Hai a hoàn đã chết được nhốt riêng trong một phòng giam, bước đầu được cho là tự sát.
Vương Nghiên lập tức sai người đến Liễu phủ thông báo chuyện này, đồng thời điều tra thân phận lai lịch của hai a hoàn này. Rồi y lại đến đại lao, nghiệm xét thi thể và phòng giam.
Lính canh ngục nói, rõ ràng lúc nhốt lại hai a hoàn này vẫn bình thường, đột nhiên tối hôm qua lại đập đầu vào tường mà chết.
Vương Nghiên tra hỏi tối qua trong ngục có xảy ra chuyện gì bất thường hay không, lính canh quỳ xuống đất, run rẩy thề rằng tuyệt đối không có gì bất thường cả.
Vương Nghiên thầm cảm thấy chuyện này có chút bất thường. Y rời khỏi thiên lao, đến Vụ chính điện chờ kết quả điều tra của bộ khoái.
Trương Bình thức dậy thật sớm, vội vã đi đến Linh Giác tự. Đợi đến lúc Lan Giác bãi triều về phủ, hắn đã từ Linh Giác tự trở về, nói với Lan Giác: “Trụ trì đại sư nói, Liễu đại nhân hoàn toàn không thỉnh bùa chú nào cả, chỉ thỉnh một bộ kinh Kim Cương”.
Lan Giác nhìn thấy hai tay hắn trống không bèn hỏi: “Sao ngươi không thỉnh bộ kinh thư đó về?”
Trương Bình không lên tiếng.
Lan Giác lại hỏi: “Sao lại không trả lời?”
Trương Bình đáp: “Học trò chỉ có thể nói sự thật.”
Lan Giác nói: “Chẳng lẽ ta lại không cho ngươi nói lời thực?”
Trương Bình đưa mắt nhìn Lan Giác: “Lan đại nhân bảo học trò đi trước, hoàn toàn không phải vì muốn thỉnh kinh cho nên học trò không làm điều dư thừa.”
Lan Giác bật cười: “Ngươi lui về phòng đi.”
Trương Bình cúi đầu nói: “Hôm nay học trò muốn xin nghỉ một ngày.”
Lan Giác liếc nhìn hắn một cái. Y biết cho dù mình có nói với Trương Bình, vụ án này đến Vương Nghiên của Hình bộ thị lang đều cưỡi trên lưng cọp rồi, dựa vào một sĩ tử rớt bảng nhỏ nhoi như hắn tuyệt đối không thể tra ra hung thủ, Trương Bình cũng sẽ không chịu nghe theo.
Cho nên y chỉ thờ ơ nói: “Phủ đệ này ngươi có thể tuỳ ý ra vào, không cần mỗi lần đều phải bẩm báo với ta.”
Trương Bình nói tiếng cám ơn rồi trở về phòng, thay bộ áo dài ra, khoác lên bộ áo ngắn, rời khỏi phủ Lan Giác. Tôn tổng quản biết tối hôm qua hắn bị Lan Giác gọi lại hỏi thăm, đoán là chuyện tối qua đã bị phát giác, có ý bỏ trốn, thế là không nhắc đến chuyện giúp hắn vào trường thi nữa.
Thế nhưng Trương Bình không đi đến trường thi, cho đến khi mặt trời chói gắt, hắn lại đi thẳng đến ngõ Trúc Âm.
Chỗ ở của Mã Liêm đã bị Hình bộ lục soát từ lâu rồi, những vật chứng cần thiết đều đã bị đem về Hình bộ nhưng Vương Nghiên cảm thấy vụ án này cần phải điều tra thật chi tiết thận trọng nên vẫn phái bộ khoái đứng canh gác căn nhà này bất kể ngày đêm, cũng tiện thể quan sát xem có biến động nào không.
Trương Bình vừa đến đầu ngõ liền bị bộ khoái đuổi đi. Hắn đương muốn đi vòng vào con ngõ hẹp ở ven đường thì đột nhiên nghe thấy âm thanh từ xa vọng lại: “Vị thư sinh kia…”
Trương Bình tiếp tục tiến về phía trước, giọng nói kia lại vang lên: “Vị thư sinh mặc áo ngắn kia…”
Lúc này Trương Bình mới quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trong quán trà ven đường có hai người đang ngồi. Một người đàn ông gầy đét chừng hơn bốn mươi tuổi, đầu đội một cái khăn mát hơi cũ, người mặc bộ y phục mỏng màu xám ngói, để ria ngắn, hai mày sắc bén như đao, nhưng bên dưới lại là cặp mắt lương thiện đầy sắc sảo. Ông ta đang nhìn Trương Bình, đứng dậy nói: “Vị thư sinh này, tiểu chủ nhân nhà tôi nhìn thấy diện mạo cậu lương thiện, liệu có thể mời vào quán ngồi xuống uống một tách trà hay không?”
