Đào đại nhân nhiều đêm không ngủ ngon giấc.
Ông nằm mơ thấy mình đã kết án, lập tức trảm Trương Bình, Trương Bình biến thành ma, toàn thân đẫm máu nhìn chằm chằm vào ông, giọng nói xa xôi: “Tôi bị oan…”
Đào đại nhân giật mình bật người dậy, cả người đẫm mồ hôi, con gà trống choai do vợ ông nuôi ngoài cửa sổ gáy ò ó ó, trời vẫn chưa sáng, chắc cũng đã gần đến giờ lên triều.
Đào phu nhân xoay người, nói: “Lão gia, hay là ông đi nói với hoàng thượng thôi không làm thượng thư bộ Hình gì nữa đi. Cả đời ông đến chuyện ma quỷ còn không dám nghe, sao lại làm cái chuyện điều tra phá án này chứ, bổng lộc chẳng đủ sống, hằng đêm lại mơ thấy ác mộng, râu cũng bị dọa cho bạc hết cả rồi. Hàn Lâm Viện sướng biết bao nhiêu, Tần phu nhân nói với tôi, lão gia nhà bà ấy ngày ngày nhàn nhã vô cùng.”
Đào đại nhân không nói gì, bước xuống giường, đi đến cửa, mở cửa ra thì nhìn thấy một màn đêm đen thẳm.
Đến Tư bộ nha môn, tâm tình Đào đại nhân vẫn chưa bình tĩnh lại, ông suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy tên Trương Bình này quả thật có thể bị oan, một sĩ tử đang chuẩn bị tham gia thi cử, sao lại bỏ cả tiền đồ tốt đẹp phía trước đi giết một ông chủ đoàn kịch chứ, đây không phải là hành vi của người đọc sách.
Ông lật hồ sơ ra xem, rồi lại thấy mọi chứng cứ rõ ràng đều chống lại Trương Bình.
Đào đại nhân thở dài, rầu rĩ, bước đi chầm chậm.
Buổi trưa, Đào đại nhân đích thân đi đến nhà lao thăm Trương Bình, đúng lúc Trương Bình ngồi ăn cơm trong góc tường, hắn cẩn thận bỏ nửa cái bàn thầu vào lại trong chén rồi mới đứng dậy hành lễ với Đào đại nhân. Trong lòng Đào đại nhân thầm nghĩ, đây quả thật là một chàng trai tốt.
Đào đại nhân ôn hoà nói: “Ở trong lao chắc cũng cực khổ rồi. Ngươi ở trong này đừng lo lắng hoang mang, có oán hận bản bộ đường không?”
Trương Bình nói: “Học trò không phải hung thủ, tin rằng nhất định sẽ được trả lại công bằng.”
Đào đại nhân càng thêm hoà nhã nói: “Vương thị lang nói với bản bộ đường, y cảm thấy ngươi không phải là hung thủ đã sát hại Kim Lễ Phát, nhưng lúc Vương Thị lang đến tìm ngươi hỏi những điểm đáng ngờ, tại sao ngươi lại chọc giận y? Ngươi giúp Vương Thị lang tìm ra điểm đáng ngờ của những người khác, không phải càng có hy vọng được giải tội hay sao?”
Trương Bình cụp mắt: “Chỗ Vương Thị lang nghi ngờ hoàn toàn chẳng có gì đáng ngờ, học trò không thể nói thành đáng ngờ được.”
Đào đại nhân vuốt vuốt râu: “Sao ngươi lại chắc chắn không đáng ngờ?”
Trong ngục tăm tối, lính canh cầm bó đuốc sáng rực, Trương Bình đứng trong ánh lửa lập loè, thần sắc và ánh mắt giống y hệt con ma chết oan trong giấc mơ của Đào đại nhân: “Nếu như đại nhân tin tưởng, học trò có thể tìm ra chứng cứ và nhân chứng.”
Bà Kim Lý cũng nằm mơ thấy ác mộng, bà mơ thấy Ly Nương biểu muội của mình đang đứng ở đầu giường, gọi bà: “Tỷ tỷ… Tương Uyển tỷ tỷ…”
Bà Kim Lý tinh thần bất ổn, ngồi trong phòng đầy khó nhọc.
