Hai mươi hai
Sau khi tiết Lâm Thu Ngôn khóe mắt ửng hồng, hơi nhướn lên, lồng ngực trơn bóng phập phồng, hơi thở gấp gáo không ngừng từ trong đôi môi đỏ thắm tràn ra.
"Sao vậy?" Vừa nãy đại não cậu một trận trống rỗng, căn bản không biết phát sinh cái gì, phục hồi tinh thần mới phát hiện nam nhân không tiếp tục đón lấy động tác, xanh mặt ngồi ở trên giường.
"Không có chuyện gì, đại ca em đến rồi."
Chung Bùi Viễn đứng dậy đi xuống giường, đem cả người yêu mềm nhũn ôm đến, bắt đầu mặc từng cái áo cái quần.
Đại ca? Lâm Thu Ngôn trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Dưới quần bam nhân tính khí trướng đến vừa thô lại lớn, khẳng định nhẫn nhịn rất khổ cực. Huống chi nơi riêng tư mình hiện tại cũng ẩm ướt đến rối tinh rối mù, điều này làm cho cậu không thể không trách thầm trong lòng, đại ca đến thật không đúng lúc.
Chung Bùi Viễn không nhanh không chậm giúp đỡ Lâm tiểu thiếu gia mặc quần áo, bàn tay thô to còn nhân cơ hội ở trên da thịt bóng loáng ăn đậu hũ. Hắn giơ một bên chân trắng thon faif lên vuốt ve, cảm thụ da thịt trắng mịn, hoàn toàn không muốn dùng vải vóc che khuất mỹ cảnh này.
"Ah......" Lâm Thu Ngôn bị sờ thoải mái, đôi mắt hoa đào đầy nước hơi khép, cằm hơi ngửa lên, lộ ra cái cổ yếu ớt.
Cuối cùng cũng đem tiểu Khổng Tước kiêu ngạo dưỡng quen......
Chung Bùi Viễn không khỏi cảm thán. Loại dáng vẻ mặc người sờ người động thực sự là đem tim hắn tâm thắt lại......
Nhẫn nhẫn, hắn vẫn không khống chế được, nghiêng đầu đến gần, bắt đầu liếm cắn cái cổ thon dài lộ ra kia.
"Đừng ưm...... Đừng liếm...... Đại ca còn đang đợi."
Lâm Thu Ngôn cảm nhận được hầu kết mình bị nam nhân ngậm toàn bộ trong miệng nhẹ nhàng gặm cắn, một luồng tê dại như giống như điện giật vui vẻ trong nháy mắt tán ra tứ phía, suýt chút nữa khiến hoa huyệt chưa được ăn no của cậu lại phun nước.
Chung Bùi Viễn cũng biết không thể tiếp tục nữa, lấy hiểu biết của hắn đối với Lâm Thu Minh mà nói, phỏng chừng chờ thêm nữa Lâm đại thiếu gia sẽ trực tiếp xông lên, giơ súng phá cửa mà vào. Hắn đành nhịn đau giúp người yêu mặc quần áo cho xong. Sau đó nhanh chóng mặc quần áo của mình vào.
Côn thịt dưới quần nam nhân vẫn chưa hoàn toàn biến mất, phồng thành một đống lớn. Lâm Thu Ngôn có chút đau lòng, cậu chủ động lại gần, tìm nơi không có râu tua tủa trên mặt nam nhân nhẹ nhàng hôn một cái, đỏ mặt nói rằng:
"Ừm...... Lần sau chúng ta tìm địa phương không ai quấy rối đi......"
Nói xong, ánh mắt lại không tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Thực sự là...... Rất muốn xoa vào trong ngực, Chung Bùi Viễn ánh mắt sáng quắc, âm thanh trầm thấp mê người,
"Được, lần sau nhất định thao em khóc."
Thấp kém! Lâm Thu Ngôn lườm một cái, đứng dậy chuẩn bị đi ra phía ngoài, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức xoay người, nắm chặt bàn tay khô ráo ấm áp của nam nhân, cái cằm tinh xảo hất cao,
"Anh yên tâm, lần này em sẽ đối với anh phụ trách, em sẽ cùng đại ca nói chuyện. Lâm Thu Ngôn em sẽ không vứt bỏ anh."
