Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Chương 15



Nắng mặt trời chói lóa rọi thẳng vào lớp cửa kính tối màu bao quanh tòa nhà, vạt sáng bị phản chiếu dội ngược ra, sắc bén như một lưỡi dao. Toàn bộ cao ốc nơi Chu Chính làm việc được tăng cường canh gác, bộ phận bảo vệ giám sát chặt chẽ việc ra vào, Giang Sơn vội vã bước ra khỏi cầu thang máy, mặt mày nghiêm nghị khác thường, hắn cúi đầu, bỏ qua đám đàn em đang tới tấp chào hỏi mình, trực tiếp bước thẳng vào phòng làm việc của Chu Chính. Trong phòng rất tối, rèm cửa dày buông kín, Chu Chính đang ngồi phía sau bàn tì trán vào tay.

“Cụ thể là thế nào?” Giang Sơn hỏi.

“Tên Kawakami kia là giả.” Giọng Chu Chính không còn gấp gáp như trên điện thoại khi nãy, “Còn Kawakami thật sự đã trốn sang Mỹ rồi. Chắc là tuần trước mới nhập cảnh từ Canada qua.”

Hội Taya đã tồn tại từ thời Hồng thúc, nó vốn là miếng thịt béo bở Hồng Môn luôn muốn tóm gọn về tay mình, có điều hồi đó thế lực của Hồng thúc có hạn, sau khi Chu Chính tiếp quản tổ chức thì mới bắt đầu gây dựng một lực lượng trong nội bộ Taya, kiếm về kha khá lợi ích cho Hồng Môn. Mấy năm gần đây Chu Chính ít nhúng tay dần vào các mảng kinh doanh nhạy cảm, tuy có cài nội ứng trong hang ổ yakuza Nhật nhưng mục đích chủ yếu là để thu thập thông tin, rất ít khi dính líu đến chuyện tiền bạc. Sau này nắm rõ tình hình tranh giành quyền lực trong nội bộ Taya rồi, Giang Sơn mới bày mưu tính kế, nhân cơ hội các phe cánh Taya đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán thì nghiễm nhiên đưa thế lực Chu Chính nâng đỡ lên đoạt quyền, ngư ông đắc lợi. Việc này khiến cho tên Kawakami đang tại vị vững chắc nổi giận đùng đùng, chĩa thẳng mũi dùi tấn công về phía Chu Chính, đầu tiên là tìm cách bắt cóc Tưởng Tiệp, sau đó trực tiếp nổ súng trên đường phố. Trước giờ Chu Chính vốn là người hay bao che khuyết điểm, tuy Giang Sơn cả gan chọc vào ổ kiến lửa nhưng Chu Chính mắng hắn một trận lên bờ xuống ruộng thì được, người ngoài đừng hòng chất vấn hắn nổi nửa câu. Vụ đấu súng hôm nọ chọc Chu Chính sôi máu, thủ đoạn của anh vốn dĩ rất độc ác, trong cơn giận ngút trời, liền châm ngòi cho cảnh sát Nhật Bản tiêu diệt thế lực ở Nhật của Kawakami, đồng thời phái đàn em một lưới hốt gọn Kawakami và lũ thủ hạ còn lại của gã, một kẻ cũng không tha. Lần này Thẩm Binh đi Tokyo là để xác minh thân phận của tên Kawakami bị giết. Quả nhiên không ngoài dự đoán, đó chỉ là một kẻ thế thân phẫu thuật chỉnh hình thành Kawakami.

“Bao giờ Thẩm Binh trở về?” Bộ phận trị an từ trước tới nay vẫn do một tay Thẩm Binh phụ trách, đặc biệt là trong những thời điểm mấu chốt như thế này, càng cần có người đứng ra điều động đội ngũ nhân viên.

“Đang trên máy bay rồi, khoảng mười hai tiếng nữa là về tới nơi.” Chu Chính phẩy tay ra hiệu cho Giang Sơn ngồi xuống, “Cho dù thằng Kawakami lẻn sang được Mỹ thì trong thời gian ngắn cũng sẽ không dám có hành động gì. Nó vừa mới thoát khỏi sự truy giết của chúng ta xong, không kịp thu xếp liên hệ với đồng bọn ở bên này.”

“Được, vậy em sẽ thông báo cho người bên ta tỏa ra nghe ngóng, xem có lần ra chỗ Kawakami lẩn trốn hay không.”

