Bịch một tiếng, hoành đao chém xuống mặt đất, khi đao cắt vào trong đất bùn, thứ văng ra ngoài là sát tâm và hận thù của Quý Tị. Cuộc đời vốn bằng phẳng, tiền đồ vốn tốt đẹp, tất cả đã tan thành mây khói theo cái chết của Bùi Khiếu.
Hắn ta không ngờ người trẻ tuổi kia lại tránh được một lần nữa, rõ ràng đối phương đã ý thức mơ hồ, rõ ràng ngay cả thanh hắc tuyến đao kia cũng không nhấc nổi, sao có thể lại tránh được một đao kia trong thời khắc mấu chốt?
Sau khi nghiêng người sang một bên Thẩm Lãnh chống hắc tuyến đao đứng lên, người áp về phía trước rất thấp, những thứ trước mắt đều mơ hồ.
"Ngươi là ai?" Hắn hỏi.
Quý Tị quay đầu liếc nhìn một cái, hai người bên kia đã ngã lăn dưới đất hôn mê. Bột thuốc là chính thuốc hắn ta tự chế, hiệu quả cũng khá lớn, đừng nói là người, dù là mấy con bò cũng tuyệt đối không cầm cự được, thế mà Thẩm Lãnh vẫn chống đỡ được.
"Từ bắc cương đến." Quý Tị giơ hoành đao lên chĩa vào cổ họng Thẩm Lãnh: "Tại sao ngươi còn muốn kiên trì?"
Thẩm Lãnh ho mấy tiếng: "Lúc Bùi Khiếu giết Mạnh Trường An ở bắc cương cũng sẽ nghĩ như vậy, khẳng định hắn ta cũng muốn hỏi hỏi thử Mạnh Trường An, tại sao ngươi còn muốn kiên trì?"
Ánh mắt Quý Tị lạnh đi: "Giết người đền mạng."
Thẩm Lãnh loạng choạng đứng thẳng người lên: "Vậy thì ngươi phải mạnh hơn một chút nữa, như vậy vẫn chưa giết ta được."
Quý Tị xuất đao, mũi đao quét ngang cổ họng Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nâng hắc tuyến đao lên chặn lại, sức mạnh của một đao kia đã ép Thẩm Lãnh lùi lại phía sau liền mấy bước, nhìn có vẻ như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống nhưng chỉ là không chịu ngã xuống.
Hắc tuyến đao cắm vào mặt đất mới dừng lại được, Thẩm Lãnh vừa ngẩng đầu lên, thanh hoành đao kia đã đến đỉnh đầu hắn.
Thẩm Lãnh không kịp rút đao chỉ có thể ngồi thụp xuống, hoành đao sượt qua tóc của hắn.
Quý Tị đạp một cước vào mặt Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhấc hai cánh tay lên che trước mặt, một cước kia đạp vào cánh tay hắn, người lập tức trượt về sau... Quý Tị chiếm thế thượng phong tất nhiên sẽ không dễ dừng tay, trong khoảnh khắc Thẩm Lãnh trượt về sau lại chém một đao xuống.
Thẩm Lãnh hai tay chống đất nghiêng người né tránh, đao lại chém lên mặt đất lần nữa.
Sau khi chạm đất Thẩm Lãnh liền lao về phía cái cây, bước chân lảo đảo.
Quý Tị cầm đao đuổi theo sát phía sau, sau khi đuổi kịp Thẩm Lãnh, từ sau lưng một đao quét về phía cổ Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhào về phía trước lại tránh được một đao, giống như sau lưng hắn còn có một đôi mắt nhìn thấy Quý Tị ra tay rõ ràng.
Trong tình huống này Thẩm Lãnh vẫn không chịu từ bỏ làm cho lửa giận của Quý Tị càng ngày cháy càng mạnh. Hắn ta vừa mới đi về phía trước, Thẩm Lãnh đang nằm rạp trên mặt đất đột nhiên xoay người lại, trong tay có một thứ gì đó màu đen táp vào mặt Quý Tị, Quý Tị nghiêng đầu tránh né, phát hiện đó chẳng qua là một cái vỏ dao không lớn.
"Ngu ngốc."
Hắn ta hừ một tiếng, giơ đao chuẩn bị chém rơi đầu Thẩm Lãnh, sau đó liền nhìn thấy khóe miệng Thẩm Lãnh hơi nhếch lên, tay kéo trở về.
Quý Tị thân là đội chính thân binh của Bùi Khiếu cũng thân kinh bách chiến, tại thời khắc này tức thì đưa ra phán đoán lập tức né tránh, nhưng mà vẫn chậm một chút, vỏ dao bị Thẩm Lãnh kéo về để lại trên mặt Quý Tị một mảng máu lớn.
"Ngươi muốn chết!"
Quý Tị cảm thấy cơn đau rát trên mặt, trong nháy mắt máu đã nhuộm đỏ nửa thân trên. Hắn ta nghi ngờ mình toàn bộ da thịt trên một nửa bên mặt của mình đều bị gọt đi, giống như ngay cả xương cũng bị cạo đi một lớp vậy.
Thẩm Lãnh cầm sợi dây trong tay, kéo vỏ đao về dường như là biện pháp cuối cùng của hắn rồi.
"Trong tình huống này mà ngươi lại còn có thể gây tổn thương cho ta, quả thật làm cho ta phải nhìn với cặp mắt khác."
Quý Tị cầm đao, sau đó hơi ngây người.
Hắn ta hoàn toàn không phát hiện trong quá trình vỏ dao bay đi bay về vừa rồi, sợi dây nối với vỏ dao đã bất ngờ quấn trên cánh tay hắn ta.
Thẩm Lãnh kéo mạnh một cái, sợi dây siết chặt cổ tay Quý Tị, hắn dùng hết sức lực đứng lên lui về phía sau chạy một vòng quanh cái cây nhỏ kia, một chân giẫm lên cây, cổ tay Quý Tị bị sợi dây siết vào thật sâu, hắn ta càng giằng co lại càng bị siết chặt hơn.
Sau khi bừng tỉnh Quý Tị lao nhanh về phía trước, sợi dây đang kéo căng lập tức nới lỏng, nhưng cổ tay Quý Tị cũng gần như bị phế bỏ, sợi dây lún sâu vào trong ngay cả gân cũng đã bị cắt đứt.
Hắc tuyến đao bên tay phải hắn ta rơi xuống, Thẩm Lãnh lăn lên phía trước một chút thuận thế nhặt thanh hắc tuyến đao kia lên, đao từ dưới chọc lên trên... Phập một tiếng, trên ngực Quý Tị xuất hiện một vết máu dài ngoằng, máu bắn ra.
Đáng tiếc.
Nếu lúc này tay Thẩm Lãnh có thể vững một chút, một đao kia đã cắt đứt cổ họng Quý Tị rồi.
Quý Tị một cước quét ngang, cánh tay phải của Thẩm Lãnh bị quét trúng, đao trong tay cầm không chắc liền bay ra ngoài.
"Tốt, rất tốt, rất tốt!"
Lúc này mắt Quý Tị đã đỏ ngầu, trên hàm răng đang cắn chặt lộ ra tia máu.
Một người đáng ra nên gục ngã từ lâu mà lại vẫn làm hắn ta bị thương nặng như thế, điều này làm cho lửa giận và thù hận của Quý Tị đạt đến đỉnh điểm. Thẩm Lãnh ngay từ đầu đã ở thế bị động, bất kể nhìn thế nào cũng có thể bị giết chết trong một giây sau đó, nhưng một giây nảy lại chậm chạp không chịu đến.
Thẩm Lãnh thở hổn hển đứng lên, cúi đầu nhìn nhìn, sau đó nhét ngón út vào miệng... Răng ma xát vào ngón tay, sau một tiếng vang khe khẽ Thẩm Lãnh đã cắn nát ngón tay út, trong khoảnh khắc đó sự kích thích do đau đớn mang lại làm cho tinh thần hắn tỉnh táo hơn.
"Ngươi khen ta rất tốt, ta cũng không cảm thấy tự hào gì nhiều, lời khen của ngươi không đáng tiền."
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi rồi xông lên, đau đớn làm cho đầu óc hỗn loạn đã thanh tỉnh một chút. Quyền trái của Quý Tị đập vào mặt Thẩm Lãnh, trong khoảnh khắc sắp bị đánh trúng Thẩm Lãnh khom người xuống ôm lấy hông Quý Tị, hai cánh tay phát lực nâng Quý Tị lên ngã về phía sau... Đầu của Quý Tị cắm thẳng xuống mặt đất thật mạnh, một đòn tấn công nặng nề này dường như ngay cả đầu hắn ta cũng có thể đâm thụt vào trong lồng ngực.
Quý Tị cảm giác trong đầu mình có một tiếng sấm ổ vang, đùng một tiếng lập tức tạm thời mất đi ý thức, cơn đau đớn lại khiến hắn ta tỉnh táo lại rất nhanh, cảm giác như cổ của mình có thể cũng đã gãy rời rồi.
Nhưng hắn ta dù sao cũng là lão binh nhiều năm chinh chiến sa trường, trước khi đi theo Bùi Khiếu còn từng làm sát thủ trên giang hồ, kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta vẫn phong phú hơn Thẩm Lãnh, kỹ xảo giết người và năng lực phản ứng cũng không kém Thẩm Lãnh. Hắn ta lăn ra ngoài còn thuận tiện liếc mắt một cái, phát hiện thấy hắc tuyến đao mà trước đó Thẩm Lãnh cắm xuống đất ở cách đây cũng không phải quá xa, vì thế cắn răng lao nhanh về phía trước.
Thẩm Lãnh sau khi thấy vậy cũng phát lực về phía trước, hai người đều muốn đi cướp thanh đao kia. Khoảng cách của Quý Tị gần hơn nên đã đến trước một bước, lập tức nắm lấy chuôi đao rút lên... Không rút lên được.
Sắc mặt hắn ta đại biến, đao này sao lại nặng như vậy?
Không phải hắn ta ngay cả sức lực để rút đao cũng không có, mà căn bản là không ngờ thanh đao này sẽ nặng như thế, dựa theo phân lượng của hắc tuyến đao bình thường ra tay, còn muốn tăng lực nữa thì Thẩm Lãnh đã đến rồi.
Thẩm Lãnh đá một cước vào bụng Quý Tị, Quý Tị nắm chặt hắc tuyến đao không buông tay, lúc lộn người ra phía sau cuối cùng cũng rút được hắc tuyến đao lên.
Có hắc tuyến đao trong tay Quý Tị lập tức tự tin hơn vài phần, nhưng trước mắt bỗng nhiên hơi tối đi, Thẩm Lãnh nhào lên hai bàn tay ấn mạnh xuống sống đao một cái, mũi đao hướng xuống dưới, trong thời khắc này Quý Tị nâng cánh tay phải lên chặn mũi đao lại.
Lưỡi dao cắt rách da thịt hắn ta sau đó bị xương cánh tay cản trở, âm thanh ma sát của lưỡi đao trên xương phát ra trong buổi sáng sớm yên tĩnh này nghe có vẻ chói tai đến thế, khiến người ta sởn gai ốc.
"Đao của ta." Thẩm Lãnh hai tay ấn mạnh xuống: "Ngươi sao xứng dùng nó?"
Phập một tiếng, cánh tay phải của Quý Tị bị cắt đứt, mũi đao rơi trên cổ, toàn bộ trọng lượng cơ thể của Thẩm Lãnh đều dồn lên sống đao, Quý Tị lạnh buốt nơi cổ họng, hét lên một tiếng “a”, tay trái đang cầm đao dồn hết sức lực mà nhấc lên, gân xanh trên mặt đều nổi hết lên, mắt càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ.
Mắt của Thẩm Lãnh cũng rất đỏ.
Hai người trợn mắt nhìn nhau chằm chằm, màu đỏ ánh lên màu đỏ.
Tiếng gào thét của Quý Tị đã xé toang buổi sáng sớm tinh mơ, xé toang vòm trời, tia máu trên răng nhìn thật đáng sợ.
Phập!
Lưỡi đao cắt rách da thịt, yết hầu, động mạch... Máu phun ra như suối nước, văng lên mặt Thẩm Lãnh.
Máu từ trong cổ ồ ạt trào ra quá nhiều, rất nhanh, bùn đất bên dưới cổ Quý Tị đã bị nhuộm thành màu nâu xám.
Bàn tay trái đang nắm hắc tuyến đao kia cuối cùng cũng mất đi sức lực rũ xuống mềm oặt, Thẩm Lãnh đặt hai tay trên sống đao ấn xuống, ấn xuống nữa!
Lưỡi đao cắt đứt cổ, trong giây phút đầu người lìa khỏi thân thể Thẩm Lãnh cũng không khống chế nổi mà ngã gục trên mặt đất.
Hắn xoay người nằm ngửa ở đó, y phục ướt đẫm bị gió thổi qua khiến thân thể cảm thấy rét lạnh từng chặp.
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn nhìn, cái đầu đứt lìa của Quý Tị ở ngay trước mặt hắn, chết không nhắm mắt.
Hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, đột nhiên bật cười: "Thật ra cũng chỉ là mức năm."
Nếu Quý Tị chưa có chết cũng sẽ không hiểu lời này là có ý gì, nếu hiểu sẽ càng thêm chết không nhắm mắt.
Thẩm Lãnh thở dốc một hồi rồi đứng lên, cầm hắc tuyến đao nghiêng ngả lảo đảo đi về phía Trần Nhiễm và An bá đang hôn mê, ngồi bệt xuống bên cạnh hai người thăm dò hơi thở của bọn họ thì phát hiện chỉ là bị hôn mê, lúc này mới yên tâm, suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến cho Trần Nhiễm tỉnh lại. Một ý nghĩ xấu xa bỗng dưng xuất hiện trong đầu làm cho bản thân Thẩm Lãnh cũng không nhịn được cười, nghĩ nếu không phải hiện tại đứng lên cũng có chút khó khắn, nếu tiểu một bãi chắc có thể đánh thức gã dậy, tên đó tỉnh lại chắc sẽ liều mạng với mình mất.
Nếu đi tiểu mà cũng không tỉnh thì sao?
Qua một lúc nữa thì chìm vào mộng mị.
Không biết khi nào trời bắt đầu đổ mưa, thời tiết Giang Nam đạo vốn dĩ vô thường, mưa đâp vào mặt Thẩm Lãnh làm cho hắn cảm thấy đầu óc càng lúc càng tỉnh táo, màu đỏ ngầu trong mắt lại từ từ tan đi.
Không bao lâu cuối cùng Trần Nhiễm cũng tỉnh lại, xoa huyệt thái dương, hiển nhiên là nhức đầu dữ dội.nhìn thấy Thẩm Lãnh máu me nhầy nhụa ở bên cạnh, gã gào toáng lên một tiếng, nhào lên người Thẩm Lãnh bắt đầu kêu khóc: "Lãnh Tử! Lãnh Tử!"
Thẩm Lãnh bị gã lắc đến thất điên bát đảo, mở mắt ra trừng mắt với gã một cái: "Đủ rồi..."
"Ngươi không chết, ha ha ha ngươi không chết!"
Trần Nhiễm gào toáng lên, vừa nói vừa khóc.
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Ngươi muốn lắc cho ta chết để kế thừa vị trí tướng quân của ta sao?"
Trần Nhiễm vội vàng dừng tay, lúc này mới chú ý tới người chết không toàn thây nằm ở chỗ xa xa kia.
"Tên kia là ai thế?"
"Người của Bùi Khiếu."
"Người của Bùi Khiếu?" Trần Nhiễm cả kinh: "Chẳng lẽ Bùi Đình Sơn đã biết?"
Thẩm Lãnh nằm đó nhìn lên trời: "Có lẽ vậy."
Mà đúng lúc này trên một chiếc thuyền đò trên sông Nam Bình, hai người thủ hạ của Quý Tị ngồi ở đó trầm mặc rất lâu. Hai người ngồi thuyền đi thẳng về hướng đông là có thể đến nơi đông cương đao binh đóng quân, sông Nam Bình chảy về hướng đông cuối cùng nhập vào Đông Hải, doanh địa đao binh ở ngay tại thành cổ Tây Doanh cách bờ sông không xa.
"Đội chính không dám trở về cho nên mới sai chúng ta trở về."
Một trong hai người bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Hắn chính là sợ đại tướng quân trực tiếp chém hắn, căn bản là không nghe hắn giải thích."
"Đúng đó..." Người còn lại ánh mắt hơi thẫn thờ một chút: "Chúng ta thì sao?"
Đồng bạn của hắn ta cũng nghĩ đến cùng một chuyện, tiếng nói hơi run: "Đại tướng quân cho dù là nhận được thư thì với tính khí hung tàn như ông ta, ta và ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt, tướng quân chết mà thân binh chết cùng, kết cục của chúng ta đã được định sẵn từ lâu rồi."
Hắn ta lấy phong thư do Quý Tị tự tay viết từ trong ngực ra nhìn nhìn, sau đó nhìn về phía đồng bạn.
Người kia gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị.
Thế là hắn ta ném phong thư trong tay xuống sông Nam Bình, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Chúng ta đã là người chết, hà tất trở về chết thêm một lần nữa."
"Đúng đó, mấy trăm lượng bạc này cũng đủ cho chúng ta tìm một chỗ làm chút buôn bán, mai danh ẩn tính mà sống."
"Mở một tiệm cơm đi, ta biết tay nghề nấu ăn của ngươi thật ra không tồi."
"Đi đâu đây?"
"Bình Việt đạo đi, càng xa càng tốt."
"Đi!"
Hai người nhìn nhau cười, cùng quay đầu lại nhìn nhìn, lá thư trên mặt sông đã không nhìn thấy tung tích.