Địa điểm tổ chức hoạt động là ở bên ngoài tầng một, chiếm toàn bộ trung tâm quảng trường, chỗ ngồi chứa được khoảng mấy chục người, có thể ví như một buổi gặp mặt nhỏ.
Giang Tự Dương đứng trước cửa sổ phòng nghỉ nhìn xuống phía dưới, ở góc độ này vừa hay có thể nhìn thấy toàn cảnh hậu trường bị che đậy bốn phía bởi những tấm bảng lớn, nhân viên công tác chạy ngược chạy xuôi chân cũng chưa dừng lại, bận rộn vô cùng.
Hoạt động bắt đầu từ mười giờ trưa, kéo dài suốt cả ngày, đến tận mười giờ tối mới kết thúc. Vì Giang Tự Dương là khách mời nên không cần biểu diễn, nói trắng ra là đến đây để tạo độ hot, làm tuyên truyền, nội dung lên sân khấu đều là phỏng vấn và tương tác.
Nghe Lưu Văn Bình nói, hoạt động lần này mời tổng cộng mười người, trong đó có hai nhóm thần tượng, còn lại ba người là hai diễn viên và một ca sĩ, Giang Tự Dương là một trong hai diễn viên.
"Nửa đoạn đầu của hoạt động sẽ giới thiệu đơn giản về khách mời sau đó xuống sân khấu, thời gian lên sân khấu một mình là buổi chiều, từng người lần lượt lên, em sẽ lên lúc hai giờ chiều." Lưu Văn Bình nhìn điện thoại báo cáo quy trình với Giang Tự Dương.
Mái tóc vốn xõa ra được chải thành đuôi ngựa cột cao càng lộ rõ sự tài giỏi, một người phụ nữ mạnh mẽ đứng ở đó, khí tràng mạnh cực kỳ.
"Vâng." Giang Tự Dương thu hồi tầm mắt và xoay người lại, "Nhưng mà còn một diễn viên nữa là ai vậy ạ?"
Lưu Văn Bình hơi nheo mắt, nhanh chóng quan sát Giang Tự Dương đã làm xong tạo hình.
Thực hiển nhiên, nhà tạo mẫu này ngoài việc cắt tóc không nể nang ra thì những mặt khác đều tốt, đặc biệt là có thể lấy thừa bù thiếu, làm nổi bật được ưu điểm của cậu. Tóc Giang Tự Dương quăn nhẹ, tóc mái được sấy xuất hiện độ cong của một dấu phẩy, vừa đủ dài che khuất lông mày, không hề ngăn cản đôi mắt hoa đào tươi cười của cậu chút nào, thậm chí còn thêm chút kẻ mắt khiến đuôi mắt hơi hơi hất lên.
Lưu Văn Bình cảm thấy Giang Tự Dương như vậy mà trà trộn vào nhóm nhạc nam cũng không vấn đề gì, chỉ cần cậu không nhảy.
Lưu Văn Bình cất điện thoại vào túi: "Không tiết lộ, chắc là giống em, dẫu sao thì nổi quá cũng không mời được."
Giang Tự Dương gật đầu: "Cũng phải..."
"Chúng ta xuống thôi, họ biểu diễn xong đoạn sau là đến phần giới thiệu khách mời rồi." Lưu Văn Bình đi đến cửa đẩy nó ra.
"Vâng." Giang Tự Dương ra theo.
[Thế mà lại theo dõi cậu!
Đáy lòng Giang Tự Dương kích động cực kỳ, chui cả người vào ổ chăn không ngừng run rẩy, cậu không bao giờ có thể ngờ được Trương Tẫn Án mà lại theo dõi lại cậu.
Là Trương Tẫn Án thật ư? Thật sự là anh ấy ư?
Ban đêm ngân hà rực rỡ, mà cậu thì khó ngủ thâu đêm, ngày hôm sau hiện quầng thâm mắt, Lưu Văn Bình thấy mà giật nảy mình.
"Em sao thế Giang Tự Dương?" Lưu Văn Bình chọc tay vào mặt Giang Tự Dương.
"Chị Lưu... Là thật ạ?" Giang Tự Dương vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, "Anh ấy theo dõi lại em."
"Đúng, là sự thật." Lưu Văn Bình nổi giận với cậu, "Ước mơ của em thành sự thật rồi!"
Giang Tự Dương đứng ngẩn ngơ.
Đúng vậy, đây là mơ ước của cậu. Cậu không cầu mong xa xôi rằng được đứng cạnh Trương Tẫn Án, chỉ cần được nhớ đến là được rồi.
Tâm trạng của Giang Tự Dương như dung nham nóng bỏng chìm dưới đáy sâu bắt đầu thiêu cháy đại dương yên ả, biển mây cuồn cuộn, cơn sóng nóng ấm vỗ vào trái tim cậu.
"Sóng nhiệt" kết thúc, câu chuyện vẫn còn.]
Trương Tẫn Án đọc xong chữ cuối cùng mới không nhịn được mà tấm tắc: "Sao mấy đứa nhóc bây giờ viết hay như vậy?"
Lúc này phòng nghỉ chỉ có một mình Trương Tẫn Án, điều hòa mở vừa phải, Trương Tẫn Án bắt chéo chân ngồi liệt trên sô pha. Elvis nói với anh rằng vì anh không có tên trong danh sách nên muốn xuống lúc nào thì xuống, do đó Trương Tẫn Án bèn thừa dịp này đọc truyện một lát, đọc xong rồi xuống.
Kết quả không xem không biết, xem một cái đã bị dọa nhảy dựng, chỉ một đêm số bài đăng trong chủ đề #Trương Dương Bất Hạ# đã tăng hơn sáu mươi bài. Trương Tẫn Án bấm vào từng bài xem, ngoài một số bài khiến anh suy ngẫm thì những bài khác đều có chất lượng khá tốt, Trương Tẫn Án đọc mà sướng, đọc một lèo đến bây giờ luôn.
Trương Tẫn Án để dành truyện của Đoàn Viên đến cuối cùng, quả nhiên không làm anh thất vọng, Đoàn Viên đăng một phát ba chương mới, khoảng chừng hơn sáu nghìn chữ. Phải biết rằng sáu nghìn chữ tương đương với số lượng Đoàn Viên viết một tuần trước, mà từ dấu chấm than đầy ắp trong bài Weibo Đoàn Viên đăng, Trương Tẫn Án có thể cảm nhận được kích động mà cô muốn đánh ra.
[@Giới Hạn Hệ Thống Đoàn Viên]: Tui thật sự không ngờ sẽ follow lẫn nhau! [Trời mẹ ai mà ngờ được chứ?]!? Tui hưng phấn không ngủ được luôn á! Bốn bỏ năm lên cảm giác như đu đến sự thật rồi vậy!!! Không ngờ fandom nhỏ bé này lại có được ngày hôm nay hu hu hu hu! "Sóng nhiệt" kết thúc tại đây! Chuyện tiếp theo bắt đầu sẽ tên là "Ngộ quang"! Đúng vậy! Họ sắp tương tác rồi! Tui chuẩn bị sắp xếp cho họ gặp nhau ở sân bay, có phải rất lãng mạn không nè!
[@Áo Bông Nhỏ Của Tự Dương – Mì Cắt Sợi]: Dòng phía trước! Thái thái tài ghê ó! "Như dung nham nóng bỏng chìm dưới đáy sâu bắt đầu thiêu cháy đại dương yên ả" Bốn Cừu vốn là sóng nước yên ả! Anh ấy chính là người lần đầu tiên đoạt giải mà có thể bình tĩnh đó! Thái thái kích động quá đúng không ha ha ha ha, toàn là dấu chấm than
[@Lạc Lạc Phóng Phóng Khoáng Khoáng]: Ltđ, lúc họ follow nhau tui đã nghĩ chắc chắn thái thái sẽ bạo gan mà!! Cuối cùng thật luôn! Ba chương!!
[@Mắt Mù mới Tin Tôi]: Hôm nay mấy chị em Trương Dương ăn Tết thật rồi! Mấy sama tui theo dõi đều đăng truyện, Tháng Mười, Đoàn Viên, Thẩm Thanh Uyển,...
Trương Tẫn Án nhìn xuống như vậy, có vài cái ID anh quen mắt, có thể xem như fan trung thành giống anh.
Lại xem tiếp, Trương Tẫn Án thấy blogger vẽ tranh kia.
[@Hôm Nay Âm Đục Vẽ Tranh Chưa]: Tui đọc xong rồi! Đúng lúc vl! Ngộ quang có phải ý là "anh chính là ánh sáng của em" không!
[@Giới Hạn Hệ Thống Đoàn Viên] trả lời [@Hôm Nay Âm Đục Vẽ Tranh Chưa]: Vầy cũng được! Nhưng ý tui nghĩ thì là "gặp được anh, tựa như gặp được kiếp trước của em."
[@Hôm Nay Âm Đục Vẽ Tranh Chưa] trả lời [@Giới Hạn Hệ Thống Đoàn Viên]:! Là vì kiếp trước của Bốn Cừu đều là anh cả đúng không?
[@Giới Hạn Hệ Thống Đoàn Viên] trả lời [@Hôm Nay Âm Đục Vẽ Tranh Chưa]: Đúng vậy! Ha ha ha
[@Hôm Nay Âm Đục Vẽ Tranh Chưa] trả lời [@ Giới Hạn Hệ Thống Đoàn Viên]: Hông nói nhiều nữa, tui sẵn sàng, tui đu. [Mắt trái tim]
Phải nói rằng trẻ con ngày nay nói chuyện đúng là khác hẳn, trong đầu cứ như có máy nhắc tuồng vậy, hễ mở miệng là nói lời ân ái.
Vừa nãy anh còn nhìn thấy một truyện học đường viết hai người họ học cùng một trường cấp ba, đoạn sau thì học cùng một trường đại học, có điều không phải kể về lời ân ái, mà là lời cợt nhả.
[Họ nằm trên chiếc giường Giang Tự Dương từng nằm, mọi ngóc ngách trong căn phòng ngủ này đều có hơi thở cuộc sống của Giang Tự Dương.
Trương Tẫn Án đặt tay Giang Tự Dương trong lòng bàn tay mình mà nghịch, bàn tay mềm mại, nhiễm độ ấm từ giữa các ngón tay, trói tình cảm hai người lại với nhau. Trương Tẫn Án cầm đôi tay này, chầm chậm dời xuống phía dưới, Giang Tự Dương cảm giác được đầu ngón tay mình sờ đến một thứ siêu đỉnh, cậu lập tức mở to mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng.]
Lúc Trương Tẫn Án đọc đến đoạn này còn ồ một tiếng, nghĩ rằng cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi đúng không?
Thứ siêu đỉnh này còn có thể là gì, trừ cúp ra còn có thể là gì.
Kết quả hai người này lại một hồi thao tác cợt nhả.
[Giang Tự Dương mấy lần muốn thoát khỏi tay anh nhưng sức lực kém xa không mạnh bằng Trương Tẫn Án, đành phải yếu ớt nói: "Anh... Anh làm gì vậy."
Chỉ thấy Trương Tẫn Án nói: "Có muốn không?"
Mặt Giang Tự Dương đỏ lựng, cắn môi, cuối cùng gật đầu đáp: "Muốn..."
Trương Tẫn Án đắc thắng mà cười, luồn tay xuống dưới, móc thứ đó ra.
"Thích không?" Trương Tẫn Án quơ quơ điện thoại, "Anh mua riêng cho em đấy."
Giang Tự Dương nói một cách thẹn thùng: "Tất nhiên là thích rồi."]
Trương Tẫn Án: "...?"
Tận đến khi kết thúc, hai người này không hề lên xe, đây là một chương truyện tình yêu thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn.
Thao tác cợt nhả này khiến Trương Tẫn Án đau đầu, nhưng cũng khiến anh nhớ kỹ tên tác giả ấy, cô tên là Hoa Mai Chỉ Nở Tháng Mười, fan ngang ngửa Đoàn Viên.
Trương Tẫn Án đọc thử các truyện khác cô viết, về cơ bản cợt nhả xem như thao tác thường lệ của cô.
Phong cách viết văn của Hoa Mai Chỉ Nở Tháng Mười có khác biệt rất lớn với Đoàn Viên, cô chủ yếu thiên hướng không thật và tấu hài, nội dung rất ngắn, thích hợp đọc để giết thời gian. Trương Tẫn Án rất đồng ý với một câu bình luận của cô: Tháng Mười đặt tên văn nghệ bao nhiêu, cốt truyện cợt nhả bấy nhiêu.
Trương Tẫn Án đang vui vẻ bỗng nhiên vỗ đùi một cái, thẳng lưng ngồi dậy.
Sao bây giờ anh mới nghĩ đến nhỉ? Anh có thể hỏi Giang Tự Dương xem cậu có ý muốn đóng "Ám ẩn" hay không mà? Mặt mũi Giang Tự Dương miễn bàn, tuyệt đối phù hợp với dáng vẻ của Thôi Trì. Chỉ là vẫn phải xem cậu có đáp ứng được diễn xuất và thời gian không, những điều này đều phải được xác nhận.
Nhưng mà vấn đề mấu chốt nhất hiện giờ, là anh không có phương thức liên hệ của Giang Tự Dương.
Chị Lưu chắc chắn có, nhưng hôm qua anh gửi tin nhắn cho chị đến giờ chị vẫn chưa trả lời.
Được, vừa mới có ý tưởng đã không có cơ hội rồi.
"Ài đệt..." Trương Tẫn Án từ bỏ việc suy nghĩ, lại nằm liệt về, thậm chí bắt đầu ảo tưởng, "Nếu cậu ấy đến đây thì tốt rồi."
Nhưng mà sao được chứ, không chừng đang đóng phim ở đâu cũng nên.
Trương Tẫn Án nhìn thời gian, thấm thoát đã nghỉ ngơi hơn một tiếng. Anh thả lỏng gân cốt đứng lên, tắt đèn rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Giang Tự Dương đến sân, cuối cùng cũng gặp được gương mặt thật của những khách mời đó, sau khi chào hỏi chuyện trò từng người một thì Giang Tự Dương mới trở về cạnh Lưu Văn Bình và Tạ Kiệt.
Lưu Văn Bình vỗ ghế nhựa bên cạnh mình, ý nói Giang Tự Dương ngồi.
Giang Tự Dương vừa mới ngồi xuống, Tạ kiệt ở bên trái đã thò qua nói: "Đông người thật."
Lúc nãy Tạ Kiệt vừa đi tới đã thấy vây quanh ngoài sân khấu có không ít người, có người thì dự cuộc vui, có người thì cứ đứng mãi, thậm chí còn cầm lightstick trong tay.
"Cơ bản toàn là fan của nhóm nhạc thần tượng nhỉ, hâm mộ ghê." Giang Tự Dương nói.
Tạ Kiệt rối rít an ủi: "Cũng có của anh mà, em vừa thấy một người giơ lightstick của anh á."
"Không có gì không có gì, anh nói đùa thôi." Giang Tự Dương cười nói.
"Hầy, em còn tưởng anh thấy mất mát." Tạ Kiệt nói, "Nhưng mà em không nói đùa đâu, thật sự là em có thấy người cầm lightstick của anh, bên trên hình như còn viết..."
Giang Tự Dương lại vươn tay chặn lời: "Không cần đọc đâu."
Bỗng Lưu Văn Bình nhìn về phía hai người: "Kiệt, em tìm được cái người trong thang máy chưa?"
Nếu Lưu Văn Bình không nói Giang Tự Dương cũng sắp quên luôn chuyện này, cậu quay đầu nhìn về phía Tạ Kiệt thì thấy cậu ấy lắc đầu: "Không có, anh ấy không ở đây."
Kết quả này trong lòng hai người đã dự đoán được.
Giang Tự Dương: "Không tìm thấy cũng không sao."