“Để Hiểu Niên xử lý vụ đó đi. Cậu cứ tập trung lo cho lễ khai trương du thuyền. Không thể vì chuyện Kawakami mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch kinh doanh casino nổi, lúc thông báo cậu nhớ nói rõ ràng, nếu không thể xác định thật hay giả, cứ giết sạch không sót một tên.”

“Em biết rồi.” Giang Sơn lập tức đáp lại.

“Chậc, cũng là vì muốn mọi người nâng cao cảnh giác thôi.” Nói xong, dường như Chu Chính nhớ ra việc gì đó, “Lúc cậu vào đây có thấy Tô Kiến ở bên ngoài không?”

Tô Kiến là trợ thủ của Thẩm Binh, Thẩm Binh vắng mặt, công tác bảo đảm an toàn đều do Tô Kiến phụ trách.

“Hình như có đấy, anh muốn gặp cậu ta à?”

“Kêu nó vào đây đi.”

Lúc Tô Kiến bước vào phòng, Chu Chính vừa mới đặt điện thoại xuống, vẻ mặt bực bội hỏi hắn:

“Liên lạc được với Tưởng Tiệp chưa?”

“Đại ca, cậu Tiệp tắt máy, vệ sĩ đi theo bảo chiều nay cậu Tiệp phải đi gặp khách hàng.”

Lúc này Chu Chính mới sực nhớ ra, “Tưởng Tiệp gặp xong khách hàng rồi thì lập tức đưa về đây cho tôi.”

Tô Kiến vội gọi điện thoại, dặn dò đôi ba câu, sau đó báo lại với Chu Chính:

“Cậu Tiệp bảo, tối nay cậu ấy còn phải về nhà ăn cơm với gia đình.”

“Ăn uống cái gì? Không cho phép chạy nhảy ngoài kia một mình, bảo đưa về là đưa về cậu chưa rõ sao?”

“Thế,” Tô Kiến thoáng lộ vẻ khó xử, “Nhỡ cậu Tiệp không đồng ý về thì phải làm thế nào ạ?”

“Kể cả phải trói lại thì cũng mang về đây cho tôi, nghe không hiểu tôi nói gì hả?” Cơn giận của Chu Chính lại chực bùng phát.

“Dạ vâng, em hiểu rồi.” Tô Kiến cười khổ nhận lệnh.

Nhìn Tưởng Tiệp mặt lạnh tanh ngồi ở sô pha góc phòng chẳng nói chẳng rằng, Chu Chính cảm thấy đầu óc ong hết cả lên, cậu nhóc này thậm chí còn làm anh điên đầu hơn cả Kawakami nữa.

“Em giận dỗi cái gì? Không phải đã nói tình hình hiện giờ đang rất căng thẳng sao?”

Tưởng Tiệp vẫn không mở miệng, chẳng mảy may để ý đến Chu Chính, Chu Chính đành phải tự nói tự nghe:

“Chỉ là bữa cơm tối thôi mà? Ăn bù vào hôm khác cũng không được?”

Người kia vẫn im lìm không đáp, biểu cảm trên mặt chẳng có vẻ gì là dịu đi.

“Sao em không nói câu nào?” Chu Chính vốn đã mệt mỏi lắm rồi, lại phải đối diện với cái tên cứng đầu không chịu hợp tác này, rốt cuộc không nhịn được nữa sẵng giọng: “Nghĩ gì thì mau nói! Mang cái mặt đưa đám ngồi một góc như thế làm cái gì?”

Cuối cùng Tưởng Tiệp cũng ngước lên nhìn Chu Chính, nét mặt vẫn rầu rĩ, hờ hững đáp:

“Chẳng có gì để nói hết!”

“Em!” Chu Chính ngừng lại một lát, quay về phía Tô Kiến và Giang Sơn, “Các cậu ra ngoài cả đi!”

Cả hai biết điều lui xuống, trước khi ra khỏi phòng, Giang Sơn thì thầm vào tai Chu Chính:

“Còn có việc em chưa nói xong! Em chờ anh ở phòng bên cạnh.”

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, chẳng hiểu sao giọng Chu Chính lại trở nên mềm mỏng hơn:

“Hiện giờ Kawakami hận anh thấu xương, trò gì cũng dám làm, vụ đấu súng lần trước em quên rồi sao? Em không sợ chạm mặt gã lần nữa?” 

“Nhưng khó khăn lắm mới có dịp mẹ đồng ý gặp em, nếu như tối nay thất hẹn, cả đời này mẹ sẽ không quan tâm đến em nữa.”

“Làm gì có? Bà ấy là mẹ em mà.”

“Thật sự không được sao?” Trong đôi mắt của Tưởng Tiệp đầy ắp sự khẩn cầu, cậu nhìn đăm đăm vào Chu Chính, “Em mang thêm vài vệ sĩ cũng không được sao?”