Từng câu nói mạnh mẽ này đánh vào tim Chung Bùi Viễn, khiến trong lòng gắn nóng lên, phát ra giọng nói hơi kì quái, "Được."
Lâm Thu Ngôn ảo não theo hắn đi ra Chung gia cười giả lả với đại ca.
Kỳ thực cho dù bọn họ che giấu như thế nào đi chăng nữa, Lâm Thu Ngôn vẫn là có thể nhìn ra một chút manh mối. Tỷ như đại ca cậu Chung Bùi Viễn, lại tỷ như đại ca cậu cùng Ôn Lãng. Bất kể là động tác hay vẻ mặt, đều không giống như người lần đầu gặp mặt.
Lẽ nào đại ca nhìn ra Chung Bùi Viễn chính là Thiết Ngưu à? Bọn họ đến cùng là quan hệ gì? Lâm Thu Ngôn cúi đầu suy nghĩ.
"Đi theo huynh vào thư phòng."
Tiến vào gia tộc, Lâm Thu Minh rốt cục không nhẫn nại được, ném câu nói tiếp đến liền đi.
Lâm Thu Ngôn nhìn về phái đại tẩu một bên xem trò vui nhếch miệng nở nụ cười, ngoan ngoãn theo sau.
"Đại ca......" Cậu đứng trước bàn đọc sách, sợ hãi kêu lên.
"Lâm thiếu gia là không phải nên giải thích một chút?"
Lâm Thu Minh ngoài cười nhưng trong không cười.
"Đại ca......" Lâm Thu Ngôn do dự một chút, hai tay nắm chặt, lúc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy kiên định,
"Đại ca, đệ không thể cùng nữ nhân kết hôn!"
"Đệ nói cái gì?"
"Đệ...... đẹ ngưỡng mộ Chung Bùi Viễn!"
"Đệ ngưỡng mộ cái rắm!"
Lâm Thu Ngôn kinh ngạc đến ngây người, cậu xưa nay chưa từng nghĩ tới người đọc đủ thứ thi thư đại ca cũng sẽ có một mặt thô lỗ như thế.
"Đệ! Đệ!" Lâm Thu Minh tức giận đến sắp nổ đầu, chỉ vào đệ đệ hắn nửa ngày nói không ra lời.
Chính thời khắc đang hai người giằng co, Ôn Tĩnh Như cầm nước trà đẩy cửa vào, ánh mắt đánh giá một lượt trên người hai huynh đệ, mỉm cười nói:
"Ôi, hỏa khí lớn như vậy từ đâu tới."
Lâm Thu Ngôn lập tức phát ánh mắt cầu cứu.
Ôn Tĩnh Như hiểu ý nở nụ cười, đem ấm trà để lên bàn,
"Đến uống một ngụm trà cho bớt giận."
Sau khi nhẹ nhàng nhấp một miếng, Lâm Thu Minh nghiêm túc nói:
"Đàn ông Lâm gia không thể gả cho người khác!"
"...... Thật ra, đệ cũng có thể cưới hắn......"
"Hồ đồ!" Lâm đại ca suýt chút nữa sặc ngụm nước trà vừa uống.
"Được rồi, được rồi, Thu Ngôn đệ không phải còn có việc à, đi làm trước đi, đại tẩu cùng đại ca em nói chuyện."
Ôn Tĩnh Như nhìn lập tức liền muốn can giữa khuên bảo hai huynh đệ nhà họ Lâm.
"Vâng, vậy đệ đi trước." Lâm Thu Ngôn nhân cơ hội mau mau chạy trốn. Đóng cửa lại, nhanh như chớp đào tẩu.
Tuy rằng hai người vừa tách ra không lâu, nhưng Lâm Thu Ngôn vẫn là muốn gặp Chung Bùi Viễn, muốn gặp đến tâm mức độ tâm ngứa ngáy.
