Trương Công Án

Chương 61



“Đại nhân, gần đây công vụ nặng nề, mong ngài bảo trọng quý thể.”

Lan Giác vừa xem xong công văn, đóng sổ lại, nhấc tay xoa xoa mi tâm. Tiểu lại bưng trà đến trước bàn công văn, liền nói thế.

Lan Giác vừa mới bưng tách trà lên nhấp một ngụm thì Thượng quan Lang trung của Chủ Khách ty đã đến đưa danh mục quà tặng dự kiến cho các nước chư hầu vào cuối năm. Lan Giác đặt tách trà xuống, nuốt vội ngụm trà, không tránh được bị sặc, bất giác ho vài tiếng. Thượng quan Lang trung lập tức nhìn y với vẻ lo lắng nói: “Đại nhân, trời lạnh gió hàn không dễ tránh, hôm nay ngài nên trở về nghỉ ngơi sớm đi, sức khoẻ vẫn là trên hết.”

Lan Giác khẽ cười đáp: “Chỉ là bị sặc mà thôi, không phải bị cảm mà ho đâu. Cảm tạ đã quan tâm.” Rồi nhận sổ trong tay của Thượng quan Lang trung. Thượng quan Lang trung nhìn sắc mặt của y, trong mắt ngập tràn lo lắng.

Tối đến, Lan Giác trở về phủ, gia nhân phục vụ y tắm rửa, nói: “Lão gia, tối nay đừng thức khuya nữa, nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Lan Giác gọi Lan Huy đến xem bài tập của nó, Lan Huy đu trên đầu gối của cha mình nói: “Cha à, cha ngủ sớm đi, Huy Nhi không làm ồn đâu.”

Sáng ngày hôm sau thức dậy, Lan Giác cảm thấy đầu nặng trịch còn cơ thể thì bải hoải, không kìm được ngáp liền hai cái. Gia nhân giúp y chỉnh trang phục ngẩng đầu nhìn y, sau khi đứng dậy nhỏ tiếng nói: “Lão gia, tối nay gọi Thôi thái y đến xem bệnh nhé?”

Lúc lên triều sớm, trong đại điện hình như không ấm như hồi trước nữa thì phải. Lan Giác ra khỏi hàng tấu việc, ánh mắt tiểu hoàng đế nhìn y tràn đầy quan tâm: “Lan ái khanh, có phải mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt không? Sau khi bãi triều trẫm gọi ngự y đến bắt mạch cho khanh.”

Lan Giác vội vã hành lễ nói: “Thần khấu tạ thánh ân, thần tuyệt đối không có bệnh gì. Trên điện thất lễ, lại khiến hoàng thượng lo âu, thần cảm động vô cùng.”

Tiểu hoàng đế nói: “Chúng ái khanh là rường cột của triều đình, phải biết quý trọng sức khoẻ. Công việc không cần gấp gáp, ngộ nhỡ làm thành bệnh, trẫm phải dựa vào ai đây? Vậy là lợi bất cập hại.”

Chúng bề tôi đều cảm tạ hoàng thượng quan tâm yêu thương. Sau khi bãi triều, Vương Nghiên kéo Lan Giác lại ở ngoài điện: “Bội Chi à, hay là huynh xin cáo nghỉ một ngày đi, mời đại phu xem thế nào, uống thuốc nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Lễ bộ một ngày không có huynh cũng không sập đâu.”

Lan Giác bất đắc dĩ nói: “Sao hai ngày nay ai ai cũng nói tôi có bệnh vậy, chẳng lẽ sắc mặt tôi khó coi lắm sao?”

Vương Nghiên nghiêm túc nhìn sắc mặt y nói: “Mặt mang vẻ chán chường, quầng mắt xanh đen, so với mấy cái xác nằm ở phòng khám nghiệm tử thi ở Hình bộ bọn tôi thì đỡ hơn một chút.”

Lan Giác đáp: “Đa tạ so sánh quá hay của Vương Thị lang, Lan mỗ cảm thấy bản thân thần thanh khí sảng, có thể đi tới trăm dặm, cơm có thể ăn cả chục cân đấy.”

Vương Nghiên lại nhìn y chằm chằm, một lát sau thành khẩn nói: “Đừng ngang bướng nữa.”

“Đại nhân, hôm nay cáo nghỉ một ngày đi.” Đợi Lan Giác ra khỏi cung, lúc đang lên kiệu, gia nhân mang vẻ mặt khẩn thiết nói.

Lan Giác phất tay áo lên kiệu: “Tinh thần bản bộ viện tốt lắm, đi đến nha môn.”

