Chương 4: Muốn chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ? Kinh hỉ không, bất ngờ không?
Gần giữa trưa hôm sau, tú bà thấy khách mua Kỳ Từ mãi vẫn chưa ra khỏi phòng, gõ cửa lại chẳng có động tĩnh, thầm nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, thế là dè dặt đẩy ra một khe hở, ai ngờ trong phòng chỉ có mình Kỳ Từ ngủ say như chết.
Khách không còn ở đây nên tú bà liền lộ ra bản tính tàn nhẫn, đẩy cửa phòng rồi sai đàn em khiêng cả Kỳ Từ lẫn chăn mền xuống giường.
Kỳ Từ ngã đến thất điên bát đảo, còn chưa kịp phản ứng thì tóc đã bị nắm chặt ép ngẩng đầu lên, Kỳ Từ bị đau, vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt xấu xí của tú bà kia.
Tú bà nói: "Biết khách đi lúc nào không? Hầu hạ xong chưa? Chỉ biết ngủ ngủ ngủ, đồ rác rưởi."
Nói xong còn đạp mạnh Kỳ Từ xuống đất, cánh tay trái Kỳ Từ bị trầy một vết đỏ.
Tú bà căm ghét phủi ngón tay rồi nói: "Nhưng ngươi chưa chết bất đắc kỳ tử thì xem ra hôm qua đã hầu hạ khách, ôi chao!"
Tú bà nói xong chợt phát hiện gì đó, đi nhanh tới trước giường trừng mắt nhìn một hồi, sau đó trở lại nắm chặt cổ áo Kỳ Từ cho y một bạt tai, cất giọng the thé nói: "Vách tường xảy ra chuyện gì? Một cái lỗ? Ta phải tốn tiền sửa lại đấy!"
Tú bà kia ra tay cực nặng, Kỳ Từ bị đánh choáng váng, trong miệng dâng lên mùi máu tươi, hơn nửa ngày mới nói: "Tối qua chơi với khách hơi quá nên không cẩn thận làm vỡ vách tường."
Tú bà nhìn vết máu trên đất chợt nhớ lại dáng vẻ của Biên Trọng Hoa.
Huyền y mày kiếm, khí độ bất phàm, ngọc thụ lâm phong, trong ý cười mơ hồ mang theo tà khí, lúc đầu tú bà còn hoang mang cảm thấy Biên Trọng Hoa không giống dân chúng thấp cổ bé họng, cũng không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, giờ trong lòng mới hiểu ra, đoán chừng hắn cũng có đam mê quái lạ gì đó mà ngại thân phận cao quý không thể công khai nên mới chạy đến nơi chẳng ai biết mình để tìm vui.
"Được rồi." Tú bà buông Kỳ Từ ra, "Chuẩn bị một chút đi, đêm nay còn phải tiếp khách, ngươi cũng biết mị độc cổ này cứ mỗi mười hai canh giờ sẽ phát tác một lần, đừng hòng chạy trốn, biết điều một chút đi."
Nói xong tú bà dẫn đàn em ra khỏi phòng để vào sảnh chính, Kỳ Từ nằm rạp trên đất hơn nửa ngày mới đứng dậy, y chậm chạp sửa sang quần áo, xoa đầu hít thở sâu rồi bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.
-
Kỳ Từ một thân một mình, không có vướng víu, cũng không có vật gì cần đem theo, y pha một bồn nước nóng rửa mặt qua loa, sau đó ở trong phòng lẳng lặng chờ đến chạng vạng tối.
Tiểu quan và cô nương trong thanh lâu này chẳng mấy ai tự nguyện bán mình, lúc trước Kỳ Từ cũng bị kẻ khác chuốc thuốc mê rồi cưỡng ép ném vào chốn thị phi này.
Kẻ hại y đã nhận mười lượng bạc trắng để bán y.
Mười lượng bạc chỉ bằng giá một bữa rượu ngon thức ăn ngon.
Thế mà lại bán y đi.
Kỳ Từ: "Ông nội hắn, ít nhất mình cũng đáng giá mười lượng vàng chứ?!"
Thanh lâu này oán khí cực nặng, buổi chiều đóng cửa nghỉ ngơi, Kỳ Từ nghe thấy bên phòng sát vách vọng sang tiếng khóc nghẹn ngào.
Ngoài cửa có đám tay chân trông coi nên Kỳ Từ không ra được, y nghĩ ngợi rồi đập vỡ cái chén, nhặt mảnh sứ vỡ ngồi trên giường đào cái lỗ Biên Trọng Hoa để lại, chậm chạp đào một canh giờ mới xong.
Tiếng khóc sát vách vẫn chưa ngừng, Kỳ Từ gọi vọng sang: "Này!"
Bên kia giật nảy mình, hơn nửa ngày sau mới lắp bắp nói: "Ai, ai? A...... sao lại có cái lỗ ở đây?"
Kỳ Từ cầm giấy bút viết một câu: Ở góc sân phía Tây Nam chôn rất nhiều thi thể, đám tay chân thấy xúi quẩy nên không muốn tới đó, bên kia có gốc liễu, leo lên cây có thể trèo tường chạy trốn, nếu ngươi không bị hạ mị độc cổ thì tìm cơ hội trốn đi.
Kỳ Từ cuộn giấy lại nhét vào lỗ.
Người ở phòng sát vách rất lâu sau mới cẩn thận lấy đi.
Kỳ Từ xuống giường nhìn sắc trời càng lúc càng mờ nhạt ngoài cửa sổ.
Đèn lồng đỏ chót hai bên bảng hiệu thanh lâu được thắp lên, mặc dù đêm qua Tiền lão gia xảy ra chuyện nhưng không hiểu sao lại chẳng ảnh hưởng chút nào đến thanh lâu, lại là một đêm ngoài mặt vui vẻ tươi cười nhưng thật ra thịt nát xương tan.
Kỳ Từ mặc áo gấm, bị đám tay chân ngoài cửa bức ép đến tầng thứ hai để những kẻ đến đây mua vui chọn lựa.
Dáng dấp Kỳ Từ xuất chúng nên vừa lộ mặt đã bị giành giật, tú bà cười như nở hoa: "Các vị gia đừng cãi cọ đừng cãi cọ, mọi người đều hiểu quy củ của chúng tôi mà, ai ra giá cao nhất thì sẽ giành được người."
Sau một hồi tranh cãi, một gã công tử ăn chơi son phấn đầy mặt bỏ rất nhiều tiền mua Kỳ Từ.
Tú bà cười đon đả tự mình dẫn công tử vào phòng, còn trừng Kỳ Từ bảo y hầu hạ cho tốt.
Cửa phòng vừa đóng thì công tử liền bổ nhào vào người Kỳ Từ: "Ai nha, mỹ nhân nhi, ta thèm sắp chết rồi, vì mua ngươi ta có thể đem hết gia sản ra đặt nữa cơ."
Kỳ Từ giả vờ ngoan ngoãn, nhéo nhéo cổ họng ẻo lả nói: "Gia, đêm dài đằng đẵng, đừng nóng vội, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?"
Ánh mắt công tử kia sáng lên: "Cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ?"
Kỳ Từ mỉm cười đẹp hơn mọi cảnh sắc nhân gian, hồn phách công tử lập tức bay mất, bị mê hoặc thất điên bát đảo.
Kỳ Từ nói: "Gia, ta nói ngươi biết, ở góc sân phía Tây Nam không có ai đến cả, hay là chúng ta ra ngoài trước rồi hãy về phòng, thế nào?"
Công tử nhéo eo Kỳ Từ cười hèn mọn: "Mỹ nhân thật biết chơi! Đi thôi."
Nói xong công tử ôm eo Kỳ Từ ra ngoài, ngang qua đại sảnh và mấy chỗ có đám tay chân tuần tra, bọn chúng thấy có khách nên không dám ngăn cản hai người, hai người thuận lợi đi đến góc sân phía Tây Nam.
Đường nhỏ lát đá, bậc thang rêu xanh, mấy bụi cây, vài nhánh liễu khô cắm xiêu vẹo trên mặt đất, cây liễu lớn được tắm trong ánh trăng mỏng lạnh, tĩnh mịch im ắng.
Công tử đè Kỳ Từ vào gốc cây, vừa cởϊ qυầи mình vừa nhếch miệng cười: "Mỹ nhân nhi ~ Ta chờ không nổi nữa."
Kỳ Từ mỉm cười với hắn, sau đó dốc hết sức lực nện khuỷu tay vào cổ công tử kia.