Đám nha dịch khiêng quan tài vào phòng nhỏ.
Phủ doãn đại nhân cùng Hình bộ thị lang cùng giá lâm, quý khí dương khí bức người, cảm nhận được khí thế này khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng đám nha dịch giảm đi một chút.
Trên đường đi đến phòng nhỏ, Trương Bình vẫn nhìn chằm chằm vào quan tài, còn đi vòng quanh tới tới lui lui, đến trước cửa phòng, Trương Bình đột nhiên nói: “Có thể dừng giây lát được không?”.
Đám nha dịch theo lời dừng lại, ngây ngốc nhìn Trương đại nhân nằm úp sấp trên mặt đất, chui xuống phía dưới quan tài. Đám nha dịch không khỏi ra sức nâng quan tài lên một chút, sợ nhất thời run tay mà đánh rơi quan tài đập bể đầu Trương đại nhân. Một lát sau Trương Bình từ dưới quan tài chui ra, vỗ vỗ vạt áo, đám nha dịch khiêng quan tài vào phòng nhỏ, thị vệ mặc thường phục của Kinh triệu phủ tiến lên một bước: “Xin lỗi, Trương đại nhân, Phủ doãn đại nhân có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được vào trong”.
Trương Bình liền dừng lại, nói vào bên trong cảnh cửa: “Đừng để quan tài xuống mặt đất”.
Thị vệ Kinh Triệu Phủ chỉ phụng mệnh làm việc, cũng không muốn đối nghịch với tiểu tri huyện này nên cũng không nói thêm gì, mặc cho Trương Bình chỉ đạo đám nha dịch lấy hai cái bàn dài xếp cạnh nhau thành một cái bệ đặt quan tài lên trên.
Trương Bình lại để cho đám nha dịch mở cửa sổ nằm cùng phía với cửa chính ra, rồi nói với thị vệ Kinh Triệu phủ: “Xin đừng để cho bất luận kẻ nào đến gần, làm phiền”.
Mấy tên thị vệ thầm cảm thấy buồn cười, xem ra vị Trương tri huyện này mới làm quan, xuất thân trước đây cũng không được tốt lắm, nên nói chuyện cứ lải nhà lải nhải, nói năng hành sự đều không nhanh nhẹn lắm. Một thị vệ nói: “Đại nhân đừng dọa ty chức chứ, đều là việc ty chức phải làm. Ty chức tuân lệnh Phủ doãn đại nhân, chắc chắn bảo vệ nơi này an toàn”.
Trương Bình gật đầu, vừa rời khỏi phòng nhỏ thì Đồ bộ đầu cũng đã bẩm báo, người khám nghiệm tử thi đến rồi.
Người khám nghiệm tử thi tuân theo lời dặn của Trương Bình trước khi dời khỏi huyện nha, mang theo một đống chai lọ bình chậu. Đồ bộ đầu đã nói giản lược cho hắn biết, hắn cũng cảm thấy vui mừng hơn là sợ hãi, có khi không phải là theo Trương tri huyện phá án mà là theo Phủ doãn đại nhân và Hình bộ thị lang thì vui sướng mang đồ đạc lỉnh kỉnh chất đầy một xe ngựa, giờ vẫn còn đang đứng chờ ở khoảng đất trống phía kia.
Đồ bộ đầu bên này đang nói chuyện với Trương Bình thì một nha dịch vội vã chạy tới, mặt hốt hoảng, thở hồng hộc: “Bẩm, bẩm đại nhân, vị… vị đạo trưởng cùng đại nhân lên núi kia… đã bị Hình bộ thị lang bắt lại rồi…”
Trương Bình lập tức chạy về phía cây liễu, từ xa đã thấy Vô Muội đang phủ phục trên mặt đất, sống lưng phập phồng như đang nói gì đó, Vương Nghiên cùng với tùy tùng đứng trước mặt hắn. Phùng Thai bên cạnh đang kiểm tra bùn đất dưới hố mà thị vệ đưa lên.
Vô Muội nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn Trương Bình bằng ánh mắt cầu cứu.
Trương Bình bước nhanh lên phía trước, hành lễ với Vương Nghiên, Vương Nghiên nhướn mày với hắn, còn chưa mở miệng, Phùng Thai đã bỏ khay đất xuống ngẩng đầu: “Trương tri huyện, chỗ quan phủ phá án tại sao lại có một tên dã đạo? Trong mắt ngươi còn có quy tắc của triều đình nữa không?”.
Trương Bình khom người: “Bẩm đại nhân, đạo nhân Vô Muội từ nhỏ lớn lên cùng với hạ quan, đi từ quê lên thăm hạ quan. Hạ quan bảo hắn theo đến đây là bởi vì vụ án này có liên quan đến phong thủy”.
