Lúc Thẩm Lãnh về đến nhà thấy Trà gia đang luyện kiếm, Thẩm tiên sinh cùng Sở Kiếm Liên hai người ngồi một bên uống trà, có thể nhìn ra được Sở Kiếm Liên cực kỳ thưởng thức đệ tử duy nhất này của mình, nhìn Trà gia xuất kiếm thi thoảng lại mỉm cười.
Thẩm Lãnh mặc một thân quân phục chính ngũ phẩm trở lại, mắt Thẩm tiên sinh sáng lên, nhưng ánh mắt Sở Kiếm Liên hơi tối đi.
Sở Kiếm Liên, dù sao cũng là người Sở.
"Đây là ngũ phẩm tướng quân phục sao?"
Trà gia vung tay ném Phá Giáp đi, kiếm lao đi vun vút để lại một vệt sáng giữa không trung bay thẳng đến phía Sở Kiếm Liên, Sở Kiếm Liên nhấc vỏ kiếm trên bàn lên, xoạt một tiếng, trường kiếm vào vỏ.
Thẩm Lãnh quay một vòng để cho Trà gia nhìn rõ, kết quả Trà gia cũng chạy vòng quanh hắn muốn nhìn kỹ hơn, hai người xoay một vòng theo chiều kim đồng hồ vẫn luôn mặt đối mặt. Trong mắt Thẩm Lãnh tràn ngập vẻ tự luyến “hóa ra nàng nhìn mặt ta như vậy”, Trà gia lập tức túm lấy thắt lưng của hắn giữ hắn lại: "Không được nhúc nhích!"
Thẩm Lãnh ồ một tiếng, Trà gia cười ha hả đi quanh một vòng sau đó bắt đầu lột quân phục của Thẩm Lãnh ra, Thẩm Lãnh sợ tới mức liên tục thoái lùi về phía sau: "Đừng đừng đừng, chưa hành lễ mà..."
Trà gia vẻ mặt khinh thường, cởi áo khoác quân phục của hắn xuống mặc lên người mình, nhảy lên bậc thềm: "Thế nào?"
Thẩm Lãnh nhìn mà hơi ngẩn người.
Thẩm tiên sinh nổi hứng muốn làm một bài thơ, Sở Kiếm Liên chỉ cảm thấy kiếm ý tràn trề trong lòng muốn múa kiếm một khúc, hai người đều là người nho nhã.
Tư thế hiên ngang, không gì hơn thế này.
Trà gia nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đang chảy nước miếng.
"Trà gia thật là đẹp."
Trà gia chỉ thích câu này, khóe miệng hơi cong lên xoay một vòng, Thẩm Lãnh cảm thấy trong đầu lắc lư một trận, thầm nghĩ tuy biết rõ Trà gia thật đẹp, nhưng tại sao mỗi ngày đều đẹp hơn vậy chứ, hôm nay bộ y phục này mặc trên người Trà gia có một ý vị khác, đẹp đến nỗi khiến hắn choáng váng đầu óc.
Trà gia cởi quân phục tướng quân ra gập lại gọn gàng: "Ngày thường thì đừng có mặc."
Nàng bưng quân phục về phòng, lúc đi ra có ôm một bộ y phục đã giặt sạch ném cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhận lấy mặc vào, bộ trường sam màu đen này làm cho hắn nhìn càng lãng tuấn hơn, khí chất mạnh mẽ trên người cũng khiến người khác nhìn vào cảm thấy cực bổ mắt.
Thẩm tiên sinh thở dài: "Ngóng tới ngóng lui cuối cùng cũng ngóng được ngươi về."
Thẩm Lãnh liền cảm khái trong lòng: "Vẫn phải đa tạ tiên sinh dạy bảo mấy năm nay, nếu không có tiên sinh sẽ không có thành tựu của ta hôm nay, quân công này có một nửa của ta, cũng có..."
Lời còn chưa nói hết Thẩm tiên sinh đã khoát tay chặn lại: "Nói cái gì chứ, còn không đi làm cơm?"
Thẩm Lãnh: "..."
"Không vội." Sở Kiếm Liên đứng lên đi đến giữa sân: "Chẳng còn mấy ngày nữa là ta sẽ đi, nhân lúc ta còn ở đây ngươi phải so chiêu với ta nhiều vào, đao pháp của ngươi cương mãnh thì đủ rồi nhưng vận lực còn có những chỗ chưa ổn, ta chỉ giáo ngươi ba ngày, ba ngày sau ta về huyện Đông Trì."
