Hôm nay, Chiêu Đức Đế vừa tỉnh dậy, liền cảm thấy mọi người chung quanh nhìn hắn thần sắc có chút khác thường. Loại ánh mắt này từ khi nửa người của hắn về sau không thể động đậy được, hắn đã thấy được cũng không thiếu.
Luôn miệng nói trung với vị đế vương này là hắn, nhưng một khi hắn biến thành phế nhân, thì những người chân chính có thể như cũ vẫn luôn tôn kính hắn lại có được mấy người?
Nếu là ngày xưa thì chắc chắn Chiêu Đức Đế đã sớm nổi trận lôi đình, sai người đem những cung nữ, thái giám to gan lớn mật này kéo xuống đánh chết. Nhưng trước mắt hắn một lòng đang nghĩ xem Huệ phi đã thay hắn xử lý chuyện kia như đã bàn thế nào rồi, nên cũng không có tinh lực để quan tâm tới những việc khác. Đối với hắn mà nói thì việc sở hữu một viên thuốc tiên đan trường sinh bất lão là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Cảm thụ được trong cơ thể tràn đầy tinh lực, Chiêu Đức Đế mê say mà hít vào một hơi.
Hiện tại, hắn đối với vị tiên sư kia có thể vì hắn mà luyện ra tiên dược trường sinh bất lão mà hoàn toàn tin tưởng, không chút nào hoài nghi. Bất quá chỉ có ngắn ngủn mấy ngày mà đan dược kia liền làm cho bệnh tình của hắn chuyển biến rất là tốt đẹp, trừ bỏ dùng thủ đoạn của tiên gia thì còn có cái biện pháp gì mới có thể làm được điều này?
Chỉ cần để vị tiên sư kia vì hắn mà luyện được thành công tiên đan, hắn không những có thể khôi phục lại thân thể khỏe mạnh như xưa, còn có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn đem vương triều của hắn kéo dài thịnh vượng mãi về sau. Đến lúc đó, những kẻ đã bất kính với hắn, hắn đều có trăm phương, ngàn kế để có thể thu thập được bọn họ.
Nghĩ đến điều này, Chiêu Đức Đế liền cảm thấy yêu cầu sử dụng thuốc dẫn để làm tiên đan cũng không phải là không thể tiếp nhận được. Tuy nói Bảo Lạc sẽ phải chịu một chút đau khổ, nhưng Bảo Lạc là nữ nhi của hắn a. Vì chữa khỏi bệnh cho hắn mà để Bảo Lạc làm ra chút hy sinh, không phải cũng rất tốt sao? Còn nữa, trước mắt Bảo Lạc tuy rằng sẽ phải ăn một chút khổ, nhưng ngày sau cũng đối với Bảo Lạc cũng có chỗ tốt.
Sau khi hắn dùng qua tiên đan, nếu là còn thừa, hắn thậm chí cũng sẽ chuẩn bị cho Bảo Lạc được sử dụng để khôi phục sức khỏe.
Nghĩ như vậy, Chiêu Đức Đế liền đem những cái do dự, áy náy ở trong lòng, tất cả đều đánh tan, toàn tâm toàn ý mà đắm chìm vào sung sướng khi cơ thể sắp được khôi phục khỏe mạnh, trường sinh bất lão.
Không biết qua bao lâu, Chiêu Đức Đế mới cảm thấy được một tia không thích hợp:
- "Huệ phi như thế nào còn không có tới bên cạnh trẫm hầu hạ? Tiên sư đâu, sao cũng không thấy tiên sư?"
- "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Huệ phi nương nương phạm sai lầm, bị Hoàng Hậu nương nương ra lệnh ở trong cung cấm túc, sợ là không tới được. Đến nỗi tiên sư.."
Lương công công do dự một lát, mới nói:
- "Tiên sư bị Thái tử điện hạ phái người bắt lấy."
- "Hỗn trướng! Đây là ai cho bọn hắn lá gan lớn như vậy?"
