Trường An Thái Bình

Chương 237: NGOẠI TRUYỆN: Đưa nhau đi trốn 1



Năm Nguyên Thuận thứ tám, cuối xuân.

Tô Sầm đợi khi mặt trời ngả về Tây mới ra khỏi cung, xua xe ngựa đợi sẵn ngoài cổng Kiến Phúc về trước, còn cậu chắp tay sau lưng thong thả đi về.

Giờ đã chiều tối, người người nhà nhà trong thành Trường An thổi lửa nấu cơm, Tô đại nhân hít lấy mùi khói lửa trần tục, mùi rơm rạ cháy xen lẫn mùi thơm của thức ăn tràn vào phổi, rồi lại từ từ thở ra, lòng thầm cảm thán: Trần tục, chính là thịnh thế.

Đi qua chợ Đông, mua hai lạng rượu Hầu Nhi, thêm cả bánh táo mới ra lò. Cậu vừa đi vừa ăn một miếng, khi ăn xong ngẩng đầu nhìn đã thấy ba chữ “Cung Hưng Khánh” rực rỡ đón nắng chiều.

Thị vệ gác cổng đã quen thuộc từ lâu, tươi cười đón cậu vào, hỏi thăm: “Hôm nay thừa tướng về sớm quá ạ.”

Tô Sầm cười đáp lại, vừa bước vào đã bắt gặp ngay Kỳ Lâm và Khúc Linh Nhi đi ra.

Tô Sầm dừng lại, Khúc Linh Nhi cũng trông thấy cậu, y lập tức hất tay Kỳ Lâm đi chạy lên nắm tay Tô Sầm không buông: “Tô ca ca, tôi nhớ huynh chết mất!”

Đôi mắt nhạt màu của Kỳ Lâm chăm chú nhìn hành động thân thiết của hai người hồi lâu mới rời đi, hắn tự an ủi: Hai người họ không có kết quả đâu…

Tô Sầm gật đầu với Kỳ Lâm xem như đã chào, rồi quay sang cười với Khúc Linh Nhi: “Phường Trường Lạc chỉ cách cung Hưng Khánh một phường, ngày nào cậu với Kỳ giáo đầu cũng tới, sao lại nhớ chết đi được?”

Kỳ Lâm bị Lý Thích đuổi khỏi cung Hưng Khánh từ hai năm trước, từ đó về sau Đồ Đóa tam vệ thành rắn không đầu. Đám người Đột Quyết này cực kỳ kiêu ngạo, coi thường người Hán, nhưng chẳng tên nào rành rọt tiếng Hán cả, khi ấy cả cung Hưng Khánh chẳng ai sai bảo được họ ngoài Lý Thích. Nhưng Ninh Vương cũng đâu thể đích thân lo liệu hết, sau khi Trần Lăng thử mấy lần không được, đành khóc than với Lý Thích: Mau gọi Kỳ Lâm về đi, hắn không quản lý được cung Hưng Khánh này đâu!

Mà Ninh Vương chỉ cười khẩy, ý rằng ta không cần thể diện sao? Lời nói ra như bát nước hất đi, làm gì có chuyện thu hồi lại?

Cuối cùng, Trần Lăng hết cách đành đi tìm Tô Sầm, nhờ cậu thổi gió bên gối, có lẽ còn có chút hy vọng.

Tô đại nhân thông minh nhanh nhạy, thổi gió bên tai đúng lúc, chỉ cần vài câu đã hóa giải được mâu thuẫn. Ban đầu Lý Thích hạ lệnh là ai tiết lộ nguyên nhân chết của Ninh Vương phi thì tự giác cút khỏi Đồ Đóa tam vệ, vậy chỉ cần Kỳ Lâm quay về không làm Đồ Đóa tam vệ nữa là được. Cung Hưng Khánh bỏ tiền thuê Kỳ Lâm về làm giáo đầu của Đồ Đóa tam vệ, cai quản bọn họ đồng thời dạy họ tiếng Hán và lễ nghi. Làm vậy vừa giữ được thể diện cho Lý Thích, vừa giải quyết được khó khăn của cung Hưng Khánh, chẳng phải nhà nhà cùng vui hay sao?

Cuối cùng, Tô đại nhân thỏa thuận với Ninh Vương bằng cái giá ba ngày không xuống giường, Kỳ Lâm có thể quay lại, cả Khúc Linh Nhi cũng được thuê cùng.

Kết quả, Kỳ Lâm vừa quay lại ngày đầu đã xách đám người Đột Quyết ra thao trường, thưởng cho mỗi người ba mươi trượng.

Nghe tiếng đánh lên da thịt xen lẫn tiếng gào thét của binh sĩ Đột Quyết ngoài thao trường, Tô đại nhân vui vẻ chống cái lưng sắp gãy, có những lúc loại giao dịch bẩn thỉu này thực tế thế đấy.

Quay lại vấn đề, Khúc Linh Nhi ai oán nhìn Tô Sầm: “Nhưng Tô ca ca này, có lần nào huynh về không phải sát rạt giờ giới nghiêm không? Ban ngày lúc nào tôi qua đây cũng đâu gặp được huynh.”

Tô Sầm bấm tay tính thử, cũng đúng, cả nửa tháng cậu không ăn tối ở cung Hưng Khánh rồi.

Sau “Biến loạn Thiên Thành”, những đại thần cùng chung hoạn nạn với Thiên tử nhỏ đều được luận công khen thưởng, Trương Quân lên thẳng Hình bộ Thượng thư, vị trí Đại Lý Tự Khanh còn trống thì rơi vào đầu Tô Sầm vừa phục chức. Nhưng thế chưa hết, hai năm nay Lý Thích dần nhường quyền, một tháng trước thì hoàn toàn giao lại quyền nhiếp chính, cho Thiên tử nhỏ tự chấp chính.

Thiên tử nhỏ vừa mới mười bốn lo lắng nghĩ mình chưa đủ sức, bèn đề bạt một đám thuộc hạ lên phò tá, trong đó có Tô Sầm.

Cậu nâng thẳng Tô Sầm lên, bù vào vị trí còn trống của Liễu Trình năm xưa, chức quan tả tướng, trở thành thừa tướng trẻ nhất Đại Chu.

Chẳng qua chức quan đứng trên quần thần cũng tương ứng với trọng trách nặng nề, Thiên tử nhỏ vừa tự chấp chính, chính vụ rắc rối, Tô Sầm chỉ kém nước ngủ lại hoàng cung nữa thôi.

Hôm nay cậu còn phải lén trốn về mới trùng hợp gặp được đám Khúc Linh Nhi.

Tô Sầm ngẩng đầu hỏi Kỳ Lâm: “Hai người định đi à?”

Kỳ Lâm gật đầu: “Linh Nhi muốn ăn chân giò của Thuận Phúc Lâu, phải tới trước khi đóng cửa mới được.”

Tô Sầm gật đầu: “Vậy mau đi đi, đừng để lỡ giờ.”

Khúc Linh Nhi do dự giữa chân giò và Tô ca ca một hồi, sau đó mới quyến luyến buông tay, nói: “Thế… hôm khác tôi qua thăm Tô ca ca sau nhé.”

Hai người vừa đi hai bước, Tô Sầm sực nhớ lại một chuyện, bèn gọi với theo bóng lưng Kỳ Lâm: “Kỳ giáo đầu khoan đi đã.”

Kỳ Lâm quay lại: “Có chuyện gì?”

Tô Sầm cắn môi: “Ta có chuyện này bối rối đã lâu, mong Kỳ giáo đầu chỉ giáo.”

Kỳ Lâm thấy Tô Sầm nghiêm túc cũng căng thẳng theo: “Mời nói.”

Tô Sầm: “Tại sao huynh họ Kỳ?”

Đây là một trong ba bí ẩn lớn về cung Hưng Khánh cậu được nghe trong lần dạo vườn trước kia, dù có là Tô đại nhân thông minh tuyệt đỉnh cũng không hiểu rồi. Lý ra Kỳ Lâm là người Đột Quyết, dù có lấy tên Hán cũng nên theo họ Lý của Lý Thích, sao lại chọn một họ hiếm gặp như họ Kỳ?

