Cẩm Nhan dắt Thanh Nhược chậm rãi đi tới cung Vân Phượng, lôi kéo Thanh Nhược cho đến ngọc trì (hồ tắm) dừng lại. Nhìn Thanh Nhược vẫn cúi đầu trầm mặc, Cẩm Nhan chợt nhẹ nhàng bật cười.
Nghe được tiếng cười, Thanh Nhược cảm thấy trong lòng đột nhiên bị rót đầy tức giận. Nàng chợt ngẩng đầu lên, cắn chặc môi, sắc mặt khó chịu đến biến sắc, nhưng chỉ là rút tay ra từ trong bàn tay ôn nhu kia, kìm nén âm thanh, cưỡng bách mình giữ vững ổn định nói: "để cho công chúa chê cười, xin cho Thanh Nhược cáo lui đi đổi thân quần áo, tránh cho dơ bẩn công chúa." nói xong xoay người muốn đi, sợ mình hiếm thấy tiết lộ tánh xấu.
Một cái tay lại bắt được ngón tay của Thanh Nhược, ôn lạnh mềm mại xúc giác từ kẽ tay truyền tới để cho người ngẩn ra.
"Thanh Nhược giận ta?"
"Thanh Nhược không dám."
Cẩm Nhan hơi dùng sức xoay lại thân thể Thanh Nhược. Ngón tay thon dài nâng lên càm của Thanh Nhược, cảm thụ càm kia đường cong trắng mịn lưu loát, chợt cảm thấy trong lòng có cái gì mềm mại phát ra tựa như thủy triều. Ngón tay cái nâng lên, nhẹ nhàng tách ra đôi môi đang cắn chặc của Thanh Nhược, nói: "đừng cắn, sẽ đau. Còn nói không tức giận, công lực che giấu thật kém đây." Thanh Nhược chỉ cảm thấy trên môi phất qua một trận gió nhẹ mềm mại mà thơm mát, thổi lên từng trận nhiệt khí đốt nóng. Không biết sao, lửa giận trong lòng đột nhiên lập tức bị nuốt mất. Hàm răng theo bản năng liền buông lỏng ra đôi môi.
"như vậy mới đúng chứ." Cẩm Nhan nhìn thấy, cong khóe mắt nói, "ta cũng không muốn vô cớ bị ngươi tức giận. Ta cũng không phải cười ngươi, à, chẳng qua là cảm thấy vui vẻ, dáng vẻ giận dỗi của Thanh Nhược thật là khả ái cho nên mới cười ra tiếng." Vừa nói, ngón tay nâng càm Thanh Nhược hơi phất qua bên gò má, cảm thụ xúc giác ấm áp kia. Cẩm Nhan hơi nheo mắt lại, hưởng thụ đến có chút không muốn buông tay.
Thanh Nhược lần đầu tiên thấy bộ dáng như vậy của công chúa, chỉ cảm thấy mị hoặc đến cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng lui một bước tránh ra ngón tay kia, lại cuống quít cúi đầu không nhìn cô gái để cho người ta ý loạn thần mê kia, mặc cho một cổ cảm giác từ bên tai lan tỏa ra. Nàng cũng không biết nên như thế nào đi đón lời nói ám muội như vậy.
Cẩm Nhan có chút đáng tiếc buông xuống tay của mình, thần sắc nghiêm chỉnh, bỗng nhiên nói: "ngươi có biết, trâm lưu ly kia giá trị ngàn vàng, đền một cái mạng cũng không có gì quá đáng. Hơn nữa nếu là Hoa Dao căn dặn, chúng ta là người ngoài, không phải chúng ta cảm thấy không đáng giá liền có thể tự ý hủy bỏ sự trừng phạt này. Có lẽ đối với nàng mà nói, vài cái mạng người cũng không nặng bằng trâm lưu ly kia. Người đứng xem lại có tư cách gì vì người trong cuộc cảm thấy chuyện lớn hay nhỏ. Huống chi ta can thiệp, sẽ để cho nàng mất uy tín trong cung. Đây là quan trọng nhất, cho nên ta nói, hắn chỉ có thể chết."
Thanh Nhược nghe được những lời này, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thẳng Cẩm Nhan, trầm mặc hồi lâu, nói: "tại sao muốn giải thích với ta nhiều như vậy?"
"a, ta nếu không giải thích, Thanh Nhược ngươi không phải là muốn vì người ngoài mà oán giận ta." Trên mặt của Cẩm Nhan hiện ra thần sắc ủy khuất, giống như đang chỉ trích Thanh Nhược vô tình.
"công chúa...... ta không phải là...... thật xin lỗi, là Thanh Nhược sơ sót." Thanh Nhược nhìn Cẩm Nhan như vậy, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng, trong lòng rồi lại cảm thấy có chút áy náy. Mới vừa, mình thật là xung động, ở trong cung có rất nhiều chuyện vốn là không thể ra sức, huống chi Trường Phượng công chúa đúng là không có lý do gì đi cứu một tiểu thái giám. Mình lại có lý do gì đi trách cứ.
"Thanh Nhược biết ta khó xử là tốt." Cẩm Nhan vỗ nhè nhẹ bả vai của Thanh Nhược, khóe miệng vểnh lên một chút độ cong nói, "bất quá, cũng đúng là ta không cứu được người. Ta nhận phạt, Thanh Nhược sẽ cao hứng sao?"
"Ân? Không...... không cần. Công chúa chịu giải thích cho Thanh Nhược nghe, Thanh Nhược đã...... rất cao hứng." Thanh Nhược ở trong lòng hận không được cắn lưỡi, thường ngày trầm tĩnh chạy đi nơi nào? Thế nào luôn là ở trước mặt công chúa luống cuống. Thật coi là, áo não chết người.
"vậy cũng không được. Thanh Nhược phạt ta, ta mới an tâm." Cẩm Nhan chắp hai tay sau lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước đến gần Thanh Nhược nói, "nếu không, ta phục vụ Thanh Nhược tắm rửa đi?"
Thanh Nhược cả kinh lui lại một bước dài, trong lòng hốt hoảng lần nữa nổi lên: "Thanh Nhược không dám!"
Cẩm Nhan theo sát tiến lên một bước, dáng vẻ vẫn là cười híp mắt nói: "Thanh Nhược luôn là gọi công chúa công chúa, thật hiện ra xa lạ đây." nhất thời lại lộ vẻ hờn dỗi.
Thanh Nhược bị bộ dáng như vậy của công chúa ép lần nữa thụt lùi lại, tiềm thức báo cho nàng biết không nên tới gần công chúa nguy hiểm này, trong miệng vẫn cân nhắc nói: "Cần phải gọi như vậy. Công chúa là Hoàng tỷ của Hoàng thượng, Thanh Nhược sao dám lỗ mãng."
"Thanh Nhược thật là ngoan cố, ngoan cố đến làm ta...... không nhịn được muốn...... trừng phạt ngươi." Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược không ngừng né tránh nàng, lần nữa tiến về phía trước một bước.
Thanh Nhược không chút nào chú ý tới tình huống sau lưng, chẳng qua là lại muốn vội vã lùi lại, muốn tránh ra dung nhan mê hoặc kia đang tiến tới quá gần trước mặt. Một giây kế tiếp, liền đạp hụt một bước, chỉ kịp phát ra a một tiếng, trong lỗ mũi điên cuồng rót vào chất lỏng ấm áp, che mất hô hấp, tầm mắt cũng đồng thời bị che mất.
Cẩm Nhan hài lòng nở nụ cười.