Ngày hôm sau, Cẩm Nhan dẫn theo Thanh Nhược, Hoa Dao mang theo Ninh Ảnh Chi, phía sau còn có Mặc Vũ, cùng với Lăng Kỳ Hâm cứ đòi đi theo làm kỳ đà, một nhóm sáu người chờ dùng xong bữa trưa liền nườm nượp ra cửa.
Trong thành Tô Châu dường như không chút nào bởi vì Ninh phủ biến mất mà cảnh trí giảm bớt phồn hoa. Tiệm vải trước kia của Ninh phủ cũng từ Cẩm Nhan tiếp nhận xử lý. Trước đó, Bạch Phong đã được phái đi để làm cho chút hậu sự vụn vặt này được tiến hành chu đáo, cũng rất bận rộn. Hôm nay tất cả yên ổn lại, mới cho thấy khi đó đã lo xa.
Ánh nắng ngày hè ở sông Tô Châu lẳng lặng chảy xuôi, bên bờ sông cành liễu hơi rủ xuống, đuôi liễu điểm trên mặt sông, mở ra một vòng gợn sóng rất nhỏ. Trên bờ sông, người đến người đi, nối liền không dứt. Có cầu đá bắt ngang qua sông, trên lan can cầu được khắc đá giống nhau như đúc, đã bị gió mưa mài giũa đến có hơi trơn nhẵn. Một động một tĩnh, cùng nhau tôn lên vẻ thú vị. Ở một bên ngói đen tường trắng, chợt có tiếng trẻ con cười đùa không ngớt, vô cùng vui vẻ.
Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược đi ở phía trước, một đường vừa đi vừa lắc lư, gặp các loại quầy hàng bán đồ trang sức, cũng đến gần xem một chút. Đều là nữ tử, bẩm sinh thích làm đẹp là điều khó thể tránh khỏi. Đồ vật ở Tô Châu vừa nhiều lại còn tinh xảo tinh tế, ngay cả những vật được tiến cống vào hoàng cung cũng không ít được bắt nguồn từ Tô Châu.
"Nhược nhi có muốn mua gì không?" Tâm tình Cẩm Nhan xem ra cũng rất tốt.
Thanh Nhược nghiêm túc suy nghĩ một chút, cũng thật không nghĩ ra cái gì, đành phải lắc đầu một cái.
Đột nhiên Cẩm Nhan nói: "ngươi chờ một chút."
Nói xong, khi Thanh Nhược còn chưa hiểu ý, người đã bước nhanh chếch về phía trước.
Đợi lúc trở về, trên tay Cẩm Nhan đã cầm hai xâu kẹo hồ lô.
"thời tiết tốt như vậy, ăn chút đồ ngọt đi." Cẩm Nhan cười, mắt hơi cong lên, đưa tay ra.
Kẹo hồ lô đỏ đỏ hồng hồng dưới ánh mặt trời trở nên óng ánh long lanh. Thật giống như ánh mắt của nữ tử trước mặt, sáng lấp lánh.
Thanh Nhược đưa tay nhận lấy.
Thật đã lâu rồi chưa ăn. Thanh Nhược lè lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, vị mát lạnh hơi chua ngọt theo đầu lưỡi kéo dài xuống. Vẫn là mùi vị quen thuộc khi đó.
"ăn ngon không?" Cẩm Nhan cười hỏi Thanh Nhược.
"Ừ. Ăn thật ngon." Thanh Nhược gật đầu một cái.
Bên môi Cẩm Nhan ý cười càng lúc càng rõ, bỗng nhiên ghé đầu qua, liếm liếm kẹo hồ lô trong tay Thanh Nhược, ở Thanh Nhược ngẩn ra trong chốc lát hơi chớp mắt trở về chỗ cũ, sau đó mới nói: "quả nhiên rất ngọt."
Thanh Nhược không nghĩ tới Cẩm Nhan chơi xấu như vậy: "Này, không phải ngươi cũng có sao?"
"ta giúp Nhược nhi nếm thử mà thôi." Cẩm Nhan không để ý lắm, lúc này mới bắt đầu cắn kẹo hồ lô của mình.
Lần đầu tiên, Thanh Nhược nhìn thấy dáng vẻ Cẩm Nhan buông lỏng như thế, tuy miệng quở trách, nhưng trong lòng có hơi xúc động. Có lẽ chỉ có vào thời khắc này, thân là công chúa, Cẩm Nhan mới ít khi có được thời gian rảnh rỗi mà thôi.
Bên kia, Lăng Kỳ Hâm nhìn thấy hai người bắt đầu ăn kẹo hồ lô, cũng la hét đòi Mặc Vũ mua cho nàng một xâu. Mặc Vũ đi qua mua hai xâu, một xâu đưa cho Lăng Kỳ Hâm, một xâu đưa cho Hoa Dao. Lăng Kỳ Hâm vui thích cầm kẹo hồ lô liền bắt đầu ăn. Hoa Dao cười híp mắt nhận lấy, cắn một cái, sau đó đưa kẹo hồ lô đến trước mặt Ninh Ảnh Chi.
"này."
Ninh Ảnh Chi biết không thể lay chuyển được nàng, cũng không cần thiết làm giãy giụa vô nghĩa, mặt vô biểu tình nuốt vào nửa viên kẹo hồ lô còn lại.
Đây là lần đầu tiên nàng ăn kẹo hồ lô. Vị chua chua ngọt ngọt rất mới lạ, tan ra trên đầu lưỡi.
Hoa Dao nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Ninh Ảnh Chi, càng lúc càng yêu thích, nếu không phải ở trên đường cái, hận không thể nhào tới hôn một cái mới phải. Có điều đang là ban ngày ban mặt, không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng ngấm ngầm quyết định sẽ trở về bổ sung. Nghĩ đến chuyện này, thần sắc trên mặt càng lúc càng yêu mị.
Mấy người mới vừa đi được mấy bước, bỗng có giọng nói gọi lại các nàng.
"cô nương chậm đã."
Cẩm Nhan và Thanh Nhược nghe vậy dừng lại, quay đầu đi xem. Thì ra là một nam tử trẻ tuổi đang ngồi dưới một gốc cây, dáng vẻ thư sinh. Người này diện mục ôn hòa, mặc trường bào màu lam, áo đã bị giặt đến hơi bạc màu. Cả người tuy nhìn mộc mạc tự nhiên, nhưng khí chất lại như hàn tùng.
"xin hỏi công tử có chuyện gì?" Cẩm Nhan lễ phép hỏi.
Nam tử thổi thổi giấy Tuyên Thành trên bàn, sau đó cẩn thận lấy xuống, đưa cho Cẩm Nhan: "nếu cô nương không chê, thì hãy nhận lấy một phen tâm ý của tiểu sinh."
Lúc này, Cẩm Nhan và Thanh Nhược mới chú ý đến bức họa trên tay đối phương.
Trên bức họa là hình ảnh Cẩm Nhan mỉm cười, cúi người qua ăn kẹo hồ lô trong tay Thanh Nhược khi nãy. Bức họa này hiển nhiên là trong khoảng thời gian ngắn vài nét bút nối liền mà thành, đặt bút sạch sẽ lưu loát, nhưng hình ảnh trên bức họa lại hiện ra tình cảm dịu dàng.
"Vừa rồi nhìn thấy hai vị cô nương thân mật tự nhiên, chắc là khuê trung mật hữu, ta nhất thời bị hình ảnh tốt đẹp này mê hoặc, không nhịn được đặt bút qua loa vẽ bức họa này. Mong rằng cô nương thứ lỗi." Thư sinh giải thích.
Cẩm Nhan quả thật cũng bất ngờ, thấy tranh này dĩ nhiên thích thú, bên môi liền có ý cười, nói: "công tử khách khí. Vẽ rất khá." nói xong cũng không từ chối nam tử, liền đưa tay nhận lấy: "tiểu nữ tử cám ơn."
Nói xong, suy nghĩ một chút, Cẩm Nhan lại từ trong ngực áo lấy ra một hộp phấn vừa mua lúc nãy: "ta biết công tử nhất định sẽ không thu tiền của tiểu nữ tử, phấn này là ta mới vừa mua ở gian hàng, tuy so ra kém xa bức họa của công tử, nhưng đưa cho tẩu phu nhân cũng rất tốt, xem như bày tỏ chút tâm ý của tiểu nữ tử."
Thư sinh ngẩn ra, nói: "làm sao ngươi biết ta đã có thê thất?"
Cẩm Nhan cười nói: "tiểu nữ tử cũng chỉ là đoán thôi. Thấy công tử đặt bút như có tình cảm, chắc là đã có ý trung nhân nên mới có thể đối với tình cảm có sự lĩnh hội sâu sắc như thế. Lại thấy áo bào của công tử, tuy rằng mộc mạc nhưng lại được giặt sạch sẽ chỉnh tề, cổ tay áo cũng có đường may tỉ mỉ, suy đoán nhất định là có một hiền thê. Mà công tử nhất định là rất yêu gia thê."
Thư sinh nghe, không khỏi nở nụ cười: "cô nương quả thật thông minh. Đã như thế, nếu tại hạ từ chối thì bất kính rồi." nói xong, đưa tay nhận hộp phấn kia.
Cẩm Nhan cẩn thận nhận lấy bức họa, đối với thư sinh cám ơn lần nữa, lúc này mới cùng Thanh Nhược rời đi.
Đi được một đoạn, Cẩm Nhan mới quay đầu nói với Thanh Nhược: "Nhược nhi có thích bức họa kia?"
Thanh Nhược có chút xấu hổ gật đầu.
Lúc vừa nhìn thấy bức tranh này, trong lòng Thanh Nhược hơi xao động. Tuy chỉ mới gặp mặt một lần, thư sinh kia lại vẽ rất tốt, tất cả thần vận của hai người đều được thể hiện ra, huống chi trong bức họa kia toát ra ôn tình, càng làm Thanh Nhược cảm thấy động dung.
"ta cũng cảm thấy rất thích. Trở về phải giữ thật kỹ mới được." Cẩm Nhan cười nói.
Năm tháng tĩnh hảo. Thời gian lâu dài.
Mà ngươi lại ở ngay bên cạnh ta.
Hai người đi dạo đã sớm quên sau lưng còn có bốn người đi theo. Ngay cả Mặc Vũ cũng ở trong ngày hè yên tĩnh sau giờ ngọ hơi thư giản, cùng Lăng Kỳ Hâm cúi đầu nói chuyện. Mà Hoa Dao cùng Ninh Ảnh Chi thì đã sớm chạy qua một bên tiếp tục một trêu chọc một bị trêu chọc.
Một lát sau, Cẩm Nhan đột nhiên dừng bước, kéo Thanh Nhược lại.
"sao vậy?" Thanh Nhược nghi ngờ hỏi.
Cẩm Nhan khẽ mỉm cười, cũng không nói gì, liền kéo Thanh Nhược vào một cửa tiệm bên cạnh.
Đây là cửa hàng điêu khắc nhỏ, so với cửa hiệu ngọc khí lớn ở bên cạnh lại có vẻ vô cùng nhỏ hẹp. Vào cửa là chính đường nho nhỏ, góc tường đã mọc rêu xanh biếc, ở giữa bày một chiếc bàn cùng hai cái ghế. Một người giúp việc trẻ tuổi, tay chống đầu ngủ gật, ngay cả hai người tiến vào cũng không biết.
"chúng ta tới tiệm điêu khắc làm gì?" Thanh Nhược nhỏ giọng hỏi Cẩm Nhan.
"tất nhiên là điêu khắc ít thứ." Cẩm Nhan cũng thần thần bí bí nhỏ giọng trả lời. Ngay sau đó lại đột nhiên cất cao giọng, hướng người giúp việc lớn giọng nói: "có khách đến!"
Tiểu tử vốn đang làm mộng đẹp, bên tai bỗng có tiếng vang lên, tay đang chống đầu bị trượt, xém chút nữa té xuống ghế.
Chờ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai cô gái đứng ở trước mặt.
Mặc dù trong thành Tô Châu không thiếu mỹ nhân, hoặc có thể nói là rất nhiều mỹ nhân, nhưng hai người trước mặt quả thật quá xinh đẹp. Nhất là người có vóc dáng hơi cao gầy, lông mày vừa phải, không đậm không nhạt, vẻ mặt cười như không cười, mặc cẩm y màu trắng. Là người Tô Châu, hắn thường thấy gấm thêu Tô Châu, nhìn thấy trên áo kia thêu ám văn phức tạp, liền có thể nhận ra được kỹ thuật thêu tuyệt luân. Mà trên người nữ tử đó tỏa ra khí chất càng là không thể che giấu được, như vân như sương, khiến cho người nhìn không rõ. Một nữ tử khác, an tĩnh đứng ở bên cạnh bạch y cô nương, dung mạo cũng rất tinh xảo, hình như đi đường có chút nóng, trên mặt hơi ửng hồng. Tựa như một cành sen mùa hè, thanh lệ dịu dàng. Hai người đứng chung một chỗ, càng là bổ sung cho nhau, mỗi người mỗi vẻ.
Cẩm Nhan cũng không cắt ngang ánh mắt soi mói của người giúp việc, ngậm cười đứng ở đó, thoải mái mặc cho hắn nhìn.
