Editor: Panh
Beta: A Tú
(http://hahonglinh1999.wordpress,com)
Tết Trung thu đêm đó, mọi bệnh nhân ở bệnh viện Á Đông đều được trở về nhà với người thân, Tân Độ cũng không ngoại lệ. Thực ra thì hắn muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhưng Vu Hạo Nhiên lại nói sẽ không đáp ứng hắn gì hết, nói cái gì mà muốn để hắn tự kiểm điểm, suy nghĩ kĩ lại, nhưng Tân Độ đã nghĩ cả nửa ngày mà vẫn không biết mình sai ở chỗ nào… Thế nên đành phải ngoan ngoãn trở về phòng mình, sau đó yên phận đi ngủ sớm.
Tân Độ lần thứ hai tỉnh lại, mở mắt liền thấy Vu Hạo Nhiên đang đứng cạnh cửa, anh thật ôn nhu, lại còn mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn. Tân Độ không chút do dự đi tới, thậm chí cả giày cũng quên không xỏ.
Đợi Tân Độ đi tới bên cạnh, anh liền nắm cổ áo hắn kéo lại gần mình, Tân Độ vẫn như trước không chần chừ thuận theo… Thật không ngờ anh ta lại giúp mình lấy ra miếng chân giò hun khói dính trên răng… Tân Độ cảm thấy cảnh tượng này hình như đã thấy qua ở đâu đó rồi, tuy nhất thời không nghĩ ra, nhưng trong lòng vô vàn chờ mong chuyện tình thú kế tiếp sắp phát sinh…
Quả nhiên! Một bàn tay anh đặt trên cổ hắn, nhẹ nhàng mơn trớn từ trên cổ rồi trượt xuống dưới ngực… Sau đó là đến bụng… Tốc độ của anh rất chậm, cơ hồ như mỗi động tác đều là đang cảm nhận từng đường tĩnh mạch trên người hắn, lại cũng giống như là lưu luyến nhiệt độ của cơ thể ấy…
Tân Độ lúc này đã bị dục hỏa trên người thiêu đến khô nóng, cúi đầu nhìn người trong ngực, không ngờ anh cũng đang nhìn hắn, giữa đôi mắt đẹp lấp lánh tia sáng mông lung, lọn tóc mỏng manh ướt dính ở một bên trán, như là một loại khát cầu vô ý, làm cho tâm can Tân Độ tê rần một trận, bất ngờ hôn lên mắt anh, sau đó di chuyển từ mắt xuống chóp mũi lành lạnh… Rồi đến đôi môi…
Trời ạ! Anh ấy một chút cũng không cự tuyệt, Tân Độ một bên mê muội hôn một bên không quên cảm thán, nghĩ rằng hôm nay được một lần thấy anh ngoan ngoãn, cho nên quyết định thỏa mãn anh thật tốt…
Đang giữa lúc hưng phấn cao trào, người nào đó bỗng nhiên cười đến tỉnh lại…
Lúc đó đã là bảy giờ sáng, một đêm mộng đẹp mà Tân Độ lại chẳng có chút tinh thần rời giường… Lấy tay xem thử bên dưới, hạ thân vậy mà đã ướt nhẹp một mảnh, quả nhiên con mèo nhỏ đã khiến hắn mềm nhũn cả ra rồi?
Mà mặc dù như thế, vị tiểu huynh đệ kia vẫn đang hưng phấn đứng thẳng… Tân Độ cũng không nóng vội đi rửa ráy mà lại tiếp tục nhắm mắt tưởng tượng lại cảnh lúc ấy… Ở trong đầu đem mỗi một động tác bên Vu Hạo Nhiên tua đi tua lại mấy lần… Tiểu huynh đệ lại càng thêm hưng phấn… Hắn với tay lấy chiếc gối ở bên cạnh kích động đấm đấm hai cái…
Thật thích nha…
…
Sau Tết trung thu, khi trở về tâm tình của nhóm bệnh nhân cũng không tốt lắm, hình như vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi sống chung với người thân, lúc nói chuyện cũng nói nhỏ hơn so với ngày xưa, mà trong số đó lại không thể không có 3651 Tưởng Bồi Lâm.
Tưởng Bồi Lâm ngay sau khi trở lại bệnh viện thì cứ nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài, thậm chí còn nhất quyết không ăn cơm uống nước, điều này làm cho nhóm bác sĩ y tá phụ trách cô ta cùng với Vu Hạo Nhiên không thể không quan tâm, nhưng sau lại thấy có làm gì cũng đều vô dụng, chỉ còn nước gọi điện đem việc này báo cho cha mẹ cô ta, hi vọng hai vị sinh thành đến an ủi giúp đỡ, cuối cùng là giúp cô ta nghĩ thoáng một chút.
Nhưng mà bà Tưởng vốn luôn luôn dịu dàng hào phóng lúc nhận được điện thoại của Hạo Nhiên lại có thái độ vô cùng bình thản không để tâm, mà lại có ý “hoàn toàn là do trách nhiệm của bệnh viện các người”, sau đó nếu không có ông Tưởng ở một bên xoa dịu thì chắc có lẽ bà ta đã không kìm nén được mà khóc rống lên… Cuối cùng là cúp thẳng điện thoại Vu Hạo Nhiên gọi tới!
Thế này thì cũng thật hết cách. Từ Trường Thanh bên cạnh nửa đùa nửa thật nói: “Cô gái kia không phải rất thích 3098 sao, tôi thấy 3098 đối với cô ta cũng có ý đấy chứ, năm lần bảy lượt chơi đểu 1020 hắn đều xúi cô ta đi chỉnh camera, anh để 3098 giúp một tay không phải là được hay sao!”
Vu Hạo Nhiên nghe xong bỗng thấy cũng rất có lý… Chỉ là không biết Tân Độ có đồng ý hay không… Uhm! Hắn nhất định sẽ đồng ý! Chỉ cần là anh nói, hầu hết hắn đều nghe lời…
Mang theo suy nghĩ ấy, Vu Hạo Nhiên gõ cửa phòng Tân Độ…
“Bác sĩ Vu, anh đặc biệt đến thăm tôi sao? Hôm nay tôi rất ngoan, mấy chuyện nghịch ngợm, tôi, tôi đều không làm gì cả!” Tân Độ vừa nói vừa nhét con chó con mới trộm được ngoài cửa vào trong ổ chăn. Hắn vốn muốn dẫn dụ Lac-to-za mẹ (mọi người còn nhớ con chó mẹ màTân Độ làm cho hôn mê rồi vắt sữa chứ, là nó đó =)), tới, thế nhưng Lac-to-za mẹ quả thật rất hung hãn, mà ngoài cổng lại có nhiều bảo vệ lắm, thế nên hắn đành đánh ngất chó mẹ, chỉ có thể đem con nó về, sau đó nó chạy theo tìm con, hắn lại một lần nữa đánh ngất nó, cái chính là… chuyện nhỏ như vậy mà con mèo nhỏ cũng biết rồi???
Tân Độ nhìn Hạo Nhiên trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, muốn nói rồi lại thôi… Xem ra hôm nay hắn chỉ có thể thành thật khai báo thôi, vì thế vặn vẹo nói, “Tôi ăn cơm cũng rất nghiêm túc, ngay cả chân gà trong bát Hồ đại ngu cũng có ăn đâu… Còn chơi với chú chó nhỏ ngoài cửa nữa…” Về chuyện vẫn đang chơi với chính chú chó ấy trong ổ chăn kia, hắn cảm thấy không cần phải nói!
Cái gì? Lại còn thế nữa? Chẳng lẽ một ngày hắn không chọc tức người khác thì sẽ không yên ổn sao? Vu Hạo Nhiên thở dài… Dù sao anh cũng không có tâm tư đi quản mấy chuyện đó, dù gì thì nếu hắn không chọc 1020 thì cũng chọc 4404, có ra sao thì hắn cũng nhất định phải chọc một người…
“Hôm nay tôi tìm anh là muốn anh giúp một chuyện…” Vu Hạo Nhiên cuối cùng cũng nói ra.
Tân Độ vừa nghe thấy không phải vì chuyện con chó, liền lập tức nhe răng trợn mắt chạy đến cúi đầu tựa vào bờ vai của anh, vừa cọ vừa nói: “Con mèo nhỏ có việc muốn nhờ, tôi muôn lần chết cũng không chối từ nha muôn lần chết không chối từ!” Anh bảo tôi đi giết người tôi cũng làm!
“Cái gì mèo nhỏ?” Đây là biệt danh à? Vu Hạo Nhiên không hiểu!
Chết cha! Sao tự dưng lại thốt ra từ đó! Nhưng mà hắn vẫn phản ứng nhanh nhẹn được… Vì thế hắn nói tiếp: “Bác sĩ tìm tôi là muốn nói chuyện gì à?”
“À, là cảm xúc của 3651 không được ổn định, hai bữa rồi không ăn cơm, chuyện này anh biết chưa?”
“Không ăn cơm?” Tân Độ có chút không hiểu, người ta không ăn cơm thì liên quan gì đến hắn, mỗi ngày hắn đều ăn cơm, đến cả cơm của người khác hắn cũng ăn… Cho nên nói luôn: “Vậy để cô ta đói chết đi!”
“…” Người này quả nhiên vẫn không xác định được trọng tâm, Vu Hạo Nhiên hít sâu một chút, lại nói: “Tôi thấy bình thường quan hệ của hai người rất tốt, hơn nữa cô ta cũng tương đối nghe lời anh, tôi nghĩ anh có thể khuyên nhủ cô ấy…”
Tân Độ nghe xong lập tức không hài lòng! Từ trên người anh đứng thẳng dậy nói: “Bác sĩ Vu anh đừng nói linh tinh, tôi là chuyên gia chế tạo thuốc nổ, cô ta là một đứa ngốc, hai chúng tôi chẳng có điểm chung nào cả. Nếu có gì thì cũng là một mình cô ta đơn phương tình nguyện, tôi làm sao có thể cùng với loại phàm nhân này được…” Con mèo nhỏ xấu xa! Con mèo nhỏ đáng ghét! Chẳng lẽ tôi còn không biết anh đang thăm dò tôi sao! Anh ăn dấm thì cứ nói thẳng, tôi đây ngoại trừ anh ra thì sẽ không có quan hệ với ai khác nữa… Chết cũng không!
Vu Hạo Nhiên thấy người này cứ cà lơ phất phơ, nói đông lại hiểu thành tây, đã có chút không kiên nhẫn, thế nhưng vẫn giải thích lại: “Cô ta dù sao cũng là bệnh nhân của tôi, bây giờ cô ta thành ra cái dạng này, tôi là bác sĩ của cô ta đương nhiên phải quản lý, nếu anh có quan hệ tốt với cô ta, người chung một phòng bệnh hẳn là nên hỗ trợ lẫn nhau. Hơn nữa tôi thấy cô ta bình thường cũng giúp anh làm không ít chuyện nha… Hơn nữa, hơn nữa không phải anh luôn nói với 3097 là cô ta giống như bạn gái cùng chết cùng sống của anh sao?” Thật sự có chuyện này à? Tại sao nghe không được đúng cho lắm?
“Sao có thể!” Cung Văn Hoa, lời này mà cũng dám nói cho con mèo nhỏ, nếu như con mèo nhỏ của hắn hiểu lầm thì sao? Chú mày tới số rồi… “Tôi chưa bao giờ có bạn gái, chỉ thích thích thích duy nhất con mèo nhỏ là anh thôi, tôi không thèm để mắt đến mấy người ngu xuẩn đâu! Hơn nữa, cô ta làm sao có thể so sánh với anh, con mèo nhỏ? Anh yên tâm, tâm ý của tôi với anh vĩnh viễn không bao giờ thay đổi…”
Hự… Người này rốt cuộc có hiểu trọng tâm anh đang nói không? Chẳng lẽ tiếng Trung Quốc không phải là tiếng mẹ đẻ của hắn à? Sao lại vất vả thế cơ chứ! Có điều… mấy lời hắn vừa nói… Sao lại khiến anh có cái cảm giác đắc ý vậy?
Trời ạ! Nhất định là bị hắn dụ dỗ, ngay cả mình cũng không tìm được trọng điểm cái thứ hắn vừa nói, nhất định là bị dụ dỗ, nhất định thế!
“Anh không phải vừa mới nói muôn lần chết cũng không chối từ sao? Thế mà mới nhờ anh giúp cho chuyện nhỏ như vậy anh đã từ chối rồi? Chuyện này cũng đâu có to tát như việc đi chết đâu, hả?!”
Tân Độ vừa thấy bộ dáng nghiêm túc kia của anh, trong lòng liền lạnh lẽo: “Anh nhất định muốn giao tôi cho cô ta? Anh không cần tôi nữa?” Nếu anh dám nói đúng thế, tôi liền cùng anh đồng quy vu tận!
“Đương nhiên không phải!” Biết cảm giác ỷ lại cùng dục vọng chiếm hữu của người này lại bắt đầu, Vu Hạo Nhiên lập tức thức thời phủ nhận, bởi vì anh sợ nếu lỡ lời thì cả cái bệnh viện này sẽ gặp tai họa… Đúng! Chỉ vì bệnh viện thôi, không có gì khác!
Có điều nghe xong lời này, anh liền tìm được trọng tâm cần nói, thế nên lần nữa nhấn mạnh: “Tôi chỉ muốn anh giúp một chút, khẳng định là không hề có ý muốn đem anh giao cho ai hết.”
Nếu như vậy… Ừm, nên đáp ứng con mèo nhỏ đi! Có ai lại nhân từ như mình chứ… Vì thế chỉ thấy cánh tay thật dài như gấu nâu bắt lấy thân hình gầy nhỏ, không quên tiếp tục vì mình đòi quyền lợi nói: “Vậy anh thề đi, thề sẽ vĩnh viễn không đem tôi đi nhét cho người khác.”
“Được rồi, tôi đồng ý.” Vu Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói.
“Không được… Anh tự mình nói đi.”
Vu Hạo Nhiên nhẫn nại: “Được. Tôi thề sẽ không đẩy anh cho người khác.”
Tân Độ trong lòng nóng lên, nói: “Vậy trong lòng anh cũng không thể nghĩ tới người khác, bởi vì tâm anh nhỏ như vậy chỉ đủ chứa một người là tôi thôi, người khác một chút vị trí đều không được có, tôi thấy tôi ngốc là vì ở trong lòng anh, tôi cứ phải chen chúc.”
Đây là cái loại logic gì vậy? Sao lại cảm giác như người yêu vậy? Có điều là mình có việc nhờ hắn, anh vẫn như trước thức thời gật đầu: “Được, chỉ có một mình anh.”
Lời này nói ra lại khiến tâm can người nào đó nóng lên, tiếp tục yêu cầu: “Vậy anh phải ở bên tôi cả đời, chết cũng không xa rời nhau.” Chết cũng không xa rời nhau… Trên đường đến hoàng tuyền cũng không xa rời nhau… Xuống địa ngục cũng không xa rời nhau…
Kiên nhẫn của Vu Hạo Nhiên sắp cạn hết: “Tân Độ, bao giờ thì anh mới nói xong?”
“Anh nói đi anh nói đi…”
“Ừ.”
“Ừ là có ý gì? Đồng ý hay không đồng ý? Hiểu hay không hiểu…”
“Tân Độ, anh xong chưa?”
“Chúng ta đây cùng đi cứu vớt phàm nhân đi…”
“…”
…
Suy nghĩ của tác giả: Chưa từng thấy qua kẻ nào vô lại như thế, thật đồng cảm với tiểu thụ nha…