Kỳ Lâm khựng lại, sau đó kéo Khúc Linh Nhi bỏ đi, không buồn quay đầu.

Khúc Linh Nhi cũng thấy hứng thú, vừa đi vừa truy hỏi hắn, Tô Sầm có thể trông thấy bước chân có vẻ bình tĩnh của Kỳ Lâm hơi lảo đảo.

Toi rồi, càng tò mò hơn.

Tô Sầm men theo Long Trì ra hậu điện, càng đi càng thấy khó hiểu. Hè năm ngoái, Lý Thích nổi hứng rút hết nước Long Trì thay mới, cuối cùng cậu cũng được thấy dưới đáy hồ có thi thể hay không, người ở hậu viện cung Hưng Khánh thì cậu biết lâu rồi, nay ba điều bí ẩn này chỉ còn một điều duy nhất – Tại sao Kỳ Lâm họ Kỳ?

Nghĩ mãi không ra, Tô Sầm quyết định bước nhanh hơn, không hỏi được Kỳ Lâm, cậu đi hỏi Lý Thích không được chắc?

Đến sớm không bằng đến đúng lúc, bữa tối vừa được dọn vào tẩm cung, đều là những món ăn cậu thích. Mà chủ nhân nơi này đang ngồi chủ vị, lông mày sắc bén, không giận tự uy, nhẹ nhàng vân vê nhẫn ban chỉ nhướng mày nhìn cậu.

Tô Sầm ngồi sát cạnh Lý Thích, dặn người hầu mang thêm bát đũa lên.

Ninh Vương cầm đũa, nói: “Ai dám.”

Tô Sầm: “…”

Hai hạ nhân nhìn nhau, biết điều cúi người lui ra.

Lý Thích im lặng ăn cơm, không nhìn cậu lần nào nữa.

Tô Sầm thầm nghĩ may mà cậu đã ăn trước một miếng bánh táo rồi, nếu không ngồi nhìn bàn thức ăn này mà không được ăn thì khó chịu biết bao.

Thấy Lý Thích đã sắp ăn xong vẫn không để ý tới cậu, Tô Sầm đành mặt dày xáp lại: “Em mua rượu Hầu Nhi ở quán rượu của Hoàng công đấy, ngài muốn thử không?”

Lý Thích tự rót một chén Thái Hi Bạch hai mươi năm cho mình, rồi uống cạn.

“…Thôi được.” Tô đại nhân im lặng cất vò rượu trong tay ra sau.

Một lát sau, cậu than phiền với Lý Thích: “Dạo này trong triều có nhiều chuyện lắm. Bên Lũng Tây lại có rối loạn, phiên vương các nơi nghe bệ hạ đích thân chấp chính thì nảy ý muốn đòi thêm ích lợi từ triều đình, tuy bây giờ Đột Quyết có vẻ ngoan ngoãn, nhưng em vẫn thấy Mạc Hòa không phải người lương thiện gì. Ngài em, em vất vả cả ngày còn chưa được miếng nước nào… Vậy mới nói Vương gia thật sự rất giỏi, xưa kia làm họ đều nghe lời răm rắp.”

Một tràng vừa nịnh nọt vừa kể khổ đã được phản ứng lại, Ninh Vương bật cười, sau đó ăn tiếp.

Tô Sầm khóc không ra nước mắt, sao mà ban ngày phải hầu nhỏ trong cung, tối còn phải về hầu già thế này. Đã thế lão già này còn không biết điều, thừa tướng đứng trên vạn người như cậu đã khom lưng uốn gối thế này rồi vẫn không chịu biết ơn.

Phải đúng bệnh mới bốc thuốc được, Tô Sầm hiểu rồi, chứng bệnh này của Lý Thích gói gọn trong bốn chữ – dục cầu bất mãn.

Tô Sầm nhào lên giật đũa trong tay hắn, đập mạnh lên bàn, sau đó tức tốc quàng chân ngồi trước Lý Thích, hai tay ôm cổ người kia dâng mình lên.

“Đừng ăn cơm nữa, ăn em!”

Vừa nhào lên là củi khô bốc lửa, Tô Sầm chiếm lấy môi Lý Thích, m*t mát, dây dưa, vừa li3m vừa cắn. Đến khi gợi được cơn hứng tình trong người kia rồi mới từ từ chậm lại, lần theo từng kẽ răng, vân môi của người nọ, sau đó hôn lên đôi mắt sâu như biển cả của Lý Thích.

Sau đó bắt đầu tự cởi áo tháo đai.

Lý Thích híp mắt nhìn cậu cởi áo, cúi đầu nghiêm túc tháo dây lưng, sau đó ngẩng lên nhìn hắn, rồi mới cởi vạt áo, bờ vai như sen trắng lộ ra, khẽ run lên vì đêm lạnh, rồi từ từ thả lỏng.

Tư thế này như thể đang dâng lên một món quà quan trọng, cậu dâng mình tr@n trụi cho hắn.

“Đừng làm đau em.”

Vừa buông thả đã không thể kiềm chế, như ngựa mất cương, sau một đêm, mắt Tô đại nhân sưng húp, giọng khản đặc, tấm chăn lông cáo hảo hạng bị cậu vặt gần trụi.

Ngay khi cậu nghĩ mình sắp chết dưới thân Lý Thích, người kia kéo bàn tay ướt mồ hôi của cậu, mười ngón đan xen, khẽ gọi: “Vương phi.”

Tô Sầm bỗng rơi nước mắt.

Đại Lý Tự khanh cũng tốt, Thừa tướng cũng vậy, những cách gọi oai phong lẫm liệt ấy cộng lại đều không rung động bằng một tiếng “Vương phi”.

“Gì cơ?” Tô Sầm như nghe không rõ, cũng như mê đắm muốn nghe lại lần nữa, cố chấp hỏi lại: “Ngài gọi em là gì?”

“Vương phi.” Lý Thích cúi xuống hôn cậu: “Ta cho kiệu tám người rước đón em về, làm chủ nhân của cung Hưng Khánh, được không?”

Một giấc mơ đẹp, sung sướng thỏa thuê. Tô Sầm cảm giác mình vừa mới ngủ đã bị gọi dậy, bên ngoài vẫn còn chưa sáng đã có hạ nhân nhỏ giọng gọi: “Tướng gia, đến giờ vào triều rồi ạ.”

Tô Sầm nhíu mày r3n rỉ, xáp vào trong lòng Lý Thích, kéo chăn qua đầu.

Nhờ phúc Vương gia nhà cậu, giờ tay chân cậu vẫn còn nhũn ra, không thể dậy nổi.

Lý Thích cười, vỗ vai cậu: “Hôm nay đừng đi nữa.”

Tô Sầm đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn nhổm dậy: “Không được, buổi triều hôm nay bàn về thư hòa thân của Mạc Hòa, em vẫn phải đi.”

Vừa xuống đất, Tô Sầm nhe răng, không biết lão cáo già này có sức công lực gì, tối qua hưng phấn quá cậu không phát hiện, giờ trên người cậu chỗ xanh chỗ tím toàn dấu vết tình d*c, giữa hai ch@n thì càng sưng ghê hơn. Đứng thế này cả ngày, cậu biết sẽ có cảm giác thế nào rồi đấy.

Khập khiễng nhặt lại y phục rồi mặc vào, xong xuôi, cậu mới nói với hạ nhân bên ngoài: “Vào đi.”

Lý Thích cũng không ngủ nữa, hắn khoác áo ngoài đứng dậy: “Phải đi à?”

Tô Sầm ai oán trợn mắt: “Đây là giang sơn của họ Lý nhà ngài đấy.”

Huống chi năm xưa Ninh Vương nhiếp chính chưa từng trễ nải buổi triều bao giờ, cậu vừa nhậm chức đã không dậy nổi, còn ra thể thống gì nữa!

Hạ nhân mang nước vào rửa mặt xong, Tô đại nhân búi tóc, chỉnh trang trở lại thành Tô tướng tuấn tú nhã nhặn lúc trước. Quay người lại, chỉ thấy Lý Thích cũng đã thu xếp xong, giơ tay về phía cậu: “Đi, ta đi cùng em.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv