Ầm ĩ một hồi vẫn không bắt được, cơn buồn ngủ Hoàng Miễn vất vả góp nhặt cũng mất sạch, hắn nằm trên sạp mà trằn trọc không ngủ được.
Nhìn lại Tô Sầm, vừa rồi cậu còn suýt bị thích khách lấy mạng, giờ đã như chẳng có việc gì, đặt đầu là ngủ, không có tâm sự gì hết.
Hoàng Miễn nhìn nửa khuôn mặt Tô Sầm, thầm than người với người quả là khác biệt. Trông Tô Sầm này còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, sao có thể chạy qua chạy lại giữa thi thể hung án suốt ngày mà không may mảy sợ hãi? Uyển Nhi mất tích nửa năm nay, hắn vẫn điều tra thăm hỏi mà chẳng có chút manh mối nào, Tô Sầm này vừa bắt tay vào đã tìm thấy thi thể của phu xe cùng mất tích với Uyển Nhi. Lần đầu đến nhà hắn còn thấy người này hơi kiêu ngạo, giờ xem ra đúng là Tô Sầm có tư cách để kiêu ngạo. Chẳng trách Trịnh Dương lại kết bạn với cậu, Ninh Tam cam lòng làm ngỗ tác cho cậu.
Ban ngày Tô Sầm nói đỡ cho hắn rằng hai người vừa gặp đã quen, trò chuyện vui vẻ, nghĩ lại e là hắn còn không có tư cách trò chuyện vui vẻ với người này.
Hoàng Miễn lại thở dài, chưa bắt được hung thủ, hắn không biết nên làm gì tiếp nữa. Vậy người này thì sao? Cậu có cách không?
Tô Sầm nằm im nhắm mắt, cất tiếng hỏi: “Hoàng huynh, tôi có đẹp không?”
“Hả?” Hoàng Miễn giật mình: “Huynh chưa ngủ à?”
“Vốn là ngủ rồi…” Nhưng đêm hôm bị người bên cạnh nhìn chòng chòng nên lại tỉnh.
Hoàng Miễn đỏ mặt, ngại ngùng quay người đi: “Huynh mau ngủ đi, tôi không nhìn nữa.”
Tô Sầm bất mãn nói: “Huynh cũng ngủ đi, để dành sức mai còn có việc phải làm.”
Hoàng Miễn sửng sốt: “Việc gì?”
“Đương nhiên là bắt hung thủ rồi.”
Hoàng Miễn nhíu mày: “Không phải hung thủ đã chạy rồi sao?”
Tô Sầm nhắm mắt, nhếch môi: “Chạy thì bắt về lại thôi”
…
Sáng hôm sau, Tô Sầm tỉnh táo đi múc nước đánh răng rửa mặt đơn giản, sau đó chia hai chiếc bánh nướng với Hoàng Miễn, khi ăn xong thì người của Đại Lý Tự cũng đã gần đông đủ. Đợi Khúc Linh Nhi cũng có mặt, Tô Sầm chọn một nhóm người ra ngoài.
Hoàng Miễn ù ù cạc cạc đi theo Tô Sầm, tối qua hắn còn phát sầu không biết phải dụ hung thủ ra kiểu gì, hung thủ đã mắc bẫy một lần hẳn sẽ không dễ bắt vậy nữa. Đang lúc không nghĩ được gì, Tô Sầm lại bảo dẫn hắn đi bắt người. Chẳng lẽ Tô Sầm có Thiên Nhãn hay đêm qua có người chết báo mộng như dân chúng đồn thật sao? Dù sao hắn cũng biết chắc không có chuyện tìm được bằng chứng chỉ rõ thân phận hung thủ.
Tô Sầm dẫn đoàn người đến phủ Định An Hầu, đến trước cửa, cậu khách sáo đưa thiệp: “Đại Lý Tự Tô Sầm xin gặp tiểu hầu gia.”
Người hầu ngoài cửa ngờ vực nhận thiệp, bảo bọn Tô Sầm đợi bên ngoài để gã vào xin ý kiến trước.
“Tống Phàm? Huynh tìm hắn làm gì?” Hoàng Miễn nhíu mày hỏi. Ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Tống Phàm không tốt, sau này nghe nói dạo này Tống Phàm càng lúc càng không biết thu mình, ngày đêm ra vào nơi trăng hoa, không coi hôn sự với Uyển Nhi ra gì nữa.
“Cần hắn giúp sao?” Hoàng Miễn bực dọc nói: “Hắn chả quan tâm gì Uyển Nhi đâu, nhờ vả cũng vô dụng.”
Tô Sầm nhìn Hoàng Miễn: “Yên đừng nóng.”
Hoàng Miễn hậm hực ngậm miệng, hắn ta không muốn thấy bản mặt ngứa đòn của Tống Phàm kia chút nào.
Lát sau, thằng hầu kia thò đầu ra trả thiệp cho Tô Sầm: “Tiểu hầu gia nhà chúng tôi bảo hôm nay không tiếp khách.”
Toan đóng cửa, gã bỗng thấy Tô Sầm trừng mắt: “Không đến lượt hắn quyết định.”
Khúc Linh Nhi bước lên đạp cửa, Tô Sầm đi đầu, dẫn đoàn người nghênh ngang vào phủ Định An Hầu.
Tên hầu thấy mình không cản được đành chạy về thông báo, không ngờ vừa quay lại đã thấy thiếu gia nhà mình ngồi trên sảnh, tươi cười nhìn họ.
“Thiếu gia…” Tên hầu nhăn nhó.
Tống Phàm phất tay cho người lui xuống, sau đó cười xởi lởi nhìn Tô Sầm: “Ôi, không phải Tô Sầm Tô đại nhân nổi danh đây sao? Sao tự dưng lại nhớ đến tới thăm tệ xá thế nào?”
Tuy Tống Phàm xử sự ngang ngược nhưng tướng mạo thực là nổi bật, lúc này gã ngồi đây mỉm cười, đôi mắt hoa đào cong cong nhìn xuống, nếu bỏ qua giọng điệu ứa gan kia thì cũng có thể nói là khiến người ta như tắm trong gió xuân.
“Tiểu hầu gia.” Tô Sầm lễ phép chắp tay với gã: “Đại Lý Tự có một vụ án liên quan đến tiểu hầu gia, e là hôm nay tiểu hầu gia phải đi cùng chúng ta một chuyến.”
“Ồ?” Tống Phàm giơ một bàn tay lên thong thả ngắm nghía: “Không khéo rồi, hôm nay ta có hẹn nàng Tử Trúc ở phường Hồng Tiêu đến gảy đàn nghe hát, chắc là không có thời gian giúp các ngươi phá án đâu.”
Tô Sầm nghiêm mặt, nói: “Không phải giúp, là tróc nã.”
Hoàng Miễn khựng lại: “Hắn? Sao lại là hắn?!”
“Đúng đấy, ngươi có gì mà đòi bắt ta?” Tống Phàm mỉm cười đứng dậy, khuôn mặt ung dung điềm tĩnh, gã chắc mẩm Tô Sầm không có bằng chứng.
Tô Sầm cũng không sốt ruột, cậu khẽ cười: “Trước đây tôi nói tôi có một suy đoán, Hoàng huynh còn nhớ không?”
Hoàng Miễn đứng phía sau gật đầu.
“Ngày đầu tiên Hoàng Uyển Nhi lên chùa dâng hương đã xin một thẻ xăm, thẻ đó viết: Thuận theo tự nhiên, duyên phận tự đến. Kết quả ngày hôm sau Hoàng Uyển Nhi lại lên chùa dâng lễ tạ ơn, chúng ta đoán được Hoàng Uyển Nhi đi cầu nhân duyên là nhờ chùa Thảo Đường, nhưng các huynh có đoán được cô ấy cầu nhân duyên với ai không?” Tô Sầm thong thả bước đến cạnh Tống Phàm: “Hoàng Uyển Nhi là con cháu dòng dõi thư hương, quy củ gia đình nghiêm khắc từ thuở bé, hiển nhiên không làm những chuyện thất tiết, thất đức. Cô ấy biết mình có hôn ước với tiểu hầu gia phủ Định An Hầu, tôi mới đoán chắc cô ấy cũng chỉ xin được tấm chồng hiền dịu, đối tốt với mình gì thôi.”
