Khi Tô Sầm nguôi cơn đau đã là gần sáng, men rượu trong người bay hết, chất độc cũng đi theo.
Kỳ Lâm trình lại: “Dùng hết một lượt khổ hình rồi, hắn ta kiên quyết là đã đưa thuốc giải cho Tô đại nhân, chẳng qua Tô đại nhân không ăn.”
“Thuốc giải… trong đồ ăn…” Tô Sầm yếu ớt tựa vào lòng Lý Thích, cằm cậu đã được nối lại, chẳng qua vẫn không dám nói to vì sợ đau, song vẫn không quên nhấn mạnh: “Em… không ăn đâu…”
Bảo cậu ăn thức ăn được trộn chung với tóc và giòi bọ, cậu thà chết thêm lần nữa còn hơn.
“Được, không ăn.” Thấy chất độc trong cơ thể Tô Sầm đã gần sạch hết, Lý Thích không ép buộc, lại hỏi Kỳ Lâm: “Nếu không có thuốc giải thì thuốc độc còn không?”
Kỳ Lâm chần chừ một lát, gật đầu: “Còn.”
“Đợi thuốc giải trong người Tống Phàm hết tác dụng thì trút thuốc độc, để đống đồ ăn kia trước mặt hắn, thuốc hết tác dụng lại cho uống tiếp.” Lý Thích cúi đầu nhìn người trong lòng, thờ ơ dặn Kỳ Lâm: “Ta muốn xem xem thuốc giải hết trước hay thuốc độc hết trước.”
Kỳ Lâm rùng mình, dày vò như vậy mấy lần e là thuốc giải thuốc độc vẫn còn, người đã đi trước, không dám thể hiện gì ra mặt, hắn nhận lệnh lui xuống.
Lý Thích gọi người hầu vào lau rửa cho Tô Sầm, thay y phục mới rồi bế người về phòng mình… Giường cậu lộn xộn ướt sũng mồ hôi thế này rồi, không ngủ được nữa.
Đau đớn một ngày một đêm bây giờ mới nguôi bớt, chưa kịp lên giường người đã lại hôn mê.
…
Đến trưa hôm sau Tống Nghị mới đến xin cho, thiết nghĩ lão cũng biết lần này Tống Phàm quá đáng nên cho Ninh Vương thời gian trút giận, Lý Thích chưa hết giận chưa chịu thả thì lão cũng chẳng mang người về được.
Tiếc là đến giờ Lý Thích vẫn chưa chịu nể mặt, hắn ung dung nói: “Ngươi đừng có lấy đan thư thiết quyển gì đó ra dọa ta, hắn dùng tư hình với người của ta thì ta cũng chỉ đang dùng tư hình thôi, đây là thù oán cá nhân, không động chạm đến lễ phép tổ tiên.”
“Vương gia dạy phải.” Tống Nghị thở dài: “Lần này nó phạm tội tày trời, cho nó chịu khổ tí cũng là nên, chỉ xin Vương gia giữ lại cái mạng cho nó.”
“Còn sống không?” Lý Thích nghiêng đầu hỏi Kỳ Lâm.
Tống Nghị thót tim.
Kỳ Lâm gật đầu: “Còn sống.”
Lý Thích cúi đầu, điềm đạm gạt bọt trà: “Thế giữ lại thêm hai hôm.”
Lý Thích đã nói vậy rồi Tống Nghị cũng không dám nhiều lời thêm, chỉ đành dặn lại vài lần Lý Thích nhớ giữ mạng cho con lão rồi mới đứng dậy ra về.
Đợi lão ra về, Lý Thích đứng dậy ra sảnh sau thì thấy Tô Sầm đã tỉnh, đang ngoài người phía sau nghe lén hai người nói chuyện.
Tuy chỉ bệnh một ngày mà người đã gầy đi trông thấy, màu môi vẫn tái nhợt, tóc dài xõa tung rủ xuống làm cậu càng có vẻ gầy hơn.
“Sao không ngủ thêm lúc nữa?”
“Em đói.” Từ hôm qua đến giờ cậu chưa ăn thứ gì, vừa hết cơn đau đã cảm thấy ngực dán vào lưng, Tô Sầm cười với hắn: “Em định hỏi bao giờ Vương gia truyền thiện, không khéo lại nghe thấy hai người nói chuyện, không phải em cố tình đi qua nghe trộm đâu.”
Cậu muốn truyền thiện việc gì phải hỏi ý Lý Thích, nói vậy chẳng khác nào chưa đánh đã khai, chẳng qua là ỷ cậu mới khỏi bệnh Lý Thích sẽ không phạt cậu thôi.
Quả nhiên Lý Thích không để bụng, hắn dặn người hầu bưng cháo hải sâm lên.
Tô Sầm hỏi: “Ngài định xử lý Tống Phàm thế nào?”
Lý Thích ngồi xuống sạp, vẫy tay gọi Tô Sầm lại, hỏi: “Em nghĩ sao?”
“Hắn gây ra một vụ án mạng, cứ thả đi như vậy thì hời cho hắn quá.” Sau đó lại nhíu mày: “Nhưng nhà họ Tống có đan thư thiết quyển, đúng là không làm gì được hắn. Chưa nói chuyện này vội, ngài không thấy thái độ của Tống Nghị hôm nay lạ lắm sao?”
Lý Thích nói: “Lão không muốn cứu Tống Phàm.”
Tô Sầm gật đầu.
“Tuy lão nhấn mạnh nhiều lần phải giữ mạng cho Tống Phàm, nhưng cứ như lão cũng chỉ muốn ‘giữ cái mạng’ thật rồi vậy, còn việc Tống Phàm bị tra tấn thế nào, chịu khổ ra sao lão đều không quan tâm. Thậm chí em cảm giác hôm nay lão sang đây cũng không định cầu xin gì, chỉ muốn xác định Tống Phàm còn sống hay không. Có ai làm cha như vậy không? Lúc trước ở phủ Định An Hầu cũng vậy, lão chỉ xuất hiện cản bọn em vào lúc cuối cùng, trước đó bọn em thử Tống Phàm, định tội hắn lão cũng chẳng làm gì. Giống như là lão không quan tâm chúng ta làm gì với Tống Phàm, chỉ muốn bảo đảm hắn không chết là được.”
Đúng lúc này người hầu cũng bưng cháo lên, Tô Sầm vừa định nhận thì Lý Thích đã quen tay nhận trước, múc một thìa thổi nguội rồi đưa đến miệng Tô Sầm.
Tô Sầm: “!”
Ninh Vương áo đến giơ tay, cơm đến há miệng, trước giờ chỉ có người khác hầu hạ hắn, hắn có hầu người khác bao giờ!
Tô Sầm khó tin há miệng, một thìa cháo xuống bụng ấm áp vừa phải, mềm dẻo thơm ngon, đến khi nuốt xong rồi Tô Sầm mới hoàn hồn, Ninh Vương tự tay đút cháo cho cậu! Tức thì, Tống Nghị rồi Tống Phàm gì đó, cút hết lên chín tầng mây rồi.
Thế nhưng Lý Thích lại không cảm thấy mình vừa làm chuyện ghê gớm gì, hắn đút hết thìa này đến thìa khác, thuần thục tự nhiên, hắn thong thả nói: “Chắc vì hắn là con rơi.”
“Dạ?” Tô Sầm há miệng rồi ngậm miệng, không mất tập trung.
“Tống Phàm là con rơi của Tống Nghị.” Lý Thích nói: “Năm đó tiểu hầu gia của phủ Định An Hầu là người khác, chẳng qua sau này gặp tai nạn bỏ mình nên Tống Nghị mới đưa Tống Phàm từ bên ngoài về, nghe nói là thành quả của một đêm hoang đàng chốn biên quan năm xưa, mười mấy tuổi mới dẫn về.”
“Hóa ra còn có chuyện này nữa.” Tô Sầm lập tức bị vụ án hút hồn, yên dạ hưởng thụ được Lý Thích đút ăn, vừa ăn vừa nói: “Tiểu hầu gia phủ Định An Hầu… Tiểu hầu gia…”
“Em nhớ ra rồi!” Tô Sầm bỗng ngồi thẳng dậy, suýt đụng đổ bát cháo: “Tiểu hầu gia của phủ Định An Hầu năm xưa bị một người hầu sơ ý đẩy xuống hồ sen chết đuối, người hầu đó là Lục Tiểu Lục, em từng thấy vụ án này trong ‘Trần Thị Hình Luật’ của Trần đại nhân Trần Quang Lộc. Lúc đó em vẫn chưa nghĩ ra, giờ ngài nói vậy em mới nhớ.”
Lý Thích hơi cau mày, Tô Sầm không hề hay biết, nói tiếp: “Sau này Lục Tiểu Lục được đại xá về quê rồi mất tích, cả thi thể cũng không thấy đâu. Nhưng năm đó Tống Phàm mới mười mấy tuổi, chắc không liên quan đến chuyện này đâu nhỉ?”
Nghĩ sao cũng thấy vụ này giống như Tống Phàm thuê người giết người rồi diệt khẩu, sau đó hắn mới có cơ hội trở thành tiểu hầu gia phủ Định An Hầu. Tống Nghị biết chuyện này nhưng dù gì đó cũng là đứa con ruột duy nhất còn sống, cũng giải thích được việc lão không thân thiết với Tống Phàm.
Nhưng Tô Sầm thật sự không tưởng tượng được một đứa trẻ mười mấy tuổi lại có thủ đoạn thâm sâu đến vậy.
Nhưng nếu là tên điên Tống Phàm thì cũng có khả năng lắm.
Ăn hết bát cháo, Tô Sầm nói: “Em muốn gặp Tống Phàm.”
“Đừng đi.” Lý Thích đưa bát cho người hầu: “Chỗ đó bẩn lắm.”
“Ngài báo thù cho em lại không cho em xem vẻ thảm hại của kẻ thù, thế làm sao em hết giận được?”
Nhân lúc người hầu bưng bát xuống, Tô Sầm hôn vội lên khóe môi Lý Thích, lấy lòng nhìn hắn: “Được không ạ?”
Lý Thích nhíu mày nhìn con cáo nhỏ trước mắt, cuối cùng búng nhẹ lên trán cậu: “Ta bảo Kỳ Lâm dọn dẹp cho.”
…
Tô Sầm ở cung Hưng Khánh lâu vậy rồi mới xuống địa lao lần đầu.
Kỳ Lâm dẫn Tô Sầm đến nơi, rồi nói: “Lát nữa muốn ra thì gọi ta, ta đưa ngài ra ngoài.”
Tô Sầm khó hiểu: “Ta có thể tự ra mà.”
Kỳ Lâm mím môi: “Vương gia hạ lệnh gấp quá, ta mới thu dọn bên này, còn nhiều chỗ vãi đầy cánh tay cẳng chân chưa dọn, ta sợ ngài đi lạc lại sợ.”
Tô Sầm: “…”
Cuối cùng cậu cũng biết phải dọn cái gì rồi.
Đợi Kỳ Lâm ra ngoài Tô Sầm mới quan sát phòng giam trước mắt, nhà lao được xây dưới đáy hồ nắng không rọi đến, trong lao u ám ẩm ướt, chỉ có nguồn sáng duy nhất là trản đèn to cỡ quả đậu. Tô Sầm đứng nhìn một lúc mới thấy người nằm trên đống cỏ dưới đất.
Mới chưa gặp một ngày mà Tô Sầm suýt không nhận ra người nọ. Khuôn mặt gã bẩn thỉu, vết máu loang lổ khắp mình. Có lẽ để tiện cho cậu hỏi nên thuốc độc vừa hết tác dụng vẫn chưa có ai trút thêm cho gã, gã nằm dài dưới đất thở dốc.
Nhận ra có người đến, khuôn mặt ướt sũng mồ hôi kia quay sang, vậy mà thấy Tô Sầm, gã vẫn còn sức mỉm cười với cậu.
“Tô… Tô đại nhân…” Tống Phàm nhọc nhằn bò dậy, ngồi tựa vào góc tường: “Ta đã bảo chúng ta có duyên mà, ngươi xem, hai ta lại gặp nhau rồi.”
Tô Sầm nhìn xuống, lúc này hai người một áo gấm hoa lệ, một máu me đầy người, cách biệt như bùn đất mây trời.
Tống Phàm hỏi: “Cảm giác uống phệ tâm thảo thế nào?”
Tô Sầm lạnh lùng nói: “Ngươi còn phải hỏi à?”
“Khó chịu vô cùng.” Tống Phàm ho vài tiếng, ngẩng đầu nhướng mày với Tô Sầm: “Biết mà đau như vậy sao ta nỡ ra tay với Tô đại nhân chứ. Đêm qua đau lắm đúng không, cứ nghĩ Tô đại nhân phải chịu đau đớn giống ta ta lại không kìm được kích động, ha ha… khụ khụ khụ khụ…”
Tô Sầm nhíu mày, đúng là điên thật rồi.
“Hôm qua ta không giết chết ngươi, ngươi cũng chưa giết được ta, hai bên coi như hòa.” Tô Sầm nhìn Tống Phàm, nói: “Nói cho ta biết Hoàng Uyển Nhi ở đâu, ta sẽ thả ngươi.”
“Được thôi.” Tống Phàm dừng ho, nhướng mày nhìn Tô Sầm: “Ngươi quỳ xuống dập đầu ba lần, gọi ta bằng ông, ta sẽ nói cho.”
Tô Sầm đứng yên, hỏi lại: “Ta quỳ với ngươi ngươi sẽ cho ta biết Hoàng Uyển Nhi ở đâu thật sao?”
Cậu không để bụng việc quỳ trước mặt tên điên này cho lắm, cứ coi như vấp chân đập đầu là được. Chẳng qua với hiểu biết của cậu về Tống Phàm thì dù cậu có quỳ xong, gã cũng sẽ không giữ lời hứa.
Quả nhiên, Tống Phàm lại cười khì khì: “Ngươi vào đây, quỳ liếm sạch người ta, chắc chắn ta sẽ nói cho ngươi.”
“Làm vậy cũng chẳng có lợi gì cho ngươi.” Tô Sầm rũ mắt nhìn gã: “Thứ ngươi muốn ngươi đã có được rồi, bây giờ ngươi đã là tiểu hầu gia của phủ Định An Hầu, có đan thư thiết quyển trong tay, có đặc quyền miễn chết, không ai cản trở ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?”
“Tiểu hầu gia, ha, ha ha ha…” Tống Phàm như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, gã trào phúng cười ầm lên, động đến vết thương, cười đến chảy nước mắt, khuôn mặt dữ tợn. Đột nhiên gã quắc mắt: “Ngươi thì biết cái gì?”
“Có một đứa bé đã cướp hết mọi thứ của ta từ nhỏ, nó ngồi trên cao ít còn ta phải trốn vào rừng làm cướp, nó ăn ngon mặc đẹp, áo đến tận tay cơm dâng tận miệng, còn ta phải cướp thức ăn từ tay người chết. Khi nó cười đùa với người khác thì ta đang đổ mồ hôi tìm đường sống, nó mịn màng như ngọc được muôn người vây quanh còn ta thì cố chấp, bạo lực, gàn dở. Nó cướp hết mọi thứ của ta lẽ nào không đáng chết?!” Tống Phàm gượng chống dậy, bước từng bước về phía Tô Sầm: “Tô đại nhân, ngươi nói xem nó đáng chết không? Chỉ cần ngươi nói một câu đáng chết thì ta cho ngươi biết tung tích của Hoàng Uyển Nhi ngay!”
Tô Sầm không khỏi lùi về mấy bước, biết rõ giữa hai người có song gỗ ngăn cách, Tống Phàm không thể chạm đến cậu, nhưng mỗi bước Tống Phàm tiến lên cậu lại vô thức muốn lùi lại, đến khi không còn đường lui, người dán lên vách tường mốc loang lổ.
Tống Phàm bỗng nhìn cậu bằng cách mắt trong sáng lạ thường: “Thế ngươi cũng ôm ta được không?”
“Kỳ Lâm!” Tô Sầm cắt ngang: “Kỳ Lâm! Đưa ta đi!”
Khi Kỳ Lâm tới thì thấy Tô Sầm đang dán lên vách tường, như thể đã trông thấy chuyện gì đáng sợ lắm, còn Tống Phàm thì trượt xuống sau song gỗ, cười đến xé ruột xé gan.
“Đưa ta đi.” Tô Sầm níu cánh tay Kỳ Lâm: “Ta không muốn thấy hắn nữa, đưa ta ra ngoài.”