*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quý Tinh Lăng: Ai cho cậu sinh ra kiểu hiểu lầm này?Quý Tinh Lăng phục vụ chu đáo, không chỉ có khẳng khái đưa ra năm tờ tiền có giá trị lớn, còn thuận tiện trả tiền, sắp xếp cho tiểu yêu quái nông thôn kia rõ ràng. Chỉ tiếc chuyện như vậy không thể tùy tiện mang ra khoe khoang, cho nên hắn một bộ cà lơ phất phơ ngồi xuống sô pha, cằm lười nhác hếch lên, ra lệnh: “Khen tao.”
Cát Hạo ở phương diện này có kinh nghiệm phong phú, cũng không hỏi nguyên nhân, mặt không đổi sắc liền ôm quyền: “Tinh ca của em phóng khoáng trượng nghĩa, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, tuyệt thế giáo thảo, là người mạnh mẽ!”
Âm thanh của cậu ta không nhỏ, Lâm Cạnh ở chỗ ngoặt dừng chân lại, nghĩ giữa “Bây giờ đến trả tiền cho đám người đầu óc không được bình thường này, nhưng vô cùng có khả năng sẽ làm đối phương thẹn quá hóa giận” với “Đi trước lại nói”, quyết đoán lựa chọn vế sau. Vừa lúc ở đối diện quán lẩu này có một tiệm cà phê, cậu chọn ngồi ở góc không ai để ý, xin giúp đỡ của người ở xa.
Người được cầu cứu ở trên WeChat tên là Lưu Hủ, lớn hơn Lâm Cạnh một tuổi, cũng học ở trường Sơn Hải.
Có thể truy cập(1): Xin chào, xin hỏi hiện tại anh có rảnh không.
[(1): nguyên văn là 可达, tui không rõ nên đặt thế nào]
Hủ: Tiểu Cạnh?
Có thể truy cập: Vâng, ba em cùng chú Lưu là bạn tốt.
Lưu Hủ trực tiếp gọi điện thoại lại, rồi xin lỗi ngay khi vừa được kết nối, nói rằng mình sắp làm bài kiểm tra sau khi thêm WeChat hai ngày trước, cho nên quên nhắn lại.
“Không sao ạ.” Lâm Cạnh vội vàng lịch sự “Em không làm phiền anh chứ?”
“Không có tiết cuối tuần, cho nên anh về nhà rồi.” Lưu Hủ cắm tai nghe lên, cười nói, “Vốn dự định tối này mời em ăn cơm rồi giới thiệu trường học cho em, kết quả chú Lâm nói em đã có sắp xếp khác, thế nào, đã quen chưa?”
Món lẩu thì đã quen, bị đội bất lương mạnh mẽ nạp thành thành viên thì chưa quen. Nghĩ đến 502 tệ trong túi quần như một tài khoản kếch sù, Lâm Cạnh lại rất muốn than thở chấm nước mắt, cậu khuấy ly trà trái cây(2): “Em muốn hỏi một chút về chuyện của Quý Tinh Lăng, cậu ấy hình như rất có danh tiếng ở Sơn Hải?”
[(2)
“Không chỉ nổi danh ở Sơn Hải, em ấy còn rất nổi tiếng ở Cẩm Thành.” Lưu Hủ trả lời, “Hai phòng thực nghiệm ở trường chúng ta là do tập đoàn Nhân Thụy quyên.”
Mà lão tổng của tập đoàn Nhân Thụy tiếng tăm lừng lẫy trong giới thượng lưu kinh doanh là tiên sinh Quý Minh Lãng.
“Tại sao lại đột nhiên nhắc tới cậu ấy?”
Lâm Cạnh bình tĩnh tìm lý do: “Không có gì, em chỉ muốn hỏi một chút xem mình có phải tôn thờ cậu ta như một ngọn núi lớn không.”
Lưu Hủ bị chọc cười: “Quý Tinh Lăng ngày thường cũng chả có gì, chỉ là thành tích không được tốt lắm, cái khác ngược lại không có gì, em không cần quá khẩn trương đâu.”
Lâm Cạnh lại hỏi chút chuyện đi học, Lưu Hủ rất có kiên nhẫn, nói hết kinh nghiệm hai năm bỏ túi của mình ở Sơn Hải dạy dỗ. Từ hình thức thi cử đến nhà ăn, tận đến lúc bảo đảm học đệ đã thích ứng hoàn cảnh mới ngay lần đầu tiên. Lâm Cạnh nhớ đại khác mấy thứ mấu chốt, vừa mới chuẩn bị nói lời cảm ơn rồi cúp điện thoại, lỗ tai lại nhạy cảm bắt được từ mấu chốt khác: “Phòng thi được phân chia qua thành tích sao ạ?”
“Đúng vậy.” Lưu Hủ nói, “Điểm như em khẳng định mỗi lần đều vào phòng thi A.”
Vậy đối với Quý Tinh Lăng, không cần nghĩ cũng biết chỉ có thể nhảy ở phòng Y và Z.
Giữa hai người cách như một con sông dài, khả năng hỗ trợ gian lận không lớn, Lâm Cạnh tự hỏi một chút, cảm thấy khả năng “Các băng đảng đi chiêu mộ ngựa, chuẩn bị đánh nhau bất cứ tình huống nào” cũng không lớn. Hơn nữa mình cũng không có cao lớn uy mãnh đến mức có thể đi “oánh” nhau với đám thiếu niên bất lương, nếu như bị ném hiện trường ẩu đả, phỏng chừng sẽ ngay lập tức chạy cao chạy xa, xong việc còn phải trả phí giặt ủi cho đám người kia—— một người không hề biết chiến đấu buff thêm tính khiết phích, thật sự không đáng để đầu tư tới 500 mượn sức.
Vậy đối phương đến tột cùng là muốn làm gì? Lâm Cạnh đá đá hòn đá nhỏ, dẫm lên ánh trăng phản chiếu trên đường chậm rãi đi về.
Trước mắt cậu phải sống ở Giang Ngạn Thư Uyển, cách trường học hai mươi phút đi xe, mỗi ngày đều có xe bus của trường đúng giờ đón đưa. Cha mẹ bởi vì quan hệ công tác, tạm thời chưa tới được, cho nên để người dì ở trong nhà chăm sóc cậu, đối phương là một nhân viên ở công ty dịch vụ vệ sinh công nghiệp, đã làm ở đây mười mấy năm. Lúc Lâm Cạnh đi vào cửa, dì đang tức tối trả lời điện thoại: “Đúng vậy, tôi đã ký hợp đồng, phá hợp đồng? Tôi không có phá hợp động, làm người phải có thành tin.”
Nghe được cửa phòng mở, dì Khương cúp điện thoại, cười tiếp đón: “Tiểu Cạnh đã về.”
“Vâng.” Lâm Cạnh đổi giày xong, “Lại có người trả lương cao kêu dì qua sao ạ?”
“Dì không thèm đi.” Dì Khương đi rửa tay sạch sẽ, một bên gọt trái cây một bên oán giận, “Đi qau thì liền nói cái gì mà lão tổng Nhân Thụy rất có tiền, ồ thật khó lường, dì thấy rất ít kẻ có tiền sao?”
“Nhân Thụy?” Lâm Cạnh dừng động tác, trong đầu lập tức hiện cái mặt thối kia. Nói như thế nào đây, ngày đầu tiên chuyển trường, trước tiên đi mượn sức thất bại sinh thù, lại ảnh hưởng đến dì thật sự không thể xưng là bắt đầu của sinh hoạt hoàn hảo.
Mà ở khu biệt thự Hoán Khê, Quý phu nhân đang ngồi ở trên sô pha trắng như tuyết, cùng em trai xác nhận nhiều lần trong các nhân viên dịch vụ vệ sinh còn có khả năng tìm được cô hoạch điểu thứ hai hay không.
“Trong danh sách đăng ký chỉ có một vị nữ sĩ Khương Phân Phương” Hồ Liệt trả lời, “Cô ấy rất thích chủ nhân hiện tại của mình, cho nên cũng không tính phá hợp đồng, em đã thử rồi.”
Cô hoạch điểu(3) luôn có xu hướng chăm sóc những đứa trẻ dễ thương và đáng yêu. Đây là một bản chất bất khả xâm phạm và không liên quan gì đến mức lương cao ngất trời. Quý phu nhân tuy rằng cảm thấy tiếc, nhưng xét thấy con trai bà không có mối quan hệ đồng xu với sự dễ thương và đáng yêu, nên bà cũng chỉ nhượng bộ: “Được thôi, chúng ta lại tìm người khác.”
(3):Chim Cô Hoạch: Một loại yêu quái trong thần thoại Trung Quốc, đôi khi hiện hình với hình thái chín đầu.
Quý Tinh Lăng nằm trên giường phòng ngủ, nhét tai nghe lướt WeChat. Cát Hạo gửi tới một đoạn thoại dong dài, với chuyện lão đại sắp dọn đi ra ngoài sống một mình tỏ vẻ hâm mộ mãnh liệt —— hắn trước mắt đang sống tại ngôi nhà cũ ở phía bắc trong thành phố đã được năm đời, thân là đứa nhỏ nhất, mỗi người trong nhà khi gặp mặt đều có tư cách nói một câu thấm thía “Thi đứng thứ mấy”, đầu cũng muốn trọc.
Quý thiếu gia mặt không biểu tình, trở về một chữ ” Ồ” lạnh nhạt.
Hắn quả thật muốn dọn đi ra ngoài ở, nhưng không phải một mình hắn mà là có cả ba mẹ, cả nhà cùng nhau chuyển đến Giang Ngạn Thư Uyển. Địa bàn kia trước mắt là được Bạch Trạch trấn thủ, học bá hàng đầu ở mọi hướng, dựa theo logic của Quý phu nhân, đối phương thế nào cũng luôn luôn tỏa ra ánh sáng ấm áp, đối với học sinh bên trong cũng đối xử không khác biệt, cũng bình thường, ít nhất khiến cho mọi người thấy điểm thi cũng không quá khó coi. Quý Tinh Lăng ban đầu muốn phản đối, bất quá suy xét đến chuyện này đến cùng là bởi vì thành tích của mình quá tệ, cho nên cuối cùng vẫn rất thành thật thu dọn hành lý, chuẩn bị sống trong tiểu khu cho thuê.
Kim phút đi một vòng lại một vòng, dừng ở con số 12 trùng với kim giờ.
Lâm Cạnh từ khi báo danh đã nhận không ít bài tập từ trong tay Vương Hoành Dư, buổi tối làm xong được ba bộ, cũng gần như đã hiểu được hình thức kiểm tra ở Sơn Hải. So với trường cấp 3 cũ, tiến độ chương trình học bên này nhanh hơn 20%, ngược lại cũng không tính là chuyện gì lớn, trong vòng nửa tháng là hoàn toàn có thể theo được.
Dì Khương bưng tô canh lên, thúc giục cậu nên nghỉ ngơi sớm một chút. Chăn mới phơi còn mang theo hơi thở mềm mại của nắng ấm, theo lý mà nói hẳn là nên tiến vào mộng đẹp. Nhưng có thể là bởi vì trước khi chuẩn bị ngủ lại suy nghĩ đến 500 nguyên trong túi quần, làm cho Lâm Cạnh cả một đêm đều mơ mình giúp Quý Tinh Lăng đi kéo bè kéo lũ đánh nhau, múa may dao phay cùng cốt thép, một cảnh lớn rung động lòng người. Nắm đấm sắt của đại ca xăm hình cùng đồng hồ báo thức bên gối cùng nhau đâm thủng vào sáng sớm, Lâm Cạnh ngậm bàn chải đánh răng ủ rũ đứng ở trong toilet, tốn mất năm phút đồng hồ mới tỉnh táo lại.
