Tô Sầm được Kỳ Lâm hộ tống về nhà. Thật ra nay là rằm tháng Giêng, ánh trăng sáng tỏ lại có pháo hoa thỉnh thoảng rộ lên bầu bạn, đường về nhà không tối tăm lắm. Nhưng chiếc đèn lưu ly bát bảo trong tay lại bỗng khiến Tô Sầm nảy sinh vài ý nghĩ, cứ như người đưa đèn cho cậu vẫn còn ở đây, đi cùng cậu đến hết quãng đường.
Khi Tô Sầm về đến nhà hãy còn sớm, đường phố vẫn còn đông đúc, A Phúc lại bảo hai người đến nhà lúc trước lại tới, hơn nữa còn chờ cậu đã lâu.
Tô Sầm không biết đã lâu này là bao nhiêu lâu. Tối nay là Nguyên tiêu, người bình thường hẳn sẽ ra ngoài dạo chơi vào buổi tối, nếu họ muốn gặp Tô Sầm ít nhất phải đến đây từ chiều rồi, thậm chí là sớm hơn. Nhưng tiếc là hôm nay Trịnh Dương kéo cậu ra ngoài từ sớm, cũng khó cho họ kiên nhẫn chờ đến tận bây giờ.
Tô Sầm thổi đèn rồi bảo A Phúc mang về phòng mình, sau đó mới vào nhà, xem rốt cuộc hai vị khách kia từ đâu đến.
Có thể thấy hai người đợi lâu đã chán ngán, vừa thấy có người vào đồng loạt ngẩng đầu. Một trong hai người mắt sáng lên, vội đứng dậy nói với Tô Sầm: “Tô huynh, Tô huynh về rồi đấy à, muốn gặp huynh chẳng dễ chút nào… Huynh còn nhớ tôi là ai không?”
Tô Sầm cười lại: “Minh Kính huynh.”
Người đến là Trâu Minh Kính cậu đã gặp ở cung Hưng Khánh hôm đó, tuy mới gặp một lần nhưng cũng chưa qua bao lâu, Tô Sầm vẫn còn nhớ.
Nhìn sang người đang ngồi, nói ra thì Tô Sầm cũng biết hắn. Hôm nay cũng khéo, mấy gương mặt mới cậu biết ở cung Hưng Khánh hôm đó đều đông đủ cả, người ngồi kia chính là con trai Thị lang Hộ bộ Hoàng Đình đã đánh nhau với Tống Phàm hôm nọ – Hoàng Miễn.
Hoàng Miễn kia có vẻ bất thiện, Tô Sầm nghĩ lại mình, bảo cậu đợi hơn nửa ngày e là thái độ cũng không tốt tới đâu được, bèn cười xòa, ôn hòa gật đầu với người kia.
Sau vài câu hỏi thăm có lệ, Tô Sầm hỏi hai người đến làm gì.
Đến nhà hai lần, lần này còn đợi hơn nửa ngày, tất nhiên Tô Sầm không tin họ rảnh rỗi đến chơi.
“Tô huynh liên tiếp phá được mấy vụ lớn, danh tiếng trong kinh như diều gặp gió, chúng tôi ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nọ được gặp ở cung Hưng Khánh mới thấy Tô huynh quả thật anh tuấn khôi ngô, thiếu niên tài tuấn.” Trâu Minh Kính tâng bốc một hồi, mới nói vào vấn đề: “Chúng tôi đến thăm chuyến này đúng là có việc muốn nhờ.”
Tô Sầm chưa kịp hỏi rõ chuyện gì, Hoàng Miễn chợt đứng dậy: “Sùng Chi, không cần hắn giúp nữa, chúng ta đi.”
Tô Sầm thật lòng không hiểu tại sao mới gặp một lần mà hắn ta lại có thái độ thù địch với mình đến vậy, nhưng đạo lý rằng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cậu cũng không có ý giữ lại. Đon đả dán vào cái mông lạnh của người khác, cậu không làm được.
“Hoài Chân, yên đừng vội.” Trâu Minh Kính vội trấn an, ấn Hoàng Miễn xuống ghế, sau đó ngại ngùng cười với Tô Sầm: “Tô huynh đừng trách, tình tình Hoài Chân nóng nảy vậy thôi chứ không có ác ý.”
