Từ rất xa, Tưởng Tiệp đã trông thấy Lâm Nguyên đang cầm hai cái gối đứng đợi ở trước cửa bảo tàng Phúc Địa. Cậu chạy nhanh tới, Lâm Nguyên thấy thế liền huơ huơ tay ý bảo cậu cứ từ từ.
“Nhà em làm sao vậy?” Lâm Nguyên hỏi, “Không liên lạc được với em, hỏi thì ai cũng bảo là không biết em ở đâu hết.”
“Em dọn ra ngoài rồi.”
“Vì chuyện kia? Không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao?”
Lâm Nguyên nắm tay Tưởng Tiệp, muốn cùng cậu ngồi xuống băng ghế bên cạnh, nhưng lại bị Tưởng Tiệp hẩy nhẹ ra, tự mình bước đến phía ghế.
“Không hẳn vì chuyện đấy, em đã mười tám rồi, nên tự lập là vừa. Sắp tới kì thi đại học, em muốn tìm một nơi yên tĩnh để ôn luyện.”
“Em dọn đi đâu?”
“Một căn hộ tại con đường ven hồ đằng kia, em thuê chung với một người nữa.”
“Vậy hả, nhưng không phải chỗ đó rất đắt sao?”
“Cũng không phải ngay ven hồ, là khu phố nhỏ cạnh đó thôi.”
“Người thuê chung với em có đáng tin không? Sao quen anh ta? Là dân da đen hay da trắng?”
Tưởng Tiệp vốn đang căng thẳng vì lời nói dối của mình lại bị câu hỏi này của Lâm Nguyên khiến cho phì cười:
“Sao ai anh cũng nghi ngờ vậy, em lớn rồi, tự biết phân biệt tốt xấu mà.”
“Ừ,” Lâm Nguyên cũng cảm thấy mỗi khi động đến vấn đề của Tưởng Tiệp, hắn lại không khác gì tên ngốc, vì vậy bèn nói, “Ăn tối chưa? Hay chúng ta tìm chỗ nào trò chuyện một lúc đi.”
“Không ăn được không? Anh cầm hai cái gối đi loanh quanh như vậy, nhìn cứ kì kì.”
“Ném chúng vào trong xe là được, ăn xong anh đưa em về.”
Tưởng Tiệp nhìn xung quanh một chút:
“Hay là mua hai cái hotdog ra hồ ngồi ăn.”
Gió hồ rất lớn, nhưng trời chưa tối hẳn nên không lạnh thấm da mà vẫn mang theo chút hơi ấm của ban ngày. Lâm Nguyên ngồi cạnh vừa ăn vừa độc thoại:
“Em ở ngoài một thân một mình, việc gì cũng phải cẩn thận. Chicago là thành phố có tỉ lệ tội phạm nhiều nhất nước Mỹ, hầu như mỗi ngày đều có người bị giết, nếu tối đến không có việc gì thì đừng đi lung tung, ngoan ngoãn ở nhà biết chưa. Mai fax cho anh vài thông tin về bạn cùng phòng của em, anh sẽ điều tra xem hắn ta có tiền án tiền sự gì không. Mà không phải em có bằng lái rồi sao? Hay là mua một chiếc xe cũ đi. Đúng rồi, nơi em ở có chỗ đậu xe không đó?” Hỏi một hồi, Lâm Nguyên mới nhớ ra Tưởng Tiệp không thích nói chuyện trong lúc ăn. Quả nhiên sau khi nuốt xong miếng bánh, Tưởng Tiệp ngừng một lát rồi mới nói:
“Anh bị nhiễm cái thói dài dòng từ chị em rồi hả? Anh là người tốt, chẳng lẽ những người khác đều xấu cả sao?”
Lâm Nguyên chỉ còn biết ngậm miệng, chờ cả hai ăn xong, Tưởng Tiệp mới hỏi:
“Anh và chị em đã làm lành chưa?”
“Rồi, A Mẫn bảo cô ấy không trách anh.”
“Chị em là người tốt, anh nhất định phải quý trọng chị ấy! Bao giờ hai người kết hôn?”
“Cuối tháng này đi đăng kí, lễ cưới tổ chức vào tháng sau.”
“Ừm,” ánh mắt thăm thẳm của Tưởng Tiệp dõi về phía đường chân trời xa xa đang dần hòa làm một với bóng tối, “Thật ra, từ nhỏ chị em đã mơ ước được gả cho anh. Cuối cùng chị ấy cũng được như ý rồi.”
“Nhân hôm đám cưới em giảng hòa với gia đình đi! Bác trai vốn dĩ không trách em, còn bác gái dù gì cũng là mẹ em, có thể tức giận được bao lâu? Có trách thì trách anh hôm đó uống rượu, không thể làm chủ bản thân mình.”
“Không phải mẹ em đã chấp nhận lời xin lỗi của anh rồi sao? Bà rất quý anh, vẫn luôn coi anh là con rể, rất muốn gả chị gái em cho anh. Bà không tha thứ cho em, không phải vì hiểu lầm giữa hai chúng ta đâu.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Mẹ em là một phụ nữ truyền thống, không chấp nhận nổi đồng tính luyến ái, trong mắt bà em chỉ là một đứa bệnh hoạn.”
Lâm Nguyên nhìn chiếc cằm nhỏ của Tưởng Tiệp, cậu hơi nhếch cổ lên đón những ngọn gió lùa tới. Hắn vội quay đầu đi chỗ khác, dịu dàng an ủi:
“Đồng tính giờ ngày càng phổ biến, có lẽ bác gái sẽ thay đổi quan niệm thôi.”
“Mẹ em thường bảo, ai cũng có lúc phạm sai lầm, nên cho họ cơ hội để sửa chữa, nhưng có những sai lầm không cách nào có thể dung thứ được.”
Đôi mắt Tưởng Tiệp ánh lên giữa đêm tối, sau khi nói xong, cậu lại thở dài, giống như đang tự khích lệ bản thân mình mà nói tiếp:
“Thật ra cũng không có gì, rồi mọi chuyện sẽ lắng xuống, phải, tất cả rồi sẽ ổn, sẽ ổn thôi.”
Khóe miệng Tưởng Tiệp cong lên mỉm cười, cậu nhìn Lâm Nguyên nói:
“Cám ơn anh đã về nhà lấy gối hộ em, nằm giường khác một cái là không tài nào ngủ ngon được, thói quen đúng là một thứ đáng sợ.”
“Đổi gối thôi là được hả? Hay em dọn cả giường sang bên đó đi.”
“Cậu bạn cùng phòng bảo đổi gối là được rồi.”
Lâm Nguyên đưa gối cho Tưởng Tiệp, rốt cuộc cũng bật ra câu hỏi mình thắc mắc đã lâu:
“Cái người thuê chung với em là nam hay là nữ thế?”
Tưởng Tiệp còn chưa kịp trả lời, điện thoại di động trong túi quần đã đổ chuông, cậu xoay người bước vài bước rồi mới bắt máy:
“Sao anh lại biết số này của tôi? Tôi dùng máy cũ quen rồi, cũng thấy tiện hơn.”
Sau khi dập máy, Tưởng Tiệp quay về chỗ Lâm Nguyên.
“Không phải anh nói đêm hôm khuya khoắt không nên ra ngoài sao? Ở đây cũng không an toàn, anh mau đi đi, em cũng phải về nhà đây.”
“Để anh đưa em về, xe anh đỗ ngay bên kia đường.”
“Khỏi,” Tưởng Tiệp chỉ về phía trạm xe buýt cách đó không xa, “Em đứng ở chỗ kia chờ xe, chỉ đi có vài trạm, rất an toàn.”
“Vậy cũng được, à mà lúc anh quay về lấy gối, bác trai bảo anh nhắn em phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Ừ em biết rồi. Chăm sóc mọi người giùm em.”
Tưởng Tiệp vẫy vẫy tay, cầm gối chạy đi. Một chiếc xe buýt gắn hình quảng cáo bia vừa đỗ tại trạm xe sáng trưng, cậu nhanh chóng bước lên xe.***
“Mẹ cái thằng Nhật lùn, lắm nhọt.” Chu Chính vừa cúi đầu bước vào xe vừa chửi.
Thẩm Binh ngồi bên cạnh, chân đạp lên một cái nút, lớp kính cách li màu đen trong suốt từ từ lấp kín bốn phía của xe. Lúc này Chu Chính mới nói:
“Bên hội Taya có người của chúng ta không?”
Thẩm Binh gật đầu.
“Bảo cậu ta điều tra về Kawakami, dù những lời thằng khốn đó nói là sự thật thì nó nghĩ nó dọa được chúng ta chắc?”
“Vâng.” Thẩm Binh nhìn Chu Chính nhíu mày tựa vào lưng ghế, không nói thêm lời nào.
Một lúc sau, Chu Chính mới lên tiếng:
“Bên Tưởng Tiệp có tin tức gì không?” Giọng nói rõ ràng rất mệt mỏi.
“Chiều nay lúc Sơn ca đi khỏi thì cậu ta ra ngoài, được một lúc thì mất dấu.”
“Cái gì?” Chu Chính mở mắt, “Ngay cả một thằng oắt con mà cũng không theo dõi nổi?”
“Tưởng Tiệp này cũng không phải hạng xoàng, cậu ta rất mẫn cảm với xung quanh, phản ứng lại nhanh nhạy nữa. Người được phái bám theo cũng bị bề ngoài của cậu ta đánh lừa mà mất cảnh giác, nếu không sao lại dễ dàng mất dấu như vậy?”
“Giang Sơn đã tra ra manh mối gì chưa?”
“Đến gián điệp cài trong bộ máy cảnh sát còn không rõ nội tình. Hơn nữa cấp bậc của Lâm Nguyên rất cao, độ bảo mật cũng nghiêm ngặt hơn hẳn. Sơn ca đang tìm cách điều tra từ hàng ngũ cấp trên.”
“Ý cậu thế nào? Có thấy Tưởng Tiệp giống nằm vùng không?”
“Thằng nhóc đó mặc dù lanh lợi nhưng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nếu thực sự là nằm vùng thì đáng lẽ không nên để bản thân bị nghi ngờ mới phải, huống chi quan hệ giữa cậu ta và Lâm Nguyên lại quá lộ liễu.”
“Vậy cậu có nghĩ tới khả năng Lâm Nguyên đã đoán trước được chúng ta sẽ nghĩ như thế, cho nên mới cố tình bố trí một tên nằm vùng nhưng lại không có vẻ gì giống nằm vùng không?”
“Anh thực sự cho rằng Lâm Nguyên muốn xử chúng ta?”
“Kẻ nổi trội nhất trong đội ngũ cảnh sát Chicago chính là Lâm Nguyên. Dã tâm của hắn ta cực lớn, nhăm nhe cái ghế tổng chỉ huy lâu rồi, còn thiếu một case lớn để giúp hắn vọt lên thôi. Anh đoán sớm muộn gì Lâm Nguyên cũng sẽ hành động, Tưởng Tiệp có phải nằm vùng hay không chưa thể biết chắc được, không biết chừng người của Lâm Nguyên đã sớm trà trộn rồi, chỉ lợi dụng Tưởng Tiệp để đánh lạc hướng sự chú ý của chúng ta. Cậu đi điều tra đi, nhắc Giang Sơn chú ý cẩn thận ở Phần Dạ nữa.”
“Nếu thật sự là như vậy, sao anh còn muốn đi gặp Tưởng Tiệp? Tránh xa cậu ta ra không được sao?” Thẩm Binh trách móc.
Chu Chính nở nụ cười, hai mắt cong cong phản chiếu ánh đèn đường đang rọi vào trong xe, tràn ngập ý tứ mờ ám:
“Lòng của anh cậu còn chưa rõ sao?” Chu Chính híp mắt, bên ngoài xe là một khu phố sầm uất đèn đóm sáng rực, chẳng hiểu tại sao lại khiến Chu Chính nhớ đến đôi mắt của Tưởng Tiệp, đôi mắt đen láy luôn ẩn khuất sau hàng mi rủ xuống, khi thì phẳng lặng tựa mặt hồ, khi lại chất đầy những suy tư thầm kín.
“Nếu như cậu ta là tiểu hồ ly thật, vậy thì phải cho cậu ta cơ hội để lòi đuôi ra thôi!”