Trương Tẫn Án không nghe thấy câu trả lời của Lý Cường, lại thấy Lý Cường giơ tay lên – Dùng mu bàn tay dán lên trán anh, rồi lấy một tay khác dán lên trán mình.
Trương Tẫn Án: "..."
Lý Cường dừng vài giây rồi rút tay về.
Lý Cường vừa mở miệng muốn nói, Trương Tẫn Án đã đan chéo hai cánh tay, làm ra một dấu "x": "Dừng." Anh không cần nghe cũng biết Lý Cường muốn nói gì.
"Em đính chính trước, không phải vì chơi thua mà em điên." Trương Tẫn Án nói.
Ý nghĩ bị đâm thủng, Lý Cường bị sặc một lát, khẽ nói: "Sao em biết anh định nói cái này... Thôi quên đi không nói cái này nữa." Lý Cường nói nhỏ được mấy câu lại tăng âm lượng lên, nhìn Trương Tẫn Án một cách kỳ quái: "Sao tự dưng em lại muốn lên chương trình giải trí? Mấy ngày trước không phải em còn nói không muốn lên mà? Giờ lại vả mặt."
Trương Tẫn Án: "Vì giờ em tích cực vươn lên trong cuộc sống."
Lý Cường: "Dời, nói thật đi."
Trương Tẫn Án suy ngẫm vài giây, bịa lại lần nữa: "Muốn kiếm nhiều tiền hơn."
"Vầy mới đúng nè." Mặt Lý Cường đầy vẻ tự hào rằng mình đoán đúng, "Cái câu 'tích cực vươn lên trong cuộc sống' nghe phát biết ngay là giả, anh quá hiểu em rồi."
Đùa thì đùa, dẫu sao đây cũng là một công việc quan trọng, nhân lúc còn chút thời gian Lý Cường nghiêm mặt nói: "Dù sao thì mặc kệ lý do gì, chỉ cần em nói một câu, lên chương trình nào cũng được."
Tuy Lý Cường không rõ sao Trương Tẫn Án xem điện thoại xong lại đột nhiên muốn lên chương trình giải trí, nhưng miễn là việc anh đề ra có lợi nhiều hơn hại thì Lý Cường đều sẽ tiếp thu đề nghị ấy, chưa kể lần này còn là Trương Tẫn Án chủ động đề nghị tham gia chương trình giải trí.
Bên phía công ty ai mà ngăn cản thì ngày mai người đó có thể nghỉ việc được rồi.
"Chương trình nào cũng được?" Trước đây Trương Tẫn Án không hề chú ý đến khoản chương trình giải trí mà anh nhận được này, vì thế có phần ngạc nhiên với việc ấy, "Nghe anh nói vậy tức là có rất nhiều chương trình?"
Lý Cường gật đầu: "Em có biết phim của em rating thấp nhất cũng sẽ vượt 7% không hả? Cộng thêm cái thể chất phỏng vấn cũng lên được hot search của em nữa, trong giới diễn viên độ nhận diện của em là cao nhất đó, tổ chương trình nào sẽ chịu tha cho em? Lúc tụi mình nhận đã loại bỏ hết mấy kiểu chương trình... biên tập ác ý, lấy người ta ra cọ độ nổi, hâm nóng chủ đề, hoặc có vấn đề chính trị mà em từng nói. Có khoảng năm, sáu chương trình nhận được trong quý này."
Trương Tẫn Án ô hô một tiếng: "Vậy em thật sự khá đỉnh á."
"Với cả đều là chương trình tương đối nổi, ví dụ như 'Play Games Together' dạo gần đây, họ cứ đợi em tham gia mãi. Nếu em lên chương trình này, độ nổi tiếng nhất định sẽ lại tăng lên." Lý Cường nhún vai với vẻ tiếc nuối, "Nhưng anh nghĩ chương trình thực thế thì chắc em sẽ ưu tiên chọn chương trình bản gốc chứ không mua bản quyền đúng không?"
