"Nhược nhi, cẩn thận chút."
Lại một lần nữa Cẩm Nhan đỡ lấy thân thể xiêu vẹo sắp ngã của Thanh Nhược, để nàng không bị vấp trúng thềm đá, tiếp theo lại hướng dẫn cặn kẽ cho nàng biết chỗ nào cần nhấc chân, chỗ nào phải tránh qua. Trong cơn say mông lung, Thanh Nhược nghiêng thân thể, gần như đem phần lớn sức nặng dựa vào trong lòng Cẩm Nhan. Ban đầu Cẩm Nhan để cho Bạch Phong và Mặc Vũ giúp một tay dìu nàng, nhưng chỉ mới đi được một đoạn, Thanh Nhược đột nhiên dừng lại, miệng gọi tên Cẩm Nhan, Cẩm Nhan liền tiến lên thế chỗ của Mặc Vũ.
Thanh Nhược giương đôi mắt mơ màng nhìn Cẩm Nhan, rút ra tay trái mà Bạch Phong đang vịn, mò mẫm đặt lên mặt của Cẩm Nhan, cẩn thận mà sờ. Ngón tay từ trán trượt đến sống mũi, lại chuyển tới mi mắt, cuối cùng rơi vào trên môi của Cẩm Nhan. Cẩm Nhan cũng không ngăn cản, đứng an tĩnh, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm nhìn Thanh Nhược.
"A. Đúng là Cẩm Nhan rồi, không có gạt ta." Thanh Nhược bỗng nhiên hài lòng nở nụ cười.
"Ừ, không gạt ngươi." Giọng nói của Cẩm Nhan rơi trên đầu ngón tay của Thanh Nhược, phả ra hơi thở ấm áp.
Thanh Nhược cảm thấy lòng bàn tay hơi nhột, lại hơi dời lên trên, chạm vào mi mắt của Cẩm Nhan lần nữa.
"Đôi mắt của Cẩm Nhan thật đẹp. Chỉ cần nhìn một cái ta liền nhận ra ngay." Giọng nói nàng nỉ non, "Ta luôn cảm thấy chúng thật rất thân thuộc."
"Chắc là do từng thấy qua thôi. Nhược nhi có quên cũng không sao, chỉ cần ta biết Nhược nhi vẫn luôn yêu thích là được rồi."
"Ta đã quên bao giờ đâu." Thanh Nhược có chút kháng nghị mà nói.
"Ừ, không quên," Cẩm Nhan nói phụ họa, "Nhược nhi ngoan, chúng ta về tẩm cung trước được không?"
"Trở về tẩm cung làm gì?" Thanh Nhược nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn về Cẩm Nhan.
"Tất nhiên để nghỉ ngơi." Cẩm Nhan cười xoa đầu Thanh Nhược, "Trở về chỗ ở của Cẩm Nhan."
"Chỗ ở của Cẩm Nhan......" Thanh Nhược lắc lắc đầu, dường như muốn để cho trí óc hỗn loạn trở nên tỉnh táo một chút, hồi lâu mới lên tiếng, "Vậy trở về chỗ đó của Cẩm Nhan thôi."
Tuy Thanh Nhược say rượu, nhưng cũng không quậy phá lắm, ngoan ngoãn mà đi, mặc dù bước đi có hơi xiêu vẹo một chút. Cũng may là điện Long Tường cách điện Vân Phượng không xa lắm, tuy một đường lảo đảo lắc lư nhưng cũng chỉ tốn thời gian nhiều hơn một chút là đã trở lại điện Vân Phượng.
"Chuẩn bị cho ta chút nước nóng và trà giải rượu. Ta sợ sáng mai Nhược nhi thức dậy sẽ bị đau đầu." Trước khi đở Thanh Nhược vào cửa, Cẩm Nhan quay đầu căn dặn Bạch Phong và Mặc Vũ.
Cẩm Nhan cẩn thận đem Thanh Nhược đặt lên giường, đang chuẩn bị đứng dậy, lại bị Thanh Nhược kéo lại.
"Hử?" Cẩm Nhan lại ngồi trở về mép giường lần nữa, "Nhược nhi có chuyện gì sao?"
Thanh Nhược chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, vậy mà hình dáng của người trước mắt vẫn rõ ràng như thường, nhưng lại không thể chạm đến, tựa như bị phủ một lớp lụa mỏng. Dung nhan mờ ảo như núi xa, càng nhìn càng thấy thật xa vời, người đó toàn thân mặc bạch y như "trích tiên", dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ cưỡi mây bay đi. Xúc cảm trên tay dù có chân thật ấm áp đến mấy, hay nàng có cố gắng nhìn như thế nào đi nữa, cũng dường như không thể nhìn xuyên qua lớp lụa mỏng kia.