Khi đã đến nha môn Lễ bộ, đám đồng liêu thuộc hạ nhìn thấy Lan Giác đều liên tiếp nói: “Lan đại nhân, về nghỉ ngơi sớm đi.”, “Sức khoẻ quan trọng lắm”, “Lễ bộ không thể không có đại nhân, do đó đại nhân càng phải yêu thương bản thân mình hơn.”…

Đến cả Cung Thượng thư hôm nay phá lệ đến nha môn làm việc cũng gọi Lan Giác đến nói một cách đầy yêu thương: “Lan Thị lang, mau về nằm nghỉ đi. Ngài tuy vẫn còn trẻ, nhưng cũng không thể xem nhẹ sức khoẻ như vậy. Lúc bản bộ đường còn trẻ cũng giống như ngài bây giờ vậy, cho rằng cái gì cũng chống đỡ được. Đợi đến khi ngài đến tuổi ta bây giờ mới biết lúc còn trẻ quý trọng bản thân thật sự vô cùng quan trọng đấy.”

Lan Giác cúi người đáp: “Đa tạ đại nhân quan tâm, hạ quan thực sự rất tốt, không hề cảm thấy bệnh tật gì.”

Cung Thượng thư thở dài một bận, rồi bảo Lan Giác cùng uống một chén trà dưỡng sinh do chính tay ông vừa mới ngâm.

Trong trà dưỡng sinh của Cung đại nhân có nhân sâm tự nhiên trăm tuổi. Sau khi Lan Giác uống xong có ra chút mồ hôi. Dưới ánh mắt yêu thương của mọi người, y xem công văn được một canh giờ thì chợt có dụ lệnh dưa đến nha môn, bảo y lập tức vào cung kiến giá.

Công công chuyển dụ lệnh nhìn Lan Giác, vẻ mặt không đành lòng, lén chuyển cho y một tin tức.

Lan Giác lại bị tố cáo rồi.

Cuối năm khó tránh lễ vật tới lui, một vài thứ bắt buộc phải biểu hiện, một số thứ khác quả thật không thể từ chối, tự nhiên sẽ có một chút hai chút lọt vào những cặp mắt đang ghim chặt lấy y.

Đến cả bọc dạt dẻ y mua kia cũng trở thành một tội danh, buộc tội y thân là Lễ bộ quan viên lại mua hàng ở chợ, thật nhục nhã không ra thể thống gì cả.

Lan Giác sớm đã da dày thịt thô, nghe thế còn có chút vui mừng, cuối cùng cũng có thứ để xem y là người bình thường rồi.

Y vội vàng tiến cung, đến Ngự thư phòng. Vĩnh Tuyên đế thở dài nói: “Lan ái khanh, trẫm biết rõ sự cực khổ của khanh. Mấy sổ con này, khanh xem đi, nếu như là bịa đặt trẫm sẽ nghiêm trị.”

Lan Giác nhận lấy sổ tội trạng của mình, phục người nói: “Thần…”

Đầu vừa cúi xuống, mặt đất trước mắt đều chao đảo cả.

Vĩnh Tuyên đế gọi: “Lan khanh?”

Lan Giác từ từ thẳng người dậy: “Thần thất lễ, mới nãy…” Mọi thứ trước mắt lại mơ hồ lắc lư, rồi một tấm màn đen từ trên phủ chụp xuống mắt y.

Lúc Lan Giác tỉnh dậy thì phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

Một bộ áo quan đập ngay vào tầm mắt, nhìn kỹ lại thì là Vương Nghiên đang ngồi ở đầu giường, mặt vô biểu tình nói: “Bội Chi, chúc mừng huynh đã tỉnh lại. Nếu ngộ nhỡ huynh cứ thế mà ngủ luôn thì có thể huynh sẽ chiếm nguyên phần đầu trong quyển sách huynh giúp Cung đại nhân biên soạn đấy.”

Lan Huy đu trên mép giường, nắm lấy ống tay áo khóc thút thít: “Cha ơi…cha ơi…”

Lan Giác động đậy khoé miệng, cười khổ nói: “Hoá ra tôi thật sự bị bệnh à, thật hối hận vì không nghe khuyên bảo.”

Y đón ánh nắng, khẽ nheo mắt lại. Trong phòng ngoại trừ Vương Nghiên ra còn có rất nhiều người mặc quan phục khác nữa, những người đang chuyển động kia, hình như là đang…dọn đồ đạc ở trong góc phòng.

Sắc mặt Lan Giác thoáng thay đổi, y muốn trở người dậy: “Vậy là bản bộ viện bị tịch biên rồi à?”

Vương Nghiên đè y xuống, ngồi xuống bên giường: “Bội Chi, đừng lộn xộn. Không phải huynh bị bệnh mà là bị kẻ khác hạ độc. Huynh nghĩ kỹ lại đi, mấy ngày nay huynh có chạm qua đồ gì kỳ quái hay không, hoặc có ăn thứ gì khả nghi không?”

Kẻ nào muốn giết Lan Giác?

Sau khi từ phòng Lan Giác đi ra, Vương Nghiên đứng dưới hành lang, suy nghĩ rất lung câu hỏi này.

Sau khi được vài thái y bắt mạch, cuối cùng cũng rút ra được kết luận chính xác là Lan Giác đã bị trúng độc. Thời gian hạ độc áng chừng hai ba ngày trước. Loại độc này phát tác rất chậm, người bị hạ độc không cảm thấy gì bất thường, chỉ là sắc mặt có chút giống nhiễm phong hàn hoặc lao lực quá độ mà thôi. Nếu như Lan Giác không uống qua tách trà dưỡng sinh của Cung Thượng thư, khiến độc tính bị kích thích phát nhanh thì có thể lúc bị mất mạng cũng chẳng hay biết gì.

Nghĩ đến đây, Vương Nghiên bất giác siết chặt tay, rồi lại ép buộc bản thân bình tĩnh lại, phân tích tình tiết vụ án.

Lan Giác đã làm quan được nhiều năm, kẻ thù không ít, nhưng y luôn là một ty bộ hoà nhã của Lễ bộ nên chưa từng kết huyết hải thâm thù với ai. Nhiều lần bị tố cáo cũng đều không phải vì vấn đề tác phong.

Hạ nhân trong nhà Lan Giác bình thường vô cùng cẩn thận, đến nước súc miệng còn kiểm tra qua nữa là.

Nói đến việc duy nhất Lan Giác đã từng làm khiến người ta phải nghiến răng căm giận chính là nhiều năm về trước đã lừa gạt ái nữ của Liễu lão đầu.

Người Liễu gia…sau nhiều năm trời mới hạ độc báo thù?

Trên nguyên tắc không thể bỏ qua bất cứ đầu mối nào cả, Vương Nghiên còn gọi tổng quản của phủ Lan Giác đến hỏi chuyện.

“Gần đây có người nhà Liễu gia nào đến không?”

Tổng quản đáp: “Thường thì nhiều năm cũng chưa từng qua lại, nhưng từ khi Liễu tiểu công tử đỗ trạng nguyên, vào Đại lý tự rồi thì thường đến đây. Nhưng…” Tổng quản trộm nhìn Vương Nghiên, “Liễu tiểu công tử chưa từng đem tới đồ ăn gì cả, ngược lại lão gia còn giữ cậu ấy lại ăn vài bữa cơm.”

Gia nhân thân cận của Lan Giác nức nở nói: “Tiểu nhân nhớ lại một chuyện, mấy ngày trước, có người gửi cho lão gia hộp bơ, lão gia còn ăn hai miếng nữa.”

Vương Nghiên liền biến sắc: “Cái gì? Sao không sớm nói cho bản bộ viện?”

Gia nhân run rẩy nói: “Vì hộp bơ đó đã được kiểm tra qua, hơn nữa đó là…”

“Đại nhân.” Một tên thuộc hạ vội vàng chạy đến hành lang, “Người của Đại lý tự đến rồi, nói án này tính chất trọng đại nên do bọn họ phụ trách…”

Con ngươi của Vương Nghiên hằn tia đỏ, phất ống tay áo nói: “Bảo bọn chúng cút! Có giỏi thì kêu đích thân Đặng Tự đến đây mà giành! Ngọc hoàng đại đế có đến vụ án này lão tử ta cũng không nhường đâu! Canh cho tốt mọi lối đi và bên ngoài tường, không cho bọn họ đến gần dù chỉ một bước!!”

Thuộc hạ hăng hái hô vâng, chạy như bay rời đi. Vương Nghiên giơ tay túm lấy cổ áo của tên gia nhân: “Nói, hộp bơ đó do ai đưa tới?”

Hai hàm răng của tên gia nhân đánh cầm cập: “Bẩm, bẩm Vương đại nhân…hộp bơ đó là do Trương Bình gửi tặng lão gia, lúc lão gia ăn còn nói, tuyệt đối không thể nào có độc…”

Trương.Bình.

Vương Nghiên thả tên gia nhân ra, ánh mắt ánh lên màu lục quang: “Hộp bơ đó đâu? Ngoài nó ra còn gửi đến gì nữa?”

“Trương Bình hạ độc?” Lan Giác ngơ ngác rồi lại ngồi dậy, “Làm sao có thể chứ?”

Vương Nghiên lại ấn y nằm lại dưới chăn: “Tôi đã sai người kiểm tra rồi, độc nằm trong đống đồ tên đó gửi đến, nhưng không phải là hộp bơ, mà là bức thư kia.”

Độc được hạ vào trong bức thư, độc tính cực mạnh, cho dù sao đó có rửa tay đi chăng nữa độc vẫn còn sót lại, rồi theo thức ăn vào trong miệng.

Vương Nghiên gằn giọng chậm rãi nói: “Tôi biết, dù trời có sập thì cũng không phải là do tên tiểu tử đó làm. Việc này chắc chắn là có người hãm hại. Nhưng ai lại biết rõ quan hệ giữa huynh và tên nhóc đó chứ, hiểu rõ đồ tên đó gửi đến huynh sẽ không phòng bị, tranh thủ thời cơ ra tay?”

Mấy ngày nay Trần Trù rất phiền não. Nên cất đồ do Lan Thị lang tặng ở đâu đây. Đống tơ lụa thì nhét không vừa hòm, cũng không thể cứ thế ném xuống đất. Đồ trang trí bằng sứ càng không biết phải đặt ở đâu, mà đem đi bán đổi lấy tiền xài cũng không hay lắm. Đúng là thói nghèo hưởng không nổi phú quý.

Trần Trù thở dài một hơi, Ly Quán nhẹ giọng gọi: “Trần lang, cơm xong rồi đây.”

Trần Trù đứng dậy, đi đến trước bàn cơm. Ly Quán đang bưng tô canh đặt lên bàn, trong khói trắng mờ mịt, gò má của cô khẽ ửng đỏ, kiều diễm như cánh hoa.

Trần Trù đưa tay giúp cô lau đi bột mì dính trên gò má, Ly Quán cười rực rỡ.

Ầm!!!!

Cửa lớn bị đẩy ngã, gió lạnh thốc vào. Một đám quan sai tay cầm binh đao, lật đổ bàn ghế, tay vác xiềng xích túi trùm đầu hướng về phía Trần Trù và Ly Quán.

“Bắt lấy nghi phạm Trần Trù và những kẻ có liên quan!”

Trần Trù vừa bị đẩy vừa bị kéo ra khỏi phòng, vùng vẫy trong mờ mịt. Phục sắc của đám quan sai này sao quen mắt quá, tình này cảnh này càng quen thuộc biết bao nhiêu.

“Ly Quán…Ly Quán….các vị quan gia, tiểu sinh phạm vào tội gì, sao lại bắt người vô cớ như vậy!”

Đám quan sai này rất giống người của Hình bộ.

Sao lại thế này…sao lại thế này chứ?

Trong cơn hỗn loạn, Trần Trù giãy dụa tìm kiếm Ly Quán, một bàn tay bắt lấy cằm gã, nhét vào miệng gã một miếng vải.

“To gan dám hạ độc hại Lễ bộ thị lang đại nhân, muốn nói gì thì đợi lên công đường hãy nói!”

Cái gì? Cái gì? Cái gì???

Mẹ ơi, sao lại là tôi dính phải mấy chuyện này?

Trần Trù căm uất ú ớ vật lộn, sau lưng là tiếng loảng xoảng, là âm thanh của ngôi nhà bị đập phá.

Ly Quán bị lôi đi, Trần Trù kêu khóc, đang vùng vẫy thì bị kéo đến xe ngựa kế bên đường.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, một đám huyền y nhân thúc ngựa nhào đến.

“Vụ án này do Đại lý tự điều tra, mau bỏ nghi phạm ra!”

Đầu mục tiến lên một bước, đứng chắn trước đường: “Đây là án của Hình bộ bọn ta, ai dám tự ý đến cướp?”

Đám huyền y nhất tề ghìm ngựa, chỉ duy có một người chậm rãi thúc ngựa ra khỏi đám đông, vuốt vuốt bộ râu ngắn trên mép.

“Tiểu tử, ngươi xem bản tự có tư cách không?”

“Đại nhân!” Sai dịch đâm bổ vào phòng, “Nghi phạm giữa đường bị Đại lý tự giành lấy rồi!”

Vương Nghiên đập bàn đứng dậy: “Khốn nạn! Tên vương bát đản nào làm hả?”

“Là…Đặng Tự đại nhân đích thân ra tay.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv