Mỗi người chỉ có nửa bắp ngô, nên sau đó đã được hai người giải quyết nhanh chóng.
Tiếp theo, họ cần tuân thủ quy tắc của chương trình, thu dọn thức ăn còn thừa của các vị khách mời và đi rửa bát.
Âu Lê quả nhiên tính không sai, bốn người họ tổng cộng ăn hết bốn bát bốn đĩa, cùng một bát canh lớn và một ít thìa đũa, khối lượng công việc không quá nặng. Nhiều nhất là thêm hai bát mì và hai đôi đũa mà Triệu Sanh Sanh và Mạc Thiếu Tôn đã ăn.
Người đến đưa chỗ bát đũa còn lại là Triệu Sanh Sanh, cô có chút ngượng ngùng khi đặt bát vào bồn rửa.
Nhưng nghĩ rằng đó là thể lệ của chương trình nên cô không nói gì, chỉ nắm chặt tay để cổ vũ tinh thần cho hai người họ.
Cho nước rửa chén vào bông xà phòng, hòa tan nước ấm, bên trong toàn dầu và bọt nổi lên.
Giang Kỳ cảm thấy những gì Thịnh Dặc nói rất có lý. Đối với con gái, đặc biệt là tay của nữ minh tinh, tốt hơn là không nên làm mấy thứ này để tránh tổn thương da tay.
"Đừng chạm vào, để tôi rửa cho."
Anh hạ giọng nói.
Nghe vậy, Đường Trừng kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông rất nghiêm túc, đôi mắt đen láy như hai viên hắc diệu thạch quý. Dù cho người ấy có đứng ở nơi phòng bếp mù mịt dầu mỡ này, đôi mắt ấy vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Đặc biệt, đôi mắt ấy giờ chỉ phản chiếu bóng hình của một mình cô.
Sau khi sửng sốt một lúc, Đường Trừng nhanh chóng làm ra vẻ mặt đáng thương.
"Giang lão sư, camera vẫn đang quay."
Đường Trừng chỉ chỉ nhân viên công tác ở phía sau, "Chắc anh cũng biết danh tiếng bên ngoài của em như thế nào rồi. Rõ ràng là cả hai đều thua, sao có thể để anh một mình rửa chén. Nếu đoạn này mà bị truyền ra, em sẽ lên Hot search vì bị mắng mất. Dù nổi lên nhờ scandal cũng là một loại nổi tiếng, kể cả khi em có thích cọ nhiệt đi chăng nữa, em cũng không muốn vì điều này mà thoát vòng đâu*."
* Thoát vòng (出圈): nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan, được tất cả mọi người đều biết tới.
Thanh âm của Đường Trừng có chút mềm mại, đến cuối còn bất giác mang theo một chút ủy khuất.
Lúc đầu Đường Trừng muốn ra vẻ đáng thương để lấy được chút thiện cảm của Giang Kỳ. Nhưng khi cô thực sự nhìn thấy tia đau lòng trong mắt đối phương lóe qua, Đường Trừng sửng sốt.
Đau lòng?
Nhìn thấy loại cảm xúc này từ một người vốn không có quan hệ gì với cô, Đường Trừng không khỏi hoài nghi bản thân có nhìn nhầm không.
Nhìn Giang Kỳ vẫn thờ ơ như trước, Đường Trừng càng thêm hoài nghi có phải cô nhầm lẫn gì không.
Rốt cuộc, bọn họ ở chung với nhau chỉ mới qua một buổi chiều, có mỗi bốn năm tiếng mà thôi.
Người đứng đầu showbiz không đời nào vừa nhìn thấy cô đã nhất kiến chung tình được.
Cái loại cốt truyện Mary Sue hạng ba này, có là web drama đi chăng nữa thì cũng không quay được nhé?
Đường Trừng nhanh chóng bình tĩnh lại, cười tủm tỉm nhìn về phía Giang Kỳ.
Đối phương nhẹ gật đầu rồi nói: "Nếu vậy thì tôi sẽ rửa lần thứ nhất, còn em rửa lần thứ hai, cả lần thứ ba nữa được không?"
Nói xong, Giang Kỳ quay lại nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong giây lát, nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt Giang Kỳ, Đường Trừng gật đầu, không tranh cãi nữa.
Chẳng mấy chốc, căn bếp nhỏ yên tĩnh ngoại trừ tiếng nước chảy và tiếng bát đĩa chạm vào nhau thì không còn âm thanh nào khác.
Bát đĩa còn dính nước rửa bát nên trơn tuột, hai người lịch sự bê vào một góc, suýt chút nữa thì rơi vỡ một cái.
May mắn là Giang Kỳ nhanh tay bắt lấy cái đĩa, đồng thời nắm luôn cả tay Đường Trừng cũng đang duỗi ra đỡ lấy, siết chặt cái đĩa trong tay.
Cái ôm bất ngờ ở quảng trường trước đó đến quá nhanh và vội vàng, cả hai đều không kịp phản ứng gì. Lần này ở trong không gian nhỏ hẹp, ngón tay hai người đan vào nhau, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt nam nhân dần tối sầm lại, bầu không khí nhất thời trở nên có chút kỳ quái.
Môi Đường Trừng khẽ động, vừa định mở miệng.
Một tiếng hét thảm thiết của một người đàn ông bất ngờ vang lên từ phòng bên cạnh, bầu không khí kỳ quái lập tức bị phá vỡ.
Giang Kỳ rút tay về trước, Đường Trừng nhận lấy đĩa thức ăn, cô chớp chớp mắt nhìn về phía đạo diễn ở phía sau, "Bên ngoài có chuyện gì vậy? Ai la lên thế? Sao hét thê thảm vậy?"
Đạo diễn vẫn còn đang tiếc nuối bầu không khí đẹp đẽ vừa rồi, cảnh vừa rồi mà cắt ra, ghép với một chút âm nhạc, phải nói là đỉnh của chóp. Nghe Đường Trừng hỏi vậy, ông cũng tò mò nhìn ra ngoài.
Thấy vậy, có người vội vàng chạy ra phòng khách, một lúc sau quay lại nói người hét lên không ai khác chính là Mạc Thiếu Tôn, Mạc tổng.
Lý do là ở góc tường thấy một con nhện lớn.
Đạo diễn hình ảnh: "..."
Giang Kỳ: "..."
Đường Trừng: "..."
"... Bây giờ Mạc tổng đang kêu gào không muốn sống ở đây nữa, đạo diễn và những người khác đang làm công tác tư tưởng của anh ấy!"
Giang Kỳ: "..."
Đường Trừng: "..." Đùa nhau à?
Không chỉ có mỗi hai người họ, Triệu Sanh Sanh cũng cảm thấy thế.
Nhìn thấy Mạc Thiếu Tôn hành động như một thằng nhóc trẻ trâu, đêm rồi mà còn nháo nhào đòi khách sạn bốn sao trong thành phố, Triệu Sanh Sanh cảm thấy sự tức giận của mình đang không ngừng tích tụ lại.
Vừa nghe thấy Mạc Thiếu Tôn nói cái gì mà "Tôi không thể sống ở một nơi bẩn thỉu như này được", sợi dây lý trí trong tâm trí Triệu Sanh Sanh đứt phựt trong tích tắc.
"Câm mồm!!!"
"Anh mẹ nó có thể hay không câm mồm đi?"
Triệu Sanh Sanh đột nhiên bùng nổ, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Cô gái đi thẳng về phía trước, chỉ vào ngực Mạc Thiếu Tôn và bắt đầu quát không ngừng nghỉ.
"Tên học Mạc kia, tôi nói cho mà nghe, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy! Một người đàn ông cao lớn, vậy mà suốt ngày lải nha lải nhải, ăn nói dong dài, nhìn thấy một con nhện thì la hét không ngừng, còn dám nói chỗ này lôi thôi bẩn thỉu, chủ nhà ở đây, anh sao không nói chuyện, anh cao quý như thế nào? Nói đi, không nói được thì cút ngay cho bà!!!"
Mạc Thiếu Tôn: "..."
Âu Lê, Hi Bội Bội: "..."
Đạo diễn: "..."
Giang Kỳ, Đường Trừng đang ở phòng bếp bên cạnh: "..."
Một ngụm lửa giận được phát ra, gió thổi thẳng vào mặt, cuối cùng cũng đem lý trí của Triệu Sanh Sanh trở về. Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về mình, cô nàng dùng sức co ngón chân lại trong giày.
Cô, vừa, làm, cái, gì, vậy?
"Khụ."
Ho nhẹ một tiếng, Triệu Sanh Sanh giả vờ bình tĩnh, đi về phía cửa và bước ra ngoài.
Đến chỗ không người, cô gái đưa tay che mặt. Xong rồi, và thế là hết, tại cô không nhịn được huhu.
Mặt trời nhỏ sức sống đáng yêu đâu, có mà là cọp mẹ nơi rừng núi í.
Triệu Sanh Sanh khóc không ra nước mắt.
"Phụt."
Vì đang ở trong bếp, người khác không thể nhìn thấy cô ấy, Đường Trừng không nhịn được mà bật cười.
Càng cười càng không thể ngừng được, Đường Trừng cười đến khi không thể cầm nổi cái đĩa nữa.
Mạc Thiếu Tôn nghe thấy tiếng cười ở phòng bên cạnh: "..."
Thấy vậy, Giang Kỳ chỉ có thể duỗi tay lấy chiếc đĩa từ tay đối phương, để cho cô ấy tùy ý cười sảng khoái.
Thấy cô cười mãi, có vẻ vẫn chưa có ý định dừng lại.
Giang Kỳ quay đầu nhìn cô, "Buồn cười lắm sao?"
Đường Trừng đang dùng ống tay áo lau nước mắt, nghe vậy thì ra sức gật đầu, sau đó bỗng dưng đến gần Giang Kỳ, "Em cũng nhịn Mạc Thiếu Tôn lâu lắm rồi. Triệu Sanh Sanh này em thích, em muốn cùng cô ấy kết giao làm bạn bè!"
Vì vừa mới lau nước mắt, đôi mắt cô gái trong veo như ngậm nước. Cộng hưởng với ánh đèn chiếu từ trên xuống, đôi mắt ấy lại càng giống như vì tinh tú lấp lánh rực rỡ.
Ngay từ khi nhìn thấy, Giang Kỳ đã nín thở, ánh mắt lảng tránh nhìn chỗ khác.
Nhìn thấy Giang Kỳ như vậy, ánh mắt Đường Trừng lóe lên, sau đó cười nói: "Tất nhiên, em cũng muốn làm bạn với Giang lão sư, liệu anh có đồng ý không?"
"Ừ."
"Tiếng ừ này em coi như Giang lão sư đã đồng ý, vậy thì... bạn của em, về sau xin được anh chiếu cố nha."
Đường Trừng đột nhiên đưa tay về phía Giang Kỳ.
Nhìn thấy bàn tay đầy bọt đưa tới trước mặt mình, khóe môi Giang Kỳ hơi cong lên, anh đưa tay ra nắm lấy.
Lòng bàn tay ấm áp và đầu ngón tay lạnh lẽo, bàn tay vẫn quen thuộc như ngày nào.
Hàng mi dày như lông quạ của Giang Kỳ khẽ run lên.
Sau khi rửa bát xong, cô nghe nhân viên công tác nói Mạc Thiếu Tôn sau khi bị Triệu Sanh Sanh quát liền an tĩnh lại, đồng thời nguyện ý sống ở đây.
Đường Trừng: "..."
Nên nói thế nào nhỉ? Người không có lòng tự trọng?
Vừa nghĩ đến đây, Đường Trừng bỗng nhiên kéo ống tay áo Giang Kỳ, ánh mắt mừng rỡ chỉ về phía bụi cỏ, "Giang lão sư, anh nhìn kìa, có đom đóm!"
Giang Kỳ nhìn theo, quả nhiên có hai chiếc "đèn lồng nhỏ" trong bụi hồng cách đó không xa.
"Môi trường ở đây được bảo vệ tốt thật, sống ở thành phố làm gì gặp được đom đóm như này đâu. Ơ, chúng bay đi rồi."
Đường Trừng cười cười nhìn ánh huỳnh quang dần bay xa, đôi mắt cong cong như trăng ngày rằm.
Giang Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, lại quay qua nhìn hai điểm sáng đang xa dần kia, ánh mắt khẽ động.
Chính vào lúc này, đạo diễn quay phim tới tìm anh, nói rằng đạo diễn Tuân muốn tìm anh nói chuyện.
"Nếu anh có việc thì đi trước đi, tạm biệt nha, em đi tắm đây." Đường Trừng vội vàng nói.
"Giang lão sư tối nay nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Nói xong, không đợi Giang Kỳ trả lời, cô quay về nhà chính.
Thế nhưng, vừa bước qua cửa, cô đột nhiên quay đầu, nở một nụ cười thật tươi với anh: "Giang lão sư ngủ ngon."
Giang Kỳ đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào nơi mà cô gái vừa rời đi một lúc lâu, sau đó chậm rãi hít một hơi sâu, quay người đi đến phòng đạo diễn.
"Đạo diễn Tuân."
"Nào, bạn học cũ, ngồi đi. Tôi mời cậu qua đây là muốn thương lượng với cậu một chuyện..."
Đạo diễn Tuân tươi cười thân thiết.
Ánh mắt Giang Kỳ trầm tĩnh.
"Là thế này, cậu có ý kiến gì với biên tập hậu kỳ chương trình của chúng tôi không? Vào thời điểm ký hợp đồng, chúng ta đã nói rõ rằng sẽ đặt cậu lên làm ưu tiên hàng đầu. Cho nên, có một số việc tôi muốn tìm hỏi cậu."
Đối phương đã cho mặt mũi, anh cũng không thể tự cao tự đại, đạo diễn Tuân vẫn hiểu đạo lý này rõ ràng.
Giang Kỳ: "Là chuyện gì vậy?"
"Chuyện là, cậu biết đấy, mục tiêu của gameshow tình yêu này là cho người xem thấy các cặp đôi trong chương trình, cậu không thể độc thân đến cuối cùng được, nếu thế thì sẽ rất kỳ. Cho nên chúng tôi đã sắp xếp vài tuyến CP cho cậu..."
Nghe đến đây, Giang Kỳ khẽ cau mày.
Vừa thấy anh như vậy, đạo diễn Tuân liền biết hôm nay không được nên vội vàng trấn an.
"Đương nhiên, nếu cậu không đồng ý, chúng tôi cũng sẽ không tùy tiện cắt bỏ phân đoạn. Cũng đúng thôi, tuy rằng bầu không khí giữa anh và Đường Trừng rất tốt, có thể cắt thành nhiều phân đoạn hay. Nhưng địa vị hai người xa như thế, danh tiếng của cô ấy cũng không ra gì, nếu ghép cậu và cô ấy thành CP, không khác nào giúp đỡ người nghèo, tôi có thể hiểu được. Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cho bên hậu kỳ cắt cảnh lung tung..."
"Không cần đâu."
Lời nói lập tức bị cắt ngang.
Ánh mắt Giang Kỳ bình tĩnh: "Tôi đồng ý tham gia chương trình thì đã đoán trước được kết quả này. Tôi và Đường Trừng, cậu muốn cắt như nào cũng được, không cần phải lo cho tôi đâu."
Đạo diễn Tuân: "!!!"
"Này... Này... Bạn học cũ, cậu không thấy phiền là tốt lắm rồi."
Đạo diễn Tuân bị Giang Kỳ làm cho cảm động đến rớt nước mắt, quả đúng là người tốt, khó trách lại nổi tiếng như vậy.
"Tôi không ngại đâu."
Giang Kỳ bĩnh tĩnh nói.
"Tốt tốt tốt, tôi sẽ để biên kịch Triệu viết kịch bản CP cho hai người, và bên hậu kỳ sẽ căn cứ vào đó để cắt cảnh.
Đạo diễn Tuân phấn khích đến mức không biết phải làm như nào mới tốt.
"Quyết định vậy đi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi ra ngoài đây."
Giang Kỳ đứng dậy.
"Được rồi, đi chậm thôi nhé, nhớ cẩn thận! Trên núi có rất nhiều muỗi, lát nữa mấy người tiểu Lý sẽ đốt điện đuổi muỗi cho mọi người."
Người đàn ông đã rời đi từ lâu, nhưng đạo diễn Tuân vẫn thấy phấn khích như cũ.
Sau khi ra khỏi phòng đạo diễn, Giang Kỳ đi ngang qua một góc vắng người.
Dù có cố mím chặt môi như thế nào đi chăng nữa, khóe môi vẫn không kìm được mà nhếch lên.