Thẩm Lãnh thay đổi sắc mặt: "Sở tiên sinh trở về, Lý Tiêu Nhiên hỏi đến thì ông không tiện giải thích."
Sở Kiếm Liên hơi hất cằm lên: "Ta không cần giải thích."
Một canh giờ sau Thẩm Lãnh đã thở hồng hộc, bị mộc kiếm điểm trúng người không dưới vài chục lần, nhưng hắn lại chỉ dùng mộc đao đánh trúng Sở Kiếm Liên một lần, cũng là lần đầu tiên trên mặt Sở Kiếm Liên có thêm một chút tán thưởng khi đối chiến cùng Thẩm Lãnh.
Một canh giờ sau Thẩm Lãnh đi làm cơm, Thẩm tiên sinh đã ở một bên xoa cái bụng đang sôi réo. Trần Nhiễm và Trần đại bá không có ở nhà, lão nhân gia muốn đến nhà hàng xóm cũ ở trấn Ngư Lân, nhân dịp Trần Nhiễm nghỉ phép đã thuê một chiếc xe ngựa, một già một trẻ về thăm quê, cũng không phải là lộ trình quá xa.
Đúng lúc này bên ngoài có người chậm rãi đi tới, sau khi vào cửa cũng không ai để ý đến hắn, một mình đứng ngây người ra, sau đó lui ra phía sau hai bước, gõ lên cửa viện: "Ta có thể vào không?"
Trà gia từ trong phòng bếp thò đầu ra ngoài nhìn nhìn: "Vào đi."
Hắc Nhãn cũng không biết tại sao nhìn thấy Trà gia là hơi sờ sợ, mỗi lần gặp Trà gia đều có một cảm giác nên trốn đi, gã theo bản năng liếc mắt nhìn sang cái gối buộc trên cây tùng, thầm nghĩ Lãnh Tử huynh đệ, ngươi vất vả rồi.
Gã rón rén đi đến cửa phòng bếp còn chưa nói gì đã không tự chủ được hít hít mũi: "Thơm quá."
Thẩm Lãnh: "Tới thật đúng lúc, cùng ăn cơm."
Hắc Nhãn gật đầu như gà mổ thóc: "Được được..."
Trà gia còn chưa nhấc tay chỉ huy, gã đã chạy qua xếp hết bàn ghế xong xuôi, ngoan ngoãn ngồi trên ghế như đứa trẻ con đi học vậy, còn đặt hai cánh tay trên đầu gối lòng bàn tay úp xuống, vẻ mặt mong chờ.
Thẩm tiên sinh nhìn bộ dạng gã như vậy lại muốn cười: "Vết thương khỏi rồi?"
Hắc Nhãn vội vàng trả lời: "Thuốc của tiên sinh tốt."
Thẩm tiên sinh: "Vậy lát nữa thanh toán tiền thuốc chứ?"
Hắc Nhãn cười nói: "Nhắc đến tiền thật khách khí."
Gã hướng ra bên ngoài vẫy vẫy tay, mấy hán tử áo trắng mỗi người xách hai vò rượu tiến vào.
Thẩm tiên sinh: "Ngươi còn khách khí như thế thật sự là xa lạ rồi... Nào nào nào, để hết trong phòng ta là được."
Sở Kiếm Liên vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thẩm tiên sinh, thầm nghĩ Thẩm Tiểu Tùng trong trí nhớ của mình và kẻ trước mặt này thật sự là một người sao? Trước đây khi ông ta làm việc trong phủ Lưu Vương thi thoảng mới có thể gặp mặt một lần, luôn mang vẻ mặt nghiêm nghị tâm sự nặng nề, hiện giờ thật giống như đổi thành một người khác, giữa hai đầu lông mày đã bớt đi vẻ tâm sự nhăn nhó, có thêm vài phần không biết xấu hổ hết sức tự nhiên.
Những hán tử Lưu Vân Hội đặt vò rượu xuống rồi muốn đi, không ít người liếc mắt nhìn sang bên phòng bếp, Thẩm Lãnh vội vàng vẫy tay: "Đừng đi hết, kê hai bàn, ta chuẩn bị nhiều thức ăn lắm."
Những hán tử kia nhìn về phía Hắc Nhãn, Hắc Nhãn gật đầu: "Ở lại đi."
