Kiều Giang, thực sự anh không có lừa em. Anh có lý do nên mới…
- Hiện tại em rất rối. Anh cứ để em bình ổn trở lại rồi chúng ta nói chuyện sau. Em không muốn bây giờ nói chuyện dẫn đến cãi nhau đâu.
Thấy cô có vẻ kiên quyết như vậy, Hoàng Dương Vỹ bất đắc dĩ lùi lại. Kiều Giang lập tức kéo con trai đi ngay khỏi đó.
Trước đây cô và Hoàng Dương Vỹ thỉnh thoảng cũng có lúc gây gổ như vậy. Vì biết bản thân rất hay kích động nên cô thường tránh mặt anh một thời gian để bình tâm lại. Còn Hoàng Dương Vỹ biết nếu để Kiều Giang thấy cảnh này thì cơ hội anh giải thích cho cô là rất thấp. Bao năm qua anh giấu cô ở nước ngoài. Vì không muốn cô về đây nên anh đã tìm đủ cách ngăn cản.
Bên phía gia đình thì vẫn luôn thúc giục anh kết hôn. Chính vì thế mà anh mới đồng ý với mẹ đi xem mắt lần cuối, tiện thể cắt đứt cái tư tưởng của vị tiểu thư kia.
- Kiều Giang, 2 ngày sau anh sẽ đến gặp em…
Hoàng Dương Vỹ vội vàng hét lớn. Kiều Giang không một lần ngoảnh đầu lại. Khi ngồi vào xe rồi, cô mới lập tức hoàn hồn. Lại nhìn về phía của Tiểu Phong, cô không thể kiềm chế được nữa mà ôm chầm lấy thằng nhóc bật khóc.
- Mẹ…
- Tiểu Phong, mai chúng ta trở về.
- Còn ba thì sao?
- Ba con sẽ về sau.
Cô làm sao buông bỏ được đây. Dù sao Hoàng Dương Vỹ cũng là ba của Tiểu Phong. Giữa hai người có ràng buộc lớn như vậy, cô làm sao có thể buông bỏ đây...
Kiều Giang khóc một trận để bản thân thấy thoải mái hơn. Sau đó, cô dẫn Tiểu Phong về khách sạn ăn tối. Vốn định ăn tối bên ngoài thì chưa kịp ăn đã trở thành như vậy rồi.
Đêm đó cô suy nghĩ rất nhiều. Hình ảnh Hoàng Dương Vỹ và người phụ nữ kia ở một chỗ cùng nhau xem mắt. Chẳng hiểu sao trong lòng của cô lại khó chịu bội phần. Nếu như 2 ngày sau anh mà giải thích cho cô hiểu, cô sẽ vì Tiểu Phong mà bỏ qua tất cả. Còn nếu không thì cô sẽ không quay lại với anh nữa.
Vậy là như những gì đã quyết định. Sáng hôm ấy Kiều Giang trả phòng khách sạn, muốn đưa con trai trở về. Đi đến sân bay, Kiều Giang chợt đau bụng, dặn Tiểu Phong đứng nguyên một chỗ để cô chạy vào WC gần đó giải quyết một chút.
- Mẹ nhanh lên đấy. Chuyến bay sắp sửa cất cánh là không kịp đâu.
- Yên tâm, mẹ đi một lát rồi về ngay.
Nhân lúc Kiều Giang rời đi, Tiểu Phong đứng tại chỗ, mở cái bản đồ mini mà nhân viên vừa mới đưa cho thằng bé xem thử. Ở sân bay, dòng xe đi qua đi lại không ngớt.
Đúng lúc này, có một quả bóng bay đến chỗ của Tiểu Phong. Thằng bé phản ứng nhanh lập tức nhảy lên túm lấy sợi dây kéo quả bóng lại. Đằng xa có một cô bé chạy đến, nhìn qua cũng có vẻ trạc tuổi của Tiểu Phong. Thấy cô bé cứ đứng đó nhìn chằm quả bóng bay trên tay của mình, Tiểu Phong bèn hỏi.
- Của cậu?
Cô bé lập tức gật đầu. Vậy l;là Tiểu Phong bước đến cầm quả bóng bay, đưa dây cho cô bé.
Bên kia đường, có một người phụ nữ ngồi trong ô tô gọi lớn.
- Tuệ Nhi, mau qua đây, chuẩn bị về thôi.
Cô bé kia nghe thấy người phụ nữ kia gọi mình thì vội vàng chạy qua đường. Tiểu Phong nhìn theo mà chẳng có bất cứ cái biểu cảm gì đúng nghĩa.
Tuệ Nhi? Là tên của nhóc ấy sao? Nói cũng không nói được, là bị câm sao?
Bên Này, Kiều Giang vừa từ trong WC đi ra. Thấy con trai cứ dõi theo mắt về phía của một cô bé thì mỉm cười chạy đến. Ai ngờ, một tiếng còi xe vang lên. Kiều Giang chỉ thấy con trai ở trước mắt bỗng nhiên chạy đi.
Rồi tiếng phanh xe và tiếng đâm mạnh khiến tim của Kiều Giang như muốn nhảy ra ngoài.
Cô chạy đến thì như không tin vào mắt mình.
