"Thập Nhất!" Những ám vệ khác thấy như thế, tâm chợt lạnh, áp lực lại lớn hơn mấy phần.
Chợt, một thanh đại đao sáng loáng đột nhiên lóe lên trong đêm tối chém tới nơi mà người ám vệ khi nãy vừa ngã xuống. Thanh Nhược đang quay đầu nhìn về phía ám vệ ngã xuống đó, thanh đao kia cũng đang bay đến trước mặt nàng!
Thanh Nhược cảm thấy cả người tựa như bị lưỡi đao kia phong tỏa lại, cả kinh không cách nào nhúc nhích. Trong lòng nàng chỉ ở mơ hồ thoáng qua một ý niệm tuyệt vọng, thì đột nhiên được một cổ sức mạnh kéo một cái, lảo đảo ngã vào một cái ôm mềm mại.
Một cổ hương thơm thanh mát quen thuộc, mặc dù lẫn trong mùi máu tanh nồng nặc nhưng vẫn có thể phân biệt được rõ ràng, khiến cho Thanh Nhược hồi thần, hơi tĩnh tâm lại.
Cẩm Nhan rất nhanh cau mày, sau đó bất động thần sắc giấu tay trái đang chảy máu vào trong tay áo bào rộng lớn, nhưng ống tay áo vẫn bị nhiễm vết máu. Trong lòng Cẩm Nhan không nhịn được áo não, vì sao hôm nay vẫn cứ mặc một thân bạch y như thường ngày.
Ở thời khắc kinh tâm động phách khi nãy, Cẩm Nhan tay mắt lanh lẹ kéo Thanh Nhược qua, đồng thời theo bản năng lấy tay trái hộ ở sau lưng Thanh Nhược, nên không kịp hoàn toàn tránh thoát thanh đao kia, bị dư lực cắt từ hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) đến cổ tay, máu lập tức chảy ra. May mắn dư lực chưa đủ, không đến nổi thấy xương, nhưng cũng rất sâu.
A Tam ở đó dĩ nhiên nhìn thấy công chúa bị thương, cắn răng một cái nói: "A Ngũ, A Thất, Thập Nhị, các ngươi theo ta cản ở phía sau! A Cửu! Thập Ngũ! Chết cũng phải hộ tống hai vị cô nương an toàn đi ra ngoài!" Nói xong, hít sâu một hơi, bỏ kiếm, đoạt lấy hai cây đại đao mới vừa chém tới, trở tay cắm vào cơ thể đối phương, sau đó rút ra, tay trái tay phải mở rộng ra vung lên, đối phương theo bản năng lui một bước.
Mấy người khác nhìn thấy, cũng hiểu lúc này đã bất chấp thủ đoạn, kiếm không thích hợp bằng đao, nên cũng rối rít bỏ kiếm, đoạt đao của đối phương. Ba người mới vừa được gọi tên cũng bỏ phòng thủ, thoải mái bắt đầu chém giết.
Nhất thời cũng có đường sống. Lúc này, A Cửu cùng Thập Ngũ cũng không kịp nhớ đến mạo phạm, mỗi người bảo vệ một người, nhân cơ hội lui về phía sau.
Ngày dần dần lại tối mấy phần, chính là thêm phần lợi thế cho đoàn người của Cẩm Nhan. Bọn họ hiểu, chỉ cần chờ đến trời tối hẳn, rừng lại lớn, khả năng thoát hiểm có thể mới càng thêm lớn. Trên y phục của A Cửu cùng Thập Ngũ cơ hồ đã có thể vắt ra máu, có là của mình, càng nhiều hơn chính là của địch nhân. Hai người chỉ có thể đưa mắt nhìn bốn người đồng bạn cản ở phía sau mù quáng mà chém giết, giống như dã thú điên cuồng đánh một trận cuối cùng, hẳn là khiến cho những người áo đỏ kia có chút không dám đến gần.
Tất cả mọi người biết đây là cuộc chiến mà nhất định phải chết.
Như thế, bốn người Cẩm Nhan mới có thể hơi cách xa địch nhân, càng về sau thì từ A Cửu cùng Thập Ngũ thi triển khinh công thật nhanh lui về phía sau. Nói là thật nhanh, thật ra chỉ là hơi nhanh một chút so đi bộ thôi, khí lực của hai người cơ hồ đã hết, chỉ là cầm cự một hơi mang theo các nàng chạy trốn. Chạy được thời gian nửa nén hương sau, Thập Ngũ đang ôm lấy Thanh Nhược chợt lảo đảo, hơi chậm lại, rồi buông ra Thanh Nhược ngã xuống. Bởi vì lực quán tính vẫn còn, cơ hồ là vô lực ngã bay về phía trước. Thanh Nhược lấy tay đở nhưng cũng không thể nắm được vạt áo, trơ mắt nhìn đối phương ngã xuống đất.
Công lực A Cửu hơi sâu hơn thấy vậy cũng ngừng lại, lên tiếng gọi Thập Ngũ rồi đi đến kéo lên người nằm trên đất. Nghe giọng nói hẳn là vị nữ tử.
Cẩm Nhan sợ Thanh Nhược hoảng sợ, liền đi qua, nhẹ nhàng kéo tay của nàng. Thanh Nhược mới đem tầm mắt từ trong mờ mịt lo lắng quay lại nhìn về Cẩm Nhan.
Lúc này trong rừng đã hơi mờ tối, Thanh Nhược tuy không thấy rõ biểu lộ của Cẩm Nhan, nhưng trong bóng tối, trong tròng mắt sáng ngời kia lại lộ ra một tia an ủi ý vị, để cho Thanh Nhược đang căng thẳng thân thể cũng theo đó buông lỏng chút, trở về cầm tay Cẩm Nhan thật chặc.
A Cửu để cho Thập Ngũ khoác vai của nàng đứng lên, chân của mình cũng có chút run rẩy, nhưng vẫn là cắn răng mạnh chống. Tuổi của Thập Ngũ là nhỏ nhất trong bảy người, mới vừa tròn mười sáu tuổi, lúc này mất sức, nhưng may mắn chưa bất tỉnh, dựa vào ý chí kiên cường chống đở, miễn cưỡng đứng lên.
"đi về phía đông. Thành trấn ở cạnh hướng đông, vào thành liền an toàn." Cẩm Nhan ngẩng đầu nhìn sắc trời, trầm ngâm nói.
A Cửu hơi gật đầu đang định dời bước, chợt kinh ngạc nói một tiếng: "Ai?" nhìn về hướng ngược lại, thần sắc đột nhiên lại thận trọng.
Cẩm Nhan trong lòng giật mình, thầm nói không tốt.
Trước mắt mơ hồ xuất hiện một thân ảnh chậm rãi đi về phía các nàng, trong yên tĩnh còn có thể nghe được tiếng xào xạc ma sát giữa giày và cỏ. Đối phương cũng không lên tiếng, tựa như không nghe thấy lời của A Cửu.
Đợi đối phương đến gần chút, mọi người mới nhìn rõ người vừa tới, nàng mặc hắc bào, mặt mang mặt nạ, hẳn là nữ thủ lĩnh khi nãy!
Thần sắc mọi người không khỏi đều trở nên ngưng trọng.
A Cửu nhẹ nhàng để xuống Thập Ngũ, sau đó đứng ở trước mặt công chúa, dáng vẻ như lâm đại địch. Nàng có thể cảm giác được công lực đối phương hoàn toàn ở trên mình, cho dù nàng cùng Thập Ngũ ở trạng thái tốt nhất cũng không phải là đối thủ của nàng. Nhưng giờ phút này, nàng có trách nhiệm của mình, mặc dù còn cuối cùng một phần khí lực, nàng cũng phải dốc hết sức bảo vệ công chúa.
Thanh Nhược khẩn trương cơ hồ tay đều run rẩy. Giống như mới vừa thấy được ánh sáng, rồi lại bị người ném vào bóng tối. Hy vọng bể tan tành, tâm tình đó một mực một mực chìm xuống, sâu không thấy đáy.
"đừng sợ." Cẩm Nhan chợt cúi đầu cúi nhẹ nhàng cười nói ở bên tai Thanh Nhược, "như vậy, Thanh Nhược cùng Cẩm Nhan cũng xem là cùng chung hoạn nạn rồi."
Thanh Nhược không ngờ tới lúc này Cẩm Nhan còn có thể bật cười, oán giận nhéo lòng bàn tay Cẩm Nhan một cái. Nhưng trong lòng đúng là bởi vì nụ cười này hòa tan chút hốt hoảng.
"cô nương! Ta tới đối phó nàng! Các ngươi chạy trước!" A Cửu âm thầm dự định trì hoãn thời gian, mở miệng nói, ánh mắt lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.
Cẩm Nhan không phải là người do dự thiếu quyết đoán, nàng biết rõ giờ phút này có thể kéo bao nhiêu thời gian chính là bấy nhiêu thời gian, nếu không tất cả hy sinh đều là lãng phí. Nàng chỉ ở sau lưng A Cửu nhẹ nhàng nói tiếng: "cám ơn." nói xong liền hướng Thanh Nhược nói "chạy đi" rồi lôi kéo Thanh Nhược thật nhanh nhắm hướng đông chạy đi.
Cô gái mang mặt nạ tựa như không nhìn thấy hai người trốn chạy, vẫn đứng ở nơi đó, cũng không thèm để ý A Cửu đang nhìn mình chằm chằm, trên người lại bắt đầu tụ tập khí thế càng lúc càng dầy nặng, cả người tựa như vừa chạm vào tức phát.
A Cửu nhìn đối thủ đứng ở nơi đó ngưng tụ khí thế tựa như quyết định một đòn kết thúc, trong lòng hơi lo lắng, cũng không ngại đối phương vững vàng mà đứng ở đó, trên người không có một tia sơ hở, nàng không biết nên làm như thế nào, mắt thấy đối phương khí thế càng lúc càng dồi dào, nếu cứ để mặc như vậy, mình sẽ không đỡ nổi một chiêu, cũng không quan tâm có tìm được nhược điểm hay không, nhún mũi chân liền cầm đao xông về phía trước.
Sẽ ở đó trong nháy mắt, thanh đao suýt nữa tới được chóp mũi của cô gái đeo mặt nạ, nàng mới đột nhiên động. A Cửu thậm chí không thấy nàng nâng tay phải lên như thế nào, khi nàng phản ứng kịp, ngón trỏ phải của đối phương đã "tăng ——" một tiếng chính xác đánh gãy lưỡi đao của nàng, A Cửu chỉ cảm thấy một mãnh lực từ đao truyền tới, hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) đột nhiên tan vỡ tràn ra máu tươi, tay buông lỏng, thanh đao liền từ trong tay tuột xuống. Chợt, cô gái trở tay nắm lấy chuôi đao, xoay tròn thân đao rồi áp hướng A Cửu. Liên tiếp chuỗi động tác này liền nhanh chóng tăng gần thêm khoảng cách giữa hai người. Thân thể A Cửu mệt mỏi, trong lòng biết không thể tránh né, cắn răng một cái liền giơ hai tay lên dùng thân thể đở lấy hoành đao đang áp đến cổ họng, thân thể ngã về phía sau. Bất quá một cái chớp mắt, hai người đã giao nhau, hai tay A Cửu đau nhức, may mắn bởi vì động tác ngã về phía sau cách được lưỡi đao, nếu không cánh tay này thì sẽ đứt. Cô gái mang mặt nạ thấy A Cửu ngã về phía sau, đổi ngang thành thẳng, thẳng tắp đâm xuống ngực A Cửu. A Cửu cố hết sức lật về bên phải, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát, chỉ nghe xẹt một tiếng, sườn phải chia ra một đạo vết thương sâu thấy tới xương. Cô gái mang mặt nạ thấy A Cửu lật bên phải, lại lấy đao đâm xuống sườn phải của A Cửu, ở lật người lúc lại cắt kéo qua khắp sau lưng, kéo ra vết máu thật dài.
Chỉ một đợt giao thủ này, hai cánh tay, sườn phải, sau lưng của A Cửu lại thêm ba vết thương lớn, máu thấm ướt áo đen.
Nhưng chuyện còn chưa kết thúc. A Cửu vừa rơi xuống đất, liền liều mạng ôm hai chân đối phương, sau đó há mồm sử dụng tất cả khí lực còn thừa lại cùng cừu hận hung hăng cắn xuống!
Cô gái mang mặt nạ hiển nhiên không ngờ rằng A Cửu đột nhiên dùng đến phương pháp dã man như thế để trì hoãn, bắp chân đau nhói bị cắn chặc. Nàng hơi ngẩn người, sau đó cực nhanh nhắm hướng đông nhìn một cái, liền giơ đao lên, chém xuống A Cửu!
Đao đã sắp đâm rách da A Cửu, cô gái mang mặt nạ lại chợt sửa lại phương hướng, hướng sau lưng thọt tới!
A Cửu trơ mắt nhìn Thập Ngũ quỳ trên mặt đất ở sau lưng cô gái mang mặt nạ, trên tay vẫn nắm thật chặc lưỡi đao kia không chịu buông, ánh mắt lại là nhìn mình, mơ hồ như đang cười.
Thì ra là, Thập Ngũ ở một bên cũng không mất đi thần trí, từ vừa mới bắt đầu được để xuống sau liền đang lo lắng, lại bởi vì nhất thời mất khí lực không thể làm gì, chỉ có thể cố gắng tích toàn từng chút. Khi A Cửu bị thương sau, y đã cố gắng bò dậy. Mà lúc này vừa thấy trong khoảng thời gian ngắn cô gái mang mặt nạ sẽ phải giết chết A Cửu, y cũng không kịp suy nghĩ nhiều, dùng tất cả khí lực nhào tới cô gái mang mặt nạ, hi vọng dẫn ra sự chú ý của nàng. Kết quả thanh đao kia quả nhiên không có đâm xuống nữa.
Tranh thủ chốc lát, cũng là cực tốt. Thập Ngũ cầm chặc thanh đao kia không chịu buông ra, ánh mắt lại là nhìn A Cửu cười.
Cô gái mang mặt nạ cũng không dùng sức đi rút đao, mà thả tay, mặc cho Thập Ngũ nắm đao, mang theo nụ cười chậm rãi ngã về phía sau.
Thừa dịp lúc A Cửu thất thần, cô gái mang mặt nạ xoay chân một cái, liền thoát khỏi sự kiềm chế của A Cửu. Trong bóng tối, nàng lẳng lặng nhìn A Cửu đang nhìn Thập Ngũ mấy giây, liền xoay người chạy đi hướng đông.
A Cửu thử chống lên thân mình, chống giữ mấy cái cũng thất bại cúi ngã trên mặt đất, nên cũng không miễn cưỡng nữa. Thập Ngũ cách rất gần, thân thể là ngã về hướng nàng, A Cửu run rẩy đưa tay ra, vừa lúc có thể chạm được đến gương mặt mang nụ cười của y.
Vẫn ấm áp như vậy, cứ như chưa từng chết đi.