Tôi không biết tôi có thể nói được nhiều như thế.
Lần thứ hai bác sĩ Chu giúp tôi châm trà, tôi mới biết đã muộn như vậy.
"Xin lỗi bác sĩ..." Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, cảm giác mặt nóng lên,"Làm chậm trễ thời gian của anh."
"Không sao." Bác sĩ Chu bình thản như cũ.
Thoạt nhìn anh cùng hai tiếng trước không khác biệt, trên quần áo không hề có một nếp gấp dư thừa.
"Cậu nguyện ý nói hết là chuyện tốt. Thời gian mang thai không cách nào trút bỏ phiền muộn được, cậu phải cố gắng suy nghĩ tích cực."
"Sao anh lại biết tôi..."
Tôi không nhớ mình có nói về chuyện mang thai.
"Vì tôi là bác sĩ." Bác sĩ Chu thần bí cười cười.
Nói những lời này, anh bất giác xoá tan khoảng cách với chúng tôi rất nhiều.
Đầu của tôi nóng lên, buột miệng thốt ra:"Sau này tôi có thể gặp anh để trò chuyện...."
Hỏi xong mới thấy mình tự nhiên thái quá, không ngờ bác sĩ Chu sảng khoái đáp ứng,"Đương nhiên có thể."
Anh đưa cho tôi danh thiếp, xúc cảm kim loại trên tay, mặt trên chỉ có tên cùng phương thức liên hệ.
Chu Trầm.
Tôi nhớ kĩ tên anh. Bỏ danh thiếp vào xong, tôi tạm biệt bác sĩ Chu.
Rời khỏi bệnh viện mới nhớ, hiện tại là giờ cơm trưa, tôi có nên mời bác sĩ Chu một bữa cơm...Phiền anh một buổi sáng, cứ như vậy mà rời đi...
Lần sau vậy...
Kỳ Thù nói tôi không giỏi ứng xử, việc làm thích hợp nhất là chờ chủ nhân tan tầm làm một sủng vật ngoan ngoãn.
Hắn đã từng cản tôi đi học, do tôi luyện đàn quá ồn ào, hắn mới đồng ý cho tôi đến trường.
Tôi còn để lại cây đàn cũ ở nhà Kỳ Thù, nếu Ôn Tồn trở về, tôi phải mau chóng gọi người đến lấy.
Tôi một chút cũng không chán ghét Ôn Tồn, thậm chí cũng không ghen ghét y. Y tốt như vậy, nếu không có Kỳ Thù có lẽ tôi sẽ thích y.
Vì vậy tôi có thể hiểu được tại sao Kỳ Thù nhớ mãi không quên y.
Y là bạch nguyệt quang trời sinh.
Nhưng tôi rất xấu xí. Tôi tự chiếm lấy đồ vật của y, còn ngủ với người của y.
Thậm chí tôi...đã có thai.
Về đến nhà, không thấy Kỳ Thù.
Tôi nhớ rõ đồ vật để ở lầu 3, tính cả tôi đều là vật thấp kém. Tuy rằng tôi không dám xem đây là nhà, nhưng qua 4 năm đồ vật có không ít.
Đang thu dọn, tôi thấy một bản hợp đồng trong túi văn kiện.
Khi đó Kỳ Thù thực sự xem tôi như một con vịt đã niêm yết giá, còn bảo luật sư làm một hợp đồng bao dưỡng tôi, mỗi năm ngày 24 tháng 8 sẽ gia hạn hợp đồng.
Tôi xem nó như quà sinh nhật.
Hắn cho tôi tiền cũng kẹp vào hợp đồng, tôi không dùng, như tự lừa dối mình không phải mối quan hệ tiền bạc, mà là hắn có tình tôi tự nguyện.
Tôi kẹp vào túi, xuống lầu cùng dì Trương kéo theo một vali đồ vật, chầm chậm thu dọn.
Tiền trong thẻ, tính cả tài sản của tôi, hẳn là đủ cho một đứa trẻ sống an ổn đến 18 tuổi.
Nửa năm còn lại, tôi có thể sắp xếp cuộc sống sau này cho con. Chỉ là đứa bé này sẽ không có cha mẹ làm bạn, tôi không biết làm thế nào có thể bù đắp.
Bản chất tôi vốn ích kỉ.
Không thể nào có trách nhiệm với con, nhưng lại muốn đưa con đến thế giới này.
Thời gian dọn dẹp có thể làm người ta bình tĩnh hơn. Trừ bỏ cây đàn quá lớn, tất cả đồ đạc tôi đều bỏ vào vali.
Thời gian 4 năm, chỉ một cái vali có thể đựng được.
Ánh sáng trong phòng dần tối tăm, tôi mới phát hiện trời sắp tối.
Tôi đem vali đẩy vào góc, đứng dậy đi xuống lầu, vừa lúc thấy Kỳ Thù gọi điện thoại bước vào.
Tâm tình hắn có vẻ không tốt lắm, có chút không kiên nhẫn.
Tôi muốn đến gần lấy áo khoác cho hắn, nhưng do ngồi xổm cả buổi chiều, nên giờ đứng không vững, chân khuỵu xuống, lảo đảo ngã vào người hắn.
Điện thoại Kỳ Thù chưa tắt, đỡ eo tôi:"Bản lĩnh của em ngã nhào vào lồng ngực người khác càng ngày càng thuần thục rồi."
Tôi biết giải thích cho hắn cũng vô dụng, đành phải nhỏ giọng xin lỗi.
Bất giác phát hiện đầu dây bên kia vẫn còn người nghe, mặt tôi nóng lên.
Kỳ Thù không nói thêm, đưa áo khoác cho tôi, cầm điện thoại tiến vào thư phòng.
Tôi chạy nhanh đến xem dì Trương có chuẩn bị cơm chiều xong chưa.
Qua 10 phút, Kỳ Thù nói chuyện xong, cùng tôi ăn cơm.
Tôi thấy hắn bước vào không nổi giận, nghĩ bụng cân nhắc nên nói thế nào về chuyện đứa trẻ. Không chờ tôi quyết định xong, hắn đột nhiên hỏi:"Em biết lúc nãy tôi nói chuyện điện thoại với ai à?"
"Ai?" Tôi hỏi.
Kỳ Thù cười một chút. Ý cười lạnh nhạt, ánh mắt lạnh dần.
"Ôn Tồn."
Ôn Tồn...
"Anh ấy..." Tôi muốn mình tự nhiên khi mở miệng, nào ngờ lại cứng đờ không nói nên lời.
"Em ấy hỏi tôi em thế nào rồi, tôi nói tôi không biết dưỡng sủng vật như thế nào. Kỳ Thù không chút để ý nói tiếp, "Tôi dưỡng em nhìn trông cũ nát quá."
Tôi không hiểu ý Kỳ Thù, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:"Anh ấy biết chúng ta...?"
"Đương nhiên em ấy biết. Thế nào, em sợ à?" Kỳ Thù đánh giá tôi.
Ánh mắt Kỳ Thù khiến tôi không được tự nhiên, giống như tôi đã phạm sai lầm.
Nhưng hắn nghĩ đây là việc đúng sao, chẳng lẽ hắn không sai...
Một lần nữa tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm mâm cơm trước mặt, nói:"Học trưởng...Anh sẽ kết hôn sao?"
Ba giây yên tĩnh, Kỳ Thù hỏi: "Có ý gì?"
"Thì là..." Tôi châm chước nói:" Tìm một Omega yêu thích kết hôn, sinh một đứa con...Học trưởng Ôn Tồn về rồi, anh..."
"Tôi không kết hôn, cũng không muốn có con." Kỳ Thù lạnh lùng nói.
"Tại sao?"
Kỳ Thù uống một ngụm nước, ly pha lê thả xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
"Trên thế giới này, không có ai đáng giá để tôi kết hôn. Đến đứa con, tôi càng không cần."
Chẳng lẽ, Ôn Tồn cũng không...
Rốt cuộc tôi vẫn luôn xem nhẹ một Kỳ Thù máu lạnh, bạc tình. Tôi cho rằng tình yêu là vĩnh cửu, đã quên đối với Kỳ Thù, chiếm hữu mới là quan trọng.
Hơn nữa, hắn không muốn có con...
Nếu hắn biết tôi có thai, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, sau đó ép buộc tôi phá thai.
Tôi cảm thấy lạnh cả người.
"Tôi nhớ đã nói với em rất nhiều lần." Kỳ Thù dùng đầu ngón tay không nặng không nhẹ gõ lên mặt bàn, "Không cần uổng phí sức lực, cũng không cần lo cho chuyện của tôi."
"Em đã biết." Tôi nói.
Tôi sớm đã đoán trước, nếu Kỳ Thù nói "Sinh đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm", vậy mới không bình thường.
Nhờ hắn dập tắt ngọn lửa hy vọng nhen nhóm trong tôi, cũng là một loại kết quả tốt.
Tôi ăn không nổi. Miễn cưỡng uống chén canh, chờ hắn lên lầu tôi đều nôn ra bồn cầu.
Hình ảnh người trong gương tái nhợt, không chút sức sống. Bụng nhỏ, không nhìn ra người có thai.
Đột nhiên tôi nhớ đến một người.
Lúc cha mang thai tôi, cũng vất vả như vậy sao?
Có lẽ hơn thế. Vì sinh ra tôi, mạng sống cũng vứt bỏ.
Bác sĩ nói không sai, Beta nam không thích hợp sinh con. Mà tôi lại giẫm lên vết xe đổ của ông.
Ông có thất vọng không, sẽ hỏi tôi "Sao con còn ngốc hơn cha?"
Tiếng gọi cha xa lạ, 22 năm, tôi chưa bao giờ gọi.
Hiện tại, tôi đi đến bước này, mới biết có nguy hiểm bao nhiêu.
"Cha chỉ bảo con, con nên làm gì bây giờ."
Tôi mệt mỏi ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt lại.
Ông không dạy tôi nên trưởng thành thế nào, bảo vệ bản thân mình ra sao, yêu một người là thế nào, cách dưỡng dục đứa trẻ của mình.
Ông chỉ dùng cuộc đời ngắn ngủi của mình dạy cho tôi một chuyện: Đừng yêu Alpha không yêu con.
Chỉ có một chuyện, nhưng tôi không học được.