Hình bộ phái người đến nói với bà, lưỡi dao của hung thủ có thể có độc, hoặc do Kim Lễ Phát rơi xuống hố xí bị xú khí thấm vào người quá nhiều, vết thương vô cùng nguy kịch, nhưng mấy câu Kim Lễ Phát ú ớ trong lúc hôn mê chính là mấu chốt của vụ án. Hình bộ đã dốc hết sức lực chữa trị cho ông ta, cũng điều rất nhiều danh y đến, còn dán cáo thị, treo thưởng cho đại phu cứu được Kim Lễ Phát.
Bà Kim Lý khẩn cầu gặp mặt tướng công nhưng bị từ chối.
Cả ngày bà như ngồi trên lò lửa, các đệ tử im lặng trong sân có thể cảm thấy được bà vô cùng phiền muộn, tâm thần bất định. Lúc bà ngồi mò mẫm may vá cạnh cửa sổ, vụt một cái, giống hệt như nhiều năm về trước, bà có thai đứa con đầu lòng, ngồi may yếm cạnh bên cửa sổ, Ly Nương đẩy cửa nhìn bà mỉm cười: “Tỷ tỷ.”
Những ngày đó Ly Nương rất khác so với mọi ngày, người khác không để ý nhưng bà lại nhận ra.
Da dẻ cô mềm mại hơn so với trước, giống như là trét son phấn vậy, hồng hào tươi tắn. Bình thường cô không trang điểm gì, có vẻ như bị bệnh, giờ lại thích cắn môi ngậm cười, đuôi mắt cong cong, sóng mắt có chút mơ màng, không biết là đang nghĩ gì.
Bà nắm lấy tay của Ly Nương nói: “Cô nhóc nhà muội, chẳng lẽ không nhờ cha mẹ tìm cho ý trung nhân hay sao?”
Hai mắt của Ly Nương long lanh sóng nước, hỏi: “Tương Uyển tỷ, tỷ có tin có thần tiên không?”
Bà nói: “Tin, tin có một ông tiên râu tóc bạc phơ, đã cột một sợi dây vào tay muội từ lâu, đầu còn lại thì cột vào tay của công tử Phan An.”
Ly Nương cúi đầu cười: “Tỷ à, tỷ có còn nhớ không, con chồn mà lúc nhỏ chúng ta đã từng cứu ấy?”
Bà nghĩ một lúc, hình như là có chuyện này. Lúc nhỏ, sau vườn nhà có một con chồn ăn cắp gà, một chân sau của nó bị kẹt trong bẫy, quằn quại chạy qua trước mặt bà và Ly Nương.
Bọn họ nghe người lớn nói, chồn đánh rắm hôi không tả nổi, bèn lùi về sau ba bước, mở to mắt nhìn nó chui qua chuồng chó chạy mất.
Bà ngẩn người một lát, nói: “Chẳng lẽ con chồn đó hoá thành tinh, đến quấn muội à?”
Ly Nương nắm chặt khăn tay, không nói lời nào, bà nắm chặt tay Ly Nương: “Muội muội tốt, muội đừng có hù ta, chồn chỉ là loài hôi thối, mấy cái ma quỷ ấy không thể nào gặp được, con gái trong nhà, tuyệt đối không thể bị mắc lừa.”
Ly Nương cười: “Tỷ tỷ, muội biết rồi. Nhưng huynh ấy không có hại muội, huynh ấy là tiên, muội không nhìn thấy mặt huynh ấy, mùi hương trên người huynh ấy chỉ có trên trời mới có. Những kẻ phàm trần chúng ta mới là hôi là dơ bẩn trong mắt huynh ấy.”
Ngoài cửa vang lên mấy tiếng rầm rầm, tay bà Kim Lý run một cái, kim đâm vào tay, bà xé một mảnh vải quấn quanh đầu ngón tay, hai ba nha sai bên Bộ hình đi vào phòng.
“Bà Kim Lý, Thượng thư đại nhân muốn thăng đường thẩm vấn vụ án này, bà đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Lần thứ hai thăng đường cũng dữ dội như lần đầu vậy, chỉ là bên cạnh Thượng thư đại nhân lúc này là một vị quan mặc quan phục Thị lang đỏ thẫm.
Bà Kim Lý nhận ra người này, ông ta chính là trưởng tử Vương Nghiên của Vương Thái sư đương triều, bà nghe Tiểu Ngũ nói, lúc đoàn kịch đến diễn ở nhà Lễ bộ Lan Thị lang, chính vị Vương Thị lang này cũng có mặt, gọi Lý Thất, Tinh Thư và Hương Hà đến hỏi mấy câu.
Trong lòng Bà Kim Lý có dự cảm không lành, trên công đường lúc này chỉ có mình bà ta quỳ, Trương Bình và Trần Trù không thấy đâu. Đào Thượng thư hắng giọng, nói: “Hôm nay tái thẩm tra bản án này là bởi vì đã tra ra những manh mối quan trọng có liên quan đến tình tiết vụ án. Bà Kim Lý, bản bộ đường hỏi ngươi, ngươi nói mình nghe thấy tiếng la của chồng là Kim Lễ Phát mới đi ra nhà xí, có người làm chứng không?”
Bà Kim Lý sững sờ trong giây lát, run rẩy nói: “Đại nhân… chẳng lẽ ngài nghi ngờ dân phụ sát hại chồng mình? Oan quá đại nhân ơi… dân phụ sống với chồng hai mươi năm luôn hoà thuận vui vẻ, sao lại muốn sát hại ông ấy kia chứ, xin đại nhân minh giám! Hung thủ rõ ràng là tên Trương Bình kia mà!”
Đào đại nhân nói: “Hiện tại vẫn chưa tìm ra hung khí, Trương Bình tuy đáng nghi, nhưng không có chứng cứ xác thực. Bản bộ đường đã xử qua vài vụ án rồi, hung thủ luôn luôn là người có mặt đầu tiên ở hiện trường, ngươi cũng không có nhân chứng, nên cũng không thể không nghi ngờ.”
Bà Kim Lý quỳ nhích lên hai bước, khóc nói: “Đại nhân, dân nữ và tướng công vợ chồng yêu thương nhau, tất cả mọi người trong đoàn kịch đều biết, dân phụ làm sao lại có thể sát hại chồng cơ chứ, đây rõ ràng là tên Trương Bình đó hàm oan tôi!”
Đào đại nhân thở dài một cái, phẩy tay, vài tên nha sai dẫn một người vào công đường, quỳ xuống cạnh Bà Kim Lý, không ngờ lại là Lý Thất.
Lý Thất nói: “Phu nhân, mười mấy năm trước, lúc tiểu thư Ly Nương chết, chính bà đã ra làm chứng, nói tiểu thư Ly Nương đã từng nói với bà, cô ấy có qua lại với một con chồn tinh, đại lão gia và đại phu nhân mới cho rằng tiểu thư Ly Nương bị chồn tinh hút mất hồn phách mà chết, không sai chứ?”
Đào đại nhân nói: “Bà Kim Lý, dựa theo điều tra có được, biểu muội Ly Nương của ngươi, năm đó rõ ràng là bị cưỡng hiếp rồi giết chết chứ không phải là do yêu quái thành tinh gì cả, ngươi thật sự không biết sự tình sao?”
Cả người Bà Kim Lý run cầm cập: “Đại nhân, biểu muội của dân phụ quả thật là bị chồn tinh hút hồn phách mà chết, hơn nữa nó đã chết gần hai mươi năm rồi, có liên quan gì đến chuyện chồng tôi bị sát hại chứ?”
Đào đại nhân chầm chậm nói: “Theo điều tra, biểu muội Ly Nương của ngươi được nuôi lớn trong khuê phòng, vốn không cách nào tiếp xúc được với nam nhân, có chuyện này không?”
Bà Kim Lý gật đầu, vừa khóc vừa tiếp tục nói: “Đại nhân…cho nên cái chết của Ly Nương chính là do yêu quái gây ra, năm đó nó quả thực có nói qua với tôi, một con chồn thành tiên đến tìm nó…”
Đào đại nhân nói: “Vậy tại sao ngươi lại không nói với cha mẹ cô ta?”
Bà Kim Lý khóc nói: “Về sau nó lại nói với dân phụ chỉ là đùa thôi…chị em chúng tôi thường hay đùa giỡn với nhau, tôi cũng không cho đó là thật…đến khi nó chết rồi, tôi mới hiểu ra, mới biết đó là thật…”
Vương Nghiên kế bên Đào Thượng thư lạnh lùng nói: “Một cô gái trẻ tuổi chưa kết hôn, lại ở trong khuê phòng, quả thực là rất khó gặp gỡ nam nhân nhưng cũng có một số người lại dễ dàng gặp gỡ cô ta vô cùng. Ví dụ như cha và đại ca, lại ví dụ như tỷ phu…”
Tiếng khóc của Bà Kim Lý ngưng bặt, Đào đại nhân lại thở dài: “Bà Kim Lý, nghe nói, tướng công ngươi Kim Lễ Phát năm đó muốn cưới biểu muội Ly Nương của ngươi, sau đó mới đổi sang cưới ngươi, có chuyện này không?”
Trên công đường im lặng như tờ, vài phút trôi qua, vài nha sai dẫn Trương Bình chậm rãi vào công đường, Đào Thượng thư gật đầu tỏ ý với Vương Nghiên, Vương Nghiên dời mắt nhìn xuống công đường: “Bà Kim Lý, ngươi có thể nói cho Thượng thư đại nhân và bản bộ viện biết sao ngươi lại muốn Trương Bình viết vở kịch ‘Hồ lang’?”
Răng Bà Kim Lý đánh cầm cập: “Dân phụ, dân phụ thỉnh thoảng lại nằm mơ, cho nên dân phụ nhất thời nổi lòng tham…”
Vương Nghiên lạnh lùng nói: “Ngươi bảo Trương Bình viết vở kịch này, chính là vì chồng ngươi Kim Lễ Phát!”
Trong bóng tối, Kim Lễ Phát vùng vẫy kịch liệt, ông ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Là hắn, hắn đến rồi…
Tay Kim Lễ Phát giật giật hai cái, cổ họng ú ớ, hơi thở gấp gáp.
Hoàng Đại Tiên…hắn…
“Bà Kim Lý, bà biết ẩn tình sau cái chết của Ly Nương năm đó, bà cũng thầm đoán ra được hung thủ là ai, nhưng đã giấu kín gần hai mươi năm trời, không chịu nói ra. Bà có ý muốn Trương Bình viết vở kịch này, trong lúc viết đã vô ý tiết lộ sự thật của sự việc năm đó. Mê Hương và cố ý che giấu khuôn mặt đều là dấu hiệu cho thấy hung thủ là người mà Ly Nương quen biết. Hơn nữa, phản ứng của Kim Lễ Phát khi nhìn thấy kịch bản đã chứng thực cho suy đoán của bà, thế là bà bèn nhân cơ hội này, nửa đêm ra tay giết gười, rồi vu oan cho Trương Bình!”
Bà Kim Lý liều mạng dập đầu, dập đến mức trán đã bắt đầu chảy máu: “Thượng thư đại lão gia, Thị lang đại lão gia, dân phụ không có giết chồng mình, càng không biết ẩn tình gì trong cái chết của biểu muội, dân phụ nếu có nói dối thì sét đánh năm lần!”
Trương Bình nhướng mi mắt nhìn Vương Nghiên, Vương Nghiên nheo mắt: “Trương Bình, nhìn sắc mặt của ngươi, có vẻ vẫn không phục lập luận của bản bộ viện?”
Trương Bình nhìn y, không nói gì.
Vương Nghiên cười lạnh một cái, dời mắt đi: “Lý Thất, ngươi nói lập luận của bản bộ viện có đúng hay không?”
Lý Thất cúi rạp mình xuống: “Thượng thư đại nhân anh minh, Thị lang lão gia anh minh, thảo dân chỉ là một đào kép, không dám nhận xét bừa bãi.”
Vương Nghiên khoanh tay: “Ngươi đâu chỉ không dám nhận xét, lúc này ngươi nhất định đang nhủ thầm trong lòng, tên Vương Thị lang này quả thật là một tên ngốc, nói gì hắn cũng tin, hoàn toàn đi theo con đường mà lão tử đã vẽ ra, có đúng không?”
Lý Thất hoảng hốt, ngẩng đầu lên, Vương Nghiên quay người đi, cúi mình nói với Đào Thượng thư: “Thượng thư đại nhân.”
Đào Thượng thư hô to một tiếng, chỉnh lại y phục, đập bàn một cái: “Lý Thất, tại sao ngươi lại vu cáo phu nhân Kim Lễ Phát giết người, chân tướng hai vụ án này rốt cuộc là gì, mau mau thành thật khai ra!”
Lý Thất xụi lơ tại chỗ, run lẩy bẩy.
Vương Nghiên nhìn xuống chỗ hắn, cười nhàn nhạt: “Nếu như Kim Lễ Phát và Bà Kim Lý có liên quan đến cái chết của Ly Nương, tuyệt đối sẽ không kêu người khác viết chuyện này thành kịch. Ngươi cư nhiên là một đầy tớ lại biết quá nhiều chuyện bí mật như vậy, thiết nghĩ tất có thể vào trong nội trạch. Mười mấy năm trước, ngươi dụ dỗ Ly Nương, có lẽ bị Kim Lễ Phát vô tình bắt gặp, lúc đó ông ta không nghĩ chuyện mình thấy có liên quan đến vụ giết người, nhưng không ngờ sau khi vở kịch này được viết xong lại nhắc đến mấu chốt của vụ án năm xưa.
Ngươi sợ Kim Lễ Phát nhớ lại chuyện năm đó, phát hiện ra đầu mối nên giết người diệt khẩu, dàn dựng sự việc như thể Trương Bình giết người, tiêu diệt tận gốc mấy người Kim Lễ Phát, Bà Kim Lý và Trương Bình – kẻ đã hư cấu câu chuyện nhưng vô tình nhắc đến điểm mấu chốt này. Về sau, theo điều tra của sai dịch, lúc vở kịch này viết xong rõ ràng Bà Kim Lý và Kim Lễ Phát đều không ở Kinh Thành, ngươi lại sửa nó đi, dùng nó để khiến bản bộ viện cho rằng Kim Lễ Phát có quỷ, trong từng lời nói đều có mưu kế, có ý muốn biến bản bộ viện thành con cờ. Quả nhiên là xảo quyệt vô cùng. Đáng tiếc, thông minh lại bị thông minh làm hại, những hành vi của ngươi lại trở thành bằng chứng chứng minh ngươi chính là kẻ giết người!”
Lý Thất cúi rạp mình xuống đất, nước mắt đầm đìa gào thét mình bị oan, Vương Nghiên khoanh tay đi xuống công đường, đứng trước mặt Trương Bình: “Trương Bình, lúc đó ngươi luôn miệng nói bản bộ viện sai rồi, bây giờ còn muốn nói câu đó với ta hay không?”
Trương Bình vẫn không nói gì, Vương Nghiên đi vòng quanh hắn, đột nhiên có một sai nha xông vào công đường, quỳ một chân xuống: “Thượng thư đại nhân, đã đến rồi.”
Đào Thượng thư vẫy tay: “Nhanh, mau đem lên công đường!”
Sai dịch vội vã rời đi, một lát sau, bốn năm sai dịch dẫn một người tiến vào.
Người đó độ khoảng bốn mươi, thân hình cao gầy, sắc mặt vàng vọt, râu lưa thưa, đầu đội khăn vuông, người mặc trường y không cũ không mới, lưng đeo giỏ thuốc, nhìn bộ dáng rất giống lang trung.
Trương Bình tiến lên trước một bước, cúi mình về phía trên cao: “Thượng thư đại nhân, người ngày chính là hung thủ cưỡng hiếp rồi giết chết Ly Nương mười mấy năm trước, và cũng là người sát hại Kim Lễ Phát vài ngày trước đây.”