Tô Sầm vẫn cười, người cần nhờ vả không phải cậu, cứ đợi xem hai người họ muốn hát tuồng gì.
“Nói ra thì là muốn nhờ tài tư biện của Tô huynh tìm giúp một người.” Trâu Kính Minh lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp, mở ra dâng lên, đó là một bộ văn phòng tứ bảo thượng hạng, nghiên mực Đoan Châu, mực Huy Châu, bút Hồ Châu, giấy Tuyên Thành, thứ nào đặt riêng ra cũng đủ xuất chúng, gom lại thành bộ này e là giá trị lên đến ngàn vàng. Trâu Minh Kính đẩy chiếc hộp cho Tô Sầm: “Đây chỉ là chút lễ mọn, xong việc rồi chắc chắn sẽ tạ ơn thật hậu.”
Tô Sầm lại đóng nắp hộp, đẩy trở về: “Vô công bất thụ lộc, Minh Kính huynh nói xem chuyện gì trước đã.”
“Chuyện…. thật ra là…” Trâu Minh Kính có vẻ khó xử, liên tục nhìn Hoàng Miễn, thấy hắn ta vẫn xị mặt ra mới đành tự nói: “Chắc hôm đó Tô huynh cũng nghe rồi, em của Hoài Chân, thật ra cũng là một người em tôi, Hoàng Uyển Nhi, theo một thằng hầu bỏ… mất tích rồi.”
Tô Sầm hỏi: “Cô Hoàng… mất thích thật sao?”
Trâu Minh Kính xót xa gật đầu: “Phải, phải vậy.”
Tô Sầm đã hiểu, hóa ra là muốn cậu tìm cô em đã “mất tích” kia. Kể ra cũng buồn cười, vốn là em của Hoàng Miễn mất tích, Hoàng Miễn đến nhờ cậy còn Trâu Minh Kính theo cùng, sao giờ lại như người mất tích là em gái Trâu Minh Kính.
Tô Sầm khẽ cười: “Hình như Minh Kính huynh có gì hiểu lầm về tôi thì phải? Tôi được mọi người khen ngợi, cho ít tiếng mỏng, nhưng bình thường cũng chỉ xử lý những vụ án mạng của Đại Lý Tự, hoàn toàn không biết gì về việc tìm người, các huynh tìm tôi còn không bằng đến nha môn Kinh Triệu.”
Tô đại nhân cậu đây có từng cầm gậy đánh uyên ương, đi bắt gian bao giờ đâu?
“Không thể báo quan.” Cuối cùng Hoàng Miễn cũng nói: “Uyển Nhi có làm gì sai đâu, báo quan cái gì?”
“Tô huynh, Tô huynh, chuyện là thế này.” Trâu Minh Kính vội giảng hòa: “Giờ ai cũng đồn là Uyển Nhi bỏ trốn, nhưng thật ra Uyển Nhi không hề quen biết người hầu kia!”
“Hả?” Tô Sầm nhướng mày.
“Tuy thằng Tống Phàm kia không ra gì, nhưng gia giáo nhà họ Hoàng rất nghiêm. Uyển Nhi là khuê nữ, thường ngày không ra cổng lớn không rời cửa nhỏ, khuê các lại ở nơi tách biệt với đời, chưa từng cho người hầu khác giới vào trong. Dù là tôi, cha tôi là thế giới với bác Hoàng, thường xuyên qua lại với nhau cũng chưa được gặp Uyển Nhi mấy lần, thử hỏi sao Uyển Nhi có thể chạy theo một người hầu không quen biết?”
“Đã vậy rồi còn không báo quan?” Tô Sầm nhíu mày nhìn hai người: “Một người sống sờ sờ tự dưng mất tích cũng chỉ có bị bắt cóc hoặc có chuyện bất trắc gì thôi, nay tiểu thư chưa rõ sống chết mà các huynh vẫn ngồi yên trong nhà được sao?”
“Lỡ như… lỡ như Uyển Nhi bỏ trốn thật thì sao?” Hoàng Miễn vỗ bàn: “Báo quan tức là cho cả thiên hạ cùng biết, chứng thực chuyện Uyển Nhi bỏ trốn theo người ta, thế thanh danh của Uyển Nhi biết làm thế nào?”
Tô Sầm cười khẩy, chưa lo được sống chết còn quan tâm danh tiếng cái gì? Cậu mới chỉ biết Anh Quốc công sĩ diện, dám bỏ Trịnh Dương lại cung Hưng Khánh rèn luyện, không ngờ nhà họ Hoàng này cũng chẳng thua kém, thậm chí còn hơn.
Trâu Minh Kính vội vàng kéo Hoàng Miễn ngồi xuống, cung kính nói với Tô Sầm: “Cũng không phải là không hỏi han gì, chuyến này chúng tôi đến phủ là muốn nhờ Tô huynh giúp đỡ, thử xem có thể âm thầm tìm Uyển Nhi mà không đến tai quan phủ không?”
Tô Sầm bình tĩnh cụp mắt: “Thứ cho tôi khó tuân theo được, không động đến quan phủ thì tôi cũng không biết làm sao.”
Hoàng Miễn phất tay áo đứng dậy: “Tôi đã bảo rồi, một thằng ranh con chỉ được cái danh hão thôi, bản lĩnh thì không có mà lên mặt phát khiếp!”
“Hoài Chân!” Trâu Minh Kính đứng dậy quát.
Tô Sầm rũ mắt uống trà: “Thứ cho tôi không tiễn.”
Hoàng Miễn “hừ” một tiếng, phất áo bỏ đi. Trâu Minh Kính thấy không nói được nữa cũng đành chắp tay cáo từ: “Tô huynh đừng để bụng, tính tình của Hoài Chân… Tôi xin lỗi thay huynh ấy, Tô huynh rộng lượng bỏ quá cho, ngày khác chúng tôi lại đến.”.
||||| Truyện đề cử: Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy! |||||
Vừa ra đến cửa hắn lại bị gọi lại, Tô Sầm ôm hộp văn phòng tứ bảo bước lên: “Xin Minh Kính huynh cầm lại thứ này về đi.”
Trâu Minh Kính vội chối: “Đã mang đến rồi lý nào còn nhận lại, không phải vì chuyện Uyển Nhi thì hãy coi như kết thêm bạn, mong Tô huynh nhận lấy cho tôi.”
Nói đến nước này rồi còn chối thì lại bất kính, dù Hoàng Miễn kia thế nào thì Trâu Minh Kính này vẫn rất lịch sự. Tiễn người ra đến cổng, thấy họ đi xa rồi Tô Sầm mới trở vào, bảo A Phúc khóa cửa.
A Phúc nói: “Linh Nhi vẫn chưa về mà.”
“Đêm nay y không về đâu.”
Vừa nãy Kỳ Lâm đưa cậu về, hắn vừa đi Tô Sầm đã thấy Khúc Linh Nhi lặng lẽ bám theo, dịp vui như tết Nguyên tiêu này y chịu về mới lạ.
Đợi A Phúc khóa cửa xong, Tô Sầm lại dặn: “Ngươi sang phòng ta kiếm một món đồ ngang giá, mấy hôm nữa đưa sang phủ Bình Viễn Hầu, cứ bảo dạo này mới nhận được món đồ tặng cho Trâu Minh Kính chơi.”
A Phúc gật đầu đáp “dạ”.
…
Hai ngày nữa trôi qua đã đến ngày về triều, không khí năm mới cũng đã hết, mọi việc đi vào quỹ đạo.
Hiện giờ Tô Sầm là quan tứ phẩm, hầu như ngày nào cũng phải vào chầu, không vùi đầu phá án ở Đại Lý Tự như trước mà tối ngày qua lại với đám lõi đời trên quan trường kia, cậu cũng trở nên mềm mại hơn.
Cũng càng hiểu rõ hơn sự lão luyện của Lý Thích.
Nói đơn giản là Lý Thích đã muốn thì dù quanh co vòng vèo thế nào, cuối cùng vẫn sẽ làm được.
Ví dụ như thời gian trước Lý Thích bận rộn đưa ra chế độ sát hạch quan lại mới. Xét thấy năm trước Ám Môn cài cắm rất nhiều tai mắt vào quan trường Đại Chu, tuy cuối cùng đã dẹp được hơn nửa nhờ lần sát hạch cuối năm, nhưng đó mới chỉ trị ngọn chưa trừ gốc, không biết được lúc nào chúng lại cắm thêm người vào.
Vậy nên vừa mới khai triều, Lý Thích đã đao to búa lớn bỏ cũ dựng mới. Đầu tiên là thêm một Thanh Lại Ty trong Lại bộ, sát hạch sáu năm một lần sửa thành ba năm một lần, cứ tròn ba năm nhậm chức Thanh Lại Ty sẽ kết hợp với các bộ, ban sát hạch một lần, chia kết quả thành ba bậc thượng, trung, hạ. Hai lần liên tiếp đánh giá “thượng” được thăng một bậc, “hạ” thì xuống một bậc, phân loại như vậy được gọi là sát hạch định kỳ. Ngoài ra để kìm hãm quyền lực của Lại bộ, hắn còn dựng thêm Ngự sử Giám sát trong Ngự Sử Đài, phân tán các nơi, tuần tra, kiểm tra liêm khiết không định kỳ, nếu bắt gặp tham quan, nịnh thần có thể tấu thẳng lên bệ hạ, không cần qua Lại bộ.
Quan viên dưới ngũ phẩm thăng chức giáng chức theo đúng chế độ, tứ phẩm trở lên thì cần dâng tấu trình bày, chờ bệ hạ khâm điểm. Trong thời gian sát hạch quan viên trong và ngoài kinh không được lén gặp mặt, tránh cấu kết. Phối hợp, kìm hãm lẫn nhau như vậy tránh được quan viên lợi dụng việc công cho việc tư, mua quan bán chức, cũng hạn chế có người tùy tiện cho người nhà vào quan trường.
Đơn cử như Tô Sầm, nếu không phải cậu lên tứ phẩm từ trước tết, theo chế độ này muốn từ tòng ngũ phẩm lên tứ phẩm cần ít nhất sáu năm hai lần đánh giá “thượng”, mà đấy còn là thuận lợi, giữa chừng không có ai vạch tội cậu tham ô phạm pháp. Gần như không thể có chuyện một năm nhảy liền mấy cấp như cậu.
Vậy nên ý đồ của Lý Thích khi giao cậu toàn quyền xử lý vụ án, dốc sức nâng đỡ cậu càng rõ ràng.
Có thể thấy chế độ này lay động lợi ích của bao nhiêu người, không chèo kéo quan hệ được, cũng không biếu xén được nữa, đám con cháu đang đợi hưởng sái cũng không gài vào đâu được nữa, ảnh hưởng đến sự phát triển ổn định, quan viên cùng vui hưởng vinh hoa của quan trường Đại Chu biết bao nhiêu.
Vậy nên lực cản khi ban hành cũng nhiều không kể xiết.
Điều này càng cho thấy thủ đoạn thành thạo, lôi kéo chia rẽ, trên quan trường như chiến trường của Lý Thích.
Cuối năm ngoái sát hạch, Lý Thích còn cố ý để lại mấy tên gian, tham chức lớn chưa xử lý, đám quan tham này vừa nơm nớp đón tết xong, không ngờ chưa kịp lấy lại hơi đã bị Lý Thích khai đao mở màn. Đầu tiên là Lại bộ, Ngự Sử Đài điều tra tận gốc, cả việc hồi trẻ trộm gà đuổi chó nhà nào cũng bị lôi ra hết, sau đó là công bố tội danh khắp thiên hạ, suýt dấy lên tiếng kêu ca ngút trời.
Sau đó Lý Thích tiện thể trấn an lòng dân, muôn dân đều có thể tố cáo lên trên, còn cho thư lại xuống dân gian hỏi thăm, ghi lại thay cho những người không biết chữ. Chẳng mấy chốc cáo trạng như mưa, mọi người đều cảm thấy nguy cơ.
Những tưởng Ninh Vương lại chuẩn bị tàn sát quan trường, không ngờ lúc này Lý Thích lại vung tay hủy hết đống cáo trạng kia, tỏ ý Ninh Vương không so đo chuyện cũ, cho họ cơ hội thay đổi.
Bấy giờ chế độ sát hạch mới mới được tiến hành thuận buồm xuôi gió, không gì ngăn trở.
Dù sao thay vì mất chức rơi đầu, sau này cẩn thận hơn là được.
Vật lộn suốt hơn một tháng mới ổn định được, thoắt cái đã đến tháng Ba, cỏ mọc chim bay, vạn vật tươi tốt.
Tô Sầm đã quên khuất chuyện tháng Giêng từ lâu, không ngờ hôm nay về nhà lại bắt gặp một bóng người quen mắt.