Lúc Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại, vết thương trên người chỉ còn dấu vết nhàn nhạt.
Đời này cùng đời trước khác nhau, lần này hắn chỉ bị thương ngoài da, gân mạch Kim Đan hoàn hảo không tổn hại gì, đây chỉ vì kinh hãi quá độ, tự mình đem chính mình kéo vào tâm ma ảo cảnh, hao hết linh khí —— đơn giản mà nói,chính là hắn dùng linh khí của mình làm mình bị thương.
Hắn hoạt động thân thể, phát hiện trên người đã đổi áo trong mới, chống đỡ đầu có chút xây xẩm, cẩn thận nhớ lại việc gặp tà tu ở Bách Hộ Trấn, thân thể không khỏi lần thứ hai run lên.
Cửa bị đẩy ra, Minh Trạm bưng một chậu nước đi vào, thấy hắn đã tỉnh, đem chậu nước đặt ở một bên, tiến lên xem xét đầu của hắn, linh khí từ lòng bàn tay xâm nhập vào trán Sở Mộ Nhiễm, chút cảm giác mê mang tức khắc tan thành mây khói.
Bất giác, Sở Mộ Nhiễm không nghĩ tới tà tu nữa, không tự chủ mà cầm tay Minh Trạm, bàn tay đang dán ở trán hắn đột nhiên run lên. Hắn chợt hoàn hồn, nhớ tới xúc cảm trên môi, hơi nóng đột ngột dâng trào, bỗng chốc thu hồi tay, quay đầu đi, tránh nhìn Minh Trạm.
Bàn tay treo giữa không trung siết chặt rồi thu về, Minh Trạm nói: “Sư huynh khá hơn chút nào chưa?”
“Được……” Giọng nói khàn khàn khó nghe, hắn lập tức im miệng.
Một chén nước đưa tới bên miệng, tầm mắt Sở Mộ Nhiễm cố né tránh, ngón tay đụng tới miệng chén, lỡ trượt tay, đánh ngã cái chén, tất cả nước đổ xuống chăn, hắn ảo não mà “sách” một tiếng, nắm chặt nắm tay, cứng ngắc tại chỗ.
Dư quang thoáng nhìn Minh Trạm không một tiếng động nhặt cái chén lên, lại đổ một chén, trở lại mép giường. Vừa muốn đi đón, Minh Trạm đã ngồi ở mép giường, một tay ôm qua bờ vai của hắn, lần thứ hai đưa nước đến bên miệng hắn.
Bả vai đột nhiên run lên, ngay tức khắc cảm giác chính mình như vậy là quá mức rụt rè, tức giận nói: “Ta tự mình uống được!”
Minh Trạm không rên một tiếng, tay không động đậy, cứ như vậy cùng hắn giằng co.
Sở Mộ Nhiễm thở hổn hển, cố gắng khắc chế cảm giác căng thẳng. Hắn thật sự có chút khát, nước mát lạnh đang ở trước mắt, lòng tự nhủ: Cũng chỉ là uống nước, không đáng vì người nặng nề như vậy phân cao thấp rồi gây bất lợi cho mình, làm như hắn sợ Minh Trạm.
Ta sợ hắn?
Cứng ngắc nửa ngày, Sở Mộ Nhiễm giành quyền chủ động, ngậm lấy miệng chén, cái chén lập tức nghiêng về phía hắn, nước chảy qua yết hầu, xoa dịu cảm giác khát khô cổ họng.
Đút uống nước xong, Minh Trạm đứng dậy đặt chén lên bàn.
Sở Mộ Nhiễm khụ ho hai tiếng, hỏi: “Ta ngủ bao lâu?”
“Ba ngày.”
“Cái gì?”
Sở Mộ Nhiễm cắn môi —— hắn chỉ thấy mặt tà tu, còn chưa kịp đánh, trước tiên bị dọa, liền hôn mê ba ngày! Trách không được miệng vết thương mau khép lại như vậy.
Minh Trạm nói: “Sư huynh tịnh dưỡng thêm một ngày, ngày mai ta đưa sư huynh về tông môn.”
Sở Mộ Nhiễm cắn răng nói: “Không cần ngươi đưa, ta cũng không quay về!” Nói xong hắn liền nhận thấy có chút không đúng—— Minh Trạm nói không phải là “Ta cùng sư huynh về tông môn”, mà là “Ta đưa sư huynh về tông môn”.
“Đưa”? Đưa đi xong sau đó sẽ trở lại sao?
Sở Mộ Nhiễm hồ nghi hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Minh Trạm không nói lời nào, nghiêng người sang, là tư thế tránh né.
“Ngươi muốn……” Sở Mộ Nhiễm có chút hụt hơi, hít sâu một hơi, lại hỏi: “Ngươi muốn đi tìm hắn?”
Minh Trạm mím môi, nhanh chóng liếc mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm một cái, lại dời đi tầm mắt, nói: “Kết giới Trói Linh hại người vô số, huống chi…… Hắn còn làm sư huynh bị thương.”
Vậy mà muốn bỏ rơi hắn, một mình đi diệt tà tu?
Sở Mộ Nhiễm siết chặt nắm tay đột nhiên đập xuống ván giường, “Phanh” một tiếng ——
“Không được. Hắn…… hắn phải để lại cho ta, ta tự giải quyết.” Hắn không có cách nào giải thích cho Minh Trạm biết vì sao cần phải chính tay đâm tà tu.
Nếu không nhờ ngẫu nhiên nhìn thấy tà tu, hắn vĩnh viễn sẽ không biết mình sợ hãi cái gì. Mỗi ngày hắn đều nghiên cứu sách cổ, hao hết tâm tư tra tìm ví dụ thực tế việc người sau khi chết sống lại, chính vì muốn chứng minh hắn vốn là thật sự sống lại, mà không phải sống ở một cái ảo cảnh trong mơ bất cứ lúc nào cũng có thể nát tan.
Hắn sợ hãi ngày hôm sau vừa mở mắt, lần thứ hai trở lại những ngày ở trong động phủ của tà tu không thấy ánh mặt trời, tất cả đều không thể bổ cứu, suốt ngày ở trong lo lắng đề phòng.
“Chỉ có tự tay giết hắn, ta mới có thể an tâm.”
Minh Trạm nhăn mày lại, nói: “Ta không muốn sư huynh lại bị thương………”
Chỉ vì không cho Minh Trạm hành động một mình, Sở Mộ Nhiễm cũng không rảnh nghĩ tới xấu hổ, tận lực thuyết phục nói: “Có ngươi ở bên cạnh, ta tin tưởng ngươi, ngươi sẽ không để cho ta bị thương!” Dừng một chút, hắn nắm chặt chăn bất cứ giá nào nói tiếp: “Không được…… Không được bỏ lại ta!”
Cảm giác nóng như lửa từ cổ đốt tới hai tai lại đốt tới gương mặt.
Ta đang làm cái gì đây?
Mềm yếu vô lực như vậy, thậm chí còn ăn nói khép nép cầu xin người ta?
Cho dù nghĩ muốn được việc cần phải tùy cơ ứng biến không được kiêu ngạo, tới khi chuyện tới trước mắt, lúc cần phải yếu thế lại cảm thấy xấu hổ vạn phần.
Rõ ràng lúc thỉnh tội với Hoa sư huynh không có loại cảm giác lúng túng này, vậy mà tới lượt Minh Trạm……
Minh Trạm hắn…… Đang nhìn ta trong bộ dáng ngu xuẩn sao?
Bên tai “Hô” một tiếng, chăn đắp ở trên đùi bị người giũ ra phủ lên trên đầu, che khuất mặt hắn đang đỏ lên và nóng lên.
Thanh âm Minh Trạm cách lớp chăn truyền vào, có chút rầu rĩ ——
“Ta sẽ không bỏ lại sư huynh, cũng sẽ không để sư huynh bị thương. Sư huynh muốn làm cái gì đều có thể, chỉ cần, sư huynh cho phép ta ở bên cạnh là đủ rồi.”
Sở Mộ Nhiễm chưa từng nghe qua Minh Trạm nói nhiều như vậy, hắn bị vây ở trong chăn, có lẽ vì trong chăn quá ngộp, cảm giác nóng rực kia sắp từ trên mặt đốt tới đỉnh đầu, lại đốt vào trong lòng.