Lưu Văn Bình cười: "Chị bảo rồi mà, theo như cách nhớ của em thì chắc chắn tìm không ra. Đến quần áo trông thế nào cũng quên, cái gì cũng không biết, chỉ nhớ rõ một cái là mặc đồ đắt tiền, này đổi thành cảnh sát cũng không tìm thấy."
Tạ Kiệt nhìn xung quanh, xuýt xoa một tiếng: "Không chắc nha? Có phải còn có người chưa đến không?
"Hết rồi, khách mời và nhân viên đều ở đây..." Lưu Văn Bình đang nói thì một cuộc điện thoại gọi đến, Lưu Văn Bình liếc nhìn rồi nói với nói với hai người, "Elvis gọi chị, chị qua đó một lát, đợi lát nữa em nghe tên, gọi đến thì đi lên nhé."
Giang Tự Dương gật đầu: "Em biết rồi, chị đi đi."
Giang Tự Dương nhìn Lưu Văn Bình đi đến cửa nhỏ, lúc đang định đẩy của ra thì cửa đã bị kéo ra, một người đàn ông một tay cầm điện thoại mở cửa, hình như Lưu Văn Bình nói câu cảm ơn rồi đi ra ngoài, sau đó người đàn ông này bước vào.
Người đàn ông này đội mũ lưỡi trai màu đen ô liu, không thấy rõ mặt, mặc áo thun ngắn tay màu trắng rộng thùng thình, quần đùi màu đen, tất dài màu trắng và một đôi giày thể thao, mặc rất thoải mái. Anh ta tiếp tục đi về phía nhân viên công tác đang đứng một bên, nhét điện thoại vào túi, bắt đầu nói chuyện với các cô.
Bộ đồ này hình như Giang Tự Dương đã gặp qua ở đâu, tiếc là tạm thời nghĩ không ra.
Giang Tự Dương nhìn chằm chằm người nọ, thậm chí nhíu mày: "Ấy..."
Hậu trường này đông người đi tới đi lui, đúng là có hơi ồn ào, chỉ có người ở gần mới có thể nghe thấy tiếng này của Giang Tự Dương. Ví dụ như Tạ Kiệt.
Tạ Kiệt nghe thấy giọng của Giang Tự Dương, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Giang Tự Dương quay đầu sang: "À, không có gì, em vừa nói gì thế?"
"Em nói, vừa nãy lúc anh đi chào hỏi, bọn họ có nhắc đến chuyện hôm qua anh lên hot search không?" Tạ Kiệt lặp lại một lần nữa.
"Không, họ chỉ hỏi sao anh quen được với Trương Tẫn Án..." Giang Tự Dương đang nói đột nhiên giật mình, nhớ ra điều gì, nhanh chóng lấy điện thoại ra mở Weibo.
"Vậy anh trả lời thế nào?" Tạ Kiệt hỏi.
Giang Tự Dương lướt điện thoại nhìn một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông kia, cứ như vậy ngẩng lên cúi xuống mà nhìn đi ngó lại.
Sau khi Giang Tự Dương nhìn vài lần thì hít một hơi, đầu chưa kịp quay đã lật tay vỗ đùi Tạ Kiệt: "Kiệt, em xem người kia, em thấy quen mắt không?"
"Ai cơ?" Tạ Kiệt híp mắt nhìn khắp nơi.
Giang Tự Dương chỉ phương hướng cho cậu: "Là áo màu trắng..."
Tạ Kiệt duỗi thẳng cổ: "Em xem thử..."
Giang Tự Dương nuốt chút nước miếng.
Đây là Trương Tẫn Án!
Bảo sao cậu thấy bộ đồ này ở đâu rồi, nửa tiếng trước Trương Tẫn Án đã đăng một tấm tự sướng trước gương lên Weibo, bộ đồ mặc trong đó chính là bộ này.
Mặc dù rất nhiều người mặc áo thun trắng và quần đen, nhưng không phải ai cũng có chiếc mũ này. Vì Trương Tẫn Án quay người nên Giang Tự Dương mới nhìn được mặt bên trái của mũ.
Đó là chiếc mũ người hâm mộ của Trương Tẫn Án làm riêng cho anh. Chỗ nút mũ có một dải dài, trên đó viết tên phiên âm chữ Hán của Trương Tẫn Án.
Giang Tự Dương biết việc này là vì có mấy lần Trương Tẫn Án lên hot search, bên dưới có bình luận nói về nguồn gốc của chiếc mũ này.
Là Trương Tẫn Án, sao anh ấy lại đến đây?
Không đợi Giang Tự Dương bắt đầu tự hỏi, Tạ Kiệt bỗng dưng túm chặt lấy cánh tay cậu, hét lớn một tiếng "Á đìu!" làm Giang Tự Dương khiếp sợ.
Giang Tự Dương vội vàng hỏi cậu: "Sao vậy?"
Tạ Kiệt kích động và vui mừng khôn xiết: "Mẹ kiếp! Chính là anh ta! Cái người xách trà sữa giúp em!"
Giang Tự Dương: "??"
Tạ Kiệt hiển nhiên không nhận ra đó là Trương Tẫn Án, chỉ vui vẻ vì mình đã tìm được người, thậm chí khoe khoang: "Anh xem em đã bảo mà anh ấy chắc chắn là người ở đây, năng lực nhìn thấu của em rất tốt đấy nhé, ừm, đợi lát nữa em đi qua tiếp lời rồi anh lại qua."
Giang Tự Dương nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng hoảng sợ: "... Anh thấy thôi hay bỏ đi."
Tạ Kiệt khó hiểu: "? Bỏ là bỏ thế nào, khó khăn lắm mới gặp được, đều là duyên phận đó."
"..." Hàng ngàn suy tư tuôn trào trong lòng Giang Tự Dương.
Chiến lược này khá tốt, chỉ cần đối phương dễ nói chuyện thì xác suất kết bạn thành công cũng rất cao. Có điều cậu và Tạ Kiệt đều đã quên mất chiến lược này còn có một tiền đề - người này không thể là bậc tiền bối.
Nếu không sẽ rất giống cố tình.
Giang Tự Dương nhìn người đang cười nói kia, xác nhận lại lần nữa: "... Em thật sự chắc chắn đó là anh ấy?"
Tạ Kiệt gật đầu thật mạnh: "Em chắc chắn, em khẳng định."
Giờ đây Giang Tự Dương chẳng quan tâm lời Tạ Kiệt nói có phải sự thật không, cậu chỉ tò mò Trương Tẫn Án ăn mặc theo kiểu mười cậu con trai trên đường thì hết tám cậu mặc, Tạ Kiệt nhìn chỗ nào mà ra có tiền?
"Anh ấy ăn mặc thế này giống có tiền chỗ nào?" Giang Tự Dương thắc mắc.
Tạ Kiệt: "Em không nói ảnh mặc đồ có tiền."
Giang Tự Dương: "Vậy là gì?"
Tạ Kiệt than thở một tiếng: "Phụ kiện đó, đồng hồ của ảnh chính là kiểu dáng đôi cánh Jaeger-LeCoultre Duomètre Quantième Lunaire, 6043420."
So với giá tiền, Giang Tự Dương càng kinh ngạc hơn khi Tạ Kiệt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nhãn hiệu của chiếc đồng hồ này.
Giang Tự Dương: "Em, sao biết rõ vậy?"
Tạ Kiệt thở dài: "Bởi vì em đã từng có..."
Từng có!? Giang Tự Dương hơi bất ngờ, lẽ nào Tạ Kiệt là người có tiền nhưng che giấu?
Giang Tự Dương nghe cậu nói tiếp một cách nghiêm túc và cẩn thận.
Tạ Kiệt: "Ước mơ mua nó."
Giang Tự Dương: "...?"
Tạ Kiệt đấm ngực hối hận: "Nhưng cuối cùng bần cùng khiến em phải tắt địa chỉ trang official đi, anh biết lúc đó em hối hận bản thân không có tiền đến nhường nào không?"
Giang Tự Dương: "Ừ ừ anh biết rồi em không cần nói nữa."