"Ừm." Trương Tẫn Án xoa chóp mũi, nói ra cái nhìn của mình: "Không phải chương trình bản quyền không tốt, chỉ là có thể để lại sau này rồi tham gia. Em vẫn mong được tham gia thử một chương trình sản xuất trong nước. Cho dù nó không nổi nhưng chí ít cũng là chương trình bản gốc."
"Anh biết ngay em nghĩ thế mà, cũng đáng tiếc." Lý Cường nheo mắt nhìn Trương Tẫn Án, "Có điều anh thấy em nói cụ thể thế, đã có mục tiêu rồi đúng không?"
"Ừm." Trương Tẫn Án thừa nhận. "Em có rồi."
Lý Cường cầm điện thoại lên ngay tắp lự, mở giao diện trò chuyện với Tiểu Chu ra, ngón tay đặt trên bàn phím sẵn sàng hoạt động: "Nói đi, chương trình gì, 'Kho tàng Đại Hán', 'Tuổi mười tám', hay là 'Sống thử hợp lý'? Mấy cái trong nước sáng tác này đều đã mời tụi mình. Tuy không nổi như hàng nhập khẩu, nhưng cũng không kém đâu. Em mau nói đi, giờ anh bảo Tiểu Chu tìm phương thức liên hệ của tổ chương trình luôn.
"Thứ sáu tinh mơ." Trương Tẫn Án nói.
Lý Cường sửng sốt dừng tay lại, nhìn Trương Tẫn Án đầy nghi hoặc: "Thứ sáu tinh mơ?"
Trương Tẫn Án gật đầu: "Đúng vậy."
Sau khi khẽ lặp đi lặp lại vài lần, Lý Cường "À" một tiếng nhớ ra: "Cái chương trình trực tuyến đó hả?"
Trương Tẫn Án lại gật đầu: "Chính nó."
Lý Cường ồ một tiếng, lúc này mới bắt đầu gõ chữ, vừa gõ chữ vừa kể tình báo mà anh biết: "Chương trình giải trí này không nổi lắm nhưng danh tiếng tốt, anh nghe bạn anh bảo tổ chương trình bọn họ sắp có tập thứ một trăm rồi, đang sốt ruột vì việc tìm khách mời đây. Dẫu sao cũng là tập thứ một trăm, tất nhiên phải đặc biệt rồi. Có thể muốn mời lão làng..."
Lý Cường ngừng lại, cho Trương Tẫn Án một ánh mắt.
Trương Tẫn Án hiểu ngay: "Nhưng không đủ năng lực, nên khách được mời chắc là sao trẻ đang nổi gần đây, nhưng cũng không đến mức quá nổi tiếng."
"Đúng thế, nên là như em, có lẽ họ đã loại trừ thẳng rồi, không có gửi lời mời em..." Lý Cường cười với Trương Tẫn Án, "Nếu em muốn đi, chắc chắn họ sẽ rất vui mừng."
Gửi tin nhắn xong, Lý Cường cất điện thoại vào túi, bấy giờ có người gõ cửa.
Trương Tẫn Án hô một tiếng: "Vào đi."
Cửa mở ra một nửa, nhân viên công tác ló đầu vào.
"Thầy Trương, có thể ra chuẩn bị rồi ạ." Nhân viên công tác nhắc hai người.
Trương Tẫn Án cười với cô, đứng lên và cài cúc áo lại: "Được, chúng tôi ra đây."
"Vâng." Nhân viên công tác bèn mở hoàn toàn cánh cửa ra, đứng sang bên cạnh.
Lý Cường cũng đứng dậy, hai người ra ngoài.
Ngoài cửa càng nghe rõ giọng của người dẫn chương trình, có thể so được với hậu trường ở quảng trường hôm đó, chỉ có điều ở đây sáng sủa hơn, âm thanh lại vang giống vậy, có hơi chấn động lỗ tai.
Nhân viên công tác trên hành lang toàn là sinh viên, đều là giới trẻ, trai gái đều mặc sơ mi trắng và quần đen, đeo thẻ trên cổ, làm việc lại gọn gàng ngăn nắp.
Trương Tẫn Án quan sát xung quanh, những người khác vẫn chưa ra, anh là người đầu tiên.
Nhân viên công tác đưa hai người ra phía sau màn hình, nói với Trương Tẫn Án: "Thầy Trương, đợi ở đây là được ạ, lát nữa sẽ có người chỉ huy đi lên."
Trương Tẫn Án gật đầu: "Được, cảm ơn. Em đi làm việc trước đi."
"Vâng vâng." Nhân viên công tác bèn rời đi.
Trương Tẫn Án đứng dựa vào tường, Lý Cường đứng cạnh anh bỗng "A" một tiếng như thể nhớ ra gì đó, nói với anh: "Anh vừa mới nhớ ra, có phải Cố Nhất Nhu từng tham gia chương trình đó không?"
Tầm mắt của Trương Tẫn Án vẫn đang dừng trên hành lang, qua quýt gật gù: "Ừm..."
Ngay lập tức Lý Cường vỗ tay một cái, nhìn Trương Tẫn Án với vẻ mặt "quả nhiên là vậy": "Anh biết ngay mà! Lý do em tham gia chương trình giải trí này quả nhiên là vì Cố Nhất Nhu."
Trương Tẫn Án: "...?"
Lúc này Trương Tẫn Án mới quay đầu sang.
Lý Cường thấy Trương Tẫn Án không phủ nhận thì cho rằng mình đã đoán đúng, tự tin dữ lắm, đắc ý hứ một tiếng rồi tiếp tục suy luận của mình: "Có phải vì em chơi game thua nên muốn lên chương trình em ấy từng lên, để ẻm ghen tị em nổi hơn ẻm đúng không?
Trương Tẫn Án: "..."
Trương Tẫn Án nhìn chòng chọc Lý Cường, rất có ý muốn nhìn rõ đầu óc anh.
Vài giây sau, Trương Tẫn Án vỗ tay một cách nhịp nhàng, nói với giọng điệu cực kỳ sùng bái: "Anh Cường, suy luận này của anh đúng là quá tuyệt, không hổ là thám tử Lý Cường nổi danh, đúng là không hề đoán..."
Mắt Lý Cường sáng lên: "Không hề đoán sai tí nào?"
Trương Tẫn Án buông tay xuống, nét mặt vô cảm trong nháy mắt: "Không hề đoán đúng tí nào."
Lý Cường: "?"
Lý Cường lắc đầu: "Anh không tin, chắc chắn em có lý do khác, không thể nào là vì kiếm tiền được..."
Có lẽ vì thói quen nghề nghiệp, Lý Cường làm bất kỳ việc gì cũng phải hỏi cho rõ ràng nguyên do. Trương Tẫn Án biết rõ điểm này, bèn lập tức quay đầu sang trước khi anh nói xong, kịp thời cắt ngang anh thao thao bất tuyệt: "Ơ, đó không phải là cô Cố à?"
Trương Tẫn Án vừa nói vậy quả nhiên Lý Cường ngừng nói, tầm mắt cũng bị đưa qua.
Cố Nhất Nhu là khách mời thứ hai được gọi ra, cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng có ren trong suốt ở phần cổ và chân váy, phối với giày da màu vàng quả hạnh. Trông cô tựa như búp bê, khí chất xuất chúng.
Cố Nhất Nhu và người đại diện theo sau nhân viên công tác, vừa trò chuyện nhàn nhã vừa vén tóc dài trước vai ra sau.
"Người đẹp đúng là đáng ngưỡng mộ, đều là món quà của thượng đế. Em xem, đi bao nhiêu bước làm bấy nhiêu động tác, giống hệt em, Cố Nhất Nhu, hai đứa làm mà cứ như đang chụp trang bìa ấy." Lý Cường nhìn hình tượng này, khẽ khàng cảm thán, "Những người như tụi em sinh ra là để làm ngôi sao."
Truong Tẫn Án cười không nói.
Lý Cười lại nói: "Nhìn Cố Nhất Nhu thế này, cũng khá tao nhã đó."
Trương Tẫn Án nghe câu này thì không nhịn được nữa, bật cười phì một tiếng: "Tao nhã?"
Tất nhiên Lý Cường biết dáng vẻ bình thường Cố Nhất Nhu, vì vậy phản ứng của Trương Tẫn Án không hề kì quái, chỉ là nếu đổi là anh, anh sẽ ngàn lần không dám để lộ ra vẻ mặt ấy.
"... Nếu em ấy nhìn thấy phản ứng này của em, e là em sẽ bị đánh đó." Lý Cường thiện chí nhắc nhở.
Trương Tẫn Án nhìn Cố Nhất Nhu ở đằng xa, cô đang mỉm cười bắt tay với người vừa chào hỏi mình, để mà nói về cảnh này thì đúng là điềm tĩnh dễ thương, có thể nói là tao nhã.
"Phải, đúng là khá tao nhã." Trương Tẫn Án đồng ý, kế đó lại hỏi: "Anh Cường, anh biết siêu chủ đề của cô Cố không?"
Lý Cường: "Siêu chủ đề? Không phải Cố Nhất Nhu à?"
Trương Tẫn Án lắc lắc đầu: "Không, đây là một cái, còn một cái siêu chủ đề nữa anh biết tên là gì không?"
"Tên là gì?" Lý Cường hỏi.
"Thiết Hán Nhu Tình." Trương Tẫn Án đáp.
"Thiết Hán Nhu Tình? Tại sao lại là cái tên này?" Lý Cường vừa dứt lời, Cố Nhất Nhu và người đại diện đã đi đến trước mặt họ. Cố nhất Nhu mỉm cười ngọt ngào với hai người: "Thầy Trương, anh Cường, đứng đây làm cái chi?"
Lý Cường: "..."
Lý Cường quay sang gật đầu với Trương Tẫn Án, "Anh hiểu rồi."
Trương Tẫn Án vừa lòng vỗ bả vai anh: "Không hổ là anh Cường, phản ứng rất nhanh."
Trong giới người hâm mộ, nếu người hâm mộ muốn đăng Weibo để tăng độ nổi cho các "anh trai", "chị gái" của mình, thì ngoài siêu chủ đề mang nghệ danh ra, họ sẽ khiến người qua đường càng ghi nhớ kỹ đặc điểm, hoặc kết hợp với việc đang nổi nhất lúc bấy giờ bằng cách tạo một cái siêu chủ đề cố định đặc biệt khác.
Ví dụ như Trương Tẫn Án, nếu chỉ muốn đăng bài liên quan đến anh thì ngoài việc gõ #Trương Tẫn Án# bình thường hay dùng ở ngay đầu, họ còn thêm một cái #Mộc Tẫn An Nhiên Trương Tẫn Án# ở đằng sau.
Đến nỗi vì sao lại gọi là Mộc Tẫn An Nhiên, Trương Tẫn Án cũng không hiểu kiểu gì, có lẽ là vì nghe thấy hay.
Mà diễn viên thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh, nhiều người hâm mộ như Cố Nhất Nhu đương nhiên khỏi cần nói, Trương Tẫn Án chỉ nhìn thoáng qua đã thấy khá nhiều.
Cái #Thiết Hán Nhu Tình# này cũng không tính là tiền tố, xem như một nhánh, xuất phát từ phỏng vấn của Cố Nhất Nhu.
Cuộc phỏng vấn đó rất bình thường, phù hợp quy củ, nhưng điều thú vị là câu trả lời của Cố Nhất Nhu.
