Chu Chính là một trong số ít những người Á Đông có vóc dáng cường tráng, là điển hình của kiểu tam giác ngược, vai rộng eo thon, cơ bắp được rèn luyện dẻo dai đầy sức sống. Tưởng Tiệp không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn, một lúc sau mới đỏ mặt quay về phía bể bơi:
“Anh…sao anh không mặc gì?”
“Chậc, cái tôi có cậu cũng có, sao mà phải xấu hổ?”
Chu Chính thích chí ngắm bộ dạng lúng túng mím môi mím lợi của Tưởng Tiệp, lên tiếng: “Cởi quần áo đi, tôi dạy cậu bơi.”
“Ai nói tôi muốn anh dạy bơi? Mau mặc đồ vào.”
Tưởng Tiệp muốn bỏ đi, thế nhưng làn nước trong vắt dưới bể cứ dập dà dập dềnh khiến cậu cảm thấy trời đất quay cuồng. Cảm giác khó chịu dâng lên trong ngực, thở không nổi, hai chân như nhũn ra, dần dần không thể khống chế.
Chu Chính nhanh tay nhanh mắt, phản ứng mau lẹ hơn người bình thường rất nhiều, vừa nhận ra sắc mặt Tưởng Tiệp thay đổi, lại thấy người cậu nghiêng hẳn về một bên, chuẩn bị té nhào xuống bể, vội nhảy đến vươn một tay ra túm lấy cánh tay Tưởng Tiệp, tay còn lại khéo léo ôm trọn eo cậu, kéo nhẹ một cái là cậu đã ngả vào lòng. Trán Tưởng Tiệp đặt trên bờ vai của Chu Chính, không thấy được vẻ mặt, chỉ cảm giác người cậu khuỵu xuống, dường như không đứng nổi nữa. Chu Chính rất ít khi căng thẳng, thế nhưng lúc này tim lại đập thình thịch, Tưởng Tiệp chưa bao giờ để anh dựa gần vào cậu như vậy, Chu Chính dịu dàng hỏi:
“Sao vậy? Chóng mặt à?”
Vài giây qua đi, Tưởng Tiệp vẫn không nhúc nhích, khi hô hấp và sức lực quay trở về, cậu mới có động tĩnh, thấy mình đang bị Chu Chính giữ chặt trong lồng ngực, lập tức ra sức cựa quậy:
“Anh, anh buông tôi ra.”
“Hết choáng rồi hả? Buông rồi cậu sẽ không sao chứ?”
“Không,” xen lẫn giọng nói của Tưởng Tiệp là tiếng rên rỉ khổ sở, “Anh mau buông ra! Tôi…tôi…muốn ói!”
Chu Chính cúi đầu thì phát hiện sắc mặt Tưởng Tiệp là lạ, đang định buông ra thì nghe “Ọc” một tiếng, Tưởng Tiệp không kìm nổi, nôn luôn vào ngực Chu Chính. Chu Chính cảm thấy ngực mình ươn ướt dinh dính, Tưởng Tiệp nôn thốc tháo hai ba lần, tống sạch sẽ món cá hầm khó ăn ban nãy lên người anh. Món ăn có ngon mấy thì lúc ói ra cũng chả thơm tho gì, mặc dù Chu Chính cũng thấy khó chịu nhưng lại không đẩy Tưởng Tiệp ra. Đợi cậu nôn hết, có vẻ hít thở bình thường rồi, mới nhấc tay Tưởng Tiệp lên đỡ cậu ngồi vào ghế bên cạnh, còn mình đi tìm khăn lau sạch vết bẩn trên người.
“Cậu nói nôn là nôn luôn nhỉ!”
Gò má Tưởng Tiệp dần ửng đỏ, đối với cậu, không những đã nôn trước mặt Chu Chính lại còn trực tiếp nhè thẳng lên thân người ta là việc hết sức bất lịch sự.
“Anh biết tôi sợ nước sao còn dẫn tôi ra đây?”
“Chính cậu muốn học bơi mà. Tôi có lòng định dạy cậu, ai dè bệnh sợ nước của cậu nghiêm trọng thế, còn bơi với lội cái gì! Từ trước đến giờ vẫn như vậy sao?”
“Mới bị hai năm trước. Bình thường chỉ chóng mặt thôi, hôm nay ói ra là vì ăn đồ không tốt. Bác sĩ bảo bệnh của tôi là do chướng ngại tâm lý. Tôi chỉ muốn thử xem liệu mình có thể vượt qua không.”
“Ồ?” Chu Chính suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Là chướng ngại gì mà khiến cậu vừa nhìn thấy bể bơi đã xây xẩm mặt mày vậy?”
Tưởng Tiệp đưa mắt liếc nhìn Chu Chính ngồi cạnh, cái thứ đang nghênh ngang giữa hai chân anh ta quả thực rất tráng kiện. Chu Chính nghiêm chỉnh ngồi tại chỗ, hai chân mở rộng, chỗ riêng tư phơi ra không sót tí gì. Tưởng Tiệp ném áo choàng tắm về phía Chu Chính:
“Anh mặc vào đi, tôi không quen.”
Chu Chính vừa hậm hực mặc quần áo vừa nói:
“Cậu còn chưa nói vì sao cậu sợ nước mà? Không phải lần đầu tiên cậu ý thức được mình là người đồng tính là ở bể bơi đó chứ?”
Bóng lưng đang rời đi của Tưởng Tiệp đột nhiên khựng lại.***
Vào thu, việc kinh doanh du thuyền casino bắt đầu bước vào giai đoạn chuẩn bị. Chu Chính bận lu bù, có khi một hai tuần cũng không đến gặp Tưởng Tiệp. Thi thoảng tới đón cậu sau giờ học, nhìn cậu mặc sơ mi quần jeans bình thường, vui vẻ cười đùa, dù hoà lẫn giữa đám đông trông vẫn thật bắt mắt. Mặc dù Chu Chính không muốn nghiêm túc trong mối quan hệ này nhưng anh luôn cảm thấy cậu bé này đối với anh có lẽ không phải vui đùa thoáng qua như những lần trước. Có điều, anh là Chu Chính, vào sinh ra tử, quyền lực đầy mình, sẽ không cho phép tình cảm chi phối bản thân, anh cũng không dám chắc Tưởng Tiệp có đáng giá để anh nghiêm túc một lần nữa hay không.
Sòng bạc là nơi lý tưởng nhất để xã hội đen rửa tiền. Từ khi Chu Chính mạnh tay thâu tóm toàn bộ quyền kinh doanh casino nổi trong khu vực, người tìm đến muốn gây dựng quan hệ với anh ngày càng đông. Tính cách xã hội đen vốn ngang ngược, một khi bọn họ đã nhờ việc gì, không những phải đồng ý giúp mà còn phải làm đến nơi đến chốn. Thế nên thế lực khắp nơi với đủ loại thủ đoạn từ mềm dẻo đến cứng rắn đều kéo về. Hôm nay lúc ra khỏi nhà, Chu Chính nhận ra lại có thêm hai chiếc xe vệ sĩ.
“Tại sao lại điều thêm người?”
“Gần đây nhiều việc xảy ra, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Nội bộ bọn Taya rã đám, bè cánh chúng ta nâng đỡ thừa thế đoạt quyền. Nhiều tên bỏ mạng, mở đường cho nhị thiếu gia Kawakami chạy thoát. Chỉ sợ gã chó cùng rứt giậu, quay ra tính sổ anh.”
Chu Chính nghe Thẩm Binh giải thích, nhăn mày:
“Anh đã bảo rút quân khỏi nội bộ Taya từ sớm rồi kia mà, sao còn có vụ đoạt quyền? Là Giang Sơn nhúng tay vào phải không?”
Thẩm Binh nói thẳng: “Sơn ca bảo đây là một cơ hội tốt. Bọn Taya nắm giữ nhiều nguồn lợi béo bở, năm đó Hồng thúc vẫn luôn muốn…”
“Hồ đồ!” Chu Chính quát khẽ, “Giang Sơn càng ngày càng lạm quyền. Về Phần Dạ!”
Tài xế ngồi phía trước nghe được, vội vã đánh vô lăng, xe vòng ra đường cao tốc ven hồ.
Thẩm Binh im lặng, không nói gì nữa. Chu Chính nhìn cảnh đường xá lao đi vun vút ngoài cửa kính, xe lướt qua tòa nhà Tưởng Tiệp ở ngay trước hồ. Giơ đồng hồ lên xem, đã hơn sáu giờ. Lúc này chắc Tưởng Tiệp vẫn đang ở trường, gần đây cậu cũng bận bịu bài vở. Chu Chính không quay đầu lại, hỏi Thẩm Binh:
“Cậu điều thêm người canh chừng chỗ Tưởng Tiệp chưa? Tình hình dạo này nguy hiểm, cử hai người theo sát thằng nhóc.”
“Vâng. Ở căn hộ và trường học đều đã bố trí người rồi.”
Xe tiến vào bãi đỗ xe của Phần Dạ, vệ sĩ xung quanh xuống trước, xếp thành hàng tạo thành lối đi dẫn thẳng đến cầu thang máy. Chu Chính bước ra khỏi thang máy, vào phòng chữ Chính, đã thấy Giang Sơn đang ngồi một chỗ chờ.
“Có chuyện gì mà anh vội vã đến đây vậy? Tối nay bận lắm, có hai ông nghị sĩ muốn tới!”
“Vào đây với anh.”
Mỗi gian phòng đều có một phòng họp nhỏ, Chu Chính và Giang sơn vừa đi vào, đang định bắt đầu thảo luận thì có tiếng gõ cửa vang lên. Thẩm Binh cầm di động bước vào:
“Vừa có tin báo, Tưởng Tiệp mất tích rồi.”
Chu Chính sửng sốt, không nghĩ mọi việc lại xảy ra nhanh đến vậy.
“Từ lúc nào?”
“Vừa mới xong. Vệ sĩ ở trường học nói lúc Tưởng Tiệp đang chờ xe buýt bỗng có một chiếc Toyota màu trắng lao tới đỗ lại, tầm ba bốn người nhảy xuống kéo lấy Tưởng Tiệp. Vệ sĩ bên ta tiến đến ngăn lại nhưng đối phương có tiếp viện, thậm chí còn nổ súng. Tình thế rất hỗn loạn cho nên không thấy Tưởng Tiệp đâu.”
“Bị bắt đi rồi?”
“Cũng khó mà nói được.”
“Vậy giờ ra sao rồi?” Chu Chính kìm nén khó chịu, nhưng trong lòng vẫn nhen lên đôi chút hi vọng, Tưởng Tiệp là một đứa trẻ nhanh trí, không biết chừng đã chạy thoát rồi.
“Cảnh sát đã phong tỏa…”
“Anh đang hỏi Tưởng Tiệp!” Chu Chính quát to cắt ngang lời Thẩm Binh, “Có dò được tín hiệu của Tưởng Tiệp không?”
“Cậu ta không mang theo chiếc di động kia, cho nên không dò được.” Thẩm Binh vội đáp.
“Anh qua chỗ cảnh sát xem xét tình hình một chút, nếu Tưởng Tiệp chạy thoát được nhất định sẽ báo cảnh sát đầu tiên.” Giang Sơn đứng dậy nói, “Đừng nóng vội, người của chúng ta còn không theo dấu được Tưởng Tiệp, kẻ khác muốn bắt thằng bé cũng không dễ dàng. Thẩm Binh, biết là người phe nào không? Chúng ta phái người đi tìm.”
“Em nghĩ, rất có thể là lũ Nhật làm.” Thẩm Binh nói.
“Mẹ, rơi vào tay bọn Nhật thì còn sống được à?” Chu Chính xoa xoa trán, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu toàn hiện ra cảnh Tưởng Tiệp bị bọn Nhật hành hạ, anh từ từ nhấp ly Vodka trong tay, ra lệnh cho Giang Sơn: “Lũ Nhật kia nhất định có quan hệ với Kawakami, trước tiên xác minh xem có phải Tưởng Tiệp đang nằm trong tay gã không đã.”
“Được, em đi liền.” Giang Sơn nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Có gọi được cho Tưởng Tiệp không?” Chu Chính hỏi Thẩm Binh.
“Tắt máy, không gọi được.”
“Ở đâu vậy?” Chu Chính đứng lên, bước chầm chậm đến trước cửa sổ. Bóng tối nặng nề phủ xuống, bầu trời là một khoảng tối tăm, “Tưởng Tiệp, rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy?”