Chung - Lâm hai nhà khoảng cách gần vô cùng, từ hậu viện Lâm công quán đi cách hai hàng rào chính là tiền viện Chung gia. Lâm Thu Ngôn thừa dịp đại ca không chú ý, ở phía sau viện làm bộ giải sầu, ngồi trên xích đu, một bên đãng một bên hướng về đại viện Chung gia chăm chú nhìn.
Nhìn một lúc, quả nhiên cửa lớn mở ra, đáng tiếc đi ra là một người phụ nữ, chính là Chung phu nhân lần trước.
Lâm Thu Ngôn không vui.
Có điều một giây sau chờ Chung phu nhân phát hiện cậu, cậu lập tức từ trên xích đu nhảy xuống, như không có chuyện gì xảy ra sửa sang lại cổ áo, giả vờ giả vịt cúi đầu thưởng thức vườn hoa trong nhà mình.
Nữ nhân quyến rũ nở nụ cười, giơ tay vẫy vẫy, la lớn: "Lâm thiếu gia!"
Lâm Thu Ngôn lập tức cả kinh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người phụ nữ kia nhìn về cậu thoải mái ném mị nhãn*, một cái hôn gió theo sát đưa tới.
*ánh mắt mê hoặc
!!! Ban ngày ban mặt, sao có thể làm như vậy......
Nữ nhân nhìn gương mặt trắng nõn của thiếu niên đối diện một mảnh tối sầm, cười đến thoải mái, lúc này mới đi vào nhà.
Chốc lát sau, nhiệt đồ chưa kịp rút từ trên mặt Lâm Thu Ngôn, Chung Bùi Viễn từ bên trong đi ra.
Không giống lúc sáng sớm, nam nhân đổi âu phục, tóc vuốt gọn gàng ra sau gáy, lộ ra gương mặt tuấn tú cương nghị.
Nhìn nam nhân đang từng bước đi vào, Lâm Thu Ngôn muốn làm bộ không thèm để ý, một cái chân trên đất không ngừng vẽ vòng tròn, ánh mắt lại hoàn toàn bán đứng bản thân, sáng lấp lánh nhìn nam nhân.
Hai người cách hàng rào thực sự không tiện giao lưu, Chung Bùi Viễn liền ra lệnh cho cảnh vệ canh gác ở xung quanh đem ra một tờ giấy trắng, hắn cầm lấy một cây bút viết viết vẽ vời trên giấy, sau đó đem giấy trắng gấp thành một chiếc máy bay giấy, dựa vào hướng gió thổi, ném sang bên.
Máy bay giấy xuyên qua lan can, xoay chuyển một vòng, sau đó rơi xuống dưới chân Lâm Thu Ngô. Cậu mau chóng ngồi xổm xuống nhặt lên, dưới gương mặt tươi cười của nam nhân mở ra, tời giấy tràn đầy nếp gấp viết một chuỗi làm người ta mặt đỏ bừng bừng ——
"Thu Ngôn, em mặc đồ trắng âu phục màu trắng thật là đẹp mắt, cái mông vừa lớn vừa cong, rất muốn thao."
Cái bút tích cường tráng mạnh mẽ kia lại làm cho tim cậu đập nhanh hơn. Lâm Thu Ngôn vốn là đỏ mặt lại càng nóng, cậu thẹn quá thành giận một mặt trừng nam nhân, mắng một câu"Lưu manh", xoay người liền chạy.
Lưu lại Chung Bùi Viễn phía sau, nhìn bóng lưng người yêu cười đến nhộn nhạo đầy mặt.
Lâm Thu Ngôn nhanh chóng trở lại phòng của mình, cậu vốn là muốn đem tờ giấy đầy câu chữ hạ lưu ném xuống, nhưng khi nhìn lại một chút lại không nỡ lòng bỏ.
Nghĩ một hồi, cậu cũng cầm lấy bút máy viết ba chứ ở phía trên—— Đại sắc ngưu, cộng thêm vẽ đầu trâu tròn. Lúc này mới thoả mãn dựa theo nếp gấp cũ gấp lại, đặt ở trong ngăn kéo đầu giường mình.
Ngoài ý muốn, lúc ăn cơm tối, Lâm thiếu gia rốt cục nghĩ cẩn thận, lại một lần mời Chung Bùi Viễn tới nhà ăn cơm, có điều lúc này lại thêm một người thường xuyên đi bên cạnh Chung Bùi Viễn - Ôn Lãng.
Lâm Thu Ngôn đối với Ôn Lãng nói thật ra không có quá nhiều hảo cảm. Đầu tiên cậu phát hiện, đại ca đại tẩu đối với Ôn Lãng thái độ cực kì dị thường, thật giống đang cực lực bù đắp cái gì. Ngoài ra thời gian Ôn Lãng ở bên người Chung Bùi Viễn so với thời gian cậu ở bên dài đến nhiều, điều này làm cho cậu dù sao cũng hơi bất bình.
Ôn Lãng tướng mạo không tệ, vóc người thon dài, cùng một hạt tiểu bạch dương* vừa đứng thẳng vừa kiên cường.
*Bạch Dương: loài cây có sức sống mạnh mẽ nơi biên giới trải qua bão táp mưa sa gió lạnh vẫn kiên cường. Thường được ví với quân nhân.
Cậu chợt nhớ trước đây Lâu Cảnh từng nói với cậu.
Lâu Cảnh nói Ôn Lãng tuổi trẻ tài cao, trọng điểm là cao đến đẹp đẽ, vì lẽ đó cảm thấy so với Thiết Ngưu, bây giờ càng thích nam nhân như Ôn Lãng hơn.
Đối với việc này Lâm Thu Ngôn khịt mũi coi thường.
Rõ ràng là Thiết Ngưu càng có mùi vị đàn ông có hiểu hay không, nhóc con thực sự không hiểu được cái gì là thưởng thức. Lâm Thu Ngôn cắn đầu đũa, con mắt trừng trừng mà nhìn đại ca của mình chậm rãi nói chuyện với Chung Bùi Viễn.
"Làm sao thế?" Nam nhân quay đầu hỏi, môi mỏng nhạt màu cong lên một nụ cười nhàn nhạt, mê người cực kỳ.
Nhìn nam nhân càng ngày càng gần mặt, Lâm Thu Ngôn mới lấy lại tinh thần, thẹn thùng cũng không quên hất cằm lên, đỏ lỗ tai lắc đầu một cái.
Loại này ám muội hỗ động nhau này, khiến Lâm đại thiếu gia ngồi ở vị trí chủ nhà tức giận đến suýt chút nữa cắn nát cái thìa sứ đựng canh.
Mà một bên khác, Ôn Tĩnh Như đối diện Ôn Lãng hỏi han ân cần.
"Tôi biết rồi, Lâm phu nhân."
Ôn Lãng đặt bát trong tay xuống, mặt không cảm xúc trả lời.
Nghe được danh hiệu "Lâm phu nhân" này, Ôn Tĩnh Như sắc mặt có chút trắng bệch, nàng tận lực khống chế để âm thanh không run rẩy, "Tiểu Lãng, đừng gọi khách khí như vậy, gọi tỷ tỷ có được không?"
Tỷ tỷ?!
Lâm Thu Ngôn dừng động tác gắp rau lại, trong tròng mắt tràn đầy kinh ngạc khó lòng tin nổi.
Ôn Tĩnh Như...... Ôn Lãng......
Vậy bọn họ là quan hệ tỷ đệ!?
Lâm Thu Ngôn hơi nhíu mày, cậu biết trên bàn bốn người thân phận đều không đơn giản, thế nhưng bọn họ dường như cũng không thực sự muốn để cho mình hiểu quá rõ.
Thân phận mẫn cảm, cần ẩn giấu, ở trong thế đạo này, không cần nghĩ cũng biết là cái gì. Có điều nếu bọn họ không muốn cho cậu biết, vậy cậu liền không biết gì cả.
Lâm Thu Ngôn uống một hớp canh, không nhìn bốn người lén lút hỗ động với nhau, một mặt bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
_______________________
Không có H tốc độ edit khác hẳn