Chiêu Đức Đế hai mắt đỏ au, sắc mặt xanh mét:
- "Trẫm liền biết Hoàng hậu cùng Thái tử không muốn trẫm được sống yên ổn. Dám đối đãi với trẫm như vậy, ngày sau nhất định phải đem bọn họ toàn bộ phế đi!"
Lương công công thấy Chiêu Đức Đế vẻ mặt ẩn ẩn để lộ ra nét mặt điên cuồng, liền nhíu nhíu mày.
Trường Thọ công chúa nói không sai, trên đời này nào có cái gì gọi là tiên đan, bất quá là trước đó tiên đan đem tinh lực trên người tiêu xài bằng hết, đến mức không còn chút sức nào. Đừng nhìn Chiêu Đức Đế hiện tại bề ngoài tinh thần so với trước đó vài ngày đã tốt hơn rất nhiều, kỳ thật chỉ là miệng cọp gan thỏ, căn cốt sớm đã bị đào rỗng.
Ngay cả thần trí tựa hồ cũng bị đan dược ảnh hưởng, trở nên kích động không giống bình thường.
Mặc dù ở trong cung, những kẻ có ý đồ rắp tâm muốn đạt được ngôi vị chẳng cần phải ra tay đối với Chiêu Đức Đế, chỉ sợ Chiêu Đức Đế cũng đi tới một bước đường tự mình hủy diệt chính mình. Huống chi hiện giờ, một đám người trong cung đều đang nhìn chằm chằm vào trong Càn Nguyên cung này. Chiêu Đức Đế trở nên như vậy, chỉ sợ ở giữa có kẻ nào đó đang âm thầm thao túng ra tay.
- "Đi, mau đem Huệ phi cùng tiên sư đưa tới trước mặt trẫm, trẫm muốn nhìn xem kẻ nào có gan dám ngăn cản đây?"
- "Ha ha, đều đã đến lúc này rồi mà ngươi còn ở đó ra uy phong hoàng đế cho ai xem? Ngươi có biết những chuyện ngươi làm sớm đã bị gièm pha, mọi người đều biết. Hiện giờ, vô luận là các triều thần hay là các phi tần hậu cung đều đối với ngươi né xa ba thước, coi như rắn rết?"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ quen thuộc, lại thấy Thái hậu được Trương ma ma đỡ tay đi tới tẩm điện của Chiêu Đức Đế.
Một trận gió từ bên ngoài cửa thổi vào mang theo nồng đậm mùi vị của máu tươi. Chiêu Đức Đế lúc này mới phát hiện thị vệ canh giữ ở bên ngoài tẩm điện của hắn không biết đã biến mất từ khi nào, hay là nói toàn bộ đã bị Thái hậu mang người đến giải quyết toàn bộ.
- "Mẫu hậu đây là có ý gì, chẳng lẽ ngươi tưởng muốn bức vua thoái vị?"
Chiêu Đức Đế gian nan mà dùng cánh tay còn hoạt động tốt chống đỡ lấy thân thể của chính mình để cho chính mình có thể nhìn thẳng vào Thái hậu.
- "Bức vua thoái vị? Đối phó với một hôn quân như ngươi, ai gia còn cần phải dùng đến chiêu bức vua thoái vị hay sao?"
Thái hậu như là nghe được một chuyện gì buồn cười, cất tiếng cười to lên:
- "Chính là ai gia cho dù hôm nay không tự mình tới đây một chuyến như vậy thì cũng có rất nhiều người muốn cho ngươi xuống đài đi. Ngươi để tay lên ngực mà tự hỏi ngươi bây giờ còn có bộ dáng của một vị đế vương hay sao? Nói ngươi là ác quỷ bò ra từ bên dưới địa phủ, chỉ sợ cũng có người tin tưởng đi!"
- "Xét về tâm tư, ngươi thế nhưng lại là kẻ táng tận lương tâm, mất đi nhân tính, liền ngay cả thân sinh cốt nhục của mình cũng không chịu buông tha. Ngươi thử đi ra bên ngoài hỏi một chút, hiện giờ trong cung, ngoài cung này còn có ai không sợ ngươi, có có ai có thể kính ngươi, phục ngươi được nữa?"
