Xe ngựa một đường hành sử. Kỹ thuật của phu xe hiển nhiên rất tốt, xe rất vững vàng, thỉnh thoảng có chút chấn động cũng rất nhanh bị đè xuống, nhanh đến nỗi khiến cho người ta chưa kịp cảm thấy khó chịu. Bên trong buồng xe, ba người cũng không ồn ào, mặc dù thỉnh thoảng mơ hồ nói chuyện cũng bị màn xe ngăn ở bên trong.
Thiếu phụ kia cũng chính là Thẩm Vân, mẫu thân của Thanh Nhược, ở trên đường sơ lược hỏi tiểu Cẩm Nhan một ít vấn đề, cũng chưa từng hỏi nhiều về vết thương trên người nàng, sợ kích thích đến đứa trẻ. Trong lòng Cẩm Nhan hiểu đối phương cân nhắc, tuy không nói cái gì, đáp tên họ tuổi tác tất cả đều là nói dối, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy cảm kích phần quan tâm này. Dù sao nàng còn chưa có biết rõ mình bị người nào làm hại, biện pháp tốt nhất bây giờ vẫn là khiêm tốn làm việc, chờ nghĩ biện pháp vào cung thấy phụ Hoàng cùng mẫu phi mới có thể thản lộ hết thảy. Đồng thời, nàng cũng nghe Thẩm Vân nhắc tới thị trấn mới vừa ra khỏi khi nãy là một trấn nhỏ vắng vẻ phụ thuộc Giang Tây Nam An, khi đó Thẩm Vân cùng Thanh Nhược mới từ nhà mẹ trở lại. Nàng cũng coi là đã rời cung hơn hai tháng. Thẩm Vân nói cho Cẩm Nhan, hai người lần này muốn đi Trường An, hỏi nàng có dự định gì. Tiểu Cẩm Nhan chỉ có thể lắc đầu. Thẩm Vân liền đề nghị để cho nàng vào phủ của mình phụng bồi Thanh Nhược đi học. Cẩm Nhan vừa nghĩ cũng cảm thấy rất tốt, lại cám ơn lần nữa.
Bữa trưa của ba người cùng phu xe là dựa vào lương thực còn lại trong xe giải quyết, đến chạng vạng tối thì vào thành trấn gần nhất dừng chân. Thẩm Vân mướn ba căn phòng, nàng cùng tiểu Thanh Nhược một gian, tiểu Cẩm Nhan một gian, phu xe một gian. Vậy mà đêm đầu tiên liền xuất hiện vấn đề.
Bởi vì trong thời gian dài tiểu Cẩm Nhan bị giam trong phòng tối nên nàng rất sợ đêm tối, khi đó phải ngủ ngoài đường, cũng thường là tìm gần thanh lâu cả đêm ánh đèn sáng tỏ, theo ánh sáng mà ngủ. Mà giờ khắc này ở khách điếm, vì không muốn ngủ trong bóng tối nên nàng lặng lẽ xin tiểu nhị lấy cây nến, dự định thắp đến trời sáng. Đêm thu gió rét, đêm càng lúc càng sâu, ánh sáng của cây nến nho nhỏ càng lúc càng ảm đạm, ở trên bàn đung đưa không ngừng. Tiểu Cẩm Nhan ở trên giường lăn qua lộn lại không cách nào ngủ, giống như mơ hồ lại thấy được ánh sáng lờ mờ xuyên thấu qua dưới ô cửa vuông, vô lực chập chờn trong bóng tối thâm trầm, bóng tối phô thiên cái địa mà đến. Ở nửa tỉnh nửa mê, giữa hai hàng chân mày của tiểu Cẩm Nhan nhíu lại thật chặc, thân thể nho nhỏ trằn trọc, phát ra âm thanh kèn kẹt kèn kẹt.
Khách điếm ở trấn nhỏ cũng không thể xem là tinh sảo, vì vậy chỉ cách bức tường, Thẩm Vân cùng tiểu Thanh Nhược cũng bị tiếng vang làm cho mở mắt ra. Trong lòng Thẩm Vân lo âu, liền đứng dậy mặc áo khoác xuống giường. Tiểu Thanh Nhược vừa nhìn mẫu thân muốn đi qua tiểu tỷ tỷ kia, vội vàng cũng theo tới, muốn đi cùng. Thẩm Vân bất đắc dĩ, liền lấy một món trung y khác của mình khoác cho tiểu Thanh Nhược, ôm ra cửa.
Vừa ra cửa phòng, Thẩm Vân liền nhìn thấy bên trong phòng của tiểu Cẩm Nhan có ánh sáng yếu ớt lấp lóe, cho là Cẩm Nhan chưa ngủ nên đẩy cửa đi vào.
Cẩm Nhan là bị Thẩm Vân lay tỉnh. Lúc tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, trong mắt nàng đầy khủng hoảng, cả người còn duy trì tư thế co rúc.
"tiểu tỷ tỷ......" tiểu Thanh Nhược được Thẩm Vân đặt lên giường, giờ phút này thấy Cẩm Nhan tỉnh lại, lo lắng đến gần đưa ra tay nhỏ bé dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt Cẩm Nhan.
"thế nào?" Thẩm Vân đở Cẩm Nhan hỏi.
Tiểu Cẩm Nhan hít một hơi thật sâu, kềm chế hỗn loạn trong nội tâm, trầm ngâm giải thích: "ngày trước con bị giam ở trong căn phòng tối một đoạn thời gian, cho nên tạm thời thắp cây nến, không ngờ vẫn thấy ác mộng. Làm phiền phu nhân phí tâm."
Thẩm Vân tuy không rõ tình huống cụ thể, nhưng là nghe được nàng nói tới vẫn là lấy làm kinh hãi, vốn tưởng rằng vết thương bị roi đánh đã là rất tàn nhẫn, không nghĩ tới lại đem bé gái nhốt ở trong phòng tối như vậy, chịu đựng hoảng sợ có thể tưởng tượng được. Nghĩ như vậy, Thẩm Vân vừa nhìn về phía Cẩm Nhan, lại thấy nàng đã đè ép hốt hoảng, đang cười nhìn nữ nhi giúp nàng lau mồ hôi, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bé gái này tâm trí kiên định, tuyệt không phải người thường có thể so với, mà nhìn đối phương tuy tuổi còn nhỏ, lời nói khí chất đã sơ lộ đầu mối, nếu không phải là gia đình giàu sang thì không thể nuôi thành. Nhưng có già dặn như thế nào đi nữa thì cũng còn nhỏ, ngẫm nghĩ một hồi, liền nói với nữ nhi: "Nhược nhi có nguyện ý ở lại bồi tiểu tỷ tỷ ngủ không?"
Nhược nhi nghe vậy, trong mắt phát ra ánh sáng, ngay sau đó tựa như nghĩ tới điều gì, lại hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng cúi đầu gật một cái.
Biết con gái không ai bằng mẹ. Thẩm Vân vừa thấy phản ứng của nữ nhi thì biết nữ nhi xác thực rất thích tiểu tỷ tỷ này. Vì vậy quay đầu nhìn về phía Cẩm Nhan: "Nhan nhi cũng không cần khách khí. Nếu không chê, sẽ để cho Nhược nhi phụng bồi con ngủ đi. Nàng ngủ đàng hoàng, sẽ không quấy rầy con."
Tiểu Cẩm Nhan dừng một chút, còn là khéo léo đáp ứng. Thẩm Vân lúc này mới dặn dò câu "có chuyện thì kêu ta" rồi đi ra cửa.
Cảm giác bên người có một thân thể ấm áp mềm mại thật đúng là không giống với trong tiểu phòng tối lạnh như băng. Cẩm Nhan vỗ nhẹ nhẹ tiểu Thanh Nhược, nói ngủ đi, thấy Thanh Nhược ngoan ngoãn ứng tiếng nhắm mắt lại sau, liền cũng an tâm mà ngủ.
Tiểu Thanh Nhược còn là lần đầu tiên ngoài mẫu thân ra ngủ cùng người khác, chỉ cảm thấy ở khoảng cách gần, trên người tiểu tỷ tỷ tản mát ra mùi thơm rất dễ ngửi, thật là thích, ngậm cười ngửi mùi vị này rất nhanh thì đã ngủ.
Như thế, trải qua một đêm bình an. . Truyện Khoa Huyễn
Kể từ lúc ban đầu nhìn thấy Cẩm Nhan lộ ra vết thương trên người sau, tiểu Thanh Nhược liền mịt mờ bày tỏ muốn xin Thẩm Vân mua chút dược cao. Nói là mịt mờ, cũng bất quá là ý tưởng đơn thuần của tiểu hài tử thôi. Tiểu Thanh Nhược không muốn cho tiểu tỷ tỷ nghe được, sợ mình nói ra vết thương khiến tiểu tỷ tỷ khổ sở trong lòng. Tiểu Cẩm Nhan tuy bất quá lớn hơn Thanh Nhược hai tuổi, nhưng bởi vì từ nhỏ ở trong cung nên sớm thành thục, gần đây càng là tâm trí trưởng thành rất nhanh, vì vậy cũng không lừa gạt được nàng, chẳng qua là cũng không làm rõ thôi. Thẩm Vân đối với nữ nhi hiền lành rất là vui mừng, hơn nữa mình vốn cũng có tính toán này, nên sai phu xe đi hiệu thuốc mua dược cao tốt nhất tới. Vốn muốn tự mình bôi thuốc cho tiểu Cẩm Nhan, Cẩm Nhan lại chỉ nói không muốn phiền toái phu nhân, kiên trì tự mình bôi thuốc là tốt. Trong lòng Thẩm Vân vừa nghĩ, cảm thấy có lẽ là tiểu cô nương sợ vết thương bị lộ sẽ lúng túng, không thể làm gì khác hơn là thôi.
Sáng sớm thức dậy, Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược còn đang ngủ, nên đứng dậy dự định giấu Thanh Nhược đắp thuốc trước. Nàng đem áo lót cởi tới bên hông, đổ chút dược cao ở ngón trỏ cùng ngón giữa bắt đầu xức. Nhưng tự mình bôi thuốc, luôn có địa phương không thể chú ý đến. Dù sao cũng là đứa trẻ, tay lại ngắn, trên lưng có chút địa phương cũng bôi không tới, tiểu Cẩm Nhan cũng chỉ phải không để ý tới nữa. Bây giờ nhìn, vết bầm trên cánh tay đã phai hơn phân nửa, chẳng qua là những vết thương kia trên lưng, da thịt rách ra khó khép lại chút, vẫn có vết sẹo nhô ra nằm trên cái lưng nhỏ trắng noãn, rất là dữ tợn.
Một lát sau, tiểu Thanh Nhược cũng tỉnh dậy. Nhưng vừa mở mắt, lại thấy được tiểu tỷ tỷ đang nửa lõa thân thể, cái lưng kia toàn bộ hiện ra ở trước mặt mình. Vết thương trước mặt cũng không phải là lần trước lộ ra đơn giản như vậy, vết thương ngang dọc hầu như trải rộng trên tấm lưng nho nhỏ, toàn bộ hiện lên tím hồng, thâm thâm nhàn nhạt, có thể nhìn ra có chỗ vừa lành chút liền lại có vết thương mới ấn đi lên, chỉ có chút ít địa phương lộ ra tuyết trắng, nhìn thấy mà giật mình, đơn giản để cho người ta không đành lòng nhìn, nhất là những vết thương này lại xuất hiện ở trên người của một đứa bé.
Tiểu Cẩm Nhan nghe được động tĩnh sau lưng liền ý thức được đến lúc Nhược nhi tỉnh lại, vội vàng kéo áo lót từ bên hông khoác lên người ngăn trở lưng của mình, quay đầu nói chuyện với Thanh Nhược: "Nhược nhi không ngủ sao?"
Tiểu Thanh Nhược lúc này đã ngồi thẳng thân, cúi đầu trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói, "nếu không...... có muốn Nhược nhi bôi giúp hay không?"
Cẩm Nhan nghe vậy hơi ngớ ngẩn: "Nhược nhi không sợ sao?"
Tiểu Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan, chần chừ gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu một cái, nói: "Nhược nhi sợ...... bất quá, bất quá nếu là tiểu tỷ tỷ, Nhược nhi, Nhược nhi muốn giúp tiểu tỷ tỷ."
Cẩm Nhan hiểu ý tứ của Thanh Nhược, nhẹ nhàng cười cười, trống đi một cái tay nắm ngón tay của Thanh Nhược, nói: "tiểu tỷ tỷ không có sao, Nhược nhi không cần lo lắng."
Hốc mắt tiểu Thanh Nhược đỏ lên, cúi đầu cắn môi của mình không nói lời nào.
Cẩm Nhan thấy vậy cũng có chút không biết làm sao: "Nhược nhi làm sao vậy?"
Giọng nói Tiểu Thanh Nhược buồn buồn truyền tới: "tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ gạt người, rõ ràng nhìn cũng rất đau! Còn, còn nói không có sao." vừa dứt lời, nước mắt liền rơi xuống.
Trong lòng Cẩm Nhan có cái gì nhô ra, ấm áp, ngứa một chút. Trầm mặc một hồi, nàng từ từ đưa tay, lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó kéo Thanh Nhược ngồi ở mép giường, mới nói: "Nhược nhi không khóc. Tiểu tỷ tỷ là sợ Nhược nhi lo lắng, không phải là cố ý, tha thứ tiểu tỷ tỷ được không? Tiểu tỷ tỷ bị thương, Nhược nhi cũng không thể giận tiểu tỷ tỷ. Đến, Nhược nhi giúp tiểu tỷ tỷ bôi thuốc, xức thuốc thì sẽ không đau." nói xong liền xoay người lại, buông tay ra, áo lót vốn là khoác lên người lại lần nữa chảy xuống đến bên hông.
Tiểu Thanh Nhược lau khô nước mắt, không để ý tới ủy khuất nữa, quỳ ngồi dậy, vẻ mặt chuyên chú nhìn lưng Cẩm Nhan, lấy ra dược cao, cẩn thận xức thuốc, lúc chạm tới cũng tận lực thận trọng, sợ làm đau tiểu tỷ tỷ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn thành một đoàn, trên tay lại vẫn tiếp tục. Dược cao lành lạnh cùng ngón trỏ nhẹ nhàng phất qua lưng Cẩm Nhan, tiêu mất cảm giác đốt nóng của vết thương, trở nên tê tê ngứa ngứa một chút, rồi lại rất thư thích, để cho Cẩm Nhan cũng từ từ nhắm mắt lại.
Giờ phút này, nghĩ đến thế thái tuy là lạnh mỏng tổn thương người, lại luôn có ấm áp ở lòng người.
Từ sau lần này, mỗi sáng cũng đổi thành tiểu Thanh Nhược bôi thuốc giúp Cẩm Nhan. Cẩm Nhan cũng cảm nhận được có người giúp bôi thuốc vẫn là thoải mái hơn so với tự mình bôi thuốc, chỉ cần nhắm hai mắt, mặc cho ngón tay nho nhỏ kia nhẹ nhàng thoa dược cao trên lưng mình là tốt. Thẩm Vân hiển nhiên cũng không có ngờ tới lá gan của con gái mình cũng trở nên lớn hơn, dù sao những vết thương kia đối với một hài đồng hai tuổi mà nói vẫn là rất kinh khủng. Nhưng đây là chuyện tốt, nếu Nhan nhi nguyện ý tiếp nhận nữ nhi mình trợ giúp, tất nhiên tốt nhất.
Bởi vì cùng ngủ cùng bôi thuốc, Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược trái lại thân cận không ít. Bình thường ở chung, ba người ngồi ở trong xe ngựa, Thanh Nhược cũng tương đối dám nói chuyện cùng Cẩm Nhan, mặc dù còn là thường xuyên ngượng ngùng đỏ mặt. Mỗi lần thấy điều này, đáy mắt Cẩm Nhan liền không nhịn được mang theo vui vẻ, nhìn dáng vẻ đỏ mặt của tiểu Thanh Nhược không nói lời nào.
Quang cảnh như vậy thật để cho người ta lưu luyến. Nhưng thời gian vẫn qua rất nhanh. Trừ ăn cơm dừng chân, ba người lại không có dừng lại trên đường nên rất nhanh đã đến gần Trường An. Lúc này, trên mặt tiểu Cẩm Nhan mới hiện ra một chút trầm trọng.
Vậy mà nàng còn là căn bản không nghĩ tới, không chờ nàng nghĩ hoàn hảo kế hoạch vào cung, ngoài ý liệu tin dữ đã mai phục ở phía trước, chờ nàng xâm nhập, sau đó hung hăng đập đến nàng, đập máu thịt văng tung tóe, chi cách bể tan tành.