Tô Sầm nhìn thẳng vào Tống Phàm: “Vậy nên tiểu hầu gia nghĩ người khiến cho Hoàng Uyển Nhi nghĩ nguyện vọng đã thành hiện thực ở đình Vãn Tình hôm đó là ai?”
Tống Phàm cười khẩy: “Sao ta biết được, ta đã gặp Hoàng Uyển Nhi bao giờ đâu, sao ta biết ả xin xăm xiếc gì. Tô đại nhân, ta xin khuyên câu này, mặt người dễ biết nhưng lòng người khó dò, sao đại nhân biết chắc kẻ đĩ thõa kia giữ được đức hạnh?”
“Ngươi!” Hoàng Miễn trợn trừng mắt, bừng bừng khí thế định bước lên, nhưng lại bị ánh mắt của Tô Sầm cản lại.
Tô Sầm quay lại nói tiếp: “Nếu tiểu hầu gia chưa từng gặp Hoàng Uyển Nhi, cũng chưa từng đến đình Vãn Tình…” mắt cậu lạnh đi: “Thế tại sao đêm qua lại xông vào Đại Lý Tự để xem rốt cuộc ta có bằng chứng vạch ra thân phận của ngươi không!”
“Là… là hắn sao?” Hoàng Miễn sững sờ: “Nhưng… nhưng hắn còn không đánh lại tôi nữa mà?”
Tống Phàm lồng tay vào tay áo, cười bảo: “Phải đấy, ta còn không đánh thắng tên phế vật Hoàng Miễn kia, sao có thể xông vào Đại Lý Tự lúc nửa đêm được?”
Vừa dứt lời, gã bỗng nghe tiếng xé gió bổ tới, đồng tử Tống Phàm co lại, phản chiếu một chiếc tiêu bươm bướm đang bay thẳng đến!
Nếu là người khác thì lúc này chỉ có thể chờ chết, nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Phàm bỗng nghiêng người, dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc tiêu bươm bướm kia.
Tống Phàm nhìn Khúc Linh Nhi ở nơi tiêu bươm bướm bay ra, cười khẩy: “Cậu em kia, đánh người không đánh mặt, làm vậy là phạm quy rồi đấy.”
Nếu không phải cố tình bắn vào mặt thì gã cũng cắn răng mà chịu rồi.
“Tiểu hầu gia giỏi võ công quá.” Tô Sầm không khỏi cười.
“Dù ta có đỡ được chiếc tiêu này thì sao?” Tống Phàm hờ hững cười, bảo: “Tô đại nhân không thể bắt hết những ai đỡ được chiếc tiêu này, bảo người đó là hung thủ hết chứ?”
“Tiểu hầu gia, nếu ta đã dám dẫn nhiều người đến phủ Định An Hầu thế này thì dĩ nhiên là đã có bằng chứng xác thực.” Tô Sầm mỉm cười nhìn Tống Phàm: “Đêm qua ta đã bảo Khúc Linh Nhi rắc bột lân lên người thích khách kia, nếu bộ đồ hôm qua không còn nữa thì trên tóc cũng vẫn còn, tiểu hầu gia cứ để chúng ta vào phòng lục soát là biết ngay.”
Tống Phàm miết chiếc tiêu bươm bướm, ước chừng hậu quả nếu giết Tô Sầm ngay tại đây, cuối cùng gã chỉ cười khẩu, hỏi: “Nếu ta nói không thì sao?”
Tô Sầm lạnh lùng nhìn lên: “Không đến lượt ngươi quyết định, người đâu!”
Nha dịch phía sau lập tức đi về phía hậu viện lục soát.
Nụ cười trên mặt Tống Phàm dần lụi tắt: “Hỗn láo, đây là phủ Định An Hầu đấy!”
Đám nha dịch thầm cười khinh, Tô đại nhân nhà họ còn dám chạy đến cung Hưng Khánh đòi giữa đêm kia kìa, nói gì đến một phủ Định An Hầu nho nhỏ.
Vừa định bước lên đã lại thấy một người khoan thai bước ra từ sau nhà.
Khác với đôi mắt đào hoa đa tình của Tống Phàm, khuôn mày người kia đầy vẻ uy nghi hung tàn, không giận cũng uy, lão lạnh lùng nói: “Mới sáng sớm đã ầm ĩ cái gì?”
Tống Phàm lập tức hớn hở: “Cha!”
Tô Sầm đành phải hành lễ: “Hầu gia.”
Định An Hầu Tống Nghị tiếng tăm lừng lẫy, tổ tiên từng gầy dựng non sông cùng Hoàng đế Thái tổ, nhờ chinh chiến dũng mãnh lập nhiều kỳ công mà được Hoàng đế Thái tổ phong hầu sau khi đăng cơ, tước vị truyền đời. Đến đời Tống Nghị thì cũng là một tướng mạnh, năm xưa từng đánh trận Uyên Đề cùng Lý Thích, đánh bại chủ bộ của Đột Quyết, tăng thêm công trạng cho nhà họ Tống.
Không hiểu sao đến Tống Phàm lại thành ra thế này.
Tô Sầm chắp tay, nói năng chừng mực: “Tiểu hầu gia có liên quan đến một vụ án mạng Đại Lý Tự điều tra, Đại Lý Tự mời tiểu hầu gia về hỗ trợ phá án.”
“Sao giờ lại thành hỗ trợ phá án rồi?” Tống Phàm cười tít mắt: “Không phải mới rồi Tô đại nhân còn nói muốn bắt ta sao?”
Tô Sầm ngó lơ kẻ nể mặt còn chẳng biết điều như Tống Phàm, cậu nói với Tống Nghị: “Xin Hầu gia cho phép.”
Tống Nghị thong thả ngồi xuống: “Muốn bắt người từ phủ Định An Hầu ta, các ngươi đã xin ý bệ hạ chưa?”
Tô Sầm nhíu mày.
“Nhà họ Tống có đan thư thiết quyển[1] Hoàng đế Thái tổ ban cho.” Tống Nghị ung dung uống trà, và nói: “Tô đại nhân chưa hỏi ý bệ hạ đã qua đây bắt người, thế nào khác gì cậy thế vượt quyền?”
[1] Tiền thân Kim bài miễn tử gọi là “Đan thư thiết quyển” (丹书铁卷), tức một mảnh sắt hình dạng như viên ngói (thiết quyển), trên đó có khắc những dòng chữ bằng chu sa (đan thư).
Tô Sầm thực không biết chuyện này. Đan thư thiết quyển có quyền miễn tử, ngoài tội mưu phản không thể tha thứ ra thì có thể tránh được những tội chết khác, con cháu đời sau cũng được thừa hưởng. Vậy cũng tức là dù hôm nay Tô Sầm có đưa được Tống Phàm về cũng không làm gì được gã.
Bàn mưu tính kế lại thất bại trong gang tấc, Tô Sầm cũng bức bối khó chịu, đành phải đổi cách khác: “Vậy có thể cho chúng tôi tìm kiếm trong phủ xem có dấu vết gì của tiểu thư nhà họ Hoàng hay không, cũng dễ cho chúng tôi trả lại trong sạch cho tiểu hầu gia.”
Nếu Hoàng Uyển Nhi không chết ở đình Vãn Tình kia thì có khả năng cô đã bị Tống Phàm đưa đi chỗ khác rồi. Tô Sầm cũng không dám khẳng định Hoàng Uyển Nhi có ở phủ Định An Hầu hay không, chỉ có thể thử một lần cuối, cứ tìm trước đã.