Thẩm Lãnh bảo Trà gia trông coi thức ăn trong nồi, chạy vào trong phòng chuyển thêm một cái bàn ra, các hán tử áo trắng ngồi quây tròn quanh một bàn, nhìn cũng giống như một đám trẻ con vừa mới vào lớp học, ngồi ngay ngắn, để tay ngay ngắn, đâu có giống khách giang hồ Lưu Vân Hội.
"Ba người kia đâu?" Thẩm Lãnh hỏi Hắc Nhãn.
Hán tử đeo song đao tên là Đoạn, hán tử đeo kiếm tên là Xá, hán tử dùng phi đao tên là Ly, bất ngờ là ba người đều không ở đây.
"Ngày mai có một số việc cần làm, ba người bọn họ đưa người đi chuẩn bị rồi."
Thẩm Lãnh bước chân trở về phòng bếp thoáng khựng lại: "Quán Đường Khẩu?"
Hắc Nhãn gật đầu: "Các huynh đệ chúng ta nằm dưới mặt đất hôm đó vẫn chờ ta cho bọn họ một công đạo, thời gian không ngắn, dù sao cũng phải đưa kẻ thù đến cho bọn họ nhìn một cái trước khi bọn họ chuyển thế đầu thai chứ."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lát: "Tính cho ta một người."
Hắc Nhãn cười nói: "Ngươi là tướng quân rồi đấy."
Thẩm Lãnh nói: "Tướng quân thì làm sao? Tướng quân nếu có thể cầm thìa, cũng có thể giết người."
Hắc Nhãn hít sâu một hơi: "Được."
Thật ra Hắc Nhãn ngồi đó cũng bất an nhưng không phải bởi vì quá khách khí quá ngượng nghịu, mà là bởi vì Sở Kiếm Liên ngồi đối diện với gã làm cho gã không tự tại. Người đó thoạt nhìn có vẻ hiền hoà bình thường, nhưng chỉ là khi ánh mắt lưu chuyển liền có một thứ gì đó làm cho gã phải đề phòng trong lòng.
"Vị tiên sinh này là?" Gã tò mò hỏi một câu.
Không đợi Sở Kiếm Liên trả lời, Thẩm tiên sinh đã nói trước: "Bằng hữu của ta, từ quê đến thăm ta."
Sở Kiếm Liên khẽ gật đầu, Hắc Nhãn cũng sẽ không tiện hỏi nhiều.
Không bao lâu Trà gia bắt đầu bưng từng đĩa, từng đĩa thức ăn từ phòng bếp ra ngoài, các món đều là chia làm hai phần, một phần để trên bàn Thẩm tiên sinh bọn họ, một phần để trên bàn của các hán tử Lưu Vân Hội, uống rượu do Hắc Nhãn mang đến. Rượu lâu năm của Giang Nam hương thơm dịu nhẹ được ủ ít nhất là 7-8 năm, hương vị không cay bằng nhất bôi phong hầu của bắc cương mà nhu hòa thuần hậu hơn.
Hắc Nhãn uống hai chén sau đó từ từ buông thả, thế mà lại bắt đầu chơi oẳn tù tì với Thẩm tiên sinh, chỉ một lát sau đã lại nốc thêm vài chén rượu, mặt cũng đỏ tưng bừng, ngay cả con mắt màu đen nhánh kia nhìn cũng bớt đi vẻ khác thường.
Thẩm Lãnh đi đến ngồi xuống: "Ngươi chơi oẳn tù tì với tiên sinh làm sao thắng được, cho dù ông ấy ra sau ngươi thì cũng có thể nhìn như tốc độ bằng với ngươi, thật ra ông ấy đã sớm nhìn rõ ràng ngươi ra cái gì rồi."
Hắc Nhãn: "Vậy hai chúng ta chơi?"
Thẩm Lãnh: "Sợ ngươi?"
Hai người ngươi tới ta đi, Trà gia đứng phía sau Thẩm Lãnh nhìn thấy thú vị: "Đây là cái gì thế, miệng còn lẩm bẩm nói những cái gì đó cũng rất thú vị."
Hắc Nhãn: "Cái này ngươi không biết đâu, cách chơi oẳn tù tì sớm nhất này là các cô nương trong thanh lâu ở thành Trường An nghĩ ra khi tiếp khách, dần dà cũng sẽ dùng đến trên bàn rượu ở những trường hợp khác. Ngươi còn chưa nói, Lãnh Tử huynh đệ mặc dù đến Trường An mới vài lần, đã biết cách chơi này rồi."
Trà gia: "Ha ha..."
Thẩm Lãnh chợt lạnh sống lưng: "Ta có thể có một lời giải thích hoàn mỹ không tỳ vết."
Hắc Nhãn uống hơi nhiều rồi, đâu có chú ý nhiều như vậy: "Giải thích cái gì, các nam nhân vào thanh lâu vài lần thì làm sao, với lại Lãnh Tử huynh đệ mặt mũi như vậy, dáng người như vậy, vào thanh lâu những cô nương kia đều muốn tranh giành, nếu lần đầu tiên vào chơi sẽ còn có một hồng bao nhỏ nữa, ngươi có không?"
Thẩm Lãnh: "..."
Trà gia: "Ha ha."
Thẩm Lãnh: "Một lát nữa đợi bọn họ đi rồi hãy nói chuyện gia pháp được không... Lần trước lúc đến thành Trường An ta đã chặn một đổ quỷ ở cửa sòng bạc để hỏi thăm chuyện trên ám đạo thành Trường An, mời lúc hắn uống rượu, để lôi kéo làm quen nên đã học từ hắn."
Trà gia: "Dạy ta."
"Hả?"
"Dạy ta." Trà gia ngồi xuống: "Ta cũng thử xem."
Hắc Nhãn nói không biết sợ: "Vậy thì ngươi thua cũng phải uống rượu."
Trà gia bĩu môi: "Một chén cũng sẽ không thiếu."
Sau nửa nén nhang Trà gia ngồi đó có chút nhàm chán nhìn Hắc Nhãn đã nằm rạp trên mặt đất, cảm thấy trò oẳn tù tì này cũng chỉ là như vậy, không có gì vui, tốt xấu gì cũng ăn vài miếng đã đi chơi với hắc cẩu, nhớ ra đã nuôi lớn như vậy rồi mà vẫn chưa đặt cho một cái tên tử tế.
"Gọi là gì thì hay đây?"
Nàng quay đầu lại hỏi Thẩm Lãnh: "Hắc hồ hồ (1), không thì gọi là hắc gì đây?"
Hắc Nhãn ngồi xuống: "Hắc Nhãn!"
Trà gia: "..."
Thẩm Lãnh ấn gã ngồi trở lại, không bao lâu Hắc Nhãn đã ngáy khò khò.
"Hắc Hổ?"
"Tục!"
"Hắc cẩu?"
"Tên này còn cần phải nghĩ lâu như vậy? Nếu hắc cẩu có suy nghĩ thì thế nào cũng sẽ chửi huynh, bản thân nó cũng biết mình là hắc cẩu nữa."
"Hắc Phong!"
"Không đáng yêu."
Thẩm Lãnh ôm mặt: "Đại tỷ, nàng nhìn nó đáng yêu chỗ nào?"
Trà gia túm hai tai hắc cẩu day qua day lại: "Hắc Hắc nhà ta chỗ nào không đáng yêu?"
Thẩm Lãnh nói: "Vậy chi bằng cứ gọi là Hắc Hắc cho xong."
Hắn vẫy tay một cái: "Hắc Hắc lại đây."
Hắc cẩu lập tức chạy tới chỗ Thẩm Lãnh, bộ dạng vẫy vẫy đuôi vẫn không giống chó, càng giống một con sư tử hơi nhỏ hơn.
Thẩm Lãnh ném một miếng xương cho nó, hắc cẩu há miệng cắn nằm sát vào bên chân Thẩm Lãnh mà gặm.
"Nên đi rồi."
Hắc Nhãn đột nhiên ngồi dậy, dường như thoáng chốc đã tỉnh rượu, gã nhìn thoáng qua đám đao khách áo trắng ngồi vây quanh bên cạnh: "Còn có thể giết người không?"
Một đám hán tử đứng lên soạt một tiếng, đồng thời cầm đao của mình.
Hắc Nhãn cười to: "Trời sáng động thủ."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Tại sao không nhân lúc trời tối?"
"Trời tối bọn họ không biết mình chết như thế nào, thế không được, lúc mặt trời lên để cho bọn họ thấy rõ mình bị ai giết, tới âm tào địa phủ cũng không dám quên."
Hắc Nhãn hít sâu một hơi: "Đi!"
(1) Hắc hồ hồ: đen sì sì.