Lúc đóng phim Cố Nhất Nhu dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, thậm chí có một lần được dân mạng khen là "lời thoại khuôn mẫu của nữ diễn viên trẻ". Còn lúc bình thường, sẽ không ai để ý đến cách phát âm, Cố Nhất Nhu lại là chất giọng truyền cảm mạnh nhất Trung Quốc – Thẩm Dương, giọng nói tương đối mạnh mẽ.
Cả cuộc phỏng vấn coi như đã lật đổ nhận thức của mọi người về Cố Nhất Nhu "dễ thương, ngọt ngào", bình luận chạy đầy màn hình, tấu hài cũng có mà câu nói để đời cũng có[31]. Trương Tẫn Án nhớ hình như cuộc phỏng vấn đó đến nay đã có hơn hai trăm nghìn lượt chia sẻ, ngang bằng với lượt chia sẻ bài phỏng vấn gần đây của anh.
[31] Cảm ơn bạn Mai thân iu đã dịch giúp mình câu này nho ~
Mà bình luận hấp dẫn nhất để lại ấn tượng sâu sắc cho Trương Tẫn Án là: "Thân hình nhỏ bé của anh Cố ẩn giấu một anh trai Thẩm Dương rắn rỏi to bự." Vì thế siêu chủ đề #Thiết Hán Nhu Tình Cố Nhất Nhu# cứ thế nổi lên.
Phỏng vấn đó quả thực hài hước muốn xỉu, lúc vừa đăng lên Trương Tẫn Án hỏi Cố Nhất Nhu rằng có suy nghĩ đi theo con đường nữ nghệ sĩ tấu hài không, câu trả lời của cô giống y hệt bây giờ vậy, thậm chí vẻ mặt mê man cũng giống nốt: "Em nói cái chi vậy?"
"Không có gì. Thảo luận học thuật thôi." Trương Tẫn Án cười đáp: "Cô Cố thay đồ rồi à?"
Nghe vậy Cố Nhất Nhu hắng hái ngay, nở một nụ cười thương mại và xách váy quay một vòng: "Mau lên, mọi người mau khen đi."
Anh trai người đại diện của Cố Nhất Nhu: "Đẹp."
Lý Cường: "Xinh đẹp."
Trương Tẫn Án dựng ngón cái lên: "Chị đẹp quá."
"...?" Cố Nhất Nhu thả tay xuống, "Lỗi của em, là em đánh giá cao lượng từ vựng của trai thẳng rồi."
Trương Tẫn Án cười nói: "Chấn động. Nữ minh tinh nổi tiếng thế mà lại phân biệt giới tính."
Cố Nhất Nhu lập tức cười vui: "Đồ thần kinh." Cười một lúc rồi cô dùng bàn bên cạnh đẩy đẩy cánh tay Trương Tẫn Án, "Này, thầy Trương, dạo này em có nhận phim mới không?"
"Có, có một bộ sắp tuyển xong diễn viên." Trương Tẫn Án nói.
"Ồ? Phim gì?" Cố Nhất Nhu hỏi.
"Ám ẩn, chị biết không?" Trương Tẫn Án trả lời.
Cố Nhất Nhu nghĩ ngợi: "Có nghe nói, không quen. Khỏi cần đoán, chắc chắn em là nam chính rồi."
"Ừm." Trương Tẫn Án nói.
"Vậy nữ chính là ai?"
"Bộ phim này có hơi đặc biệt, chủ yếu đều là diễn viên mới vào nghề." Trương Tẫn Án không tiết lộ nhiều, chỉ nói đại khái.
Cố Nhất Nhu cũng là người thông minh, gật đầu: "Vậy coi như em đóng một bộ phim còn dạy thêm miễn phí cho người mới rồi, chẹp."
Không chỉ dạy miễn phí, thu lao cũng xem như diễn miễn phí luôn.
Lời này Trương Tẫn Án không nói ra, chỉ cười và nói: "Chị đoán xem vai nam số hai là ai?"
"Ai?" Cố Nhất Nhu hỏi, "Chị quen à?"
"Ừm." Trương Tẫn Án gật đầu, "Nếu chị không quen thì mắc gì em phải bảo chị đoán?"
"Ò đúng, cũng phải." Cố Nhất Nhu nheo mắt nghiêm túc nghĩ một lát: "Ông Tần?"
"Ông Tần lại không phải người mới, đoán trong số người mới ấy." Trương Tẫn Án nói.
Cố Nhất Nhu nhìn Lý Cường, muốn lôi kéo tình báo từ chỗ anh, nhưng Lý Cường nhún vai: "Khá dễ đoán đấy."
Cố Nhất Nhu chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ: "Người mới... Người mới chị chẳng quen biết mấy ai, em có quen người đó không?"
"Xem như quen biết." Trương Tẫn Án nói.
"Em cũng quen, vậy phạm vi nhỏ hơn nhiều rồi..." Cố Nhất Nhu búng tay một cái, "A, Giang Tự Dương?"
Trương Tẫn Án gật gù: "Đúng."
Cố Nhất Nhu trầm ngâm: "Tiểu Dương à, được đấy. Em ấy khá ổn, chị muốn diễn với em ấy một lần từ lâu rồi, không ngờ em lại diễn với em ấy trước."
Trương Tẫn Án nghe đến đây không khỏi nhướng mày.
Được lắm, lần này anh thắng rồi.
Tâm trạng Trương Tẫn Án sảng khoái hơn nhiều, cong môi cười nhẹ, nhìn cái gì cũng thấy thân thiết, nhìn Cố Nhất Nhu cũng cảm thấy cô không lùn như vậy nữa.
Tất nhiên Cố Nhất Nhu không biết Trương Tẫn Án đang nghĩ gì, cô nói tiếp: "Lần trước ở trên chương trình chị có diễn với em ấy một chút, diễn xuất khá tốt đó, nhưng cũng có chỗ cần cải thiện..."
Trương Tẫn Án không nhịn được cắt lời cô: "Đợi chút, diễn với cậu ấy một chút là sao?"
"Thì là trên chương trình á, có một phân đoạn, tụi chị diễn chung với nhau một chút. Cố Nhất Nhu dừng lại vỗ trán một cái, "Ồ, chị quên mất em không theo dõi chương trình giải trí, nói cụ thể với em cũng vô dụng. Dù sao thì là một phân đoạn trò chơi thôi, giống sitcom ấy."
Trương Tẫn Án: "... Thứ sáu tinh mơ?"
Cố Nhất Nhu hơi ngạc nhiên: "Ừ, đúng rồi, sao em biết?"
"Chương trình này còn có cả sitcom?"
"Nói sao nhỉ, tuy là chương trình giải trí chiếu mạng nhưng mà khá thú vị đó..." Cố Nhất Nhu chưa nói xong đã nheo mắt nhìn Trương Tẫn Án, vặn ngược lại: "Không đúng, sao đột nhiên em lại có hứng thú với chương trình giải trí rồi?"
Không hổ là bạn bè quen biết nhiều năm, phản ứng thật nhanh nhạy.
Nhưng Trương Tẫn Án sẽ không nói với bất cứ ai về chuyện mình muốn tham gia chương trình giải trí khi chưa thực hiện được, vì thế bèn nói: "Không phải chị nhắc trước à?"
Cũng vì quen lâu năm nên rất hiểu tính cách đối phương, tính cách Cố Nhất Nhu mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ dễ tin người khác.
Quả nhiên Cố Nhất Nhu ngẫm nghĩ: "Hình như là vậy ha."
Trương Tẫn Án và Cố Nhất Nhu lại trò chuyện về một vài chủ đề trò chơi, một lát sau các diễn viên khác cũng lục tục đi ra, mọi người chào hỏi nhau, gần đến giờ lên sân khấu.
Bộ phim "Khác biệt như nhau" này tập trung vào quan hệ giữa học sinh, thầy cô giáo, phụ huynh, bày ra góc nhìn của nhiều người nên không đóng khung vị trí vai nam, nếu muốn tính diễn viên chính thì chắc hẳn có tám người. Nhưng vì có vài người bị trùng hành trình, diễn viên chính đến tham gia tính cả Trương Tẫn Án tổng cộng chỉ có năm người thôi.
Mấy người họ xếp thành một hàng, phía trước là diễn viên trẻ tuổi, Trương Tẫn Án và Cố Nhất Nhu ở phía sau cùng.
Trương Tẫn Án khá thích bộ phim này, vì lúc quay phim có vài người anh quen nên bầu không khí rất sôi nổi, học sinh trong phim đều là học sinh thật, ở cùng những đứa nhóc này khiến mình cảm thấy trẻ ra không ít. Và trong bộ phim này, điều khiến anh ấn tượng sâu nhất chính là cảnh tượng học sinh đang học tập.
Có thể khán giả xem phim điện ảnh sẽ cảm thấy miệt mài học tập cũng là diễn, nhưng thực ra những cô cậu học sinh cấp ba này thật sự đang làm bài tập, đạo diễn đã hô cắt nhưng vẫn còn vài người chưa làm xong tiếp tục tục làm, giống như một lớp tự học vậy. Cho dù đã qua năm, sáu tháng nhưng Trương Tẫn Án vẫn nhớ như in.
Trương Tẫn Án khoanh tay hơi nghiêng về sau, nói với người đang đứng sau lưng mình: "Còn nhớ bài thi của mấy em ấy không?"
Cố Nhất Nhu gật đầu: "Nhớ, nhưng chị nhìn gần như không hiểu gì nữa, cơ bản đã quên hết rồi."
"Có điều cũng đã mấy năm không học rồi, quên là bình thường." Trương Tẫn Án nói.
"Ôi... Nhìn khuôn mặt đầy collagen của các bé kìa, chị già thật rồi." Cố Nhất Nhu sờ mặt mình, ngưỡng mộ mà nhìn những diễn viên trẻ mặc đồng phục học sinh.
"Không sao, cô Cố trông rất trẻ trung, chỉ cần không nói ra thì chẳng ai biết chị sắp ba mươi." Trương Tẫn Án nói.
"Là hai chín." Cố Nhất Nhu sửa lại, "Năm sau mới ba mươi. Với cả, lời an ủi này của em chả có tác dụng gì cả, lúc này không phải nên nói làm tròn lên thực ra chị chỉ có mười tám thôi à?"
Trương Tẫn Án quay người qua, vỗ vai cô một cách nghiêm túc: "Lúc chị giết năm mạng có thể làm tròn luôn mạng của em à"
"..." Cố Nhất Nhu nhìn Trương Tẫn Án và cảm thán: "Em biết không? Giờ chị rất muốn đấm em, nhưng lại cảm thấy em nói rất có lý."
Trương Tẫn Án nở nụ cười: "Đấm đi, đấm ngay và luôn, bộ phim này chắc chắn sẽ lên hot search, không chừng tụi mình có thể làm một cái tiêu đề tai tiếng đấy. Dùng cô Cố để đổi lấy hot search cho mọi người, đáng lắm."
"Nói đến tai tiếng, quan hệ đồng đội của tụi mình rõ ràng như vậy, sao vẫn có người nói tụi mình yêu nhau chứ?" Cố Nhất Nhu cau mày hỏi.
Trương Tẫn Án cười nói: "Tại vì cô Cố nổi quá đó, đứng với ai cũng có cảm giác CP rất mạnh."
"Em mà còn xạo ke nữa là chị sẽ giếc em trong vòng ba ngày đó nha." Cố Nhất Nhu làm động tác tay cắt cổ.
"Thời nay mọi thứ đều có thể gán ghép với nhau, chỉ cần có tương tác là khán giả sẽ gom lại được, không phải hồi trước chị cũng xem video đồng nhân rồi à?" Trương Tẫn Án nói.
Cố Nhất Nhu nói: "Chị xem đồng nhân rồi, dân mạng ghép CP chị cũng biết, chị còn đu CP của mình nữa mà. Chị nói là bên phóng viên báo đài ấy, chị thấy chỉ cần nam nữ diễn viên nói chuyện, bọn họ sẽ cảm thấy hai người là cặp đôi. Chẳng lẽ không thể là bố con à?"
"Được chứ, em là bố chị là con." Trương Tẫn Án nói.
"Hầy, làm người phải phúc hậu thầy Trương à, chiếm lợi của người khác coi được không?" Giọng Đông Bắc của Cố Nhất Nhu đã bớt đi nhiều, dần dần đi vào khuôn mẫu tiếng phổ thông thương mại, thậm chí còn thêm một chút giọng Bắc Kinh. Phải nói rằng năng lực ngôn ngữ của Cố Nhất Nhu rất tốt, có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Chẳng trách có rất nhiều video đồng nhân đều chỉ dùng lời thoại của cô để làm độc thoại.
Chỉ có điều hơi hài hước.
Cố Nhất Nhu nhướng mày với Trương Tẫn Án: "Thầy Trương mau tiết lộ với chị chút đi, dạo này có yêu đương với cô nào không, sau này lúc có tai tiếng chị bán đứng em."
"Không có." Trương Tẫn Án trả lời một cách quả quyết.
Cố Nhất Nhu nghi ngờ nhìn Trương Tẫn Án: "Chị không tin, chừng này tuổi rồi, nhiều diễn viên nữ vậy mà em chưa từng rung động?
"Tại sao cứ phải có cảm giác, chẳng lẽ không thể là bố con như em với chị à?" Trương Tẫn Án nói.
Cố Nhất Nhu đã không để bụng việc bị chiếm lợi nữa mà vẫn muốn hỏi tiếp, như thể hôm nay nói đến chủ đề này thì phải nói đến tận cùng vậy, nhưng lúc này nhân viên công tác đi qua nhắc họ nên lên sân khấu: "Các thầy cô có thể lên sân khấu rồi ạ."
Cô nói xong, các diễn viên lần lượt lên sân khấu.
Tiếp ứng bên ngoài rất cao, tiếng reo hò sẽ vang to mỗi khi diễn viên đi lên, dường như tiếng sau còn vang hơn tiếng trước.
Cuối cùng Trương Tẫn Án cũng nói một câu, dù cho giọng anh hơi bị át đi nhưng Cố Nhất Nhu vẫn nghe thấy: "Em thích thì sẽ nói thẳng ra, không thích yêu đương bí mật."
Để lại câu này rồi Trương Tẫn Án lên sân khấu luôn, bấy giờ âm thanh càng vang vọng, Cố Nhất Nhu có thể nghe thấy có người đang hô to tên của anh.
Tại bình thường Trương Tẫn Án tấu hài quá nên cô sắp quên mất anh là nam diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay, độ nổi tiếng này thật sự không còn gì để nói.
Nếu nói Trương Tẫn Án trước màn ảnh là ngôi sao được vạn người chú ý, vậy thì sự tương phản ngầm thật sự rất lớn.
Cố Nhất Nhu lên sân khấu, nở nụ cười mà cô đã bày ra hàng nghìn lần trước gương, đồng thời cũng nhớ lại một câu mọi người thường nói với cô: "Có vài người sinh ra là để đứng trên sân khấu."
Thực ra câu nói này dùng với Trương Tẫn Án có lẽ càng thích hợp hơn.
Cố Nhất Nhu ngẫm nghĩ, có thể trị được Trương Tẫn Án, có lẽ chỉ có phiên bản nữ của chính anh thôi.