Chương 30: Trời đất sáng tỏ, làm sao mới có thể vẹn cả đôi đường?
Đêm tàn nắng lên, ban mai nhạt nhòa, Ám Hầu Môn, phòng Lý quốc sư.
Tần Dịch Thương đứng ngoài gõ cửa mấy lần rồi hô một tiếng: "Là ta đây."
Nói xong tự đẩy cửa đi vào phòng.
Nội thất vắng vẻ, một đám khói đen lơ lửng giữa không trung, ẩn hiện hình rắn quấn rùa, còn bộ da người mềm oặt của Lý quốc sư đang nằm rũ rượi trên giường.
Tần Dịch Thương mở quạt ra, vừa phe phẩy vừa cười: "Ngài đúng là có thể không khoác thì không khoác thật."
Đám khói đen dần hóa thành hình người loáng thoáng rồi hỏi: "Mới từ nhà lao về à?"
"Vâng." Tần Dịch Thương gật đầu, "Lần này phạt Biên Trọng Hoa nặng như vậy, Lâm Bạch Cốc mà thấy thì sẽ nổi cáu với ngài cho xem."
Đám khói đen bật cười, thanh âm mờ mịt xa xôi: "Cứ cho là ta không hiểu rõ Lâm Bạch Cốc đi, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao? Y vô tình vô dục, nào biết được cái gì gọi là nổi cáu, hơn nữa huyết khí trong người Biên Trọng Hoa càng lúc càng nặng, nếu không chảy ra ngoài chắc chắn sẽ tự phệ."
Tần Dịch Thương đồng tình gật đầu: "Đúng rồi, ta vừa thám thính ngoài phòng Vương gia, nghe được một tin hết sức kinh thiên động địa."
"Ồ? Tin gì?"
"Vương gia hiện giờ là Vương gia giả, Vương gia thật chính là thiếu niên tên Kỳ Từ kia, bảo sao Biên Trọng Hoa lại quan tâm y đến thế."
Đám khói đen vì chấn kinh mà im lặng hồi lâu, sau đó lẩm bẩm: "Thì ra là thế...... Thì ra là thế...... Ngươi còn nghe được gì nữa không?"
Tần Dịch Thương gấp quạt lại: "Sau đó bọn hắn vào nội thất, ta sợ bị phát hiện nên không theo đến cùng. Làm sao bây giờ? Luyện chế Vạn Thọ Đan của Thái tử không thể chậm trễ được."
Đám khói đen nói: "Trước tiên cứ bẩm báo Hiền Nghi Thái hậu đã."
Nói xong một con chim phủ sương mù đen từ trong đám khói lao ra, giương cánh bay qua cửa sổ.
Nửa canh giờ sau, Lý quốc sư và Tần Dịch Thương nhận được thư mật của Hiền Nghi Thái hậu.
Thư mật đơn giản rõ ràng, chỉ có một chữ.
Gϊếŧ.
Tần Dịch Thương vung lá thư lải nhải: "Không hổ danh là Hiền Nghi Thái hậu sát phạt quyết đoán trong truyền thuyết, nhưng thư mật không thể viết rõ ràng hơn à? Thái hậu nghèo đến nỗi mực viết chữ cũng phải tiết kiệm sao? Lỡ chúng ta ngu ngốc không hiểu bà ta muốn gϊếŧ ai, cuối cùng gϊếŧ chết Vương gia thật thì làm sao bây giờ?"
Lý quốc sư: "......"
-
Sau khi Kỳ Từ trở về thì ngủ thiếp đi, giấc ngủ không hề yên ổn chút nào, lúc thì mơ thấy Biên Trọng Hoa ở Ám Hầu Môn bị phạt thương tích trầm trọng, lúc thì mơ thấy mẫu thân bảo y đừng tới kinh thành, cuối cùng hoảng hốt tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ rõ.
Y đứng dậy múc một chậu nước lạnh rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề rồi đi đến biệt viện phía Tây.
Đến cổng biệt viện bị mấy ám hầu ngăn lại, Kỳ Từ lấy ra lệnh bài Biên Trọng Hoa đưa cho, dễ dàng vào trong biệt viện.
Kỳ Từ vào cửa phòng Vương gia lại bị thị vệ ngăn cản.
Sau khi nghe bẩm báo, Hứa Nhuận lảo đảo xông ra khỏi phòng, hai vai run rẩy, kinh ngạc mở to mắt nhìn Kỳ Từ như thể y chỉ là ảo giác do mình tưởng tượng ra.
Kỳ Từ lại cực kỳ bình tĩnh, tránh khỏi thị vệ rồi hỏi: "A Ly ở đâu?"
"Ta, ta, ta dẫn ngươi đi, dẫn ngươi đi." Hứa Nhuận lắp bắp.
Rẽ trái lượn phải hồi lâu, Hứa Nhuận dẫn Kỳ Từ đến trước một căn phòng yên ắng, hai người vừa tới ngoài cửa thì nghe thấy bên trong vọng ra tiếng ho khan.
Hứa Nhuận gõ cửa, mấy thị nữ vội vàng mở cửa ra, Hứa Nhuận đi vào dịu dàng nói: "A Ly, muội xem ai tới này?"
Hứa Ly nằm trên giường bệnh dùng tay áo che miệng ho nhẹ: "Ai vậy ạ? A!!!"
Ngay khi tiểu cô nương nhìn thấy Kỳ Từ thì hai mắt liền tỏa sáng: "Kỳ Từ ca ca!"
Kết quả vừa gọi xong lại là một trận ho khan tê tâm liệt phế.
Hứa Ly gầy hơn lúc còn ở Bắc Cương nhiều, cả người chỉ còn da bọc xương, dưới mắt thâm quầng, sắc mặt không hề hồng hào như một tiểu cô nương mà thấy thế nào cũng là bệnh tình nguy kịch.
Kỳ Từ đau lòng, vội vàng bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe.
Hứa Ly níu tay áo Kỳ Từ nói: "Kỳ Từ ca ca, ca ca nói bệnh của muội ngày mai sẽ khỏi, chờ muội khỏi bệnh rồi ba chúng ta cùng đi du ngoạn kinh thành nhé, muội muốn thả diều, còn muốn ngồi thuyền nữa."
Kỳ Từ nói: "Được...... được...... được......"
Một tiếng nhẹ hơn một tiếng.
Sau khi trấn an Hứa Ly nghỉ ngơi, Kỳ Từ và Hứa Nhuận cùng rời khỏi biệt viện về phòng, trầm mặc thật lâu, Kỳ Từ mở miệng: "Ngươi chưa nói với nó về Vạn Thọ Đan sao?"
Hứa Nhuận: "...... Chưa."
Kỳ Từ siết tay lại: "Vậy ngươi có nghĩ tới sau này Hứa Ly làm sao sống một mình hay không?"
Hứa Nhuận dừng lại, mỉm cười nhìn Kỳ Từ: "Nó không sống một mình đâu, bởi vì ngươi sẽ không bỏ nó một mình, đây chính là ngươi, Kỳ Từ, hôm qua còn nổi giận đùng đùng, hai mắt đỏ ngầu muốn đánh ta nhưng hôm nay đã có thể buông xuống oán hận để tới thăm A Ly, Kỳ Từ, ngươi thật sự quá mềm lòng."
Kỳ Từ trừng mắt há hốc mồm rồi nhíu mày im lặng, y muốn phản bác Hứa Nhuận nhưng cuối cùng lại chỉ nói: "Hứa Ly đúng là vô tội......"
Ba năm.
Hứa Nhuận thầm nghĩ.
Ba năm, Kỳ Từ không thay đổi chút nào.
Vẫn là thiếu niên chẳng chút đề phòng thu nhận mình và muội muội, là thiếu niên có tiếng cười trong trẻo như nước, là thiếu niên bị người khác hãm hại vẫn rộng lượng nhân hậu.
Sự ấm áp này vốn dĩ luôn quanh quẩn bên Hứa Nhuận, khi ác ý xuất hiện thì không còn giống như xưa nữa.
Nhưng......
Hứa Nhuận không hề hối hận.
"Kỳ Từ." Hứa Nhuận đột nhiên mở miệng, "Chờ ta chết rồi, ngươi hãy nói với Hứa Ly rằng ta đã gϊếŧ cha, như vậy nó sẽ sợ ta, sẽ không đau khổ vì ta ra đi nữa."