Một lát sau, người giúp việc cuối cùng phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng lên, dường như cũng cảm thấy vừa rồi quá vô lễ, nói xin lỗi: "xin lỗi xin lỗi, mới vừa tỉnh ngủ có chút trì độn. Xin hỏi hai vị cô nương có chuyện gì?"
"không sao. Ta thấy đây này là cửa hiệu điêu khắc, nói vậy tay nghề rất cao, vì vậy muốn khắc chữ trên đồ vật." Cẩm Nhan nói.
"tất nhiên không thành vấn đề. Đừng xem tiệm này nhỏ, tay nghề của gia phụ ở trong thành Tô Châu cũng rất cao." đối phương đắc ý khen nói, dừng một chút mới hơi ngượng ngùng nói, "chỉ là gia phụ đang ngủ trưa, xin khách nhân châm chước, lưu lại vật kiện, nói cho ta biết yêu cầu, đợi gia phụ thức dậy sẽ để gia phụ điêu khắc được không?" Nghe được lời này, hai người mới biết thì ra người giúp việc này là con của chủ tiệm, chỉ là giúp một tay tiếp khách lúc phụ thân ngủ trưa.
Cẩm Nhan gật đầu một cái: "tất nhiên được." nói xong, gở xuống trâm cài tóc trên đầu.
Suối tóc đen nhất thời chảy xuống đầu vai. Da trắng tóc đen, ánh lên toàn thân nàng, càng làm rung động lòng người mấy phần.
Thanh Nhược nhìn thấy cây trâm trên đầu Cẩm Nhan, lúc này mới chú ý tới Cẩm Nhan vẫn dùng mộc trâm màu nâu nhạt mà hai người đã mua lúc ở Lạc Dương. Nhớ tới ngày xưa mới quen, lại có chút cảm giác thời gian đã qua rất lâu.
Cẩm Nhan giao mộc trâm cho đối phương, đồng thời nói: "mộc trâm này đối với ta rất quan trọng, làm phiền ở đầu mộc trâm khắc một chữ "Nhược" thôi. Chạng vạng tối, ta đến lấy, không biết có được không?"
"chuyện này đơn giản, vậy chạng vạng tối đến lấy thôi." Người giúp việc nhận lấy mộc trâm, trong miệng không quên nói, "chắc là ý trung nhân của cô nương tặng cho, mới có thể quý trọng như thế."
Cẩm Nhan nhẹ nhàng cười ra tiếng: "đúng là như thế." nói xong, mỉm cười nhìn về Thanh Nhược.
Thanh Nhược không nhịn được đỏ mặt một trận, trong lòng nhưng lại rất ấm áp.
Cẩm Nhan lại từ trong ngực lấy ra dây làm bằng vải gấm màu đỏ, buộc lại tóc, lúc này mới nói với tiểu tử: "vậy chúng ta cáo từ trước."
"sớm biết ta cũng mang mộc trâm tới." sau khi ra cửa, Thanh Nhược có chút áo não nói.
"Nhược nhi cũng muốn khắc tên của Cẩm Nhan trên cây trâm sao?" Cẩm Nhan tiếp lời.
Thanh Nhược nghe vậy nghẹn lời, tuy vốn là như thế, nhưng nói ra cũng quá làm người ta ngượng ngùng.
Cẩm Nhan vẫn ở bên cạnh cười nói: "Nhược nhi không cần như thế, Cẩm Nhan càng hy vọng Nhược nhi đem tên của Cẩm Nhan khắc vào nơi này." Dứt lời, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng điểm một cái ở ngực trái của Thanh Nhược.
Thanh Nhược không nhịn được lấy tay gạt xuống tay Cẩm Nhan, trên mặt ý thẹn thùng sâu hơn: "ngươi, ngươi lại trêu ta!"
Cẩm Nhan vô tội nhún nhún vai: "ta chỉ nói thật mà thôi."
Thanh Nhược tự biết nói không lại Cẩm Nhan, đỏ mặt cũng không nói tiếp nữa.
Cẩm Nhan khẽ cười dắt lấy tay Thanh Nhược, ống tay áo rộng lớn rũ xuống, che lại hai người đang nắm tay, nhất thời cũng nhìn không rõ.
"đi thôi." Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược, khẽ mỉm cười đón ánh nắng.
Thanh Nhược nhìn Cẩm Nhan, trong lòng dường như bị cái gì chạm một cái.