Giống như Minh Trạm cố ý muốn làm trái với mong muốn của Sở Mộ Nhiễm, kể từ ngày ấy, ngày ngày hắn đều xuất hiện ở sau núi Tập Tú Phong.
Hắn tới sau núi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đem cổ kiếm cắm ở bên người, âm thầm lặng lẽ. Mỗi khi Sở Mộ Nhiễm mở mắt, đều phát hiện Minh Trạm đang nhìn hắn, bị phát hiện cũng không hoảng loạn, rất tự nhiên mà thu hồi tầm mắt, chờ hắn nhắm mắt, lại một lần nữa nhìn qua.
Nguyên thần Sở Mộ Nhiễm đã nhiều ngày chìm trong hỗn loạn, hắn luôn cảm thấy ánh mắt Minh Trạm nhìn hắn không thích hợp, lại không thể nói không thích hợp ở chỗ nào, đại khái có thể hiểu rõ Minh Trạm mỗi ngày tới sau núi là bởi vì quan tâm hắn, lại không biết Minh Trạm vì cái gì quan tâm hắn như vậy.
Chấp niệm……
Chấp niệm.
Nghĩ trăm lần cũng không ra.
Người trên thạch đài bỗng nhiên mở hai mắt, trên mặt một vệt màu đỏ —— năm đó Sở Mộ Nhiễm cho rằng Minh Trạm cố ý trêu đùa hắn, vốn định nhắm mắt lại mắt không thấy tâm không phiền, ai ngờ cảm giác tồn tại của Minh Trạm quá mãnh liệt, làm hắn không thể bỏ qua.
“Minh Trạm!”
Minh Trạm ngồi xếp bằng trên mặt đất nhìn hắn.
Sở Mộ Nhiễm vô cùng tức giận, hắn càng hận cực kỳ bộ dáng chính mình do dự không quyết đoán, giận dữ rời đi, từ nay về sau vì né tránh Minh Trạm, xuống núi rèn luyện nửa năm, tới khi trở lại Thiên Môn Sơn, chính vì đuổi kịp Tiên Linh Đại Hội bốn năm diễn ra một lần.
Thiên Môn Sơn lập sơn môn ở bên trong núi non trùng điệp, bên ngoài có mấy dãy núi có ma thú, yêu thú ma thú thường xuyên hoành hành, chung quanh Thiên Môn Sơn có hộ sơn đại trận mới có thể an toàn.
Ma thú ở chung quanh Thiên Môn Sơn sinh sản nhiều thành tai họa, thường xuyên xuống thành trấn ở chung quanh tàn sát bừa bãi, vì thế cách bốn năm Thiên Môn Sơn sẽ cử hành Tiên Linh Đại Hội một lần, đến lúc đó sẽ có kết giới bao phủ toàn bộ Ma Thú Sơn, đem ma thú vây ở trong đó, đệ tử Thiên Môn Sơn sẽ tiến vào Ma Thú Sơn săn giết yêu thú ma thú, ai săn được nhiều có thể bắt lấy danh hiệu đệ nhất.
Vì bảo đảm cho đệ tử sơn môn được an toàn, sơn chủ phá lệ xuất quan trông coi kết giới, chuông lớn trên Thiên Môn Phong ong vang —— Tiên Linh Đại Hội bắt đầu!
Sở Mộ Nhiễm xa xa liếc mắt nhìn thân ảnh màu trắng trên Thiên Môn Phong, trong lòng âm thầm thề, lần này nhất định phải rửa mối nhục xưa, đoạt lại vị trí của chính mình, để sơn chủ thu hắn làm đồ đệ!
Các đệ tử tham dự Tiên Linh Đại Hội tụ tập ở Khâu Loan Phong nghe tiếng chuông mà hành động, hóa thành vô số đạo lưu quang chạy vào trong núi non, không bao lâu sau tiếng gào rống vang lên, cây cối liên tiếp bị bẻ gãy, bụi mù nổi lên bốn phía, đất rung núi chuyển.
Sở Mộ Nhiễm ở bên ngoài rèn luyện nửa năm, tu vi cùng với kinh nghiệm thực chiến đều có tiến bộ nhảy vọt, yêu thú tầm thường, ma thú gặp hắn đều bị một kích trí mạng, ít con có thể cùng hắn triền đấu vài lần. Chữ viết trên ngọc bài mang ở bên hông không ngừng biến hóa:
Mười hai.
Ba mươi ba.
Bốn mươi lăm.
……
Một tên đệ tử Thiên Môn Sơn sau khi trảm hai mươi đầu ma thú gân mỏi lực kiệt, trên mặt ma thú dòng máu tím tanh hôi đã khô cạn, hắn chống kiếm thở hồng hộc đi tới dưới tàng cây nghỉ tạm, bỗng nhiên một giọt dịch nhầy nhỏ xuống lỗ tai, hắn duỗi tay quẹt lên lỗ tai một cái, kỳ quái ngẩng đầu lên —— một con rắn lớn thân thể thô tráng cuộn trên thân cây đang hướng về hắn mở ra miệng to như chậu máu!
Mũi kiếm cắm trên mặt đất, lúc này rút kiếm đã không kịp, đệ tử kia toàn thân run lên, như có dòng điện xẹt qua da đầu, khóe mắt muốn nứt ra, vươn cánh tay ra chắn, chỉ thấy trước mắt bạch quang chợt lóe! Con rắn bị chém ngang từ chỗ xương hàm, máu nóng tạt đầy đầu đầy mặt đệ tử kia, xác rắn ầm ầm rơi xuống đất.
Người bị cứu ngơ ngác buông cánh tay, nhìn người tới, lúng ta lúng túng nói: “Sở, Sở sư huynh!”
Một viên nội đan màu xanh lục nằm trong tay Sở Mộ Nhiễm, chữ trên ngọc bài giắt bên hông từ “Tám mươi bảy” biến thành “tám mươi tám”.
“Đa tạ! Đa tạ Sở sư huynh!”
Sở Mộ Nhiễm không quay đầu lại, ngự kiếm rời đi.
Đang đứng trên phi kiếm, bỗng cảm thấy sức lực thoáng bị mất sạch, phi kiếm đột nhiên nhoáng lên, hắn vội ngừng lại, hết sức chuyên chú mà ngự kiếm tìm kiếm mục tiêu.
Vừa rồi gặp mấy đầu yêu thích tụ hợp thành đàn, hành động vừa hung mãnh vừa mau lẹ thường gọi là ma thú, lấy một đánh nhiều, triền đấu hồi lâu hắn mới chém giết hết chúng nó, một thân linh khí đã hao bảy tám phần.
Nhưng mà hắn không thể nghỉ ngơi! Còn muốn nhiều hơn!
Cho đến khi hắn không thể động mới thôi, hắn nhất định…… Phải vượt qua Minh Trạm!
Phi kiếm hướng về phía một mảnh rừng rậm nồng đậm, đó là mảnh đất hoang không có người tìm săn, Sở Mộ Nhiễm mới vừa rơi xuống mặt đất, đã có vô số ma thú nghe ra hơi thở của hắn mà ngo ngoe rục rịch, vô số đôi mắt xanh ở phía sau cây cối sáng lên.
Một chân Sở Mộ Nhiễm lùi về sau, mũi kiếm chỉ về phía trước, ở trong rừng rậm đề phòng nhìn quanh, cây cối phía sau vừa động, tiếng gió chợt đến, cuốn lên tóc của hắn, bước chân hắn uốn éo, thân kiếm từ dưới hướng lên chém về phía trước, kiếm khí lập tức chém rách da ma thú, chặt đứt gân cốt, ầm ầm ngã xuống.
Kế tiếp, khu rừng đã trở thành tràng Tu La, âm thanh lớn không ngừng vang lên, con số kế tiếp trên ngọc bài nhảy lên liên tục, Sở Mộ Nhiễm đã mệt cực kỳ, vẫn cứ máy móc mà huy động kiếm trong tay.
Một con chuột bay nanh vuốt sắc nhọn cao bằng hai người bay nhào về phía hắn, hắn muốn xoay người, chân lại không nghe theo sai khiến, móng vuốt sắc bén đã tới trước mắt, hắn đành phải vặn eo nghiêng người, vuốt sắc của chuột bay cào nát bờ vai hắn, đồng thời mũi kiếm dựa theo xung lượng của chuột bay trực tiếp mổ thân thể nó từ cổ xuống dưới bụng.
Hắn thật sự kiệt sức, không kịp trốn tránh, bị máu dơ bẩn từ thi thể chuột bay phun bắn làm ô uế cả vạt áo, một bên thở hổn hển một bên loạng choạng thân thể lui về phía sau vài bước, dựa vào bội kiếm thật vất vả ổn định thân hình.
Một trăm hai mươi mốt.
Còn muốn, còn muốn nhiều hơn!
Âm thanh rất nhỏ của nhánh cây bị dẫm gãy vang lên từ phía sau, Sở Mộ Nhiễm rùng mình, cố chống thân thể rút kiếm quơ đi, xoay người mới phát hiện thứ tới không phải là ma thú.
Là Minh Trạm.
“Ngươi……” ấn đường Sở Mộ Nhiễm nhăn lại, lập tức nhìn về phía ngọc bài bên hông hắn——
Một trăm hai mươi bốn!
Tay nắm chuôi kiếm xương ngón tay trắng bệch, hắn không nói cái gì nữa, dấu đi vẻ mệt mỏi, hướng chỗ sâu trong rừng rậm đi đến.
“Sư huynh.”
“……” Cút ngay.
“Bên trong ma thú khó đối phó.”
“……” Thì tính sao.
Minh Trạm không nói nữa, trầm mặc đi theo.
Trong bụi cỏ phía trước có tiếng sột sột soạt soạt, Sở Mộ Nhiễm lập tức cầm kiếm đuổi theo, con vật kia cảm giác được có người tới gần chuyển động càng nhanh, Sở Mộ Nhiễm hướng về chỗ bụi cỏ đang lay động bổ ra một đạo kiếm khí, bách thảo ngã rạp, bỗng nhiên không có tiếng vang.
Sở Mộ Nhiễm đang muốn tiến lên xem kỹ, đất dưới lòng chân chợt xao động, nếu là ngày thường hắn nhất định có thể lập tức phản ứng, nhưng lúc này sức lực hắn đã chạm đáy, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, một con rắn đầu hổ đã chui từ dưới đất lên!
Đuôi rắn rất nhanh đem Sở Mộ Nhiễm quấn bên trong, đầu hổ lộ răng nanh, nước miếng chảy ra. Hắn cắn chặt răng, nâng lên cánh tay đau nhức, đón đầu đâm về phía bên trong đầu hổ.
Không có linh khí, hắn còn có sức lực, không có sức lực, hắn còn có mạng này!
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể ở trước mặt Minh Trạm ngã xuống!
Mũi kiếm chọc vào mắt hổ, tiếng gào rống vang vọng rừng rậm, chấn đến mức lá rụng dồn đập, đầu hổ cuồng lắc, ném bay bội kiếm, đuôi rắn buộc chặt sắp đem xương cốt hắn bẻ gãy, khóe miệng đã có tơ máu chảy ra……
Xoạt xoạt xoạt ——
Vài đạo tiếng xé gió, trên mặt nóng lên, lực đạo siết chặt hắn chợt tan biến, con rắn đầu hổ phát ra một tiếng hét điên cuồng thống khổ, nó nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa quay cuồng, đuôi rắn quét qua chặt đứt một cây lại một cây đại thụ.
Sở Mộ Nhiễm mất hết sức lực quỳ trên mặt đất, giơ tay lau máu nóng sắp chảy tới lông mi, trên tay một mảnh đỏ tươi, con rắn đầu hổ kia đã bị người cắt cổ.
Hắn nắm chặt thảm cỏ trên mặt đất, dồn dập hít thở, hốc mắt dần dần biến đỏ: “Ngươi đang đợi cái gì, giết nó đi!”
Minh Trạm nhặt lên bội kiếm của hắn, đưa đến trước mặt hắn.
Hắn một phen hất tay Minh Trạm ra, gầm nhẹ: “Ta bảo ngươi giết nó!”
Bội kiếm lăn xuống một bên, hắn phát ra tiếng tàn nhẫn rồi đột nhiên nện xuống mặt đất: “Ta không cần ngươi thương hại!”
“Ngươi ——”
“Đông —— đông —— đông ——”
Chuông vang ba tiếng, cuộc săn kết thúc.
Sở Mộ Nhiễm nhịn xuống nước mắt, ngã quỳ trên mặt đất:
“Ngươi cho rằng ta cần ngươi nhường ta sao?”
“Giết nó đi!”
“Giết nó……”
“Giết ——”
Âm thanh cuối hóa thành một tiếng nghẹn ngào, nuốt vào trong bụng.
Sở Mộ Nhiễm, đừng…… đừng lại mất mặt xấu hổ nữa.