Con trai của cô vừa nãy vẫn không có sao, đang bình yên đứng đó. Thật không ngờ là chỉ sau một khắc lại nằm trong vũng máu.
Kiều Giang vội lao đến chỗ của con trai vội vàng ôm lấy nó vào lòng.
- Tiểu Phong… Tiểu Phong… Con sao vậy… Con trai…
Mẹ của bé gái kia vội xuống xe chạy đến.
Vừa nãy vì cô bé kia sang đường không để ý mà suýt bị xe ô tô đâm phải. Cũng may Tiểu Phong lao sang kịp thời đẩy cô bé ra. Có điều, chính thằng nhóc lại là người gặp tai nạn.
Cô bé kia vì hoảng mà đứng một chỗ, cả người run rẩy. Còn mẹ của cô bé thì vội lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Cả đoạn đường bị tắc nghẽn.
Hoàng Dương Vỹ và Tư Lâm đợi mãi mà vẫn chưa thấy những chiếc xe phía trước chạy thì hơi mất kiên nhẫn.
- Có chuyện gì thế?
- Hình như phía trước có người gặp tai nạn… Là một cậu bé hay sao ấy…
Do vì người quá đông nên Tư Lâm không thể nào nhìn thấy được rõ hoàn cảnh trước mắt. Hình như Hoàng Dương Vũ có dự cảm chẳng lành. Hắn tắt chiếc Ipad trên tay rồi vội vàng xuống xe. Từng bước chân khiến cho hắn cảm thấy hô hấp dần nặng nề. Đến khi đi qua dòng người, hắn thấy có một cô gái đang ôm một đứa bé nằm trong vũng máu.
Điều khiến cho Hoàng Dương Vũ chết sững tại đó chính là cô gái kia thực sự rất giống với Kiều Giang. Từng mạch máu cũng như các tế bào trong người của Hoàng Dương Vũ như đông lại.
Là… Cô sao?
Bao năm nay, hắn đã vẫn nuôi ý nghĩ Kiều Giang vẫn còn sống. Thật không ngờ, nay lại gặp cô trong hoàn cảnh này.
Hoàng Dương Vũ vội vàng chạy đến chỗ của thằng bé rồi cúi xuống nắm lấy tay của Kiều Giang.
- Đừng ôm chặt thằng bé như vậy… Nó sẽ không thở nổi.
Hoàng Dương Vũ quan sát tình hình thằng bé một lượt rồi theo bản năng tạm thời giú thằng bé sơ cứu trước. Đến kia xe cứu thương đến thì Kiều Giang mất bình tĩnh. Chân của cô nhũn ra, không thể nào mà đứng dậy.
Chính vì thế mà Hoàng Dương Vũ mới cúi xuống ôm lấy cô cùng lên xe cứu thương.
Ngồi trong xe, Kiều Giang nắm chặt lấy tay của Tiểu Phong. Cô không thể nào mất đi Tiểu Phong được. Thằng nhóc chính là tất cả đối với cô. Nếu như như cô mất đi thằng bé, cô nhất định sẽ không sống nổi mất.
Nghĩ đến đây, Kiều Giang vội lấy điện thoại ra, gọi điện cho Hoàng Dương Vỹ. Vì cô run sợ quá nên chân tay không được bình tĩnh cho lắm. Gạt mãi mà điện thoại k không lên. Đến khi gạt lên rồi thì lại lật đật mở danh sách ra tìm kiếm.
Cuối cùng cũng kết nối được với Hoàng Dương Vỹ, cô vừa khóc vừa nói vào trong điện thoại.
- Anh… Ở… đâu vậy…
- Kiều Giang… Có chuyện gì sao? Em bị cái gì vậy?
- Tiểu Phong bị tai nạn… Hiện tại em rối lắm, không biết làm cái gì cả… Anh mau đến đây đi…
- Em bình tĩnh, anh đến ngay. Tiểu Phong được đưa đến bệnh viện nào vậy?
Kiều Giang quay sang hỏi bác sĩ bên cạnh rồi nói cho Hoàng Dương Vỹ biết.
Tất cả điều này đều lọt vào tầm mắt của Hoàng Dương Vũ. Từ ban đầu đến giờ hắn vẫn lặng im. Hắn sợ bản thân sẽ nhận nhầm người. Nhưng mà cô gái trước mặt quả thực giống với Kiều Giang.
Nhưng nếu là cô thì vì sao cô không nhận ra hắn? Còn đứa bé kia, là con của cô với ai?
- Cảm ơn anh vừa nãy đã giúp con tôi…
Nói chuyện xong điện thoại, Kiều Giang nhanh chóng ngỏ lời muốn cảm ơn người đàn ông vừa giúp mình. Có điều, cô thấy thật sự bất ngờ. Người đàn ông này lại có ngoại hình nhang nhác giống Dương Vỹ.
Chẳng lẽ hai bọn họ có cái gì liên quan đến nhau sao? Hay là cô nghĩ nhiều rồi?
Nhưng mà, quả thực nhìn rất giống nhau…
- Con trai cô… Bao nhiêu tuổi rồi?
- Nó sắp đón sinh nhật tròn 6 tuổi…