Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 17



Chu Chính đờ người ra trong giây lát, não bộ ngừng hoạt động, một lúc sau, khi đã ý thức được chuyện mình vừa làm, anh mới nghiêng đầu gằn giọng: “Shit!”, không chần chừ lập tức đuổi ngay theo Tưởng Tiệp.

Tưởng Tiệp đang đứng ở khúc ngoặt chờ thang máy, nghe thấy tiếng bước chân hối hả của Chu Chính, vội nhấn nhấn nút bấm cầu thang. Con số điện tử thông báo thang máy mới lên đến tầng mười lăm, mà đôi chân trần của người kia chỉ còn cách cậu dăm ba bước. Đang lúc quay đầu tìm lối cầu thang bộ, bỗng nghe thấy giọng Chu Chính vang lên sang sảng ở đằng sau:

“Em đứng lại đó cho anh!”

Tưởng Tiệp không nghe theo, chạy một mạch về phía cầu thang bộ, chẳng ngờ Chu Chính nhanh hơn vọt ngay đến trước mặt Tưởng Tiệp, giữ lấy tay cậu, xoay mạnh, Tưởng Tiệp cảm thấy trong đầu mình nổ uỳnh một tiếng, cả người bị áp chặt vào tường, gương mặt Chu Chính vì khoảng cách bị rút ngắn đột ngột mà phóng to ra, gần như tì sát vào mặt cậu, dữ tợn hỏi:

“Không nghe thấy anh gọi hả? Mau ngoan ngoãn theo anh về!”

“Không về, ai muốn về để cho anh nuôi!”

Cổ áo Tưởng Tiệp bị Chu Chính túm chặt, hít thở thôi cũng thấy khó khăn.

“Mấy lời hữu ích thì không chịu nghe, toàn đi nhớ mấy lời anh nói trong lúc nổi nóng.”

“Anh dám nói anh thật sự không nghĩ như thế sao?” Tưởng Tiệp nhìn chằm chằm vào mắt Chu Chính, “Chu Chính, anh coi tôi là cái gì?”

“Về phòng rồi nói.” Chu Chính nhìn đám vệ sĩ đang đứng trong góc, ai cũng khó xử không dám tới gần.

“Tôi không về!” Mặt Tưởng Tiệp đỏ rần lên, ánh mắt vẫn cứng cỏi như cũ.

“Được thôi, nếu em muốn cho tất cả cùng thấy, thì anh chiều em.”

Chu Chính giữ lấy cằm Tưởng Tiệp, ép môi mình lên môi cậu, đồng thời đưa lưỡi vào, tấn công điên cuồng dồn dập. Tưởng Tiệp lắc lắc đầu thốt ra mấy tiếng ‘Ưm, ưm’ gắng né đi, nhưng muốn thoát khỏi bàn tay như kìm sắt kia đâu phải chuyện đơn giản, huống chi Chu Chính còn dè chừng cậu cắn, tay nắm lấy cằm cậu càng dùng sức hơn, khiến Tưởng Tiệp gần như không có bất kì cơ hội phản kháng nào, chỉ biết để Chu Chính mặc sức chiếm đoạt. Cậu biết ở các góc xung quanh đang có bao nhiêu cặp mắt chứng kiến, vừa thẹn vừa giận, bên tay không bị khống chế đẩy Chu Chính ra, nhưng thân thể kia lại sừng sững như núi, khiến Tưởng Tiệp buộc phải cạy bàn tay đang giữ lấy cằm mình, thừa dịp đối phương vung tay ngăn cậu lại, Tưởng Tiệp nhanh như chớp khuỵu người, bất ngờ thúc gối vào phần dưới của Chu Chính, nhưng anh kịp thời lùi về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, dễ dàng thoát khỏi đòn tấn công của cậu. Chẳng ngờ nhân lúc Chu Chính lùi lại, tay buông lỏng ra, liền bị Tưởng Tiệp đấm luôn vào ngực, thời điểm anh né đòn tấn công thì cậu vùng thoát  ngay khỏi hai cánh tay đang giam giữ. Chu Chính duỗi tay tóm lấy Tưởng Tiệp, nhưng thân hình cậu rất nhanh nhẹn, nhoáng cái đã lách mình chạy mất.

“Được, anh cho em chạy.”

Chu Chính bật người đuổi theo, hành lang vốn chật hẹp, muốn thoát khỏi sự truy đuổi rất khó. Tưởng Tiệp mới chạy được vài bước đã bị Chu Chính nhào đến đè trên mặt đất, cậu cố xoay mình chống cự, nhưng hai chân bị Chu Chính dùng chân khóa chặt, còn tay thì bị anh dữ dằn nắm lấy, ép giơ lên đỉnh đầu. Mọi cử động của cơ thể đều vô dụng dưới sự kiểm soát chặt chẽ của Chu Chính. Tưởng Tiệp phẫn uất không nhịn được, khẽ quát lên:

“Anh buông ra, buông tôi ra!”

“Muốn anh buông? Đừng có mơ! Nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó!”

Đôi mắt mở trừng trừng vì tức giận của Tưởng Tiệp dừng lại trên sống mũi cao thẳng, rồi từ từ dịch lên xoáy sâu vào mắt Chu Chính:

“Chính anh bảo tôi cút, sao giờ lại lật lọng?”

“Đấy là anh bực mình nên mới nói thế, không tính.”

Tưởng Tiệp không gắng sức giãy giụa nữa, mệt nhoài nằm trên nền đá lạnh như băng, mặc dù sau lưng rất đau, nhưng cậu vẫn không động đậy, chỉ uể oải nói:

“Chu Chính, anh là thằng khốn nạn, anh đúng là một thằng khốn nạn.”

Chu Chính thấy Tưởng Tiệp không tiếp tục vùng vẫy nữa, hơi buông lỏng tay ra, giọng nói cũng không còn hung bạo như trước:

“Theo anh về thôi!”

Đang định thả Tưởng Tiệp ra, ai ngờ vào lúc không phòng bị nhất, Chu Chính liền bị Tưởng Tiệp đột ngột húc mạnh đầu một cái, vì tay đã bị cậu khóa trái nên anh tránh chậm mất nửa giây, mũi bị nện vào, tức thì đau điếng. Tưởng Tiệp ở dưới nghiêng mình, chân mượn đà đá Chu Chính sang một bên, bò dậy. Mặc dù Chu Chính bị tập kích bất thình lình bằng cú thiết đầu công, nhưng theo bản năng vẫn nắm được lấy mắt cá chân Tưởng Tiệp, kéo mạnh về sau, cả người Tưởng Tiệp bị lôi xệch trở về. Anh nhào lên người cậu, trói quặt hai tay cậu, không hề nương nhẹ, Tưởng Tiệp đau đến nỗi miệng bật ra tiếng kêu rên. Trông thấy máu mũi mình ứa ra rơi xuống cổ Tưởng Tiệp, Chu Chính càng bừng bừng sát khí:

“Giỏi! Học võ không uổng phí, dám mang ra đối phó với anh!?”

Thấy đại ca mình đổ máu, đám vệ sĩ đứng ngần ngừ trong góc nãy giờ rốt cục cũng lưỡng lự bước tới, lắp bắp hỏi:

“Chính ca, bọn em, có cần phải…”

“Cút ra chỗ khác!”

Chu Chính ngẩng lên giận giữ nhìn bọn họ, mấy tên đàn em sợ quá biến luôn. Rồi anh dời sự chú ý về phía Tưởng Tiệp, cơn thịnh nộ vừa mới dịu xuống lại bị thổi bùng lên, “Khá lắm,” Chu Chính thô bạo xốc Tưởng Tiệp dậy, ép vào tường, tay đè ngang trên ngực cậu, “Anh cho em một cơ hội cuối cùng, em có theo anh về không?”

Tưởng Tiệp dường như không còn hơi sức để kháng cự nữa, cười chua chát:

“Anh muốn tôi theo anh về làm gì? Làm bạn giường của anh ư?”

“Im ngay, đã bảo em đó là mấy lời trong lúc tức giận, em thừa biết anh không kiên nhẫn, tức lên rồi là nói lung tung”

“Em biết,” Tưởng Tiệp ngắt lời Chu Chính, “Vậy giờ chúng ta bình tĩnh nói, em cho anh một cơ hội giải thích, anh thực sự thích em sao? Chu Chính, anh thích em ở điểm gì?”

Chu Chính không lường trước mình sẽ bị hỏi như vậy, tay nới lỏng ra. Anh thử kéo cậu, nhưng cậu vẫn không động đậy, lại muốn đấu đến cùng với anh ư. Chu Chính ôm eo Tưởng Tiệp, tha về phía phòng, cực kì chật vật, anh phẫn nộ quát:

“Đừng ép anh phải đánh em!”

Tưởng Tiệp biết cả tầng lúc này chỉ còn hai người bọn họ, bao nhiêu suy nghĩ trong lòng liền trút hết ra:

“Vì sao anh không nói rõ ràng? Chu Chính? Anh trả lời em đi, vì em dễ nhìn? Trông lại giống Hiểu Thanh? Vì em non nớt, làm chuyện đó với em rất thỏa mãn? Vì em là một con chim hoàng yến biết nghe lời, cách em được nuôi dạy khiến cho em không cãi lại anh, việc gì cũng sẽ nghe theo anh? Anh coi em giống như đám MB của Phần Dạ có đúng không”

Tưởng Tiệp không nói được hết câu, bởi Chu Chính đã thụi cho cậu một đấm vào bụng, trước mắt cậu sao vàng bắn ra bốn phía, dạ dày như bị cú thúc dữ dội vừa rồi xé toang, đau đớn tựa như có tia phóng xạ xuyên qua người, xâm chiếm từng ngóc ngách trong ổ bụng, nhức nhối đến nỗi ngay cả tiếng rên rỉ cũng không thể thốt ra. Cậu co quắp nửa thân dưới, cả người treo gập trên cánh tay Chu Chính, đầu óc mù mịt, còn đang hoảng loạn quay cuồng, đã bị anh vác lên vai, đi về phía cửa phòng, cơ thể theo nhịp bước chân của Chu Chính, mỗi lần xóc nảy bụng lại quặn lên như muốn cắt phựt dây thần kinh mỏng manh, giữa lúc ý thức mơ hồ, một âm thanh như thật lại như ảo truyền tới:

“Vậy mà còn phải hỏi, có thằng điên nào chán sống tự dưng lao vào làn đạn để cứu bạn giường không?”

Chu Chính cứ nghĩ mình đã nương tay, ai ngờ hại Tưởng Tiệp nằm liệt giường hai ngày, ăn gì nôn đấy, lần nào nôn cũng ra cả máu. Chu Chính nói năng không kiềm chế, lại còn ra tay đánh người, anh tự biết mình đuối lý, nên làm gì cũng trở nên cẩn thận. Anh hay bắt gặp Tưởng Tiệp ngồi đọc sách trong phòng khách, đọc được một lúc lại thẫn thờ, tuy mắt dán chặt vào những con chữ nhưng tâm trí sớm đã xuyên qua trang sách dày, chẳng biết đang mê mải tận đâu. Hai người cũng ăn ý không ai nhắc lại vụ gây gổ ngày hôm trước.

Kawakami biến mất dạng, truy lùng gã giống như mò kim đáy biển. Chu Chính quyết định không ẩn mình nữa, nếu như anh không xuất hiện, sao có thể dụ Kawakami cắn câu? Bởi vậy Chu Chính muốn khua chiêng gióng trống tham gia lễ khai trương du thuyền casino.

“Anh định lấy mình ra làm mồi nhử? Có đáng không?” Thẩm Binh trầm giọng hỏi.

“Chẳng có gì là đáng với không đáng cả. Mà sao bên Hiểu Niên vẫn chưa có tin tức gì hết thế?”

Thẩm Binh lắc đầu, “Cậu ta cũng đang phải chịu nhiều áp lực, tinh thần không tốt lắm. Hay là thay người quản lý sự vụ Hồng Môn bên kia đi! Em e Phó Hiểu Niên không gánh vác được.”

“Cậu có thành kiến với cậu ta?” Chu Chính cười ranh mãnh, “Cậu không ưa người ta, nhưng cũng đừng đối chọi gay gắt với người ta thế chứ!”

“Em chỉ nói dựa trên thực tế, anh đừng nghĩ xiên xẹo.”

“Haizz, Thẩm Binh, anh biết cậu không ưa hai anh em nhà họ, trong lòng cậu nghĩ gì anh cũng rõ, anh từng nói với cậu rồi, cũng không muốn nhắc lại nữa.” Chu Chính vỗ vỗ vai Thẩm Binh, “Người anh em, việc gì cũng nên nhìn về phía trước.”

“Quay lại chuyện công việc đi, em đã bảo Hiểu Niên hỏi thăm các đầu mối bán súng. Kawakami không mang theo vũ khí lúc nhập cảnh, nếu gã muốn làm loạn tại buổi lễ khai trương, ắt phải bố trí nhiều thủ hạ, mấy mẫu súng gã hay dùng đã được ghi lại trong hồ sơ, nếu có mẫu nào trong số đó được bán ra, chúng ta sẽ được thông báo.”

“Ờ, anh cảm thấy Kawakami sẽ không nhằm dịp này mà ra tay, vẫn có cái gì đó không đúng lắm.”

“Là cái gì?”

“Chẳng biết nói sao, có vẻ chuyện này không đơn giản như vậy.”

“Chúng ta không được mạo hiểm, ngày mai em mang anh coi kế hoạch bố trí hệ thống an ninh.”

“Thôi khỏi, anh tin cậu.” Chu Chính vừa nói, vừa nâng tay nhìn đồng hồ.

“Anh đang đợi Tưởng Tiệp à?”

“Buổi chiều thằng bé đi ra ngoài uống trà với Hiểu Niên, đến giờ vẫn chưa gọi điện về.”

Chu Chính xoay ghế dựa nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã nặng nề buông xuống, thành phố cũng mới lên đèn. Hẳn Tưởng Tiệp cũng sắp về rồi nhỉ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv