Cánh báo: Chương này cực kỳ kích thích, thận trọng trước khi đọc, tốt nhất là đọc lúc chỉ có một mình =-=
Vì biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nửa đêm Tân Độ đã tìm ra thân phận của hai người thuộc SAA. Thân phận của hai người hai người họ không hề thấp. Một người là trung đoàn trưởng, một người là phó đội trưởng, nghe ra mặc dù không lớn, nhưng quan hàm này tương đương với vị trí thư ký hoàng gia.
Có điều hai người này ngược lại quá thật thà, trực tiếp điền tên thật trên lý lịch sơ lược ở Á Đông. Trung đoàn trưởng chính là thằng cha đồi não dài rộng, tên là Sting Lyons, số hiệu 5498. Phó đội trưởng gọi là Degudasi Yuriy, số hiệu 5499. Về sở trường, cả hai người bên trong đều điền là “ba hoa” số một. Rõ ràng, hai người bọn họ đối với Á Đông hiểu biết rất nông cạn. Nếu bọn họ tới nơi này sớm một chút sẽ biết, ba hoa thôi thực ra chẳng là gì.
Khi đó, hai người kia vì muốn được yên ổn hơn, ít nhất không dám trắng trợn buộc hắn ký hợp đồng. Nhưng cũng không phải chỉ vì mới chỉ bị đánh một trận đã mất hy vọng, mà sau khi bị một đám người điên năm lần bảy lượt dùng các loại thủ đoạn khôi hài gây sức ép, hai người này cuối cùng thay đổi chiến lược____địch bất động, ta bất động!
Nhưng sau khi hai người này chịu ngoan ngoãn vâng lời, Tân Độ mới phát hiện, kẻ địch thực sự không phải hai tên tay sai đang lắc lư trước mắt này, mặt khác chính là hai tên chó chết (cẩu tử) thích bò dưới đũng quần…
Hai tên chó chết này, vào bệnh viện cùng lúc với hai tên tay sai, số hiệu phân biệt là 5496 và 5497.
Thực ra Tân Độ biết hai người này đều là chó săn của Jack. Một người tên là Dante Maha, là một gã con lai thuần ‘0’ (0 = thụ), bất kỳ ai làm chuyện ấy với gã, gã đều có thể nói là dục tiên dục tử. Người còn lại gọi Từ Tráng, là người Trung Quốc, người cũng như tên, mạnh mẽ cường tráng, thuần ‘1’ (1 = công), khả năng làm chuyện ấy cực kì tốt. Cho nên khi hai người này ở cùng nhau, cái mông đều không thể rời xa. (ý là làm chuyện ấy)
Có điều đừng nghĩ hai kẻ này chỉ si mê sắc dục, thực ra đầu óc bọn họ cũng rất thông minh, hằng năm bám theo mông Jack, chỉ hít “hương rắm” của Jack thôi thì trí thông minh cũng rất cao rồi. Cho nên sau hai ngày quan sát Tân Độ, khi phát hiện ra “tiểu tâm tư” của hắn, bọn họ liền quyết định trực tiếp hạ thủ với Vu Hạo Nhiên.
Thật ra đối với Tân Độ mà nói, đó là thói quen sinh tồn của hắn. Cho dù có là mười tám tầng địa ngục, hắn cũng có năng lực vượt qua, nhưng bất kì ai cũng không được động tới con mèo nhỏ của hắn, đặc biệt thủ đoạn dơ bẩn vổ sỉ, làm trò câu dẫn con mèo nhỏ trước mặt hắn…. Đây chăng phải là con cóc chen chúc bên cây đậu —— không thấy việc này chỉ khiến hắn buồn nôn sao?
Hôm nay nguyên nhân vì tiếp đón một loạt các đối tác quốc tế nổi tiếng về thanh tra, Á Đông vì muốn trưng ra chút thể diện nên yêu cầu Vu Hạo Nhiên cùng Từ Trường Thanh đại diện khu D-3 bày ra mấy tiết mục. Cho nên bọn Cung Văn Hoa phải tập luyện gian khổ. Trong đó Tân Độ lần đầu tiên phá lệ tham gia, tất nhiên không vì cái gì khác ngoài lý do Vu Hạo Nhiên phụ trách. Hắn không thể cản trở con mèo nhỏ.
Thế nhưng ngay sau khi luyện tập lên xuống cả ngày, đang lúc người nào đó chuẩn bị lấy cớ đòi hỏi được khen ngợi, dỗ dành riêng, đột nhiên phát hiện đã có hai tên khốn ngồi bên cạnh con mèo nhỏ, kĩ xảo rất khá giành được nụ cười của con mèo nhỏ. Điều này khiến cho tiểu thái tử Tân Độ làm sao có thể chịu nổi?
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, toàn thân Tân Độ tỏa ra sát khí khiến mọi người phát run, tất cả đều tự động nép vào trong góc phòng, lặng lẽ cầu xin ông trời rủ lòng thương xót!
Thế nhưng, Vu Hạo Nhiên ngồi giữa hai người kia lại hồn nhiên không biết. Chỉ vì hai người này đều là bệnh nhân của anh, hơn nữa hai ngày nay triệu chứng của bọn họ cũng không quá tốt, anh vốn không muốn cho hai người này tham gia, dù sao bọn họ mới đến chỉ có hai ngày, tâm tình còn không ổn định. Hơn nữa, bọn họ còn đến từ hai quốc gia khác biệt, khí hậu cũng có chút không quen, cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe và điều trị…
Nhưng mà bệnh viện gắt gao yêu cầu tất cả người bệnh đều tham gia, đặc biệt người bệnh khu D-3, còn nói một đống chuyện nhảm nhí không liên quan… Vu Hạo Nhiên đành chịu, ai bảo cha Vu Hạo Nhiên đặc biệt dặn dò viện trưởng “chiếu cố” đâu!
Lúc đó Dante Maha vì cả ngày múa may luyện tập khẩu ngữ (1) đã mệt lử, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vu Hạo Nhiên rên rỉ nửa buổi, thấy bộ dáng không yên lòng của Hạo Nhiên, gã liền cúi đầu xuống bên tai anh lúng túng nói: “Bác sĩ Vu, hôm nay tôi đã “đi nặng” vài lần, trong bụng rất khó chịu. Anh xoa xoa giúp tôi được không?”
Khi bị tiêu chảy liên tục chỉ cần lấy tay xoa nắn bụng trên, không những thúc đẩy tuần hoàn máu còn ngăn tiêu chảy hiệu quả. Việc như vậy đối với Vu Hạo Nhiên mà nói là việc bình thường, dù sao quan hệ giữa bọn họ là bác sĩ – bệnh nhân, nhưng sát khí giết người tỏa ra cách đó hai thước khiến anh không khỏi ngẩn người… Tân Độ khoanh tay trước ngực theo dõi anh, ánh mắt lạnh băng đến mức khiến da đầu tê dại.
Cùng lúc đó, hai người kia cũng bắt đầu chú ý tới sự tồn tại của hắn. Thậm chí Dante Maha khi nhìn thấy hắn hai mắt đều sáng lên, nhanh chóng lướt một lượt từ ngực hắn xuống “viên gạch to lớn” phía bên dưới. Tình hình tuyệt vời như vậy khiến tâm tư gã chấn động, vì vậy, loại vui sướng không che giấu nổi này khiến ánh mắt gã trần trụi đến cực điểm, dường như trong đầu đã muốn đem loại hình ảnh “duy mĩ” này phác họa ngàn vạn lần…
Nhưng mà dù vậy, Dante Maha vẫn không quên sứ mệnh của hắn. Là một thuần ‘0’ chất lượng cao, gã biết được phải làm sao mới được giống đực yêu thích, hơn nữa còn làm cho con đực dục tiên dục tử vì gã. Vì vậy, ngay trước mặt Tân Độ gã cố tình vén áo làm lộ ra cái bụng trắng nõn của mình, sau đó ngả thân hình mềm mại tựa lên ngực Vu Hạo Nhiên, đôi mắt xanh lam híp lại nhìn chằm chằm Tân Độ, lộ ra vẻ ám muội và mơ màng. Đầu lưỡi hồng nhạt nhẽ nhàng liếm liếm bờ môi mỏng, rồi ghét sát bên tai Vu Hạo Nhiên nhỏ nhẹ nói: “Bác sĩ Vu….Người ta thật sự rất đau mà!”
Tân Độ lẳng lặng theo dõi từ đầu đến cuối, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không rõ buồn vui, giống như đang tỉ mỉ quan sát, lại giống như đang chờ đợi điều gì. Tầm mắt vẫn ở trên khuôn mặt Vu Hạo Nhiên không hề di chuyển, tiếp tục duy trì khoảng cách hai thước không hề thay đổi.
Vu Hạo Nhiên bị hắn nhìn như vậy trong lòng chợt nảy sinh cảm giác căng thẳng, như đang bị người khác nắm trong tay, không hiểu sao hành động bình thường cũng trở nên có chút gượng gạo, như vừa làm chuyện gì thẹn với lòng, cuối cùng tránh né ánh mắt hắn, quay đầu nhìn sang y tá bên cạnh nói: “Các anh ai phụ trách phòng bệnh 5496 lại đây một lát, giúp bệnh nhân này xoa bóp.”
Lời vừa nói xong, Vu Hạo Nhiên liền đứng dậy, đem chuyện còn lại giao cho Từ Trường Thanh, sau đó liền quay về văn phòng của mình. Mà Tân Độ cứ đứng im như như vậy, nhìn bóng dáng cố gắng chịu đựng và luống cuống kia của anh, lần đầu tiên nở nụ cười đầy ý vị.
Đêm hôm đó, Tân Độ tập hợp một đám “giáo sĩ” đẩy cửa phòng 5496, mà khéo léo trùng hợp ở chỗ, Dante Maha này đang cùng Từ Tráng làm cái chuyện không thích hợp với trẻ em, thậm chí đúng lúc hai người đang trong “cơn thủy triều cương thi” (2) sau đó càng khó rời, khó phân ra.... Tân Độ tà ác cho rằng chắc là không rút ra được! Nhưng mà, đây chính là hiệu quả mà hắn mong muốn! (ý Tân Độ là hắn muốn hai người này chìm sâu vào nhục dục, còn vì sao muốn mời đọc tiếp.)
“Chao ôi…” Đinh Đinh kêu lên đầu tiên, ngay lập tức lấy tay che mắt, vẻ mặt đỏ bừng cả kinh nói: “Làm sao các người lại không khóa cửa hả?” Khốn nạn! Sự tình sinh động thế này cậu thật sự chưa từng nhìn qua mà! Sau đó lại không kìm được hé mắt nhìn qua khe hở giữa ngón tay, càng xem càng đỏ mặt!
“Lại đây lại đây! Mỗi người đều có vị trí riêng của mình, động tác phải nhanh, bằng không bị người khác nghe thấy sẽ không tốt!” Tân Độ vẫy tay, cười hi hi, vẻ mặt tà ác giống như bắt được đội trưởng đội thông ***.
Cung Văn Hoa và Hồ Qua trái lại rất bình tĩnh, nhận được mệnh lệnh từ Tân Độ, mỗi người dẫn theo một đám lâu la dán một lớp giấy vừa mỏng vừa trong suốt lến tường. Nhìn kĩ trong mỗi tờ giấy đều có các hạt tinh thể, đó chính là giấy cách âm, so với tường gỗ cách âm hiệu quả hơn 30%, hơn nữa còn có thể tái sử dụng.
“Các người, các người làm trò gì vậy? Không biết phải gõ cửa sao?” Dante Maha bất ngờ bị phát hiện, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa luống cuống. Mặc dù cơ thể người ta rất đẹp, nhưng lại không thích ứng được việc nhiều người vây xem như vậy nha, khốn nạn!
Từ Tráng ngược lại vẫn bình tĩnh, hắn từng làm qua NP, có điều coi như hắn làm mẫu cho đám ô hợp đó thôi, hơn nữa, đối với đám ô hợp này, hắn chính là con kiến hôi trong lòng bàn tay, không đáng nhắc tới!
Tân Độ cũng không vội đả kích gã, hắn chỉ muốn nhìn một chút, chờ sau khi được hắn được “hầu hạ” rồi, xem còn có thể bình tĩnh như vậy hay không?
“Làm đi! Tiếp tục làm, coi như chúng tôi tới tham khảo là được rồi!” Nói xong Tân Độ ngồi xuống bên giường, như vậy càng có thể xem rõ hơn, dù sao thể loại này hắn cũng chưa từng được xem qua. Huống hồ, đại điểu (trym) của Từ Tráng có vẻ khá lớn.
Trước đây hắn từng lén lút phiền muộn về cuộc sống tình ái hài hòa của mình với con mèo nhỏ. Hắn sợ con mèo nhỏ chịu không nổi, dù sao cho tới nay hắn chưa từng gặp qua ai có “cây gậy” vượt qua hắn. Hiện tại Từ Tráng này khi cương lên có thể khiến người bình thường tán thưởng một phen, cho nên tìm thấy một người có cùng “kích cỡ”, hắn vẫn có chút chờ mong.
Vì vậy lúc thấy hoa cúc nhỏ màu hồng nhạt của Dante Maha nuốt cả căn gậy kia của Từ Tráng vào, hắn liền nghĩ đến việc liệu con mèo nhỏ có thể nuốt hết gậy của của hắn hay không…
Suy nghĩ của Tân Độ bị cắt đứt bởi một tiếng rên rỉ, lúc hoàn hồn lại, chỉ thấy hai người kia lại quấn quýt với nhau lần nữa, Từ Tráng thì cố ý làm tiếp, mà Dante Maha lại là không thể kiềm chế được…
Không có cách nào khác, ở trước mặt một người đàn ông dồi dào tinh lực như vậy, gã chỉ còn lại sự thuần phục, hơn nữa, bên mép giường còn có một người càng thêm hoàn mỹ gợi tình ý ở hắn. Cho nên, dưới va chạm kịch liệt của Từ Tráng, khắp phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ cùng với tiếng nước nhỏ giọt không kìm chế được…
Cứ như vậy, sau khi chẳng biết mệt mỏi làm tận 4 hiệp, cuối cùng hai người cũng chậm lại vì Từ Tráng mềm xuống, còn Dante Maha lại khiến những người trong phòng nhìn đến nghiện, các loại tư thế lẳng lơ phong tình đều được gã bày ra đủ cả, thậm chí ngay cả sau khi đã làm ba tiếng đồng hồ thì gã vẫn còn rất mê hoặc mà phát ra tiếng rên rỉ như muốn tìm bất mãn.
Tân Độ nhìn đến đây, về cơ bản thì đã yên lặng ghi nhớ xong các tư thế, huống chi trí nhớ của hắn vốn rất kinh người, về sau, do hơi mệt mỏi vì tiếp tục nhìn những động tác kia được lặp lại, cho nên khi thấy thời gian không sai biệt lắm, hắn liền hỏi một câu: “Sao lại không tiếp tục? Ngắn như vậy, anh bị liệt dương à?!”
Từ Tráng u ám trừng mắt lườm hắn một cái, bỗng dưng cười lạnh nói: “Tôi chỉ sợ ngay cả một phần ba của tôi anh cũng không bằng. Đừng nghĩ tôi không biết, anh đang đợi khi tôi kiệt sức sẽ nhân cơ hội giết tôi.”
Sau khi nghe xong Tân Độ nhìn gã nhíu mày: “Ô hô, anh thực ra cũng không hề ngu nha.” Mắt nhìn về phía Từ Tráng nhíu lại, sau đó tiếp: “Anh rất thận trọng, như vậy không tốt, thực ra tôi muốn nói cho anh biết, nếu không có 3 tiếng này, anh cũng không phải là đối thủ của tôi.” Chủ yếu chỉ muốn học hỏi thêm kinh nghiệm ấy mà!
Từ Tráng hừ lạnh nói: “Tôi đây không khách khí, ban đêm còn muốn ngủ, các người có giỏi thì cùng xông vào đi.”
“Cảm ơn đã coi trọng.” Tân Độ xoay người cười híp mắt nói: “Nghe thấy không, cho các người cùng xông vào kìa, đem “gậy gộc” chọt đến sáng sớm mai, cái tên thiếu đòn kia thì dùng thẳng “giắc cắm điện” (*) mà trừng trị hắn đến sáng sớm mai…Cuối cùng, trăm ngàn lần không được dán giấy linh tinh, sau này còn phải sử dụng lại đó!
(*): Ko biết hiểu đúng ko, chỗ này thực sự là t chỉ đoán thôi đó, giắc cắm điện = 2 chân cắm 1 lỗ = chơi song long nhập động; “那个欠撸的用直板夹插着电撸到明天早上” -> câu bên trên đây, ai có góp ý gì cứ cmt nhé!
Tân Độ chưa dứt lời, nháy mắt đã thấy đám người Cung Văn Hoa lao vọt lên. Sau đó không biết do nhiều người hay là do đã “bắn” quá nhiều, Từ Tráng thế mà bị chìm trong biển người, sau đó chợt nghe thấy hai tiếng gào thê lương vang lên qua khe hở giữa giấy cách âm.
Ngay khi Tân Độ đang vô cùng đắc ý, kẻ địch lớn mạnh thực sự đã đến, bởi vì trên đường trở về, hắn thấy người nọ đang hôn môi con mèo nhỏ….
Tác giả: Oa, kẻ địch thực sự đã đến….
(1) Khẩu ngữ: Ngôn ngữ nói thông thường, dùng trong cuộc sống hằng ngày, có đặc điểm phong cách đối lập với phong cách viết.
(2) Cơn thủy triều cương thi: Bắt nguồn từ trò Plant vs Zombie (?). Lúc chơi trò này ở từng bàn, khi chơi đến tầm giữa giữa sẽ có dòng chữ “Zombie is coming” hiện lên, sau đó một đống zombie xồ ra ko cẩn thật bị nó phá vòng vây là chết. Cái đó chính là “cơn thủy triều zombie”, ẩn ý của nó có nghĩa là đang đến đoạn cao trào, đang thăng hoa, không thể dừng được ấy mà.