Tống Nghị trầm ngâm uống trà, tuy Tô Sầm này chỉ là một Đại Lý Thiếu Khanh, nhưng hiện giờ cậu lại được lòng cả Thiên tử nhỏ và Ninh Vương, lão không thể để họ đưa người đi được, nhưng cũng không nhất thiết phải đắc tội.
Mãi lâu sau Tống Nghị mới gật đầu, coi như cho phép Tô Sầm lục soát.
Tô Sầm dặn bọn nha dịch phải cẩn thận, không phá hỏng đồ đạc trong phủ Định An Hầu, cũng không được quấy rầy gia quyến trong nhà, đồng thời cậu ra hiệu cho họ nhất định phải kiểm tra thật kĩ, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Đám nha dịch nhận lệnh lui xuống, Tô Sầm, Khúc Linh Nhi và Hoàng Miễn thì đời trong sảnh. Tống Nghị không chú trọng đạo tiếp khách, cứ để mấy người đứng trong sảnh, Tô Sầm thì không để bụng lắm, còn Hoàng Miễn thì sắp không chịu nổi. Nói sao thì cha hắn cũng là quan lớn tứ phẩm trong triều, đi tới đâu cũng được kính trọng, dù lúc ban đầu đến nhà Tô Sầm, chủ nhà đi vắng thì người hầu trong nhà cũng hầu hạ trà nước đầy đủ, đâu có phải chịu ấm ức thế này bao giờ.
“Tô đại nhân.” Tống Phàm ỷ có cha mình trấn áp ở đây, gã cười càng tươi hơn: “Đúng là ta coi thường ngươi rồi, không giấu gì ngươi, người gặp Hoàng Uyển Nhi ở đình Vãn Tình hôm đó đúng là ta, người đêm qua xông vào Đại Lý Tự cũng là ta.”
“Tống Phàm, ngươi…” Hoàng Miễn tức giận xông lên: “Ngươi giấu Uyển Nhi ở đâu?!”
Tô Sầm kéo Hoàng Miễn lại, đánh nhau với Tống Phàm hắn chẳng được lợi lộc gì hết.
“Ta cũng không biết Hoàng Uyển Nhi ở đâu.” Tống Phàm cười khì, nói: “Ta với Hoàng Uyển Nhi hẹn gặp tại đình Vãn Tình vào hôm sau, tiếc là… trên đường lại gặp em Đào Hồng bên Nghi Xuân Viện nên ta không đi nữa, ha ha ha ha!”
“Ngươi… ngươi!” Mắt Hoàng Miễn như muốn nứt ra, so sánh cô em trong trắng của hắn với kỹ nữ lầu xanh, sao hắn có thể nhịn được!
Tô Sầm nhíu mày: “Linh Nhi, đưa Hoàng huynh về trước.”
“Tô ca ca…” Khúc Linh Nhi nhìn Tô Sầm, thấy cậu đã quyết định thì đành kéo Hoàng Miễn đi trước.
Một nén hương trôi qua bọn nha dịch mới lần lượt trở về, ngoài một chiếc gối dính bột lân ra thì không có thu hoạch gì khác.
Tô Sầm cũng hiểu, khả năng Tống Phàm giấu người trong nhà là rất nhỏ, cậu đành nuốt tạm cơn tức, chắp tay nói: “Đắc tội rồi, hạ quan xin lui.”
Vừa quay người đi, bỗng nghe Tống Phàm cười khẩy: “Đợi đã.”
Tô Sầm cau mày.
“Người khác có thể đi, nhưng Tô Sầm thì ở lại.” Tống Phàm thấy Khúc Linh Nhi đi rồi, không còn ai khiến gã phải e dè nữa, bèn từ từ bước đến cạnh Tô Sầm: “Ta với Tô đại nhân vừa gặp đã quen, muốn mời Tô đại nhân ở lại ăn bữa cơm đạm bạc, không biết Tô đại nhân thấy sao?”