Vô Muội lập tức chuyển hướng dập đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Phủ doãn đại nhân, những lời bần đạo nói đều là thật. Trương, Trương tri huyện có thể làm chứng ạ. Vị huyện thừa ở bên này… bên này… cũng có thể làm chứng! Bần đạo vốn không hề biết gì hết, chỉ là nhìn thấy bố cục phong thủy ở trên bản vẽ nên mới bị đưa đến chỗ này. Quả nhiên không ngoài dự đoán của bần đạo, dưới gốc cây quả nhiên có một cỗ quan tài đại hung!”.
Phùng Thai nhíu mày: “Chỗ quan phủ điều tra vụ án, sao có thể chứa chấp mấy lời hoang đường như thế được! Người đâu, xách cổ tên dã đạo này đi!”.
Vô Muội liên tục xin tha, Vương Nghiên nói: “Khoan đã!”, rồi nhìn Vô Muội: “Lúc nãy ngươi nói, là bố cục phong thủy gì?”.
Vô Muội ngẩng đầu lén liếc mắt nhìn Trương Bình, Vương Nghiên nói: “Ngươi nhìn hắn là không dám nói đúng không? Vì sao?”.
Vô Muội ngẫm nghĩ giây lát, trước mặt mọi người, nếu tùy tiện nói ra chân tướng cục diện phong thủy này, nói không chừng trước khi các vị đại nhân tra án, vì bảo vệ mặt mũi của Thái hậu mà giết hắn diệt khẩu luôn cho rồi!”.
Hắn liền nói ngắn gọn: “Bần đạo chỉ nhìn ra, nếu như dưới cây liễu có quan tài, thì không hợp với nghi thức an táng”.
Vương Nghiên hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại biết, dưới cây liễu có quan tài?”
Vô Muội cứng họng, run rẩy không dám nói. Vương Nghiên giương mắt nhìn về phía Trương Bình, Trương Bình khom người: “Bẩm thị lang đại nhân, hạ quan dựa vào các loại chứng cứ, đoán rằng hơn mười năm trước, Từ Thọ…”
Phùng Thai lạnh lùng nói: “Hơn mười năm trước? Như vậy chuyện cũ năm xưa, ngươi có mấy phần chứng cứ rõ ràng?”
Trương Bình nói: “Hạ quan là từ…”.
Vương Nghiên cười: “Kính Nông ơi, quan tài cũng đã đào ra rồi, đây chính là chừng cứ thật trăm phần trăm đấy”. Rồi lại nhìn về phía Trương Bình: “Xem tình hình thì chuyện ngươi điều tra ra được còn quanh co uẩn khúc lắm. Bản bộ viện còn không biết cỗ quan tài mấy chục năm trước đào ra từ dưới gốc cây liễu có liên quan gì đến vụ án Hình bộ chúng ta đang điều tra hay không, có điều cũng có chút mang mối thì cũng chồng chéo lên vụ án của Hình bộ chúng ta rồi. Chỉ bằng vài ba câu thì ngươi cũng không thể giải thích rõ ra được. Thôi thì đợi thời gian thích hợp, ngươi nói lại tỉ mỉ cho Phủ doãn đại nhân và bản bộ viện nghe nhé!”.
Trương Bình khom người không nói, Phùng Thai cũng không mở miệng nữa.
Vương Nghiên lại quay sang nói với Phùng Thai: “Chuyện lấy chứng cứ ở hiện trường thì ta thua Kính Nông rồi. Không biết ông điều tra ra được cái gì rồi, bao giờ thì chúng ta cạy cỗ quan tài kia ra?”.
Phùng Thai hừ lạnh trong lòng một tiếng.
Vương Nghiên lải nhà lải nhải nhất định đòi nhảy vào vụ án này, bản mặt dày như cái thớt đó trông thật dáng ghét, có điều xem tình hình trước mắt thì kéo thêm Hình bộ thị lang xuống nước cùng cũng không phải là chuyện xấu gì.
Phùng Thai lại thản nhiên nói: “Chuyện lấy chứng cứ không thể qua loa được, xin Vương thị lang đợi cho một chút”.
Vương Nghiên thân thiết nói: “Kính Nông ơi ông cứ tự nhiên đi, đừng để bị ta quấy rầy nhé”.
Vô Muội có thể lui ra, chợt cảm thấy như vừa nhặt được cái mạng về, lập tức lảo đảo chuồn ngay. Phùng Thai tiếp tục khám nghiệm bùn đất, tùy tùng của ông lại tiếp tục dùng cái muỗng bằng bạc nhỏ móc bùn đất từ dưới đáy, ở giữa, xung quanh hố lên, chia ra cất trong những chiếc bình nhỏ màu trắng.
