Tháng mười vừa tới, tiết trời tựa hồ thay đổi chỉ sau một đêm. Mưa rơi rồi tạnh, tạnh rồi lại rơi, cuốn theo những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt. Khoảnh sân vắng vẻ giờ dậy mùi lá rụng ẩm ướt.
Tưởng Tiệp sắp gọn mấy bộ quần áo, cậu đã nghỉ hơn một tháng ở nhà, mặc dù vẫn luôn chăm chỉ tự học nhưng nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ quay lại trường, cậu vẫn thấy hơi hồi hộp. Sau khi được cứu thoát, cậu ở phía Bắc trị thương, Chu Chính rất hiếm khi xuất hiện. Du thuyền casino sau bao sóng gió cuối cùng cũng được khai trương, vì biến cố của Hồng Môn nên Chu Chính hầu như không có thời gian để tâm đến việc này, tất cả đều do Giang Sơn xử lý giúp. Tưởng Tiệp biết Chu Chính bận tối tăm mặt mũi, tâm trạng còn rất buồn phiền, đôi khi ngồi cả chiều mà cũng không nói câu nào. Có đôi lúc Tưởng Tiệp vô tình chạm phải ánh nhìn của anh, cậu nhận ra trong cặp mắt đang nhìn mình kia ngổn ngang muôn vàn tâm sự, tựa như luôn có điều cần suy nghĩ. Trong lòng Tưởng Tiệp gợn lên một nỗi bất an mơ hồ, cậu cảm thấy Chu Chính không chỉ đơn giản là đang bận rộn, mà là đang cố ý tạo khoảng cách với cậu. Cậu cứ lún xuống từng tấc từng tấc, anh lại từng tấc từng tấc cách xa. Mọi thứ tựa như đang trôi nổi bập bềnh trên mặt nước, vô định, thứ gì cũng không thể xác định nổi, rồi tiếp đó chính cậu sẽ bị nhấn chìm bởi vũng đầm lầy mà Chu Chính đã vứt bỏ lại đằng sau.
Có tiếng xe từ cổng tiến vào, Tưởng Tiệp dừng công việc đang làm lại, vội vã bước đến cửa sổ, quả nhiên trông thấy Chu Chính bước xuống từ chiếc Lincoln màu đen, tay còn cầm mũ huơ huơ về phía cậu, Tưởng Tiệp không nhịn được phì cười.
“Vai đỡ chưa?” Chu Chính cởi áo khoác, bên trong mặc sơ mi màu xanh đậm.
“Ổn rồi, em tự mình thu dọn hành lý đấy. Không có gì đáng lo nữa.”
Chu Chính nhìn chiếc túi du lịch nhỏ đặt cạnh giường, “Sắp quay lại trường hả?”
“Em bảo anh rồi còn gì, ngày mai bắt đầu đi học.”
“Ờ nhỉ!” Chu Chính nói, “Gần đây nhiều việc quá nên anh quên mất.”
“Em biết.” Tưởng Tiệp ngồi bên cạnh Chu Chính, “Sao hôm nay lại có thời gian ghé qua đây vậy?”
Chu Chính vươn tay qua nhẹ nhàng nắn nắn bả vai của Tưởng Tiệp:
“Ừ, tại muốn gặp em một chút. Trời lạnh rồi, sao vẫn còn mặc áo cộc tay thế này?”
“Ở trong nhà không lạnh.”
“Vậy cũng không được. Vết thương trên vai em mà không trị dứt điểm, sau này mỗi khi trời lạnh là mệt đấy. Cha anh hồi ra trận cũng bị thương ở vai, năm nào đông về cánh tay cũng đau nhức.”
“Quê anh mùa đông cũng lạnh hả?”
“Ờ, anh thích ở đây cũng vì thời tiết nơi này rất giống quê anh. Mùa xuân gió lớn, mùa hè nóng kinh người, mùa đông nhiều tuyết, mỗi mùa thu là thoải mái nhất, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy qua mất rồi.”
“Chu Chính,” Tưởng Tiệp đặt tay phải lên vai trái mình, nắm nhẹ lấy bàn tay của Chu Chính, không hiểu sao hôm nay trong mắt anh lại mang theo nhiều ưu phiền như vậy, “Nếu như anh muốn, bất cứ khi nào cũng có thể về thăm quê mà.”
“Ừm,” Chu Chính cũng nắm lấy tay cậu, “Anh luôn hy vọng, nếu như có dịp, anh sẽ dẫn em đến thăm nơi anh đã lớn lên.”
Tưởng Tiệp ngẩng đầu, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Chính, chỉ chăm chú ngắm bờ môi kiên nghị nọ, cậu yên lặng một lúc, rồi rướn người đặt một nụ hôn lên đó. Chu Chính hơi khựng lại, ngả người về sau.
“Tưởng Tiệp, em”
“Em làm được mà, thật đấy Chu Chính, em muốn”
Không hiểu vì sao Chu Chính không vội vã tiến tới như trước kia, trái lại chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn Tưởng Tiệp thấp thoáng chút buồn bã. Từ lúc Tưởng Tiệp bị thương tới giờ, số lần bọn họ gần gũi nhau rất ít, chủ yếu dùng miệng, hơn nữa làm cũng rất chán chường. Tưởng Tiệp biết Chu Chính không có thói quen cấm dục, chắc chắn có tìm người bên ngoài giải quyết nhu cầu.
“Anh,” Tưởng Tiệp cười, “Không phải vừa mới tận hứng ở Phần Dạ nên cạn sạch sức lực rồi đấy chứ?”
Hai tay của Chu Chính bất ngờ giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Tiệp, nâng lên ghì sát vào mặt mình: “Tiểu yêu tinh, em đừng có hối hận.”
Môi hung bạo nghiến lên làn môi mỏng kia, đầu lưỡi không nương tình mạnh mẽ lướt qua từng ngóc ngách của hàm răng, Tưởng Tiệp tuy không cự lại, nhưng lại bị sự nhiệt tình của Chu Chính làm cho sợ hãi. Chiếc lưỡi cứ thế mãnh liệt lấn tới, ngấu nghiến lấy đôi môi, thô lỗ hôn lấy nó, chỉ lát sau, khoang miệng đã mằn mặn vị máu tanh. Tưởng Tiệp mở cặp mắt đang khép hờ, đối diện là hai con ngươi đỏ ngầu của Chu Chính, lấp đầy trong đó hoàn toàn không phải dục vọng ham muốn, mà là một màn hơi nước ẩm mờ. Lòng cậu còn chưa kịp dấy lên nghi hoặc, giọt nước kia đã bị ép chảy ngược vào trong, phút chốc không còn dấu vết. Chu Chính, anh nói cho em biết đi, anh đang nghĩ gì vậy? Xin anh, xin anh nói cho em biết. Dòng suy nghĩ của Tưởng Tiệp bất ngờ bị cảm giác lạnh lẽo ở ngực chặn đứt. Chẳng biết tự bao giờ, áo cậu đã bị xé phăng, cúc áo rơi xuống mặt bàn trà lát đá cẩm thạch, âm thanh xoay tròn mỏng manh nhanh chóng bị át bởi tiếng rên rỉ mà cậu đang cố kìm nén. Chu Chính cùng Tưởng Tiệp quấn quít lấy nhau, lăn lộn từ sô pha đến thảm trải sàn, đụng đổ cả bàn trà, làm hạch đào trong đĩa rải đầy mặt đất. Quần áo, đồ lót, bít tất bị cởi vứt sang một bên, vung vãi khắp nền nhà, dục vọng của hai người dần dần dâng cao, phân thân dựng thẳng cọ xát vào nhau, đôi môi cắn mút lên thân thể quen thuộc của đối phương, điên cuồng như muốn lưu lại vết tích của mình mãi mãi. Những nụ hôn cũng vì thế mà dữ dội hơn bình thường, vừa nồng nhiệt lại vừa như vô vọng.
Tưởng Tiệp nằm hẳn xuống mê loạn mút lấy thứ giữa hai chân Chu Chính, bất ngờ cơ thể bị anh xốc lên. Chiếc đèn trùm pha lê trên cao xoay tròn liên tục, bức tượng đồng hình thiên sứ dùng để trang trí cũng như đang quay xung quanh, đập đập cánh mà bay lên. Cảm giác choáng váng chỉ chấm dứt khi một va chạm mạnh ập tới, Tưởng Tiệp bị đẩy áp chặt vào chiếc cửa sổ kéo dài từ sàn đến trần, cậu kêu lên hốt hoảng. Hai chân bị Chu Chính nhấc cao, Tưởng Tiệp mất thăng bằng, vội với dài hai tay, níu lấy tấm rèm nhung màu đen, mượn nó để giữ cho bản thân không bị ngã, còn hai chân thì vòng qua hông của Chu Chính. Chu Chính nâng mông cậu, ngón tay run run mở rộng khe nhỏ, cả người đã ướt sũng mồ hôi.
“Chu Chính,” tiếng gọi mê man của Tưởng Tiệp lúc này còn pha lẫn cả sự quyến rũ nhuốm đầy nhục dục, “Chu Chính”
Chu Chính tách cặp chân trắng như tuyết kia ra, thắt lưng rắn chắc thúc thẳng về phía trước. Nửa tiếng hô kinh sợ của Tưởng Tiệp bị nuốt ngược trở vào, đầu cậu ngửa về sau, hai tay siết chặt rèm cửa. Đau quá, đột ngột tiến vào mà không dùng bao thế này, thật sự rất đau. Thế nhưng tư thế chưa từng thử qua hiện tại lại mang đến cảm giác mới lạ cùng đau đớn chưa từng có, đây là thứ khoái cảm lạ lẫm hiếm khi nào xuất hiện, Tưởng Tiệp mờ mịt cười đến rơi lệ, không biết là buồn hay vui. Theo nhịp ra vào mãnh liệt của Chu Chính, thân thể cậu đều đặn va vào cửa sổ, cách tấm rèm nhung dày dặn, Tưởng Tiệp có thể cảm thấy tiếng mưa rơi ngoài kia lớn dần lên, âm thanh nước mưa tấp vào cửa kính như bị những sợi nhung mềm mại thấm lấy, rồi thẩm thấu vào thân thể và tâm trí đang rối như tơ vò của cậu. Chùm đèn pha lê xoay vun vút làm cậu hoa cả mắt, rèm nhung tựa màn đêm đen dồn dập ập tới, tiếng gió mưa mơ hồ đảo điên, cả thế giới này đều điên cả rồi!
Tưởng Tiệp mềm nhũn nằm ở trên giường, tấm ga trải giường không đủ che đi thân thể cậu, để lộ ra dáng người cao ráo cân đối đầy sức sống của tuổi trẻ. Cậu nhìn Chu Chính mặc quần, rồi đến sơ mi, nhưng cài đi cài lại mà cúc vẫn lệch, anh không nhịn nổi văng tục mấy tiếng. Vất vả mặc tử tế xong, Chu Chính vội liếc qua Tưởng Tiệp trên giường, bảo:
“Anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Ừm,” Tưởng Tiệp ngồi dậy, lấy quần áo qua loa khoác vào, ” Anh nói đi!”
Chu Chính châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, giọng hơi mất tự nhiên, “Em…quay về trường ở đi!”
Sóng mắt Tưởng Tiệp hơi lóe lên, nỗi lo lắng âm ỉ dâng kín trong lòng cậu bấy lâu nay rốt cuộc cũng bật thoát:
“Anh có ý gì?”
“Trường em cũng có ký túc xá, ở đó đi học tiện hơn. Đồ đạc bên biệt thự ven hồ em tự đến lấy, hai ngày nữa anh phải đi Trung Đông, không biết bao giờ mới về.”
Tưởng Tiệp nhìn Chu Chính xoay xoay ngón tay dụi tắt điếu thuốc vừa mới châm, đứng dậy bước ra cửa, cuối cùng cậu cũng dồn hết can đảm hỏi:
“Anh…muốn chia tay sao?”
Chu Chính đứng im tại chỗ, chần chừ mãi lâu sau mới đáp:
“Em nghĩ thế nào cũng được.”
“Vậy cứ đợi tới lúc anh về đi!” Tưởng Tiệp ngắt lời Chu Chính, “Đợi anh về rồi chúng ta sẽ bàn kĩ lại chuyện này.”
“Tùy em!” Chu Chính mở cửa bước ra ngoài, không hề ngoái lại nhìn Tưởng Tiệp.
Tưởng Tiệp vẫn ngồi im, tim cậu như bị nứt ra một khe nhỏ, cậu không dám hít thở, chỉ sợ một động tác nhỏ thôi cũng khiến cho trái tim mỏng manh kia vỡ vụn không thể hàn gắn lại được nữa. Tưởng Tiệp y như một pho tượng, im lìm không nhúc nhích, mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa dưới lầu mở ra, cậu mới vội vã chạy đến bên cửa sổ, đúng lúc Chu Chính cũng vừa bước qua con đường hai bên phủ rợp bóng cây, vệ sĩ giương tán ô đen che mưa cho anh. Tưởng Tiệp mở cửa sổ, liều mạng hét lên:
“Chu Chính!”
Quả nhiên tán ô dịch sang một bên, lộ ra gương mặt của Chu Chính.
Tưởng Tiệp nói rất trịnh trọng, dường như muốn cho bản thân mình một niềm hi vọng:
“Em chờ anh về! Em nhất định sẽ chờ anh về!”
Lần này, dường như Chu Chính chăm chú nhìn cậu một lúc, nhưng không nói tiếng nào, anh xoay người bước lên xe, âm thanh nổ máy ì ì, chiếc Limousine màu đen từ từ tiến ra khỏi cổng sắt chạm rỗng kiểu Âu. Tưởng Tiệp đứng trước cửa sổ, mưa thật sự rất lớn, cơ thể cậu hứng lấy từng đợt gió, chẳng mấy chốc ngực đã lạnh lẽo ướt nhẹp. Cậu nhếch nhếch khóe miệng, nhưng không tài nào cười nổi.***
“Chu Chính,
Chuông giao thừa vừa điểm, năm 2000 tới rồi. Anh còn nhớ lời cá cược của chúng ta không? Anh bảo ngày cuối cùng của năm 99 sẽ là tận thế của loài người. Anh còn nói, chúng ta cứ đứng vai kề vai thế này, vào thời khắc tiếng chuông cuối cùng báo hiệu nửa đêm vang lên, anh và em có thể giống như hai chiếc bóng từ từ cùng nhau biến mất. Em vẫn luôn thấy lời nói đó của anh là những lời ngọt ngào lãng mạn nhất trên đời, chẳng giống phong cách của anh gì cả, làm em đến giờ vẫn hoài nghi không biết có phải anh tự nghĩ ra thật hay không. Anyway, hiện tại em vẫn sống tốt lắm, sáng dậy quét dọn, tối về nhà ăn cơm, trên đường về còn nhặt được một chú cún hoang. Vậy là anh thua rồi nhé, mười đô đặt cược, quay về nhớ trả cho em.”
Vùng Trung Đông thú vị thế cơ à? Anh đi liền ba tháng bặt vô âm tín. Không phải chế độ đa thê nơi đó hợp khẩu vị anh, nên anh cũng đang say sưa năm thê bảy thiếp, vui quên cả trời đất rồi đấy chứ? Nhớ giữ gìn sức khỏe, hoạt động phần dưới in ít thôi, anh mà phóng đãng quá coi chừng lão hóa sớm đấy. Ha ha.”
Mắt đau đáu nhìn vào màn hình máy tính, nụ cười trên môi dần tắt đi, giống như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, lặng lẽ tản ra rồi biến mất. Một lúc lâu sau, ngón tay dài mảnh đặt trên bàn phím mới tiếp tục gõ xuống:
“Chu Chính, anh có nhớ em không? Chu Chính, em, em rất nhớ anh”
Ánh mắt ghim chặt vào hàng dài những dấu chấm lửng, một nỗi nghẹn ngào xót xa cuồn cuộn trào dâng trong lòng Tưởng Tiệp, cậu gắng đè xuống không cho nó bật ra khỏi cổ họng, thế nhưng cơ thể dưới sự kìm nén cứ liên tục run lên, ngay cả mắt và mũi cũng cay xè nhức nhối. Click chuột vào hai chữ “Lưu lại”, số mail chờ gửi đi trong mục thư nháp đã lên tới con số 100. Đêm khuya vắng lặng, chỉ có ánh đèn tỏa ra là đặc biệt chói mắt, thế kỷ chuyển giao, suy cho cùng cũng chỉ là sự thay đổi của một con số mà thôi, phải, tất cả cũng chỉ có vậy mà thôi.
***
Tuyết đọng dày trên mặt đất, bởi vì mọi người đang nghỉ lễ đón mừng năm mới nên nhiều ngả đường vẫn ngập chìm trong tuyết trắng. Đi trên đường, tuyết rơi đầy cả vào giày, sau khi tan ra thì lạnh lẽo ướt sũng, rất khó chịu. Tưởng Tiệp ngồi trên chiếc xe buýt trống không, cốc cà phê dùng để sưởi ấm trong tay đã nguội ngơ nguội ngắt, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy giữa làn tuyết lất phất rơi, Phần Dạ hiện ra tựa như một tòa lâu đài nhỏ. Trước đây Chu Chính cực không thích Tưởng Tiệp tới Phần Dạ tìm mình.
“Chỗ đó tạp nham nhốn nháo, em đến ít thôi.”
“Sao anh đến được, còn em thì lại không?”
“Hai chúng ta giống nhau sao? Trông em thế này mà vào Phần Dạ, lũ sói trong đó lại không nhào đến chén sạch em, ngay cả mẩu vụn cũng không chừa?”
“Ha ha,” Tưởng Tiệp ngồi cuộn tròn trên sô pha, tay ấp lấy cốc nước bật cười, “Thế anh là sói xám hay cừu nhỏ?”
“Em nói coi?” Chu Chính giương nanh giương vuốt nhào đến, “Anh chính là sói xám đấy, giờ em mới biết hả?”
Tưởng Tiệp gõ gõ lên cửa sau của xe buýt, tài xế dừng xe lại để cho vị khách kì quặc này xuống xe. Vừa mới bước xuống, một cơn gió lạnh thấu tim gan đã thổi ập tới. Tưởng Tiệp kéo cổ áo cao lên, cúi đầu ngược gió mà đi. Giang Sơn không muốn tiếp điện thoại của cậu lắm, toàn kiếm cớ lẩn tránh, Tưởng Tiệp đành phải tự đến tìm anh ta, hi vọng có thể nghe ngóng tình hình của Chu Chính ở vùng Trung Đông. Giang Sơn quả nhiên là cao thủ giao tiếp, rõ ràng né tránh không muốn gặp cậu, nhưng lúc thấy cậu thì vẫn thản nhiên mỉm cười chúc cậu năm mới vui vẻ.
“Có tin gì về Chu Chính không?”
“Chính ca á? Ba ngày trước Chính ca về rồi mà. Anh ấy không gọi cho cậu hả?”
Tưởng Tiệp lặng đi một chốc, rồi vẻ rạng rỡ khó lòng che giấu bừng lên trên gương mặt, “Anh ấy về hôm ba mươi sao?”
“Ừ, tôi tưởng anh ấy vội vàng trở về như vậy là để cùng cậu đón giao thừa, cậu làm ấm người trước đi đã, mặt cũng đông thành đá rồi kìa.” Giang Sơn đưa cho Tưởng Tiệp một tách trà nóng, “Tưởng Tiệp, đừng nghiêm túc quá, Chính ca chưa bao giờ thật lòng với ai.”
“Ừm, vậy giờ anh ấy ở đâu? Điện thoại có liên lạc được không?”
“Không phải ở cao ốc ven hồ thì là ở ngoại ô phía Bắc, nhưng điện thoại tắt máy không gọi được. Có cần tôi giúp cậu liên hệ với Chính ca không?”
“Thôi không cần, cám ơn anh, có lẽ tôi tự đến tìm anh ấy nói chuyện thì tốt hơn.”
“Được, vậy trước khi đến nhớ gọi cho anh ấy.”
Nhìn Tưởng Tiệp xoay người rời đi, trên mặt Giang Sơn bao trùm một vẻ tiếc nuối khó có thể nói rõ.
Từ Phần Dạ đến cao ốc ven hồ chỉ mất hơn mười phút đi xe, Tưởng Tiệp không chờ nổi xe buýt, vẫy luôn một chiếc taxi. Chắc vì lệch múi giờ nên Chu Chính vẫn đang ngủ say không chừng, cho nên mới chưa gọi điện thoại cho cậu. May sao, cậu vẫn giữ chìa khóa nhà và thẻ từ quẹt thang máy. Vệ sĩ đứng gác trông thấy Tưởng Tiệp thì hơi ngạc nhiên:
“Cậu Tiệp? Cấp trên không dặn là cậu tới, việc này, không tiện cho lắm.”
“Tôi có nói với Giang Sơn rồi.” Tưởng Tiệp nói, “Không thì anh có thể gọi cho anh ta xác nhận.”
“À vậy thì không cần, thứ lỗi cho tôi, cậu Tiệp, tình hình hiện giờ căng thẳng, việc phòng bị tương đối nghiêm ngặt.” Nói xong liền nghiêng mình mở cửa cho Tưởng Tiệp.
Phòng khách không có ai, trong góc là ngọn đèn nhỏ tỏa ra quầng sáng cam đỏ cả đêm lẫn ngày. Đôi tất ẩm ướt của Tưởng Tiệp giẫm lên thảm, hằn lại một vệt dấu chân. Cậu mỉm cười ngại ngùng, khom lưng cởi tất, đi chân đất lên tầng trên. Cửa phòng ngủ không đóng, vừa mới bước đến gần, liền nghe thấy tiếng thở dốc quen thuộc nhuốm đầy dục vọng. Lòng cậu bỗng dưng thắt lại, gương mặt từ từ len qua bức tường ngăn cách, trên chiếc giường lớn giữa căn phòng, là hai cơ thể trần trụi. Chu Chính ngồi tựa vào đầu giường, hai mắt khép hờ, tay đặt trên làn tóc đen của một thiếu niên, cậu ta vùi mặt vào giữa hai chân Chu Chính điêu luyện nuốt vào nhả ra căn vật thô to. Mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tưởng Tiệp, cậu đứng chết trân tại chỗ, não cậu, tim cậu và máu cậu đều ngừng hoạt động, ngay cả một bước chân thôi cũng không lê nổi. Chu Chính phát hiện ra sự hiện diện của Tưởng Tiệp, vội vàng đẩy người bên dưới ra, thế là, thiếu niên kia cũng quay nhìn về phía cửa, đó là một khuôn mặt trẻ trung đẹp đẽ pha trộn trong mình dòng máu Trung Đông. Lúc này Tưởng Tiệp cảm thấy mọi tri giác đã quay về với cơ thể, tiếp theo đó là một nỗi đau đớn xé toạc tâm can. Cậu lùi về sau, hai tay theo bản năng đóng cửa vào. Cánh cửa bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn chưa bao giờ nặng nề đến vậy, trong khoảnh khắc khép lại vang lên dư âm não nề nhức óc, rung chuyển cả đất trời.
Trong đầu bị những âm thanh và hình ảnh hỗn độn choán lấp, trái tim như thể đóng băng. Tưởng Tiệp mờ mịt cảm thấy cánh cửa kia đang dần dần đè xuống phía mình, không khí xung quanh bị nó ép cạn, chỉ hít mạnh một hơi mà cảm tưởng như có một đôi tay sắt siết lấy cổ, càng lúc càng chặt.
“Em, có khỏe không?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến toàn thân Tưởng Tiệp run bần bật, thì ra cái thứ đang chèn ép khiến cậu không thở nổi kia chính là Chu Chính, chẳng biết người nọ đã tiến đến trước mặt cậu từ lúc nào. Tưởng Tiệp luống cuống lùi về đằng sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Từng chữ từng chữ thốt ra khỏi miệng, khó mà giữ nổi sự bình tĩnh:
“Anh thật là, sao làm chuyện đó mà không đóng cửa?”
“Sao em không gọi điện trước khi qua?”
“Em quên mất, à không, là vì em tưởng…” Tưởng Tiệp vừa rụt lui, vừa lơ đãng nói, “Quà lưu niệm từ chuyến đi Trung Đông hả? Ừm, trông đẹp đấy, vóc người rất khỏe khoắn, bây giờ kiểu này rất được ưa chuộng. Coi anh kìa, chỗ kia vẫn còn đang cứng đó! Haha, mau về đi! Em cũng phải…đi đây”
“Ấy! Cẩn thận!” Chu Chính hô lên, nhưng đã muộn, Tưởng Tiệp đang đứng đối diện với anh nên không để ý bậc thang đằng sau, đạp hụt một bước, té nhào luôn xuống dưới. Chu Chính chạy vội đến, Tưởng Tiệp đã tự ngồi dậy, trên trán hơi xước xát, nhưng không có vấn đề nghiêm trọng gì.
“Đứng lên đi, để anh xem chân có làm sao không.” Chu Chính vươn tay định đỡ Tưởng Tiệp dậy, giúp cậu đứng lên, nhưng chẳng ngờ Tưởng Tiệp lại co mình né khỏi tay Chu Chính, lết người ngồi tựa vào tay vịn cầu thang, chẳng nói chẳng rằng. Bầu không khí đầy ngượng ngập khó xử, tiếng tim đập của cả hai rõ ràng đến mức có thể nghe thấy. Chu Chính nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Tưởng Tiệp:
“Đừng như vậy, em quá cố chấp, đối với việc gì cũng quá nghiêm túc.”
“Sao anh phải làm khổ mình như thế?” Tưởng Tiệp cúi đầu hỏi một câu.
“Hả? Em nói gì cơ?” Chu Chính không nghe rõ.
Đôi mắt đen của Tưởng Tiệp nhìn chằm chằm Chu Chính không dứt: “Anh muốn em đi, em tuyệt đối sẽ không cố chấp ở lại bên cạnh anh, tội gì phải phiền phức như vậy, anh không thấy mệt mỏi sao?” Tưởng Tiệp đứng lên, chân trái nhói đau nhưng không gây trở ngại đến bước đi của cậu, ra tới cửa, Tưởng Tiệp đứng quay lưng về phía Chu Chính, “Chúng ta vốn dĩ đã có cơ hội, nhưng ngay cả thử anh cũng không dám, lại để lỡ mất.” Nói rồi cậu bước thẳng ra ngoài. Cánh cửa dày dặn, lạnh lùng ngăn cách hai thế giới riêng biệt.
Khởi đầu mỹ mãn đến mức không thể tin được, quả nhiên kết thúc sẽ chẳng tốt đẹp gì mà. Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là sẽ đến cầu thang máy, Tưởng Tiệp như nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, rồi Chu Chính đuổi theo cậu, kéo lấy cậu, nghiêm giọng hỏi: “Em muốn đi đâu hả? Đứng lại đó cho anh!” Ngay tại đoạn hành lang này, cả hai đã bổ nhào vào đánh nhau, mặt Chu Chính áp sát tới, cưỡng hôn cậu, ngay lúc cần quên nhất, kí ức ấy lại ùa tới như núi lở sóng trào, từ đen trắng thành nhiều màu sắc, từ tĩnh lặng đến dào dạt âm thanh. Tưởng Tiệp nhấn nút thang máy điên cuồng, mau rời đi, mau rời khỏi nơi này, mau mau rời khỏi nơi này! Âm thanh giống như từng đợt sóng biển dồn dập không ngừng vỗ vào tâm trí đang hỗn loạn của cậu. Xông pha cứu mình hết lần này đến lần khác là để làm gì? Đêm đêm ôm mình chìm vào giấc ngủ để làm gì? Vì sao hạnh phúc không thể bền lâu? Vì sao khi cậu đang biết ơn lòng bao dung của Thượng Đế, Chu Chính lại vứt bỏ cậu? Vì sao?
Tưởng Tiệp ra khỏi tòa nhà, càng đi càng nhanh, rồi thành chạy, mới đầu chỉ là những bước chầm chậm, rồi dần dần nhanh hơn, con phố bị tụt lại đằng sau thương hại nhìn theo bóng dáng đang lao đi như bay trên đường của Tưởng Tiệp.
“Chu Chính, anh nói coi nếu trời sập thì phải làm sao?”
“Việc này mà em cũng phải lo lắng?” Chu Chính nói như thể cậu vừa hỏi một câu cực kì ngờ nghệch vậy, “Chạy đến cạnh ai đó cao cao để người đó đỡ hộ em chứ sao.”
“Ha ha, chuyện không có lợi như thế, làm gì có kẻ ngốc nào lại đồng ý đỡ hộ em?”
“Chu Chính này cả đời anh minh sáng suốt, nhưng nếu như trời sập thật, anh thà làm thằng ngốc của em.”
Tưởng Tiệp biết mình đang chạy rất nhanh, cũng chạy rất lâu, xuyên qua con phố này, rồi lại xuyên tiếp qua một con phố khác, đích đến rốt cuộc ở nơi đâu? Thôi thì cứ tiếp tục chạy đi! Chạy đến nơi tận cùng của thế giới, không bao giờ trở về nữa, không bao giờ. Xương sườn như đang co rút siết chặt lấy khoang ngực, trái tim bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan không thể chữa lành, bước tiếp theo, biết đâu bước tiếp theo thôi cậu sẽ sụp đổ hoàn toàn, từ nay về sau mãi không thể nào gượng dậy nổi nữa. Như vậy cũng đâu có gì không tốt? Tưởng Tiệp nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên bên tai, một cảnh sát đứng cách cậu vài bước vội đuổi theo, dùng tiếng Anh gọi với theo cậu:
“Cậu gì ơi, cậu không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không? Này cậu, đừng chạy nữa, gặp cướp hả? Giày của cậu đâu rồi?”
Giày ư? Lúc này Tưởng Tiệp mới cúi xuống, nhìn đôi chân bầm tím loang lổ máu của mình, không giày cũng chẳng tất. Cậu ngẩng lên nhìn vị cảnh sát kia, đờ đẫn lắc đầu, hé môi định nói gì đó, nhưng bỗng dưng ngực quặn lại, một cảm giác tanh nồng xộc thẳng lên, máu từ miệng hộc ra đỏ tươi văng lên nền tuyết, từng vệt từng vệt lan rộng, giống như những bông hoa đua nhau nở rộ. Tưởng Tiệp cố đứng thẳng người lại, nhưng trời đất đảo lộn chỉ trong tích tắc, còn chưa kịp phản ứng, cả tấm lưng đã đập mạnh xuống mặt đất cứng. Bầu trời xám xịt tối tăm cuối cùng cũng nặng nề đổ ập, Tưởng Tiệp cố mở to mắt, nhưng màn đêm vẫn phủ xuống. Trong mê man cậu nghe thấy tiếng gió từ phương bắc gầm gào, nghe thấy người cảnh sát kia kêu la gọi đồng nghiệp tới giúp, nghe thấy toàn bộ âm thanh nứt vụn của trái đất trong khoảnh khắc nó sụp lún.
“Trời sập rồi, Chu Chính, sao anh không ở bên em?”