"Cẩm Nhan." Thanh Nhược ngơ ngác gọi, nhìn Cẩm Nhan không chớp mắt.
"Ừm, ta đây." Cẩm Nhan dùng tay đem tóc bị rủ xuống của Thanh Nhược vén vào sau tai, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, ánh mắt dịu dàng cưng chìu.
"Đừng đi." Thanh Nhược nhìn thấy Cẩm Nhan như thế, có chút bối rối nói.
Cẩm Nhan rũ mắt xuống, khẽ ừ một tiếng: "Ta không có ý định rời đi. Ta vẫn luôn ở bên cạnh Nhược nhi."
"Thật sao?"
"Thật."
Thanh Nhược đưa tay quờ quạng mấy cái trong không trung, Cẩm Nhan nhận ra ý định của nàng, đưa mặt đến gần hơn, để cho tay của Thanh Nhược có thể chạm đến mình.
Tay của Thanh Nhược chạm được thực thể, lúc này mới vui vẻ nở nụ cười: "Bắt được rồi. Vừa rồi ta nhìn mãi mà vẫn luôn cảm thấy hư ảo, hiện giờ nắm được trong tay, lớp lụa mỏng đáng ghét kia mới không còn nữa."
Đang lúc nói chuyện, Bạch Phong và Mặc Vũ đã mang theo chậu nước cùng nước trà vào cửa, được Cẩm Nhan ra hiệu đặt chúng trên bàn, sau đó hai người im lặng lui ra ngoài.
Cẩm Nhan quay đầu nhìn về Thanh Nhược, trấn an nói: "Nhược nhi, ta đi lấy khăn trên bàn, sẽ trở về rất nhanh, có được không?"
Vẻ mặt Thanh Nhược có chút do dự.
"Ta không đi, Nhược nhi. Cẩm Nhan chưa từng gạt ngươi có phải không? Ngươi có thể nhìn ta, ta sẽ không rời khỏi tầm mắt của ngươi." Cẩm Nhan vỗ vỗ cánh tay của Thanh Nhược, nói.
Lúc này Thanh Nhược mới hơi buông lỏng tay ra, một mực nhìn chằm chằm vào Cẩm Nhan, thấy nàng đi tới bên cạnh bàn, sau đó vắt khăn, rồi lại bưng chậu nước trở lại mép giường lần nữa.
Cẩm Nhan đặt chén trà trên bàn nhỏ cạnh đầu giường, cầm khăn nóng chậm rãi lau lên gò má vì say rượu mà trở nên đỏ hồng của Thanh Nhược, sau đó đến cổ, tiếp theo lại cầm lên tay của nàng, tỉ mỉ lau lòng bàn tay hơi thấm mồ hôi của Thanh Nhược.
Chỉ dừng một chút, Cẩm Nhan liền đem khăn để lại trên khay trà, bắt đầu cởi áo ngoài của Thanh Nhược.
Ý thức của Thanh Nhược có chút lơ lửng, lần đầu tiên không có ngăn cản. Có điều, từ đầu đến giờ tầm mắt của nàng vẫn không hề rời khỏi mặt của Cẩm Nhan, tựa như đang ngắm nhìn một món bảo vật, lại có có vẻ hơi đắm say.
Cẩm Nhan cởi ra áo ngoài của Thanh Nhược, sau đó là áo lót, cho đến khi chỉ còn sót lại cái yếm màu xanh nhạt. Trong suốt quá trình đó, Thanh Nhược tựa như đang trôi dạt bên ngoài, không có bất kỳ ngôn ngữ nào. Nhưng khi đầu ngón tay mát lạnh của Cẩm Nhan vô tình chạm đến da thịt của Thanh Nhược, thân thể của nàng đột nhiên run lên, trong mắt tràn ra mê loạn, theo bản năng đè xuống tay của Cẩm Nhan đang đặt trên người mình.
Cẩm Nhan dường như cũng ngẩn ra, sau đó mới nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Ta giúp ngươi lau đi mùi rượu trước. Nhược nhi ngoan, buông ra đi."
"Ừm...... ta nóng quá." Thanh Nhược dường như rất hưởng thụ nhiệt độ trên tay của Cẩm Nhan, ánh mắt khép hờ, thân thể nhích đến gần tay của Cẩm Nhan hơn.
Tay Cẩm Nhan chạm đến bộ ngực mềm mại của Thanh Nhược.
"Vậy uống một ngụm trà trước nhé?" Cẩm Nhan dừng một chút, mới lại hỏi.
Thanh Nhược vẫn híp mắt, cũng không buồn để ý đến lời của Cẩm Nhan, thân thể lại như có chút không chịu được sự nóng rát do rượu mang lại, bắt đầu cọ xát vào tay của Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan ngồi ở mép giường nhìn Thanh Nhược rất lâu, nhìn gương mặt trắng nõn của nàng bởi vì say rượu mà trở nên ửng hồng, cùng với ánh mắt khép hờ toát ra vẻ mê ly, đôi môi đỏ thắm, bả vai trắng như tuyết cùng cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài, còn có vòng eo nhỏ nhắn mà chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn. Cả người nàng cuộn lại như con mèo nhỏ dựa vào tay của mình.
Một lát sau, Cẩm Nhan nâng lên chén trà trên bàn nhỏ, rót vào trong miệng, sau đó cúi người xuống.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy bản thân như nửa tỉnh nửa mê, trong lúc mơ màng một vật thể mềm mại rơi vào trên môi của mình, truyền tới mùi thơm ngào ngạt. Ngay sau đó, có dòng nước chảy vào giữa răng môi của mình. Trong nháy mắt, Thanh Nhược ý thức được bản thân dường như rất khát, vì vậy nàng vui vẻ nuốt xuống dòng nước tràn đầy hương trà cùng mùi thơm bí ẩn kia.
Đợi dòng nước chậm rãi chảy hết, Thanh Nhược lại cảm thấy trong miệng vẫn chưa hết khát, theo bản năng bắt đầu duyện hút vật mềm mại trên môi, hi vọng có thể giải khát.
Cẩm Nhan vốn chuẩn bị nâng lên thân thể, nhìn thấy Thanh Nhược như thế, nàng chỉ hơi ngẩn ra một chút, sau đó liền nhắm chặt đôi mắt, thuận theo làm cho ban đầu đơn thuần chỉ là đút nước biến thành nụ hôn triền miên.
Môi lưỡi quấn quýt. Thanh Nhược nhận lấy một nguồn nước mới, chỉ cảm thấy mùi thơm bí ẩn trước kia càng lúc càng nồng, rất dễ chịu, lại cảm thấy quen thuộc đến mức khiến người ta không muốn xa rời. Đầu lưỡi chạm vào nhau mang đến cảm giác run rẩy khiến người ta trầm mê. Trên người lại càng lúc càng nóng hơn. Nhất là bụng dưới, tựa như dòng nước ấm vừa uống khi nãy đều tập trung tại nơi này, rất nóng, để cho Thanh Nhược không nhịn được nắm lấy bàn tay hơi lạnh kia hướng xuống bụng dưới, hi vọng có thể tiêu trừ cảm giác nóng rực ở nơi đó.
Từ trước đến giờ, đối với những chuyện này, Thanh Nhược vẫn rất ngượng ngùng, lần đầu tiên nàng hoàn toàn thuận theo bản năng. Lý trí trôi dạt bên ngoài tình cảm, rời rạc mà không vào được. Nàng ôm chặt người mà chẳng biết khi nào đã đè trên người mình, cởi đi những y phục vướng víu kia, cảm nhận cảm giác mát lạnh truyền đến, chỉ cảm thấy linh hồn vốn đang bồng bềnh lại được vững vàng ép trở về mặt đất, trong lòng cảm thấy thực tế. Nàng ngước đầu, cảm thụ cảm giác ướt át trước ngực mình, theo bản năng đưa ngón tay đan vào mái tóc tán loạn của Cẩm Nhan. Thân thể cũng không thể khống chế mà cong lên.
"Ta khó chịu...... Cẩm Nhan."
Giọng nói Thanh Nhược hơi mang nức nở vang lên.
Ngón tay mát lạnh của Cẩm Nhan thuận theo bụng của Thanh Nhược trượt xuống, ở thượng nguồn ngừng lại, nhẹ nhàng vân vê, cố gắng an ủi thân thể nóng rực của Thanh Nhược, chờ dòng nước chảy ra nhiều hơn.
Nhưng Thanh Nhược có chút không nhịn được, thân thể cong lên, cảm giác khô nóng trên người khiến nàng càng cọ xát vào ngón tay kia, cảm thụ cảm giác nóng rực được cảm giác mát lạnh kia quét qua, mang đến từng trận rung động.
Cẩm Nhan đột nhiên ngồi dậy, kéo Thanh Nhược lên, để nàng ngồi trên đùi của mình, hai chân vòng ở ngang hông.
Thân thể Thanh Nhược bủn rủn đến mức có chút không thể khống chế, nằm trên đầu vai của Cẩm Nhan, hai tay vòng cổ Cẩm Nhan, tránh để bản thân bị rơi xuống.
Ngón tay mát lạnh kia dường như cảm nhận được tiếng lòng của Thanh Nhược, từ dưới lên, chậm rãi tiến vào thân thể của Thanh Nhược.
"Ưm......" tiếng rên khe khẽ vang lên, mang theo tiếng thở dài thỏa mãn.
Hồi lâu. Thỏa mãn đi qua nhưng thân thể Thanh Nhược lại càng lúc càng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, có điều nàng vẫn chưa thể cảm thụ thêm một lượt nữa, vì ngón tay kia chỉ dừng lại bên trong thân thể nàng mà không có bất kỳ động tác nào.
"Khó chịu......" Âm thanh mơ hồ từ miệng Thanh Nhược truyền ra, thân thể theo bản năng vặn vẹo. Nàng nhận thấy khi vặn vẹo thân thể, thì vật thể an tĩnh trong cơ thể cũng sẽ theo đó chạm vào nơi nhạy cảm của mình, như nước thủy triều tràn vào làm cho cảm giác khô nóng trống rỗng trước kia cũng hoàn toàn rút đi, Thanh Nhược tựa như một đứa trẻ tìm được bí quyết trò chơi, quỳ gối trên đùi người kia mà bắt đầu lay động thân thể.
"Nhược nhi thấy thoải mái sao?" Giọng nói tựa như mang theo quỷ dị vang lên.
"Ừm." Thanh Nhược theo bản năng gật đầu thừa nhận.
Cùng lúc đó, Cẩm Nhan hôn lên chiếc cổ trắng nõn của Thanh Nhược, lại dùng hàm răng cọ xát vành tai nhạy cảm của nàng. Chỉ chốc lát, âm thanh trong miệng Thanh Nhược càng lúc càng lớn hơn.
Nếu là khi tỉnh táo, tất cả những cảm giác kích thích đều gần như bị áp chế, nhưng giờ đây chúng đều được phát ra theo lý trí mơ hồ. Bất luận là những tiếng rên khe khẽ không cần kiềm chế, hay là ghì chặt Cẩm Nhan để chuyên tâm lay động thân thể, thậm chí ngay cả cảm xúc trên gương mặt cũng được bộc lộ một cách tự nhiên nhất, tất cả đều là sự buông lỏng mà lúc thanh tĩnh không thể nào thấy được.
Rất nhanh, sau khi Thanh Nhược thở ra một hơi liền xụi lơ ngã xuống, cánh tay cũng không đủ sức vòng cổ Cẩm Nhan được nữa, ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Bên môi Cẩm Nhan vẫn mang theo ý cười. Nhìn gò má hơi thấm mồ hôi và khóe môi vì thỏa mãn mà vểnh lên của Thanh Nhược, nàng không nhịn được muốn cho nhiều hơn.
Ý thức của Thanh Nhược vốn càng lúc càng lọt vào sương mù, thân thể lại bị một đợt hưng phấn mới đánh thức lần nữa, nhưng nàng không còn sức để cử động cơ thể nữa, mặc cho cuồng phong bạo vũ cuốn tới, gột rửa từ đầu đến chân, theo tiếng gọi run run ấy không nơi nào mà nó không cuốn qua.
"Cẩm Nhan......" Giọng nói của Thanh Nhược run rẩy đến mức gần như mất đi âm điệu, chỉ có thể loáng thoáng nghe được mấy chữ.
Cẩm Nhan vẫn ngồi, chân của Thanh Nhược chẳng biết từ lúc nào đã bị Cẩm Nhan gác lên trên vai của mình, ngón chân nhỏ bé quíu lại, thân thể xụi lơ dần dần trở nên căng cứng.
Cho đến một đợt sóng cuối cùng, Thanh Nhược bật thốt lên âm thanh vỡ vụn, đứt quãng giống như bị gió thổi đến chao đảo.
Cuối cùng, Thanh Nhược cũng mệt mỏi ngủ say.
Cẩm Nhan quan sát Thanh Nhược chốc lát, mới đứng lên, nhặt lên bạch y rơi dưới đất, khoác lên người, sau đó bưng chậu nước đã nguội lạnh đi ra ngoài.
Lúc đi vào lần nữa, nàng đã đổi lại một chậu nước nóng.
Cẩm Nhan vắt khăn, ngồi ở mép giường, lần nữa bắt đầu lau thân thể đỏ bừng, thấm đẫm mồ hôi của Thanh Nhược. Động tác trên tay êm ái, cẩn thận đến mức dường như sợ đánh thức người đang chìm trong mộng đẹp.
Trong phòng ánh nến lập lòe, xuân ý chưa tan; bên ngoài đã là nửa đêm, ánh trăng sáng tỏ, phản chiếu một vài tia sáng trong bóng đêm âm u.