Nhưng may mắn thay, tuổi trẻ chính là thủ đô thức khuya, không cần thiết uống cà phê đắng nghét, gặm một quả táo là có thể khôi phục sức sống. Ngày khai giảng đầu tiên, không thể mang ít tư liệu, hơn nữa còn một quyển 《 mang bạn đi vào đô thị thời thượng 》thật dày, Lâm Cạnh đơn giản kéo khóa cặp lại. Lúc chủ nhiệm lớp Vương Hoành Dư đưa cậu vào phòng, vừa vặn bắt gặp đại diện lớp toán Lý Mạch Viễn đang phát bài thi cuối học kỳ vừa qua.
“Dừng lại một chút.” Vương Hoành Dư hắng giọng, đứng trên bục giảng với nụ cười trên khuôn mặt., “Từ hôm nay trở đi, chúng ta có một bạn học mới, mọi người hoan nghênh.”
Tiếng vỗ tay vang lên phối hợp thập phần nhiệt tình, trời giáng xuống anh đẹp traii, nữ sinh luôn vui mừng hơn nam sinh một chút. Lâm Cạnh làm xong tự giới thiệu đơn giản, liền tính chính thức trở thành thành viên của lớp 11-1. Trong phòng học không nhiều chỗ ngồi, cũng không có hình bóng của Quý Tinh Lăng, có hai loại khả năng: một là tập đoàn Nhân Thụy tối hôm qua đột nhiên bùng nổ một cuộc đấu tranh quy mô lớn, người thừa kế duy nhất không thể không bỏ học tạm thời, dứt khoát gánh vác trách nhiệm cứu gia đình. Từ đây tận sức chiến tranh kinh doanh, cũng nói lời tạm biệt trong cuộc sống trung học, không còn thời gian đi tuyển dụng tiểu đệ, hai là, đại thiếu gia đến muộn.
Quý Tinh Lăng để cặp ở trên vai, tiếng chuông vừa vang lên đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng học, trước khi kêu “Báo cáo”, lại thấy được tiểu yêu quái nông thôn trên bục giảng, vì thế hơi hơi sửng sốt.
Lâm Cạnh cùng chạm mắt với hắn, biểu tình hồn nhiên thân thiện.
“……”
Vương Hoành Dư sắp xếp Lâm Cạnh ngồi bên phải Lý Mạch Viễn, Sơn Hải đều là ghế đơn, không có ngồi cùng bàn không có quấy rầy, cực kì thích hợp để chuyên tâm điên cuồng học tập. Quý Tinh Lăng để cặp trong hộp bàn, đùi phải vừa giẫm liền nghiêng người về phía sau theo đường chéo, liền nhìn thấy Lâm Cạnh đang lấy sách ra bên ngoài, chỉ kém vây đống sách ở trên bàn thành lô-cốt.
Cuối cùng là một quyển《 mang bạn đi vào đô thị thời thượng 》, bởi vì tiêu đề của cuốn sách thật sự quá địa phương, cho nên Lâm Cạnh còn cố ý dùng tờ báo cũ bao lại cho nó, tràn đầy ý ghét bỏ nồng đậm, đương nhiên cũng không phải không thể coi là có ý quý trọng che chở.
Quý đại thiếu gia rất vừa lòng, khóe miệng cong lên, nhướng mày với cậu.
Lâm Cạnh: “……”
Vu Nhất Chu nhìn ra manh mối, duỗi tay chọt bả vai Quý Tinh Lăng phía trước: “Này, người mới tới chính là người ngày hôm qua nói cái gì bắt cóc kia sao?”
“Ừ.” Quý Tinh Lăng lười giải thích nhiều, tùy tay lấy quyển sách ngữ văn ra, Vu Nhất Chu nhắc nhở tử tế: “Anh, tiết tiếp theo là toán học, lão Lý giảng cuốn cuối kì.”
Lão Lý tên là Lý Kiến Sinh, đại đa số thời gian đều nghiêm túc thận trọng đi theo con đường giáo viên, ngẫu nhiên có tâm huyết dâng lên giảng mấy cái chuyện cười trên internet. Theo ngôn ngữ của các bạn học nói thì là có một trung niên nam tính muốn nỗ lực đuổi kịp trào lưu mê hoặc đáng yêu. Ông buông bình giữ ấm trong tay, tầm mắt đảo qua một vòng phòng học, thấy Quý Tinh Lăng còn đang nói nhỏ với Vu Nhất Chu, vì thế ra lệnh: “Bạn học mới không có bài thi, Quý Tinh Lăng, em dịch qua cho cậu ấy xem với.”
Đối mặt loại sắp xếp quỷ tài này, đương sự hai bên lâm vào trầm mặc. Đầu sỏ gây tội lui về phía sau, quyết đoán câm miệng.
Năm giây sau, Quý Tinh Lăng ném bài thi của mình xuống bàn của Vu Nhất Chu phía sau, tùy tay cầm bài thi của cậu ta, xách theo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Lâm Cạnh.
Vu Nhất Chu: “……”
Tôi đệt, còn có loại thao tác như vậy?!
Bài thi mực đỏ mọi nơi, 86 điểm, không đạt tiêu chuẩn. Nghĩ tới đây còn là Quý Tinh Lăng lấy kết quả từ phía sau, Lâm Cạnh thật sự tò mò, vì thế “Không chút để ý” thoáng nhìn sang bên phải. Vu Nhất Chu dường như có cảm ứng tâm linh với cậu, mặt không đổi sắc run rẩy nâng bài thi lên, một con số “27” cực lớn.
Trong cuộc đời của Lâm Cạnh lần đầu tiên thưởng thức số điểm chấn động nhân tâm đến như vậy, nhất thời nổi lòng tôn kính, làm thế nào mà làm được như vậy.
Quý Tinh Lăng cắn răng: “Tôi ngày đó phát sốt!”
Lâm Cạnh quan sát bạn ngồi cùng bàn tạm thời một chút, tay dài chân dài cao lớn, không cần khỏe mạnh cũng vẫn có thể trà trộn vào nhà máy làm công. Khả năng phát sốt tính cơ bản tương đương với người ngoài hành tinh trong ngày kiểm tra cầm trong tay Gatling đánh bất ngờ vào cấp ba Sơn Hải, vì thế cậu điều chỉnh một chút biểu tình, phối hợp an ủi: “Vậy cậu phải chú ý nghỉ ngơi.”
Quý Tinh Lăng “Xuy” một tiếng, một tay chống đầu không nói chuyện nữa. Trên bục giảng lão Lý đã bắt đầu lựa chọn đề giảng, Lâm Cạnh rút ra một cây bút chì bấm, thuận tiện giúp Vu Nhất Chu ghi chú những câu sai. Tốc độ cậu viết chữ rất nhanh, chờ Quý Tinh Lăng kéo tinh thần từ trên mây về, trên giấy đã ngay ngắn viết không ít bước đi công thức. Rất rõ ràng, cậu cũng không có nghe thầy giáo giảng bài, mà là đang lo giải đề của mình.
Học tập còn khá tốt. Quý đại thiếu gia não bổ ra tiểu yêu quái nông thôn nghèo nhưng chí không ngắn, hay nhìn trộm qua tường dốc lòng học hành.
“Đề thứ mười ba các em phải xem nhiều hơn hai lần, đó là trọng điểm của bài thi.” Lý Kiến Sinh nuốt nước miếng, chắp tay sau lưng đi xuống bục giảng. Trong phòng học chỉ còn một âm thanh ngòi bút sàn sạt, Quý Tinh Lăng đá một chân dưới bàn, ý bảo đối phương lật bài thi lại đề thứ mười ba, đỡ phải lại bị lão Lý lải nhải.
Đáng tiếc Lâm Cạnh hiểu sai ý, cho rằng hắn đang bất mãn vị trí quá chật, vì thế chủ động dịch sang bên cạnh, chừa ra càng nhiều không gian để Quý thiếu gia giãn chân dài ra cho thoải mái.
Mắt thấy lão Lý đã đi tới, Quý Tinh Lăng đành phải tự mình duỗi tay lật lại, lại vẫn chậm một bước. Lý Kiến Sinh nhìn lướt qua bài thi trên bàn hai người, hỏi: “Tiến độ chương trình học của tam trung Ninh Thành cũng đã học xong tùy cơ biến lượng rồi sao?”
“Không khác lắm ạ.” Lâm Cạnh đứng lên trả lời.
“Ngồi đi.” Lý Kiến Sinh gật gật đầu, lại bỏ xuống một câu, “Về sau đi học vẫn là phải nghe giảng cho tốt, không có lần sau nữa.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Như vậy thôi sao?
Bởi vì ngữ điệu của lão Lý quá mức thân thiện cùng hoà bình, đến nỗi Lâm Cạnh căn bản không cảm thấy câu này là lời phê bình. Sau khi ngồi xuống thấy Quý Tinh Lăng đang nhìn mình bằng vẻ mặt không tin nổi, cũng khá bối rối. Vừa lúc chuông tan học cũng vang lên, Lý Kiến Sinh trước khi rời phòng học còn cố ý gọi tên Lâm Cạnh, bảo cậu cùng Lý Mạch Viễn đến văn phòng của mình một chuyến.
Lâm Cạnh nhỏ giọng hỏi Quý Tinh Lăng: “Ai là Lý Mạch Viễn?”
“Là tớ.” Nam sinh bên trái cười đứng lên, “Đi thôi, văn phòng thầy Lý ở khu đông, chúng ta đi nhanh một chút.”
Ánh mặt trời sáng sớm là ánh vàng ấm áp, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng học, lưu lại ở sau người là một mảnh cãi cọ ồn ào thảo luận. Thảo luận liệu đây có phải là cuộc gặp gỡ của hai nhà toán học trong lớp có ý nghĩ vượt thời đại hay không. Tương lai khi lớp 11-1 tốt nghiệp thì có đáng để lật lại và viết cả một trang hay không.
Quý Tinh Lăng đối với loại đề tài này không hề hứng thú, hắn ngồi trở lại vị trí, tùy tay ném về bàn phía sau: “Cảm ơn.”
Vu Nhất Chu nhìn công thức kỹ càng tỉ mỉ trên đề, tấm tắc: “Người đứng nhất tam trung Ninh Thành, quả nhiên không hề đơn giản. ”
Quý Tinh Lăng cân nhắc có một chút không đúng: “Rất có danh sao?”
“Anh nói tam trung? Cũng còn tính không tồi, toàn tỉnh có thể nằm trong top mười.” Vu Nhất Chu vặn nắp bình nước ra, “Hỏi cái này làm gì?”
Quý Tinh Lăng dừng một chút: “Tao cho rằng tam trung tu ở trong núi sâu rừng già.”
Vu Nhất Chu: “……”Bạch Trạch
Bạch Trạch
“Hay còn gọi là Dị thú chi vương”
Truyền thuyết kể rằng, Thần thú Bạch Trạch ra đời cùng lúc với hỗn độn, vạn yêu đứng đầu. Được biết đến như là thượng cổ chuẩn thánh chi nhất.
Đây là loài thần thú sinh sống tại núi Côn Lôn, toàn thân phủ lông trắng như tuyết, biết nói tiếng người, lại am hiểu kiến thức vạn vật, rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người thường.
Ở Nhật Bản, nó tên là kutabe. Người Nhật miêu tả hakutaku như một “thú có hình dáng giống bò hoặc một con sư tử khổng lồ với 9 mắt và sáu sừng, được xếp bên sườn mỗi bên 3 và 2, có khuôn mặt giống con người. Hakutaku cũng thường được miêu tả là có thân sư tử và 8 mắt, đầu có một hoặc nhiều sừng”. Tuy nhiên, cũng có nhiều ghi chép khác nhau về số lượng các con mắt phụ của bạch trạch, và đôi khi chỉ có một mắt phụ ở giữa trán. Nó còn được biết đến như là một thần thú “thông minh và có thể đọc, hiểu được tiếng người.”