Họ cũng cắt thêm một chút rễ của cây liễu chôn quan tài.
Đám tùy tùng lại cào một ít vỏ cây, cắt cành là xuống, lại lật tìm thảm cỏ từ trước lúc đào đất lên, gạt một miếng đất nhỏ cho vào trong bình.
Trương Bình đứng một bên tập trung tinh thần nhìn.
Hắn vẫn còn nhớ, trong “Trầm nghi phù chứng lục” của Phùng Thai có viết, lúc lấy chứng cứ tối kỵ việc không lấy được nguyên vẹn mà còn làm hỏng mất. Có thể thấy lúc này, trên người Phùng đại nhân và thuộc hạ đều mặc áo khoác đen, mặt che khăn, đầu ngón tay đeo bao ngón bằng giấy làm từ vỏ dâu, chân cũng đeo bao vải, chính là lo lắng làm trộn lẫn đất bùn ở dưới mộ phần và đất bùn dưới đế giày mình. Sợ mồ hôi hoặc hơi thở có thể phá hư vật chứng, mà dùng thìa bạc kim bạc khám nghiệm là để lúc kiểm tra bùn đất có thể thuận tiện nghiệm độc luôn.
Phùng Thai thủ chứng nghiệm thi là số một bản triều, Trương Bình trước nay vẫn vô cùng ngưỡng mộ. Phùng Thai giống Đặng Tự, đều đã từng viết một cuốn sách về cách xử án của mình, tên là “Trầm nghi phù chứng lục”. Nhưng sách của Đặng Tự lời lẽ ngắn gọn đơn giản, sưu tầm các loại án lệ đã từng nghe từng thấy từng xử, hoặc hiếm hoi hoặc kỳ lạ, còn thường xen kẽ vào mấy câu khôi hài, rất được đón nhận, ngày cả dân buôn nhỏ biết chữ cùng nữ tử khuê các cũng đọc nó như đọc tiểu thuyết vậy. Còn “Trầm nghi phù chứng lục” của Phùng Thai phần nhiều là trình bày và phân tích, dùng từ chuyên môn khó hiểu, hoặc lấy vụ án làm ví dụ, cũng rất ít nói, lấy chứng cứ mà luận. Sách của Phùng Thai không nhiều người đọc, ngoài một ít quan lại trong triều và mấy tên văn sĩ ngưỡng mộ tài cao của Kinh Triệu Phủ doãn đại nhân. Sách của Đặng Tự ra hết cuốn này đến cuốn khác mà Phùng Thai mới chỉ xuất bản duy nhất một quyển thì không thấy ra sách nữa.
Trương Bình đã thuộc lòng “Trầm nghi phù chứng lục” từ lâu, lúc này nhìn Phùng Thai điều tra, nhất thời trong lòng dâng lên rất nhiều nghi vấn. Trong “Trầm nghi phù chứng lục”, Phùng Thai còn đề cập đến chuyện dụng cụ tra án của ông đều là chế tạo chuyên môn, có vẽ mấy bức hình đơn giản, còn lại Trương Bình chỉ có thể tưởng tượng đơn giản, nhưng trong sách miêu tả thật sự quá giản lược, không thể tượng tượng được gì nhiều. Hắn nhìn rương gỗ hay túi da trên lưng mấy tên tùy tùng khác của Kinh Triệu phủ, đã có mấy cái mở sẵn, bên trong chứa đầy dụng cụ, khẳng định chính là những món hắn không tưởng tượng nổi kia. Trương Bình trong lòng dâng đầy hiếu kỳ, hận không thể tiến lên một bước nhìn xem sao.
Đám tùy tùng Kinh Triệu Phủ vẫn luôn cảm thấy Vương thị lang bên kia cứ đứng híp mắt cười nhìn chằm chằm Phủ doãn đại nhân trông thật là ngứa mắt, thì lại bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt Trương Bình nóng hừng hực, vừa quét qua đã thấy ánh mắt sục sôi khí thế của hắn thì thiếu chút ném nguyên cái bình trong tay xuống đất, da gà da vịt nổi đầy người.
May mà không bao lâu sau Phùng Thai cũng tháo khăn vải che mặt xuống, ra hiệu cho hai tùy tùng ở lại tiếp tục lấy chứng cứ. Vương Nghiên cười như cây táo nở hoa, nói: “Kính Nông ơi, có phải sắp đi cạy quan tài không?”.
Trương Bình lại tràn ngập mong đợi nhìn hướng về phía Phùng Thai.
Phùng Thai tháo bao ngón từ đầu ngón tay xuống, để tùy tùng giúp ông cởi áo khoác trên người xuống, mặt không đổi sắc gật đầu một cái.
Phòng nhỏ và quan tài đều giống với trước lúc Trương Bình rời đi, thậm chí ngay cả tư thế của thị vệ cũng không thay đổi. Phùng Thai dẫn đầu bước vào trong phòng, Vương Nghiên tiếp sau, Trương Bình và Tạ Phú đi theo vào, rồi lại đến mấy người tùy tùng, phòng nhỏ nhất thời đầy ắp người.
Vương Nghiên nói: “Chỗ này hơi chật nhỉ”.
Tạ Phú lập tức hành lễ nói: “Hạ quan ra cửa đợi phân phó ạ”.
Phùng Thai liếc mắt nhìn Trương Bình không hề có ý tự giác lui ra theo: “Khung cửa sổ, là Trương tri huyện bảo người mở à?”.
Trương Bình cúi đầu: “Thời tiết này không có gió hướng Tây Bắc, hạ quan chỉ mở cửa sổ bên cạnh thôi”.
Phùng Thai đã tập mãi thành quen với kiểu khoe khoang sự thông minh của Trương Bình, nói với tùy tùng: “Mở nốt những cánh cửa sổ khác ra”, rồi lại nhìn quan tài: “Nhìn hình dạng hố huyện sâu dài như thế, dưới hẹp trên rộng, lại nhìn vết tích trên quan tài, thì hướng quan tài này là dựng thẳng đứng trong lòng đất?”.
Trương Bình nói: “Vâng”.
Phùng Thai không rảnh để ý câu trả lời tức khắc của hắn. Hai gã thị vệ Kinh Triệu phủ từ các vị trí đầu thân đuôi quan tài gạt bùn đất sót lại, rồi lại gạt một ít vụn gỗ xuống. Phùng Thai nhìn đuôi quan tài một lúc lâu, ngón tay đeo bao tay bằng vỏ dâu xoa nhẹ nhàng, sau đó hơi gật đầu, lại có thị vệ Kinh Triệu phủ tiến lên, giúp ông mặc áo khoác vào, lấy khăn vải ra, Phùng Thai lãnh đạm nhìn về phía Vương Nghiên: “Nếu Vương thị lang muốn xem mở quan tài, thì tốt nhất nên bịt kín mũi miệng lại”.
Vương Nghiên lại cười nói: “Kính Nông nói chuẩn ghê, ta ngốc quá”. Tùy tùng của y cùng cười vẫy chào tùy tùng Kinh Triệu phủ, tùy tùng Kinh triệu phủ đành phải lấy thêm một xấp khăn vải cho họ.
Phùng Thai lại nhìn về phía Trương Bình: “Trương tri huyện, ngươi đi ra ngoài trước”.
Trương Bình khom người lui ra, rồi lập tức xuất hiện ở trước cửa sổ, Phùng Thai liếc mắt về phía đó, chỉ xem như không thấy gì, ra lệnh cho tùy tùng mở quan tài.
Mấy tên tùy tùng lấy công cụ có hình dạng kỳ lạ từ trong rương gỗ trên người ra, nhổ từng cái đinh trên quan tài lên, rút ra, nhanh quấn vải bên ngoài những chiếc đinh rồi bỏ vào trong hộp, sau đó tự lùi ra ngoài phòng, mấy tên thị vệ khác thay thế đi vào, mặc áo giáp, hai tay quấn khăn, đeo khăn che mặt, giữ mép nắp quan tài, thử nhấc lên một chút, sau đó khom người hướng về phía Phùng Thai.
Phùng Thai gật đầu, quay ra nói với Vương Nghiên: “Vương thị lang, ta và cậu ra bên ngoài đứng đi”.
Trương Bình biết, đây là Phùng Thai lo lắng trong quan tài có khí độc hoặc cạm bẫy làm họ bị thương. Hắn yên lặng lùi về phía sau, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Phùng Thai lại ra hiệu cho đám thị vệ trong phòng, đám bọn thị vệ cùng đưa tay, dứt khoát nâng nắp quan tài lên rồi cấp tốc ngồi xổm xuống.
Dưới nắp quan tài không hề tỏa ra khói, cũng không có bay ra dị vật gì, lại càng không hề có cái xác khô nhảy ra.
Một lát sau, vài tên thị vệ đứng lên, nhất tề hành lễ ra ngoài cửa.
Phùng Thai lại đi vào bên trong cánh cửa lần nữa, Vương Nghiên đuổi theo, nhìn vào trong quan tài thốt lên: “Ố!”.