Chu Chính không muốn mềm lòng, ngặt nỗi, ánh mắt của Tưởng Tiệp lại khiến anh không nỡ cự tuyệt, tối nay Thẩm Binh về rồi, với lại, Kawakami cũng không thể hành động mau lẹ như vậy, trong đầu còn chưa kịp nghĩ thấu đáo, miệng đã bất giác buột ra một câu: “Chỉ lần này thôi, tuyệt đối không có lần sau biết chưa.”

Tưởng Tiệp nhìn đám vệ sĩ đi theo mình tỏa ra canh chừng các ngóc ngách, rồi quay người đi lên lối cầu thang chật hẹp. Trước khi gõ cửa, cậu kiểm tra giỏ hoa quả trong tay, cả hộp nhân sâm mà Chu Chính mua ở cửa hiệu Nam Bắc Hành nữa. Cái người thờ ơ như Chu Chính sao có thể nghĩ tới việc này? Nhất định là do Giang Sơn chuẩn bị giúp. Vừa nghĩ, Tưởng Tiệp vừa gõ cửa mấy cái. Người ra mở cửa là ba cậu, vừa trông thấy cậu, ông lập tức tươi cười rạng rỡ:

“Vào đi con.”

Tưởng Tiệp cởi giày, đồng thời đưa mấy món quà đang cầm trên tay cho ba mình.

“Quà cáp làm gì, người nhà với nhau cả.” Tưởng Hòa Bình nhỏ nhẹ bảo con, sau đó lớn tiếng nói với mẹ Tưởng Tiệp đang ngồi trong phòng khách: “Xem con trai hiếu thuận chưa này, mua cả nhân sâm cho bà uống nữa.”

Bà đứng dậy, nhìn Tưởng Tiệp mỉm cười:

“Đến rồi thì ăn cơm thôi! Mọi người cũng đói bụng rồi!”

“Dạ.” Tưởng Tiệp đi theo mẹ, mẹ cậu thuộc dòng dõi Chính Hoàng kỳ của tộc Mãn Châu*, thường ngày hay mặc sườn xám. Chiếc sườn xám ngắn nền trắng in hoa xanh hôm nay bà mặc càng làm nổi bật đường eo nhỏ nhắn của bà.

“Đồ ăn hôm nay do đầu bếp của cửa hàng chuẩn bị, đều là những món con thích ăn.” Bà gắp thức ăn trong mâm cho cậu, tựa như chưa từng có chuyện không vui gì xảy ra giữa hai mẹ con. “Sắp đi học chưa?”

“Sắp, tuần sau con đến trường báo danh.”

“Kết quả học tập tốt chứ?”

“Cũng ổn, may thế nào con lại xin được học bổng.”

“Vậy thì tốt.” Bà nhìn cậu, rồi lại đưa mắt nhìn chồng, “Mau ăn thôi! Ăn xong rồi nói chuyện tiếp.”

Như mọi khi không ai nói năng gì trong lúc ăn, ba ân cần múc canh cho cậu, mẹ cũng gắp thức ăn cho cậu, bầu không khí gia đình thân thiết như vậy lại khiến Tưởng Tiệp vừa mừng vừa lo. Ăn xong bữa, mẹ bưng đĩa hoa quả ra, lúc này bà mới hỏi:

“Nghe nói tay của con bị thương hả, đã bình phục chưa?”

“Lành lâu rồi mẹ, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chị và anh rể thế nào ạ?”

“À, hai đứa nó vẫn tốt! Có tin vui này muốn báo với con đây,” khóe miệng của mẹ cậu không giấu nổi sự vui mừng, “Con sắp được làm cậu rồi!”

“Thật sao?” Tưởng Tiệp giật mình, “Mọi người biết tin từ bao giờ vậy?”

“Mới tuần trước. Bên nhà anh rể con mừng lắm! Lâm Nguyên là con trai trưởng, nên ai trong nhà cũng coi trọng đứa cháu đầu tiên.”

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Tâm trạng ba mẹ có vẻ rất hồ hởi, lúc nói chuyện, gương mặt hai người tràn ngập nét tươi cười rạng rỡ. Trong lòng Tưởng Tiệp cũng hơi nuối tiếc, cậu biết, mình sẽ mãi mãi không thể mang lại cho ba mẹ niềm hạnh phúc như vậy.

Lúc gần ra về, bỗng dưng mẹ cậu bảo:

“Hai hôm trước có một cậu tên Giang Sơn đến nhà mình.”

Bàn tay đang buộc dây giày của Tưởng Tiệp hơi khựng lại, “Anh ta nói gì với mẹ?”

“Cậu ta bảo, anh trai cậu ta rất thích con, còn vì con mà chấp nhận trả món nợ vay nặng lãi, muốn ở cùng con, hi vọng gia đình ta có thể chúc phúc và ủng hộ.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Cậu ta còn tìm cách tẩy não mẹ nữa, tuôn một tràng luận điệu gì gì mà đồng tính luyến ái thì cũng có tình yêu.”

Tưởng Tiệp đứng dậy, cúi thấp đầu không dám nhìn mẹ, cũng không dám ho he nửa tiếng.

“Con có thích người đàn ông đó không? Cái người tên Chu Chính ấy?”

“Anh ta đối xử với con rất tốt.” Lúc nói ra câu này, Tưởng Tiệp cảm thấy mặt mình hơi hơi nóng lên.

“Ừ,” Mẹ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, “Thật ra mẹ cũng mong con có thể giống như chị con, thành gia lập nghiệp, tương lai sinh con đẻ cái, được vậy thì tốt biết bao? Nhưng mẹ cũng biết, những việc này không thể ép buộc. Nếu như con và cái cậu Chu Chính kia toàn tâm toàn ý với nhau, vui vẻ sống hết cuộc đời này, mẹ cũng không có ý kiến. Tiểu Tiệp, chắc con biết lí do vì sao mẹ không chấp nhận đồng tính luyến ái, nhưng dù gì, mẹ cũng chúc phúc cho con và cậu ta!”

Tưởng Tiệp đi xuống dưới lầu, thấy một chiếc Lincoln màu đen đang đỗ chờ mình, đó là xe của Chu Chính. Cậu không nhúc nhích, mãi đến khi vệ sĩ từ trong góc bước ra, đè thấp giọng nói với cậu:

“Chính ca tới đón cậu đấy.”

“Anh ấy đến từ lúc nào?” Tưởng Tiệp vừa bước tới phía chiếc xe vừa hỏi.

“Cũng khá lâu rồi.”

Tưởng Tiệp mở cửa ngồi vào trong xe, Chu Chính quan sát biểu cảm thoải mái trên gương mặt cậu:

“Có tin gì vui hả?”

“Giang Sơn tìm mẹ em nói chuyện, sao anh không bảo gì với em?”

“Giang Sơn được mỗi cái mồm mép lanh lẹ, từ lúc lọt lòng đã là ông mối bẩm sinh rồi, không tận dụng tài năng của cậu ta chẳng phải lãng phí?”

“Anh kêu Giang Sơn nói với mẹ em rằng ba anh em nhà anh theo nghiệp kinh doanh mấy đời đó hả?”

“Cũng có gì sai đâu!”

“Vậy mà dám bảo không sai?” Tưởng Tiệp cười thật tươi, má bên trái lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ. “Sao anh lại đến đón em? Không phải anh bảo tình hình hiện giờ đang rất nguy hiểm sao?”

“Chính vì nguy hiểm nên mới lo nhỡ có chuyện gì xảy ra đám đàn em lại không xử lý được.”

“Thật không vậy? Anh thì xử lý được à?”

“Chí ít về trình độ võ vẽ, bắn súng trong Hồng Môn, không ai giỏi hơn anh đâu.”

“Thẩm Binh cũng không bằng?”

“Không.”

Tưởng Tiệp nghĩ Chu Chính giỡn chơi, nhưng nhìn thái độ của anh thì có lẽ không phải. Cậu cũng không bận tâm vấn đề này quá lâu, lại nhớ tới những lời ban nãy ba mẹ nói, nghĩ đến những dấu hiệu đổi thay đầy hi vọng, mọi việc tuy đều suôn sẻ nhưng lại có phần không chân thật, cậu từ từ tựa đầu vào vai Chu Chính, chậm rãi buông tiếng thở dài nhẹ nhõm:

“Chu Chính, em vui lắm. Bỗng dưng em cảm thấy thế giới này đối xử với mình thật nhân từ, mọi thứ tuyệt vời đến mức không thể tin được. Ha ha.”

*****************

*Bát Kỳ là một chế độ tổ chức quân sự của người Mãn Châu và nhà Thanh, mọi người dân Mãn Châu đều thuộc một trong tám kỳ. Chính Hoàng kỳ là một trong tám kỳ, là kỳ có lượng nhân khẩu cao nhất, do Hoàng đế đích thân nắm giữ. Cờ Chính Hoàng kỳ:

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv