Đặc biệt là người tên là Khổng Tiêu Vân, cp của cậu và Trương Tẫn Án tên là Đạp Tẫn Vân Tiêu, chỉ ít hơn Trương Dương Bất Hạ vài người thảo luận mà thôi.
[Một đôi giày da màu vàng dừng trước mắt Trương Tẫn Án, Trương Tẫn Án bị đánh đến choáng váng, chậm rãi nhìn lên từ đôi giày đó, đầu tiên là hai chân thẳng tắp, tiếp đến vòng eo, cuối cùng là khuôn mặt đang ngược sáng cúi nhìn anh.
Người đó ngồi xổm xuống, nắm tóc Trương Tẫn Án, khiến anh phải nhìn về phía mình.
Lúc này Trương Tẫn Án mới thấy rõ người này trông thế nào — Khí chất quý tộc.]
Người đàn ông này có khí thế kiêu ngạo tối cao áp đảo mọi thứ, trong mắt không bỏ qua bất kỳ kẻ nào.]
Đây là truyện đầu tiên Trương Tẫn Án đọc mình làm vai chính mà bị đánh chết khiếp, anh cảm thấy tác giả tàn nhẫn, đồng thời cũng tò mò khí chất quý tộc trông như thế nào, nghe khá ngầu.
"Có video họ diễn không? Cháu xem thử?" Trương Tẫn Án hỏi.
"Có chứ." Đường Thượng búng tay với trợ lý một cái, "Tiểu Văn, mở video."
Tiểu Văn lập tức đứng lên mở hình chiếu, mọi người cùng nhìn lên màn hình.
Vài giây sau, bức màn trắng xuất hiện đoạn phim, Trương Tẫn Án ngồi đối diện với màn hình, tay chống cằm đặt trên bàn, hết sức chăm chú xem đoạn phim.
Khung cảnh trong đoạn phim là một căn phòng trống, có ba người đang đứng.
Đường Thượng ở bên cạnh giải thích: "Ba người diễn cùng một cảnh, cốt truyện cụ thể trước đó chú không nói nữa, cháu cũng xem rồi. Cảnh này là đại chiến 600 trước của Thôi Trì, đoạn sắp chết ấy."
Đoạn này Trương Tẫn Án biết, trong nguyên tác là hồi ức xen kẽ, kịch bản thì sửa thành đoạn mở đầu.
"Ám ẩn" chủ yếu nói về: Một tháng nọ liên tục xuất hiện những vụ án giết người liên hoàn, mỗi nạn nhân đều có hai cái lỗ nhỏ trên cổ, vì thế rất nhiều người suy đoán rằng ma cà rồng đã xuất hiện. Nam chính Trần Nghị Quân, một nhân viên văn phòng bình thường vốn không tin loại mê tín này, rồi đến một ngày đi đường tắt về nhà, anh gặp Thôi Trì đang từ từ mọc ra hai cánh dơi. Trần Nghị Quân lập tức chạy đi, cuối cùng không ngờ hàng xóm phía đối diện vừa chuyển đến lại chính là người đó. Còn Thôi Trì tên thật là Andre Jason, đổi tên để hòa nhập cuộc sống hiện đại, anh là một ma cà rồng vô cùng vừa lòng với hiện trạng, chưa từng muốn giết người. Mà lúc đó mọc cánh ra chỉ là để khởi động gân cốt, chuẩn bị điều tra xem ai là kẻ bôi nhọ tộc của anh, cuối cùng bị người ta bắt gặp, lại còn là hàng xóm của mình.
Tiểu thuyết này đoạn đầu rất nhẹ nhàng vui vẻ, vì văn hóa khác biệt giữa hai bên mà gây ra rất nhiều trò cười, chú trọng viết về sự hữu nghị, tình yêu, mà trong đó nữ chính là cảnh sát tiếp nhận vụ án này, còn nữ phụ là người Thôi Trì thích.
Đoạn sau là vụ án giết người liên hoàn và sự thật của quá khứ chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước, dần dần trở nên trầm trọng.
Đặc biệt là đoạn này, xem như đoạn trầm trọng nhất trong tiểu thuyết, Thôi Trì của sáu trăm năm trước vì tìm ra kẻ đã phản bội tộc của anh. Sự ẩn nhẫn, lòng dạ, lương thiện của Thôi Trì đều được thể hiện ra qua đoạn này, xem như đoạn quan trọng.
"Người thứ nhất là Bình Dương, sinh năm 1991." Đường Thượng giới thiệu nam sinh thứ nhất đi ra đứng ở chính giữa.
Xem từ đoạn phim, trông Bình Dương già dặn, thuộc về kiểu lần đầu nhìn sẽ không thấy đẹp trai, nhưng nhìn nhiều cũng sẽ không ngán, dễ nhìn. Đặc trưng chắc là miệng của anh, môi dưới tương đối dày.
"Mấy người họ đều nhỏ tuổi hơn cháu à?" Trương Tẫn Án hỏi.
Đường Thượng gật đầu: "Đúng thế, đều là sau 90, lớn tuổi nhất là Bình Dương 91, hai người còn lại đều 94."
"Ô, Trương Tẫn Án em già nhất đấy." Lý Cường ở bên kia cười trên nỗi đau của người khác.
Trương Tẫn Án cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt."
Kế tiếp Trương Tẫn Án nghe thấy Đường Thượng nói, "Bắt đầu", màn biểu diễn chính thức bắt đầu, anh cũng im lặng, nét mặt nghiêm túc lên.
Cảnh này dù sao cũng là trước khi chết nên đương nhiên phải nằm xuống, nhưng nằm xuống lại không nhìn rõ được, đành lấy đứng thành nằm. Độ khó cũng tăng lên rất nhiều.
"Cả đời này của ta... Rõ ràng chưa từng làm sai chuyện gì, vì sao... Vì sao lại đối xử như vậy với ta. Thôi... Bây giờ nói những lời này, cũng vô dụng, ta đã sắp chết rồi... Ta không cầu bất kỳ kẻ nào tạ lỗi với ta, ta chỉ muốn ngươi... sống cho thật tốt." Bình Dương bắt đầu đọc lời thoại với không khí, nói rất chậm, rất chậm, nói xong anh rũ tay xuống, đầu vẹo sang bên, hai mắt nhắm lại xem như đã chết.
"Được." Đường Thượng lồng tiếng nói, "Vất vả rồi, người tiếp theo."
Tiểu Văn cũng rất tinh ý nhấn tạm dừng vào lúc này.
Đường Thượng hỏi: "Cháu cảm thấy người này thế nào?"
"Ừm..." Trương Tẫn Án suy nghĩ, chỉ tay về màn hình, "Quá quy củ. Diễn là diễn ra, nhưng không sâu như vậy. Tuy Thôi Trì chết giả nhưng những lời này anh nói ra là xuất phát từ nội tâm, nên mới lừa được mọi người. Song Thôi Trì rốt cuộc cũng không phải diễn viên, diễn xuất không nên vô cùng tốt, mà nên còn những khuyết điểm nhỏ. Đoạn diễn trong diễn này khá khó đấy."
"Khó qua rồi, đơn giản còn không dễ à?" Đường Thượng gật đầu với Tiểu Văn, anh lại nhấn dấu cách bắt đầu.
"Người thứ hai là Tạ Phó Kiệt." Đường Thượng nói.
Tạ Phó Kiệt càng... Sắc bén hơn Bình Dương, Trương Tẫn Án nghĩ mãi chỉ ra được từ này để hình dung.
Nhưng xác thật, Bình Dương dễ nhìn là vì một vài đặc điểm trên mặt anh mượt mà mềm mại, còn đường nét của Tạ Phó Kiệt là mạnh mẽ, đôi mắt một mí xếch lên, đường cằm vô cùng thẳng, anh tuấn thì anh tuấn, nhưng không thể nói là đẹp, cũng không thể nói là ưa nhìn, ở giữa giữa.
Còn chưa bắt đầu diễn Trương Tẫn Án đã lắc đầu: "Cậu ấy hơi bất lợi, khuôn mặt này quá..."
Lý Cường: "Đau lòng?"
Trương Tẫn Án: "..."
Trương Tẫn Án vui mừng, ít nhất không chỉ mình anh có vốn từ ít ỏi.
"Thoát vai." Đường Thượng nói, "Phải không."
Rốt cuộc cũng tìm được một từ thích hợp, từ này dùng đến là chuẩn xác, không hổ là đạo diễn.
Thấy Tạ Phó Kiệt nhắm mắt lại, sau khi nâng tay lên mới chầm chậm mở ra, nhíu mày, đè giọng: "Cả đời này của ta rõ ràng chưa từng làm sai chuyện gì, nhưng vì sao..."
