Trương Dương còn tưởng y đã về, không nghĩ tới lại trở lại đây, thoáng cái không kịp phản ứng, chỉ cứng ngắc bắt chuyện: “Này, này ~ buổi sáng tốt lành!”
“Ừ!” Lâm Ninh như trước diện vô biểu tình, dường như không có việc gì mà lấy bữa sáng đặt lên bàn. Đi vào rửa tay một cái rồi trở ra lấy bữa sáng đặt lên tay Trương Dương, giúp anh mở bình sữa đậu nành rồi đưa trước mặt anh.
Trương Dương cảm thấy quá bất ngờ và kinh hãi trước sự chăm sóc này của y, liền thử thăm dò mở miệng nói: “Chuyện là… Hôm qua tôi uống say…”
“Ừ” Lâm Ninh yên lặng cắn bánh màn thầu, cũng không thèm nhìn anh.
“Tôi đó… Uống say rồi có… làm gì hay không…” Trương Dương nhìn cái cổ của y, hận không thể đâm thủng một lỗ trên đó, Lâm Ninh dường như cảm nhận được ánh mắt của anh liền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, Trương Dương bị y nhìn chằm chằm có chút hoảng: “À, ý tôi là, tôi say mềm rồi quậy lắm phải không?”
“Ừ.”
Thấy tiếng trả lời nhàn nhạt của Lâm Ninh, khóe miệng Trương Dương chợt kéo, nói vậy vết tích trên cổ y quả nhiên là do mình cắn? Vậy hiện tại có phải y đang tức giận hay không? Chắc là giận lắm, một người thanh niên lại bị một người thanh niên khác phi lễ, không đánh mình một quyền phỏng chừng là nương tay do thấy mình say rượu. Trương Dương càng nghĩ càng mất mặt, vừa cắn bánh màn thầu vừa âm thầm thề sau này tuyệt đối không bao giờ uống rượu nữa.
Lâm Ninh thấy anh liên tục cắn bánh màn thầu liền nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng kéo lấy cái bánh màn thầu trong tay anh rồi đặt sữa đậu nành vào: “Uống chút sữa đi, coi chừng nghẹn.”
Trương Dương mở to miệng ngu ngốc nhìn Lâm Ninh, ngay cả bánh màn thầu trong miệng cũng quên nuốt. Trong đầu bỗng nhiên có hơn vạn con thảo nê mã chạy ngang qua, trong đầu kêu loạn: Đêm qua rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Hay do mình say đến giờ chưa tỉnh?
Hai ngày cuối tuần dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lâm Ninh, ngày thứ hai Trương Dương mạc danh kỳ diệu trong đầu đầy nghi vấn mà đi học. Mới vừa bước vào phòng học thì có người kêu lên: “Chu Đình! Ông xã cậu tới kìa!”
Trương Dương nhìn bên cạnh, không có ai hết, vậy “ông xã” của cô ấy là ai? Vừa định đi hỏi thì thấy toàn bộ ánh mắt mọi người đều dán vào người mình. Có ước ao, có u oán, có đố kị, mắt ai cũng dường như bắn tia laser khiến đầu óc Trương Dương thêm rối loạn.
“Làm gì vậy? Thấy người đẹp trai cũng không cần đến mức như vậy đi! Đều học cùng trường lâu vậy rồi, không có gì đáng nhìn nữa đâu!” Trương Dương quay sang chọc ghẹo mấy người bạn có quan hệ tốt bên cạnh rồi tìm chỗ ngồi.
“Sao cậu lại ngồi đây?” Bạn nữ Lưu Khiết cũng xem là có quan hệ tốt ngồi bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Nếu không tôi phải ngồi đâu? Sao, ở đây có người à?” Trương Dương nghi hoặc hỏi cô.
“Đương nhiên phải ngồi vào chỗ trống bên cạnh bà xã cậu rồi.” Lưu Khiết trả lời như đương nhiên.
Trương Dương càng thêm nghi hoặc: “Bà xã tôi á? Ai?”
Lưu Khiết có chút xem thường nói: “Đừng giả bộ nữa! Chuyện của hai người trong học viện Y chúng ta không còn là bí mật nữa đâu.”
“Hai người? Bí mật? Hứ! Tôi phát hiện mới hai ngày không gặp cậu sao tự dưng lại nói chuyện bí hiểm như thế chứ. Rốt cục cậu có ý gì?” Trương Dương cau mày như lạc vào sương mù.
“Cậu và Chu Đình đó! Không phải hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hiện tại tình chàng ý thiếp hay sao? Hôm đó hai người các cậu hát đôi bài tình ca chẳng phải cầu hôn cậu ấy hay sao? Cậu đừng có giả bộ nữa, hai người các cậu đều là có tài có sắc, lại xứng đôi, ở bên nhau cũng là bình thường thôi. Tuy rằng có số ít người ước ao đố kị, nhưng phần lớn mọi người đều ủng hộ đó.”
Trương Dương nhìn cái miệng lải nhải của cô, bỗng nhiên bật cười: “Mới sáng sớm cậu nói cái gì vậy trời? Đừng có mà kể chuyện cho tôi nghe chứ! Tôi với Chu Đình một đứa Bắc một đứa Nam, sao lại là thanh mai trúc mã được? Gì mà tình chàng ý thiếp chứ? Dù tôi có thích, chưa chắc người ta để ý đến tôi đâu, quan hệ còn chưa có gì mà có cầu hôn trong đây nữa? Tiến triển có phải nhanh quá rồi hay không?”
Vẻ mặt Lưu Khiết bừng tỉnh đại ngộ: “À, thì ra là vậy à? Vậy mà trên diễn đàn trường mình lại truyền sôi sùng sục như thế, thiếu điều nói hai người chuẩn bị kết hôn sinh con luôn rồi.”
Trương Dường cười hì hì nhìn cô: “Yên tâm đi, muốn kết hôn sinh con tôi nhất định tìm cậu, bỏ ở nhà cũng an toàn hơn.”
“Cút!” Lưu Khiết liếc mắt không thèm để ý anh nữa.
Trương Dương cảm giác được phía sau có người nhìn anh, quay đầu thì thấy Chu Đình cười với anh, cũng cười lại với cô, phỏng chừng chắc thấy cô cũng gặp tình hình này đang bất đắc dĩ.