm sáng tỏ."
"Hừ." Ánh mắt Cẩm Lân nhìn xuống Lệ phi, mới chậm rãi nói, "Nha hoàn của ngươi bị nghi ngờ ngày hôm qua đã hạ độc vào thức ăn của Trường Phượng công chúa, mà nàng nói rằng ngươi muốn ăn điểm tâm vì vậy nàng mới đến ngự thiện phòng."
Lệ phi nghe vậy cả kinh, hiểu được hoàng thượng đang hoài nghi mình là chủ mưu, vội vàng cúi người nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không nói gì cả!"
Nha hoàn vốn đang an tĩnh bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn Lệ phi nương nương một cách khó tin: "Nương nương! Rõ ràng ngươi......"
"Ngươi im miệng!" Lệ phi có chút tức giận đến thở hổn hển nói, "Bản thân hại công chúa thì thôi, lại còn kéo ta xuống nước! Ai dạy ngươi làm như vậy!"
"Ta không có!" Nha hoàn bất lực nhìn về Thanh Nhược, "Cô nương, ngươi mau nói với hoàng thượng, lúc ấy ta cơ bản không hề chạm đến chén canh kia dù chỉ một chút! Ta chỉ nói mấy câu với ngươi mà thôi......"
Ánh mắt Thanh Nhược dao động, không biết nên nói gì mới đúng, không đành lòng mà chuyển tầm mắt từ trên người nha hoàn qua.
Bỗng nhiên nha hoàn kia quỳ gối bước mấy bước, đi tới bên cạnh Lệ phi, nói với Cẩm Lân: "Hoàng thượng! Những lời nô tỳ nói đều là thật, nếu như có nửa câu dối trá, thì sẽ bị thiên lôi đánh! Quả thật nô tỳ phụng mệnh nương nương đến ngự thiện phòng, nhưng không có làm chuyện gì hết, hoàng thượng!" Nói xong, nàng liền theo bản năng muốn kéo vạt áo của hoàng thượng.
"To gan!" Một thị vệ trong đó gầm lên một tiếng, trước khi tay của nha hoàn kịp chạm đến một góc hoàng bào, hắn đã nhấc chân đá nha hoàn đó ngã lăn xuống đất.
Cẩm Lân cũng không ngăn cản thị vệ, nhìn nha hoàn kia ngã xuống đất, gáy đập mạnh trên nền nhà, phát ra tiếng vang. Hắn chỉ đưa tầm mắt chuyển sang trên người Lệ phi, lạnh lùng nói: "Lệ phi......ngươi có biết tội khi quân sẽ bị xử như thế nào không?"
Thân thể Lệ phi run lên, quỳ sát xuống đất: "Thần thiếp......biết."
"Được! Vậy ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc ngươi có hạ lệnh để cho nàng đến ngự thiện phòng hay không?"
Lệ phi cúi đầu, không thấy được biểu cảm trên mặt, sau đó giọng nói lại vô cùng kiên định: "Bẩm hoàng thượng, không có!"
"Được! Tốt nhất ngươi đừng để ta điều tra ra được! Người đâu, đem nha hoàn này giao cho Hình bộ! Nghiêm hình bức cung cho ta, tối nay ta muốn thấy được khẩu cung!" Cẩm Lân cắn răng nghiến lợi nói, "Còn về Lệ phi, cũng dẫn đi, ta muốn nàng chứng kiến nha hoàn kia bị thẩm tra!"
"Dạ!" Hai thị vệ nhận được mệnh lệnh, chia ra đi tới bên cạnh hai người, muốn kéo các nàng từ dưới đất lên.
"Hoàng thượng! Thần thiếp không có làm gì hết hoàng thượng!" Lệ phi không nhịn được khóc lên. Nhưng nàng vẫn không thể nào ngăn lại số phận bị thị vệ dẫn đi.
Mà nha hoàn bị đá ngã lăn trên đất kia cũng tuyệt vọng, nhìn chằm chằm Lệ phi. Giây phút nàng bị thị vệ nhấc lên, ánh mắt đột nhiên đối diện Thanh Nhược.
Thanh Nhược bị sự oán hận trong đôi mắt của nhà hoàn đó làm cho kinh hãi đến mức không nhịn được mà rùng mình một cái. Mặc dù chỉ trong phút chốc, đối phương đã bị kéo ra ngoài, nhưng ánh mắt kia vẫn lưu lại thật lâu trong tâm trí của nàng, khiến nàng tổn thương.
"Thanh Nhược cô nương nghỉ ngơi thật tốt trước đã. Chuyện sau này cứ giao cho Hình bộ là được. Nếu Thanh Nhược cô nương trong sạch, Trẫm tất nhiên sẽ trả lại công đạo cho ngươi." Cẩm Lân vừa dứt lời, liền bước ra khỏi thiên lao.
Nhà lao lại trở nên yên tĩnh, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có một vệt máu đã khô, nằm cách đó không xa trước người Thanh Nhược, nó dường như đang nhắc nhở nàng, tất cả những chuyện này không phải là cơn ác mộng, mà là cảnh tượng đã thật sự phát sinh không lâu trước đây.
Không, bây giờ không phải là lúc đồng tình người khác. Thanh Nhược thầm nói với bản thân. Cẩm Nhan vẫn còn đang hôn mê trên giường, tính mạng đang bị đe dọa. Đây mới là chuyện mình cần phải quan tâm.
Nhưng...nếu như mình nghĩ sai thì sao?
Thanh Nhược nghĩ đến điều này, thân thể không khỏi run lên, sắc mặt cũng trở nên tái mét mấy phần.
Điện Vân Phượng.
Tử Lôi ngồi trước giường, cầm khăn lông trong tay cẩn thận lau cho người đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Bỗng nhiên căn phòng truyền tới tiếng động nhỏ. Vách tường bên cạnh giường đột nhiên nứt ra một khe hở, sau đó từ từ mở rộng.
Tử Lôi không ngẩng đầu, động tác trên tay cũng không ngừng, nói: "Thế nào?"
Bạch Phong ấn một chỗ nào đó dưới mép gầm giường, vách tường lại khôi phục nguyên trạng, khít đến mức không nhìn ra bất kỳ manh mối nào. Lúc này, nàng mới đứng dậy đi đến bên cạnh Tử Lôi, nhìn gương mặt quen thuộc trên giường, nói: "Đúng như chúng ta suy đoán. Tình báo trên tay ngươi thế nào?"
"Thái giám kia rất cẩn thận, tạm thời không có động tĩnh gì, vẫn luôn ở trong điện Long Tường làm việc của mình, chưa từng ra ngoài." Tử Lôi lau xong, bỏ khăn vào trong chiếc bồn đặt bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn về Bạch Phong, "Có điều, tuy hắn không ra ngoài, nhưng lại có người đi vào."
"Người nào?" Bạch Phong ngồi xuống bàn châm trà, nhìn thấy Tử Lôi đứng dậy, đi đến ngồi ở bên cạnh, nên nàng giơ tay thuận tiện giúp Tử Lôi rót trà.
"Cám ơn." Tử Lôi hướng Bạch Phong nở nụ cười dịu dàng, rồi mới nói tiếp: "Có vài phi tần không biết tình huống, theo lẽ thường đến điện Long Tường, kết quả biết được hoàng thượng cơ bản không ở đó, nên hỏi thăm những người trong điện chuyện xảy ra tối hôm qua, sau đó mới trở về. Chỉ dựa vào những chuyện này thì rất khó nhìn ra được điều gì, dường như đây là chuyện đương nhiên." Dừng một chút, Tử Lôi bỗng nhiên nói bổ sung, "Bởi vì tối qua lo lắng cho công chúa, nên Bình An hầu cũng không trở về, lưu lại trong cung. Sáng sớm hôm nay liền tới điện Vân Phượng, sau đó nghe nói cũng đi điện Long Tường tìm hoàng thượng, dĩ nhiên cũng giống nhau tay không mà về."
Lông mày Bạch Phong nhíu lại, lâm vào trầm tư.
"Thái y không trở lại sao?" Bạch Phong theo bản năng xoay cái chén trong tay, nhất thời cũng quên uống.
"Không. Có Hoa Dao cô nương ở đây, tất nhiên sẽ đuổi hết bọn họ ra ngoài. Trên danh nghĩa thì ngoại trừ phương diện độc thuật không bằng Hoa Dao cô nương ra, tất nhiên là nam nữ chi phòng*. Tuy còn vài thái y bất mãn, nhưng đối với những chuyện lễ giáo này cũng đành phải thúc thủ vô sách**."
[*nam nữ chi phòng: chuyện nam nữ, theo mình ý nói là nam nữ khác biệt.
**thúc thủ vô sách: bó tay hết cách.]
"Ta chỉ là lo lắng......Thanh Nhược cô nương." Bạch Phong nhìn cửa ngầm một cái, sau đó thở dài.
"Nàng sẽ không phải chịu nỗi khổ xác thịt." Tử Lôi có vẻ như không quan tâm lắm.
"Ta biết. Nhưng......ngươi biết ta không phải nói cái này." Bạch Phong nhíu mày nói.
Tử Lôi trấn an vỗ vỗ tay đang cầm chén của Bạch Phong: "Ngươi cũng biết, người trong cung, vị trí càng cao, tay nhuốm máu càng nhiều. Nếu chỉ mới như thế mà còn không thể chịu đựng nỗi, vậy nếu như đến một ngày phải đích thân đối mặt với gánh nặng trên vai công chúa thì phải như thế nào?"
"Được rồi." Bạch Phong chấp nhận mà thở dài nói, tầm mắt rơi vào trên giường, "Chỉ là ta không biết nàng còn có thể tỉnh lại hay không."
"Bất kể như thế nào, mấy bước này chúng ta vẫn phải đi tiếp. Thái giám đó, ta sẽ lưu ý, đường dây này đoán chừng sẽ bị cắt đứt rất nhanh." Tử Lôi vừa nói, đẩy cánh tay của Bạch Phong một cái, cười nói, "Nhìn ngươi ưu sầu đến mức giống như mẹ của người ta vậy. Có cần ta hát tiểu khúc cho ngươi giải sầu không, cô nương?"
Bạch Phong tức giận liếc Tử Lôi một cái: "Chỗ này của ta chẳng có tình báo gì cho ngươi tìm, khỏi phải lấy cái này dụ dỗ ta. Ngươi muốn dỗ dành thì đi đỗ dành Xích nhi kìa, vì chuyện của công chúa, nàng trốn ở trong phòng khóc đến thương tâm đây."
"Xích nhi vẫn nên giao cho ngươi thôi, ngươi chu đáo hơn, ta không giỏi đối phó tiểu hài nhi." Tử Lôi cười đến vô hại, "Ta ở đây coi chừng là được rồi. Một nhóm hai nhóm người, ta còn có thể đối phó được."
Tuy Bạch Phong không muốn nhận nhiệm vụ khó giải quyết này, nhưng cũng biết Tử Lôi nói không sai, chỉ có thể gật đầu một cái đứng lên: "Ta biết. Ta đi xem nàng một cái, đừng khóc đến mức mất nước là được." Nói xong, nàng liền đi ra ngoài.
Nàng đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh tên tiểu tử kia khóc lóc như thế nào, rồi lại đem nước mắt nước mũi trét hết lên y phục của nàng.