- "Ngươi đang nói cái gì?"
Chiêu Đức Đế đồng tử bỗng nhiên co rút lại, chuyện này cực kỳ cơ mật, trừ bỏ tiên sư cùng Huệ phi ra, ai cũng không biết. Ngay cả người vẫn luôn ở trước mặt hắn hầu hạ là Lương công công cũng là không biết cái. Thái hậu như thế nào sẽ biết đến rõ ràng như vậy? Hơn nữa, nghe ý tứ trong giọng nói của Thái hậu thì không riêng gì nàng đã biết, ngay cả người bên ngoài cũng.. Đều đã biết?
- "Không thể tưởng tượng được đi, hiện giờ, mỗi người đều biết ngươi là một kẻ máu lạnh vô tình, vô tâm, ngay cả súc sinh cũng không bằng. Dẫm lên máu tươi cùng thi cốt của thân nhân mà thượng vị.. Cũng thật là ngươi đều có thể làm được a."
Trong lời nói của Thái hậu lời trừ bỏ nồng đậm trào phúng ở ngoài, lại vẫn ẩn chứa hận ý vô tận.
Chiêu Đức Đế căn bản không kịp phản ứng lại chuyện thuốc dẫn đã bị người khác công khai, liền đối với thanh danh cùng uy vọng của chính mình sẽ tạo thành đả kích lớn như thế nào. Hắn bắt đầu hoài nghi bất định mà nhìn Thái hậu, làm như không quá xác định trong lời nói của Thái hậu đến tột cùng là có hàm nghĩa như thế nào.
Hay là.. Sự kiện kia của năm đó, Thái hậu đã biết?
Không, hẳn là sẽ không, sự kiện kia hắn rõ ràng đã xử lý thật sự sạch sẽ.
Còn nữa, nếu là Thái hậu thật sự đã biết, sợ là đã sớm cùng hắn xé rách da mặt nạ rồi, lại như thế nào sẽ cùng hắn bình an không có việc gì lâu như vậy?
Câu nói tiếp theo của Thái hậu hoàn toàn chứng thực điều mà hắn hoài nghi..
- "Ngươi quên mất rồi sao? Lúc trước ngươi cũng là giống như bây giờ giết nhi tử của ai gia, sau đó dẫm lên thi cốt của hắn mới bò lên được cái địa vị này! Nếu không, ngươi nghĩ một nhi tử của cái cung nữ sở tiện sinh ra thì có tài đức gì mà ngồi an ổn ở trên vị trí này hôm nay?"
- "Là thứ trưởng tử của tiên đế, ngươi căn bản cũng không được để vào trong mắt. Nếu không phải là một cơ hội ngẫu nhiên ngươi cứu nhi tử của ai gia, ai gia căn bản sẽ không dìu dắt ngươi, đệ đệ ngươi cũng sẽ không đối xử với ngươi tốt đến như vậy, đem ngươi trở thành huynh đệ chân chính mà tin tưởng. Nhưng ngươi thì sao, ngươi lại như thế nào hồi báo mẫu tử chúng ta? Ngươi là kẻ tiểu nhân lấy oán trả ơn, thế nhưng đối với đệ đệ ngươi hạ độc thủ!"
- "Đáng giận ai gia khi đó còn tưởng rằng là người khác ra tay, ngươi tuy từng chạy tới cứu đệ đệ của ngươi nhưng chung quy là không thể đuổi kịp. Ai ngờ, người khác ra tay không phải giả, nhưng người cho hắn một đao cuối cùng lại là ngươi!"
Nói tới đây, khuôn mặt được bảo dưỡng của Thái hậu đã vặn vẹo đến không thành hình dáng gì.
- "Từ lúc bắt đầu biết được chân tướng, ai gia liền hạ quyết tâm luôn sẽ có một ngày, ngươi thiếu nợ ai gia cùng hoàng nhi những gì, ai gia muốn cho ngươi phải trả đủ!"