Kỳ Từ nhìn hắn không nói gì.
Hứa Nhuận mỉm cười sải bước về phòng, hai tay rũ xuống, bước chân nhẹ nhàng.
Hắn nhớ lại lúc nhỏ, khi muội muội ra đời, mẫu thân ôm hắn và muội muội nói khẽ: "Con nhất định phải chăm sóc nó thật tốt nhé."
Hắn nhớ lại đêm đó mẫu thân bị cha hắn đánh chết, tiếng sấm rền rĩ, hắn bịt tai muội muội núp ở góc giường, chỉ mong nó đừng nghe thấy tiếng cãi cọ và kêu khóc bên ngoài.
Hắn nhớ lại đêm đó mẹ kế ép gả muội muội chưa đầy mười hai tuổi cho lão già, hắn cầm một thanh đao, không chút do dự xông vào phòng cha ruột và mẹ kế.
Hắn bước qua những chuyện cũ không chịu đựng nổi kia để làm việc duy nhất mà cả đời hắn không hổ thẹn.
Hứa Nhuận mở cửa phòng ra nhưng lại đứng chết trân tại chỗ.
Môt cây dao găm cắm vào bụng Hứa Nhuận.
Trong cửa một đám khói đen cấp tốc bay đi, vô tung vô ảnh.
Trời đất sáng tỏ, làm sao mới có thể vẹn cả đôi đường?
-
Kỳ Từ còn đang thắc mắc sao đột nhiên Hứa Nhuận lại đứng bất động ở cửa thì một thị vệ bỗng hét lên: "Vương gia!!!"
Hứa Nhuận che bụng máu chảy ồ ạt, chậm chạp ngồi phịch xuống đất, môi hắn tái nhợt run rẩy như không dám tin chuyện xảy ra trước mắt, bỗng nhiên hắn nhớ ra điều gì, bám vào khung cửa dốc hết sức lực điên cuồng bò vào nội thất.
Thị vệ không hiểu gì nên hoảng sợ ngăn cản Hứa Nhuận: "Vương gia! Đừng nhúc nhích! Tiểu nhân cầm máu cho ngài!"
Hứa Nhuận muốn đẩy thị vệ ra nhưng không còn sức lực, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, ý thức cũng dần trôi tuột ra khỏi thân thể.
Làm sao bây giờ?
Hắn phải nhanh chóng nhảy vào lò đan mới được.
Hứa Nhuận đột nhiên luống cuống, dường như hắn đang nghe thấy tiếng cười giễu cợt của ác quỷ.
Cười hắn một kiếp này cuối cùng chỉ làm dã tràng xe cát.
Một người đột nhiên tiến lên ngăn cản thị vệ.
Chính là Kỳ Từ.
Hứa Nhuận thoát được cản trở, lập tức lảo đảo lê thân đầy máu bò vào nội thất.
Phần bụng đau đớn đang dần chết lặng, hai mắt Hứa Nhuận cũng dần mơ hồ, hắn nghe thấy trong lòng mình có thanh âm không ngừng vang lên.
Để hắn cứu được muội muội đi.
Để hắn còn sống nhảy vào lò đan đi.
Để hắn ở dưới suối vàng có thể tự hào nói với mẫu thân.
Nương thấy không, con đã chăm sóc muội muội rất tốt!
Ngay khi hai tay chạm vào bề mặt nóng hổi của lò đan, trên tay truyền đến cảm giác phỏng rộp khiến Hứa Nhuận tỉnh táo hơn một chút, hắn phá lên cười, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy quay người đối mặt với cánh cửa, hắn không còn thấy rõ gì nữa, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ nhưng Hứa Nhuận biết Kỳ Từ đang ở hướng nào.
Hứa Nhuận cảm thấy mình đang kêu gào, nhưng hắn cũng không chắc mình có phát ra được âm thanh nào không, hắn nói: "Kỳ Từ! Ta thật sự không hề bán ngươi vào thanh lâu!"
Nói xong Hứa Nhuận ngửa người ra sau ngã vào lò đan lửa cháy hừng hực.