Thiếu niên bên cạnh ông ta nhìn Trương Bình cười cười, như châu như ngọc.
Trương Bình bước vào trong quán trà, chắp hai tay chào. Vị mặc áo tro tự xưng họ Từ tên Đăng, là tổng quản của Kỳ phủ, còn vị thiếu niên kia là tiểu thiếu gia Kỳ Chu của Kỳ phủ, đến Kinh Thành thăm thúc phụ. Do nhìn dáng mạo Trương Bình giống một vị họ hàng nhiều năm không gặp, cảm thấy bội phần thân thiết, cho nên mới mạo muội lên tiếng.
Vị thiếu niên Kỳ Chu kia tiếp lời: “Vả lại, tôi thấy huynh đài mặc áo ngắn nhưng cử chỉ lại giống người đọc sách, nên có chút hiếu kỳ. Dám hỏi danh tính huynh đài?”
Trương Bình đáp: “Trương Bình.”
Kỳ Châu lại hỏi: “Có tên tự hay không?”
Trương Bình đáp: “Tự Cần Dung.”
Kỳ Chu nói: “Cái tên thật ngay thẳng. Hai chữ Trương Bình này hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải.” Dừng lại một lát, cậu gõ chiết phiến một cái: “Đúng rồi, lần trước trong quán trà có nghe người ta thảo luận một sĩ tử tham gia kỳ thi năm nay bị Hình bộ bắt nhầm thành nghi phạm, nhưng ở trên công đường lại phá được một vụ án treo nhiều năm về trước, tên gọi Trương Bình. Không lẽ chính là Trương huynh?”
Trương Bình đáp: “Chính là tại hạ.”
Kỳ Chu lập tức nói: “Quả là thất kính thất kính”, đoạn tiếp tục cười nói: “Vậy là tôi có thể đoán ra tại sao Trương huynh lại ăn mặc như thế này rồi.”
Tuy cử chỉ ngữ khí của y đều vô cùng già dặn nhưng nhiều lắm thì y cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi vẫn mang dáng dấp trẻ con. Nụ cười này lại mang nét rạng rỡ chói loá của thiếu niên, y thấp giọng nói: “Huynh đến điều tra vụ án đúng không?”
Trương Bình sừng sững bất động, biểu tình cũng không mảy may thay đổi.
Vị Từ tổng quản kia cười ha ha nói: “Trương công tử không cần phải lo lắng, tiểu chủ nhân nhà tôi tuổi tác còn nhỏ nhưng trời sinh tính thích thú những vụ án khác thường. Đến Kinh Thành không có việc gì làm, nghe qua không ít án lạ. Thực không dám giấu, hôm nay tiểu chủ nhân dẫn theo tại hạ cố ý đến đây, đối với vụ án này cũng có vài phần hứng thú.”
Kỳ Chu điểm nhẹ chiết phiến lên bàn: “Nghe nói vụ án này, Hình bộ cho rằng nghi phạm là vài tên thư sinh, không biết Trương huynh cho rằng còn có nội tình gì hay không?”
Trương Bình nhìn chằm chằm vào mặt bàn nói: “Tại hạ vẫn chưa xem qua hiện trường gây án, bên ngoài nhà của nạn nhân có quan sai đứng chặn. Mọi thứ liên quan đến vụ án này đều là nghe nói mà thôi, nên không dám đưa ra phán đoán.”
Kỳ Chu nói: “Không sai, phá án chung quy đều phải có chứng cứ rõ ràng. Về trạch tự kia, có lẽ tôi có cách để vào trong đấy.”
Mi mắt Trương Bình giật giật, Kỳ Chu nói tiếp: “Thúc phụ của tôi với Đào thượng thư ở Hình bộ có chút giao tình, Từ Đăng vừa khéo lại có quen biết với thủ lĩnh của đám nha sai canh cửa bên ngoài. Chỉ cần nói Trương huynh là bằng hữu của nạn nhân, muốn vào xem một lát, có lẽ có thể châm chước được.”
Trương Bình khẽ gật đầu: “Vậy thì đành làm phiền rồi.”
Từ Đăng đứng dậy: “Tiểu chủ nhân và Trương công tử cứ ngồi đây, tôi đi qua kia nói chuyện với sai nha.” Rồi ông vội vàng rời khỏi quán trà. Không lâu sau ông quay trở lại, báo: “Có thể vào rồi.”
Trương Bình đi theo sau thiếu niên và Từ Đăng trở lại ngõ Trúc Âm, sai nha trước cửa không thấy đâu cả, Từ Đăng nói: “Tôi đã tự ý đưa cho họ một chút tiền, để họ đi uống trà rồi. Nhưng chỉ được ba mươi đến bốn lăm phút thôi.”
Ba người vào viện, Từ Đăng đứng ở cửa viện.
Mã Liêm mấy năm nay kiếm được không ít tiền, cho nên không giống với những thư sinh nghèo khác hoặc những người kết nhóm ở chung với nhau. Gã thuê riêng tiểu viện này ở một mình.
Thế nhưng Mã Liêm không hề mướn hạ nhân, nói là muốn đọc sách viết văn, chê hạ nhân ồn ào, chỉ mướn một bà lão ở đầu ngõ cứ cách vài ngày lại đến giặt giũ giúp gã.
Theo lời bà lão, Mã Liêm có chút kỳ cục, không bao giờ cho bà vào trong phòng, chỉ cho phép bà giặt giũ ở ngoài viện, giặt xong thì rời đi.
Trương Bình xem xét tiểu viện, lá cây trên mặt đất và bụi đều là vừa mới rụng, cỏ nơi khe gạch chỉ mới nhú mầm non, trên khe cửa sổ và khe cửa chỉ có bụi mới, không có vết bụi tích lại, gạch sàn trong phòng cũng sạch sẽ vô cùng.
Trong tiểu viện tổng cộng chỉ có một phòng chính, hai gian nhà, một nhà bếp. Nơi góc tường của tiểu viện còn có một gian nhà xí.
Hai gian nhà, một dùng để đọc sách, một dùng làm phòng ngủ. Chính là lúc Mã Liêm tắm rửa trong phòng ngủ thì bị giết chết.
Mấy vật chứng như con dao hung khí, bồn tắm đều bị Hình bộ lấy đi rồi. Giường đệm, đồ vật trong tủ cũng bị lật giở qua. Kỳ Chu chắp tay đứng trong phòng, Từ Đăng nhíu mắt nhìn khắp xung quanh xem xét, Trương Bình nhìn xung quanh hết một vòng, rồi nhìn nhìn then cửa, đi ra khỏi phòng ngủ, rồi lại đi vào bếp. Kỳ Chu đi sau lưng hắn, chỉ thấy Trương Bình mở tủ chén bát, cầm mấy hũ gia vị lên chú mục săm soi.
Bổ đầu đem kết quả tra được báo cáo với Vương Nghiên.
Liễu phủ nói, hai a hoàn đã chết là chị em, cuối năm ngoái mới vào làm trong Liễu phủ, vẫn còn giữ giấy bán thân của bọn họ.
Bổ khoái dựa vào giấy tờ tra ra người thân của hai người họ, kết quả lại có phát hiện vô cùng kỳ quái.
Bổ khoái đặt vài tờ giấy xuống trước mặt Vương Nghiên, lắp bắp nói: “Đại… đại nhân, thuộc hạ tra ra những thứ này, thỉnh đại nhân yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối không nói lung tung.”
Vương Nghiên cầm mấy tờ giấy lên liếc mấy cái, sắc mặt đại biến, sải bước ra khỏi Vụ chính điện, gọi người chuẩn bị kiệu.
“Đưa bản bộ viện đến phủ Thái sư!”
Lan Giác bẩm xin Cung thượng thư nghỉ một ngày, mới sáng sớm đã rời khỏi nha môn Ti bộ, trở về phủ. Y kêu người lấy miếng ngọc bội Như Ý đặt vào trong hộp gấm, rồi lại thêm mấy món lễ vật khác. Sau đó thay phục trang bình thường, sai người chuẩn bị kiệu.
Tổng quản hỏi: “Lão gia muốn đến nhà ai tặng lễ?”
Lan Giác cười nói: “Đến Liễu phủ.”