Điểm khác với Bình Dương là giọng nói của Tạ Phó Kiệt to hơn, lại càng thêm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát những kẻ đó, nhưng vì sao câu cuối cùng kia lại thay đổi đột ngột, tốc độ nói đổi thành thong thả mà ổn định: "Vì sao lại đối xử với ta như vậy..."
Người này khiến Trương Tẫn Án hơi bất ngờ: "Cậu ấy diễn không tệ, nhưng không hợp đóng Thôi Trì, tiếc thật."
"Chú cũng thấy vậy, cậu nhóc này có tương lai, có cơ hội chú sẽ tiến cử cho ông Vưu." Đường Thượng nói.
Trương Tẫn Án gật đầu đồng ý.
Người tên Vưu cũng là một đạo diễn trứ danh, thích biên đạo phim chiến tranh, Tạ Phó Kiện đúng là rất hợp.
Tạ Phó Kiệt diễn xong cuối cùng cũng đến Khổng Tiêu Vân. Trương Tẫn Án ngổi thẳng người, muốn xem xem tướng mạo cao quý trong truyền thuyết rốt cuộc là tướng mạo gì.
"Khổng Tiêu Vân, cậu ấy tương đối trẻ." Đường Thượng nói.
Một người con trai đứng giữa màn hình, Trương Tẫn Án nhìn kỹ, rất được, không thuộc về kiểu đẹp hay dễ nhìn, mà là thuộc về kiểu thuần anh tuấn. Dáng người cao gầy, vai rất thẳng, mặc áo sơmi có thể ra được cảm giác tây trang.
Rất là ngầu.
"Vẻ ngoài cậu ấy rất hợp với Thôi Trì." Trương Tẫn Án khen, "Thôi Trì không xem như đẹp xuất sắc, nhưng cũng là người chỉ cần đứng đó thôi là có thể thu hút được ánh mắt người khác, mấy người trước coi là ưa nhìn, người này coi là đẹp."
"Phải, chú cũng thấy cậu ấy phù hợp, chỉ là..." Đường Thượng nghẹn lại, "Cháu xem tiếp đi."
Trương Tẫn Án khó hiểu: "Chỉ là gì?"
Trong đoạn phim Khổng Tiêu Vân cúi chào: "Chào các thầy ạ."
"Bắt đầu đi." Đường Thượng nói.
Trương Tẫn Án thấy Khổng Tiêu Vân chậm rãi nâng lên tay, nhìn không khí như thật sự có một người đang đứng ở đó, khàn giọng nói lời thoại một cách đứt quãng: "Cả đời này của ta ↗ rõ ràng chưa từng làm sai chuyện gì ↘, vì ↗ sao — vì ↗ sao lại đối xử với ta như vậy ↗ — thôi ↘ — bây giờ nói những lời này, cũng vô dụng ↘"
"... Cháu hiểu rồi." Trương Tẫn Án hơi cạn từ ngữ.
Nếu không phải Trương Tẫn Án biết đây là diễn trước khi chết, anh sẽ tưởng mình đang xem học sinh ba tốt trường tiểu học phát biểu dưới cờ mất.
... Trầm bổng quá thể.
Thích hợp diễn thuyết, không thích hợp đóng phim.
"Nếu chọn cậu ấy thì tương đương với tốn mấy tháng để dạy cậu diễn." Trương Tẫn Án quay đầu hỏi Lý Cường, "Anh Cường, cậu ấy chuyên ngành gì? Không phải là đến từ chuyên ngành biểu diễn đúng không?"
"Ừ, Khổng Tiêu Vân là hệ âm nhạc, xem như ra mắt là idol." Lý Cường nhìn màn hình và nói, "Xem như sao trẻ đang nổi gần đây."
"Khó trách." Trương Tẫn Án xua tay, "Không cần xem nữa, cháu biết rồi."
Tiểu Văn lập tức nhấn nút tạm dừng, ngừng đoạn phim dạy bính âm lại.
"Cháu biết vì sao lại khó chọn." Trương Tẫn Án tổng kết lại vấn đề anh phát hiện, "Một người quá quy củ, một người không hợp vai nhưng diễn xuất hợp, một người vẻ ngoài hợp nhưng diễn xuất... Trong chốc lát không hợp được."
"Ừ, vậy cháu thấy thế nào?" Đường Thượng nói.
"Cháu? Cháu thấy... Có thể tìm tiếp xem sao." Trương Tẫn Án cũng tính toán xong, "Nếu không có người phù hợp hơn, vậy chọn Bình Dương đi, dù sao diễn xuất của cậu ấy cũng đang online."
Đường Thượng như có gì suy tư mà gật đầu: "Dù sao cũng còn hai tháng nữa mới đến ngày khởi quay, chuyện của nam phụ chú lại xem kỹ xem, nếu cháu có người tốt thì nhớ đề cử cho chú, trong vòng một tuần không có ai thì chọn Bình Dương." Đường Thượng đứng dậy, "Vất vả cho cháu rồi."
Trương Tẫn Án cũng đứng dậy ngay tắp lự: "Không vất vả, đạo diễn Đường mới vất vả, lặn lội đường xa đến đây." Trương Tẫn Án nhìn mắt đồng hồ, "Sắp sáu giờ rồi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm được không?"
Đường Thượng xua tay: "Thôi đừng đi, vừa là giờ cao điểm, vừa là đi cùng sao lớn, thân thể này của chú nghĩ thế nào cũng ăn không tiêu."
"Không cần lo chen chúc, cháu đã đặt chỗ rồi, trực tiếp ngồi xe qua đó là được." Trương Tẫn Án nói.
Lý Cường cũng phụ họa: "Đúng rồi, đúng rồi."
Đường Thượng sững sờ, cười: "Nếu chú cứ không đi thì sao? Chỗ cháu đặt không phải là uổng rồi à?"
Trương Tẫn Án cũng không hoảng, mỉm cười đáp lại: "Một tiếng đồng hồ cháu không hề khóc, đã nói là mời khách rồi, cháu giữ lời, đạo diễn Đường cũng phải giữ lời."
Đường Thượng vỗ lưng Trương Tẫn Án, mặt mày vui vẻ: "Thằng nhóc này, ai nói cháu làm việc không thích động não? Thật ra cháu còn ranh hơn người khác ấy chứ. Đi thôi, đi ăn cơm."
Thực ra Trương Tẫn Án cũng không nắm chắc, chỉ là anh và đạo diễn Đường có quan hệ không tệ, nghĩ rằng chắc hẳn ông cũng sẽ nể mặt mình mà đi, càng huống hồ nếu lần này đạo diễn Đường không đi thì anh tốn công vô ích rồi.
Khi Đường Thượng nhìn thấy từng người lần lượt đẩy cửa bước vào, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đó thì rất đỗi ngạc nhiên và mừng rỡ, tay cầm bút chọn đồ ăn cũng lỏng ra, bút rơi thẳng xuống đất.
Những người này đều là diễn viên của "Hoa mai cốt", Đường Thượng có thể đọc tên từng người từng người một.
Tô Chí Dương, Tưởng Mộng Tâm, Trần Hải Thành...
"Đạo diễn Đường." Họ đến trước mặt Đường Thượng, lần lượt ôm ông.
Đường Thượng nhận một đống cái ôm, hỏi với vẻ mặt mù mờ: "Sao, sao các cháu lại tới?"
"Trương Tẫn Án gọi bọn cháu tới, không phải ngày kia là sinh nhật chú à, vừa hay hôm nay bọn cháu đều ở Bắc Kinh nên tới đây luôn." Tưởng Mộng Tâm nói.
"Trương Tẫn Án?" Đường Thượng nhìn về chủ mưu phía ngồi đối diện.
Chủ mưu không coi ai ra gì mà gọi món với phục vụ: "Mấy món này. Lên trước đi không đủ thì gọi tiếp."
"Vâng." Phục vụ lấy thực đơn rồi đi ra.
Bấy giờ chủ mưu mới nhìn qua, Đường Thượng thấy khuôn mặt anh tuấn đó cười một cái, nếu người hâm mộ nhìn thấy nụ cười này chắc chắn sẽ chụp lại vài bức để làm kỷ niệm.
"Sao vậy ạ? Đạo diễn Đường." Trong phòng riêng ồn ào này, giọng nói trầm thấp của Trương Tẫn Án vẫn cực kỳ nổi bật.
Đường Thượng nhớ tới buổi phỏng vấn mấy năm trước, phóng viên hỏi người cho ông nhiều ngạc nhiên vui vẻ nhất trong "Hoa mai cốt" là ai.
Lúc ấy ông chọn Trương Tẫn Án.
Nếu bây giờ có người hỏi ông, trong sự nghiệp phim ảnh ai mang lại cho ông nhiều ngạc nhiên vui vẻ nhất.
Ông cũng sẽ chọn Trương Tẫn Án.
Không vì gì khác, chỉ vì mỗi một lời nói mỗi một hành động của người này đều là ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.