Khi Cẩm Nhan trở về điện Vân Phượng, dĩ nhiên không gặp được Thanh Nhược.
"Nửa nén hương trước Thanh cô nương vừa được Ninh phi gọi đến điện Thải Hòa ôn chuyện." Thái độ của Xích Điện hoàn toàn trái ngược với khi trò chuyện cùng Thanh Nhược, ngoan ngoãn đứng trước mặt Cẩm Nhan nói, "có lẽ dùng xong bữa trưa mới trở về."
Cẩm Nhan gật đầu một cái ý bảo đã biết.
"Công chúa có cần dùng chút điểm tâm gì không? Lúc công chúa đi Tô Châu, trong cung vừa tuyển vị sư phụ có tay nghề rất cao, đặc biệt am hiểu làm các loại điểm tâm, công chúa có muốn nếm thử một chút không?" Xích Điện thiếp tâm hỏi.
"Không cần." Cẩm Nhan dường như nhớ ra chuyện gì, căn dặn: "tiểu Xích, ngươi giúp ta lấy hộp bạch ngọc tới đây, cứ đặt ở giường ngủ trước cửa sổ của ta. Ta qua thư phòng trước, nếu Thanh cô nương trở lại, bảo nàng đến tìm ta."
Xích Điện thấy công chúa dặn dò, nhất thời nét mặt rạng rỡ: "Dạ! Công chúa yên tâm, tiểu Xích lập tức chuẩn bị." Nói xong, vẻ mặt tươi cười lui xuống.
Thanh Nhược được tiểu Ngữ là thiếp thân nha hoàn của Thanh Thải Ninh dẫn đến điện Thải Hòa.
Vừa vào điện Thải Hòa, liền thấy Ninh phi đang ngồi trên tháp án, yên tĩnh lật một quyển sách trên bàn. Nghe được động tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn về Thanh Nhược.
Tháp án: cái này không biết gọi là gì, mình nghĩ nó giống như giường nhưng mà phía trên còn có thêm cái bàn nhỏ nữa.
"Nhược nhi đến rồi, mau vào đây." Thanh Thải Ninh hướng Thanh Nhược cười thân thiết, "Lần từ biệt trước cách nay cũng đã hơn ba năm, không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau trong cung."
Thanh Nhược đi qua ngồi vào một đầu khác trên tháp án, có chút ngượng ngùng: "Thải...... Ninh phi càng ngày càng xinh đẹp."
Thanh Thải Ninh cười nói: "Nhược nhi vẫn xấu hổ như thế. Cứ gọi ta như trước đây là được rồi. Cái gì mà Ninh phi Ninh phi, làm hai tỷ muội cũng hơi quá xa cách rồi."
"Vâng...... Thải Ninh tỷ tỷ."
Thanh Thải Ninh nhìn người trước mặt, so với trong ấn tượng của nàng hầu như không có gì thay đổi, khí chất sạch sẽ đơn thuần trên người rất dễ nhận ra, trong lòng nàng có chút lo lắng cho cuộc sống trong cung của biểu muội, nói: "Nghe nói Nhược nhi được thánh chỉ triệu vào cung làm bạn với Trường Phượng công chúa, không biết Nhược nhi đã quen thuộc chưa?"
"Vâng. Công chúa đối với muội rất tốt." Nghe đối phương nhắc tới công chúa, Thanh Nhược có chút mất tự nhiên.
"Như vậy thì tốt." Thanh Thải Ninh nhìn gương mặt ửng đỏ của Thanh Nhược cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng chẳng để ý lắm, tiếp tục nói, "Nhược nhi hiếm khi vào cung, nhớ đến điện Thải Hòa nhiều hơn, cũng xem như giúp ta giết chút thời gian. Trong cung hiểm ác, Nhược nhi cũng nên cẩn thận một chút. Có chuyện gì không vui cứ đến tìm Thải Ninh tỷ tỷ, ta sẽ giúp muội hả giận."
Nghe được những lời đó, trong lòng Thanh Nhược cảm thấy ấm áp, lại nghĩ giờ đây trong chốn hậu cung này, nàng chỉ còn một người thân, bèn lên tiếng: "Muội biết, cám ơn Thải Ninh tỷ tỷ."
"Ừm." Thanh Thải Ninh cười hiền hòa, "Khi muội vừa vào cung, ta liền muốn đến tìm muội, nào ngờ muội lại cùng Trường Phượng công chúa đi Tô Châu nhanh như vậy, đến giờ mới trở về. Chuyến đi Tô Châu có tốt đẹp không?"
"Vâng, hết thảy đều tốt đẹp." Thanh Nhược gật đầu một cái.
Cả hai lại tiếp tục hàn huyên, ôn lại rất nhiều chuyện xưa, tất cả chỉ mới như ngày hôm qua. Như Xích Điện đoán, quả nhiên Thanh Nhược bị giữ lại dùng bữa.
Hai tỷ muội lâu ngày không gặp, một bữa cơm trưa ăn đến ấm áp thân thiết.
Vậy mà lại có người cố tình đem một bữa cơm trưa tốt lành ăn đến khí thế ngất trời.
Thời khắc mà Ninh Ảnh Chi bị Hoa Dao đè lại, trong lòng thoáng lướt qua một chút bất đắc dĩ. Nhưng nàng đối với chuyện như vậy đã chẳng còn xa lạ gì. Trong lúc vô tình, dường như thân thể nàng đã quen ứng phó với việc đột ngột xuất hiện sự nhiệt tình như thế này, ngay cả sự cứng ngắc ban đầu cũng không còn, thân thể chẳng còn giống như thường ngày nữa, thậm chí còn có chút nóng lên.
Dường như có một ít biến hóa đã âm thầm phát sinh từ sau cái đêm ở thôn Ngọc Đóa kia.
Dưới ánh trăng, thân thể tuyết trắng kia rất dễ khiến cho Ninh Ảnh Chi thất thần. Lúc bị Hoa Dao trêu chọc, trong đầu nàng thỉnh thoảng sẽ đột nhiên xuất hiện một vài hình ảnh. Loại phản ứng không thể nào khống chế này luôn để cho Ninh Ảnh Chi có chút quẫn bách.
Nàng cảm thấy bản thân hình như có chút kỳ quái. Ninh Ảnh Chi thầm nghĩ.
Hoa Dao lại không để cho Ninh Ảnh Chi tiếp tục suy nghĩ nữa, môi lưỡi cuốn tới như đại quân tràn qua, quét sạch nước bọt trong khoang miệng của đối phương, đem toàn bộ nuốt xuống, đồng thời cùng chiếc lưỡi nhỏ hương mềm kia dây dưa không nghỉ.
Thân thể cả hai không ngừng ma sát cho đến khi nhiệt độ cơ thể còn cao hơn nhiệt độ xung quanh.
Điện Tẫn Hoan của Hoa Dao vốn cũng không nhiều người, mấy nha hoàn phục vụ đều là thân tín mà nàng đã tỉ mỉ lựa chọn, rất thông tuệ, biết rõ trong cung có cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn. Ngay từ lúc Hoa Dao đè Ninh Ảnh Chi ở cạnh bàn, các nàng đã im hơi lặng tiếng, thuận theo mà lui xuống. Quan trọng hơn chính là, mùi hoa nồng nặc ngoài điện làm cho người đến bái phỏng lại càng ít hơn. Hoa Dao lại càng lúc càng không cần kiêng kỵ.
Lưng của Ninh Ảnh Chi bị ưỡn thành một đường cong khiến nàng chật vật vạn phần, nhưng lại không thể hoàn toàn dựa vào bàn dẫn đến đụng ngã chén đũa trên bàn, cho dù có công lực thâm hậu, bên hông cũng mỏi đến mức chịu không nổi. Nàng nhíu mày một cái, cố gắng đẩy Hoa Dao ra một chút, để cho bản thân có không gian thẳng lưng. Hoa Dao lại uốn người, dốc sức, lại đưa trở về tư thế cũ. Cùng lúc đó, thân thể uốn éo như xà này làm cho y phục cả hai càng thêm dán hợp ma sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể thấm vào da thịt mỗi người. Tâm trạng Ninh Ảnh Chi thả lỏng, thân thể cứng ngắc lại bị Hoa Dao ép xuống mấy phần, miễn cưỡng chạm đến miệng chén.
Đầu Ninh Ảnh Chi lệch về phía bên phải.
Môi lưỡi Hoa Dao lướt dọc qua, rơi vào trên má trái của Ninh Ảnh Chi, nhưng chỉ hơi dừng lại một chút, rồi dời về phía bên phải, một hớp ngậm vào vành tai của Ninh Ảnh Chi.
Khi nghiêng đầu, Ninh Ảnh Chi có thể rõ ràng cảm nhận được dấu vết mà môi lưỡi của đối phương lướt qua, cảm giác ướt át từ trên môi kéo dài đến gò má, nơi đi qua rất nhanh trở nên nóng bừng. Hương thơm môi lưỡi vẫn lưu lại trên người nàng, hòa vào mùi hoa lượn quanh trong điện, dường như muốn đem nàng bao lại thật chặt. Rất nhanh, có một luồng nhiệt khí theo sát bao lấy vành tai của nàng.
Ninh Ảnh Chi không nhịn được hít một hơi thật sâu, dường như muốn lấy động tác này để kiềm nén sự hỗn loạn bất chợt thoáng qua trong nội tâm. Thân thể bị đối phương ôm thật chặt vào lòng, chặt đến mức cho dù lấy ra một cánh tay cũng không thể.
Môi của Hoa Dao dời xuống một chút, thích thú vùi đầu vào chiếc cổ thon dài đang ngửa lên của Ninh Ảnh Chi, khẽ gặm cắn. Lại dùng hàm răng quét qua, rồi dùng đầu lưỡi miêu hội một lần, sau đó hút duyện.
Ninh Ảnh Chi có chút không biết làm sao. Trên cổ truyền đến cơn đau rõ ràng như thế, nhưng lại mang theo sự tê dại khó tả. Trong lòng bình tĩnh lại có chút rạo rực. Thân thể vốn là trì độn lại dường như đang từng chút bị hòa tan. Từ mới vừa bắt đầu là chết lặng, cho đến bây giờ là gợn sóng.
Trong thân thể có một dòng nước ấm, tựa như đêm hôm đó, chậm rãi chảy qua toàn thân.
Nhưng Hoa Dao lại dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Ninh Ảnh Chi thật sâu.
Ninh Ảnh Chi thấy Hoa Dao ngừng lại, thở phào một cái, nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát khó mà tản ra. Trên mặt vô biểu tình, vậy mà trong đôi mắt đen như mực kia vẫn còn chưa dằn xuống một tia gợn sóng.
Trên gương mặt nghiêm túc của Hoa Dao bỗng nở nụ cười.
Nụ cười đó tựa như đột nhiên nở ra một phòng đầy hoa hồng, rực rỡ, tươi đẹp, bức người, lộng lẫy, nồng nhiệt. Khóe mắt mê hoặc giương lên, hơi híp lại, trong mắt tràn đầy xuân sắc, đôi môi hồng diễm cong lên một độ cong khuynh quốc khuynh thành.
Hoa Dao buông lỏng tay đang ôm eo của Ninh Ảnh Chi, lui về phía sau vài bước.
"Ảnh Chi. Có thích xem múa không?"
Đôi môi đỏ mọng của Hoa Dao khẽ nhếch, nhẹ nhàng chậm rãi thốt ra. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ninh Ảnh Chi, đáy mắt mang sương mù, tràn ngập trong con ngươi màu nâu.
Nàng lùi lại. Hai tay khẽ kéo làn váy. Khom người. Cúi đầu. Ý bảo.
Hoa Dao cười nhìn Ninh Ảnh Chi, chậm rãi giơ tay lên, đột nhiên rút ra ngọc trâm trên đầu.
Trầm lặng chỉ trong phút chốc. Sau đó là trời đất quay cuồng. . Google ngay trang [ Tr umTruyen. CO M ]
Làn váy bảy sắc dệt bằng lụa mỏng tung bay, mái tóc đen như mực phiêu tán chảy xuống, hai tay vũ động như cánh bướm, hai chân nhẹ nhàng xoay tròn, vòng eo mềm mại, dáng người lả lướt. Ánh nắng mùa hè cách cửa sổ lọt vào phòng, nhuốm vào một thân ngọc thể rực rỡ lấp lánh, chói mắt đến mức không thể nhìn gần. Ánh nắng đó chiếu lên thân thể người kia, tựa như chấm từng điểm trên ngọc lưu ly, phát ra ánh sáng càng thêm lưu chuyển mỹ lệ.
Mỗi một lần hai người giao chuyển ánh mắt. Ngưng đọng. Mập mờ.
Một trầm như nước. Một mị như sương.
Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề. Cố phán di quang thải, trường khiếu khí nhược lan.
"Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề: Miệng có duyên những lúc mỉm cười, mắt xinh đen trắng sáng ngời."
"Cố phán di quang thải, trường khiếu khí nhược lan: Long lanh đôi mắt sáng, hơi thở tựa hương lan."
Từng bộ phận trên thân thể đều tựa như biết nói. Mỗi một động tác đều như đang cố gắng lấy lòng mình.
Vào giờ khắc này, thời gian tựa như dừng lại, mất đi tất cả động tác.
Ninh Ảnh Chi yên tĩnh nhìn nữ tử đang nhảy múa trước mặt, nhìn tư thái giơ tay nhấc chân kia, ngay cả hơi thở cũng dường như muốn ngừng lại. Sợ hơi thở quá nặng sẽ nhiễu loạn hết thảy sự tốt đẹp này.
Thế gian tươi đẹp, cũng chỉ cần như thế thôi.
Đủ để làm người ta tâm thần rung động, quyến luyến y nhân, dù cho lật đổ tất cả, cũng chỉ để chờ đợi giờ khắc tốt đẹp này.
Ninh Ảnh Chi đột nhiên cảm giác được, cho dù trước đây có trải qua đủ chuyện tăm tối, chán nản tuyệt vọng, cũng chỉ là mây khói thoáng qua, trước kia tâm như hóa đá, cũng chỉ vì chờ đợi sự rung động chưa bao giờ có này, trong lòng tràn ngập vui vẻ như sắp đem thân thể yếu ớt này xông phá, sau đó chảy ra từ trong xương, trong tim, trong từng lỗ chân lông.
Một khắc kia, nàng đã hiểu được vũ điệu kia. Không, hoặc là nói, nàng hiểu được điều mà Hoa Dao muốn biểu đạt.
Giống như trước đây, nàng từng nói như vậy.
"Giờ phút này, ta yêu ngươi. Ta mong muốn ngươi vui vẻ đến dường nào. Ảnh Chi."
Vũ điệu vẫn còn đang tiếp tục.
Trên đất tản ra một mảnh lụa mỏng.
Ninh Ảnh Chi cảm giác mình có chút mất đi năng lực suy tính. Khi nhìn Hoa Dao nhẹ nhàng vũ động, đồng thời hơi cởi ra lớp áo mỏng bao bọc trên người.
Sau đó là váy bảy sắc.
Nhưng hết thảy vẫn tốt đẹp như vậy, động tác vẫn lưu loát ưu mỹ như thế, không chê vào đâu được. Nụ cười vẫn mị sắc như xuân, nóng rực như hạ.
Thậm chí, càng thêm rực rỡ.
Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. (Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.)
Không giống với màu da của mình tái nhợt đến không có huyết sắc. Làn da trơn bóng trắng nõn kia, dưới ánh mặt trời sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào. Mà sau khi áo khoác kia được cởi ra, bên trong chỉ còn chiếc áo yếm màu đỏ rực. Dây đỏ treo trên chiếc cổ trắng nõn, bụng dưới bằng phẳng, xuống chút nữa, chỉ còn dư lại chiếc quần rộng thùng thình, nhẹ mỏng màu trắng, theo động tác thỉnh thoảng lộ ra dưới ống quần là mắt cá chân trắng muốt cùng ngón chân xinh xắn.
Vào thời khắc này, vì không có quá nhiều y phục ngăn trở, mỗi một động tác uốn lượn xoay tròn đều lộ ra càng lúc càng rõ ràng.
Tóc đen. Áo đỏ. Quần trắng. Hết thảy tươi đẹp đến mức không thể xao lãng.
Nhiệt ý ngấm dần vảo mỗi một lần hít thở, theo mũi trượt vào trong cơ thể, nhen nhóm từng ngọn lửa bên trong thân thể.
Trán Ninh Ảnh Chi hơi thấm mồ hôi. Lòng bàn tay cũng ẩm ướt theo. Mặt kìm nén đến mức có chút đỏ, không dám hít thở.
Người trước mắt lại vừa nhảy múa vừa tiến đến càng lúc càng gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi hoa quen thuộc tỏa ra trên người nàng, gần đến mức có thể nhìn thấy trong đôi mắt đối phương tràn đầy dục vọng.
Ngay sau đó, một cánh tay khoác lên vai trái của Ninh Ảnh Chi.
Thân thể Ninh Ảnh Chi cứng đờ, không thể nào nhúc nhích.
Cánh tay kia theo cánh tay của Ninh Ảnh Chi từng chút trượt xuống, sau đó dắt tay của nàng, chậm rãi đưa lên cổ của mình.
Mặt của Hoa Dao lại càng lúc càng gần sát Ninh Ảnh Chi. Hơi thở nóng rực. Nở một nụ cười câu người.
Sau đó, Ninh Ảnh Chi chạm đến nút thắt mỏng manh kia, mảnh đến mức dường như chỉ cần kéo nhẹ cũng sẽ tách ra.