Trúng Số Độc Đắc

Chương 7: Soạn sửa



Sau đó chúng tôi liền xuất hiện tại Van Cleef & Arpels -- Trịnh Dị đích thân gõ cửa lôi tôi tới đây.

Trịnh Dị cúi đầu chọn trang sức, tôi thấp giọng khuyên anh ta: "Mấy thứ trang sức ngọc ngà này, xem chất lượng là được rồi, cần gì phải dùng hàng hiệu chứ? Thổi giá lên cao quá đáng! Sao anh lại u mê mấy thứ xa xỉ này cơ chứ..."

"Tôi không biết mấy hiệu khác, cũng không rảnh đi nghiên cứu."

Trịnh Dị ra hiệu cho nhân viên cửa hàng: "Lấy sợi dây chuyền này cho cô ấy thử".

Đó là một sợi dây chuyền bạch kim đính ngọc lục bảo, còn được phối bởi vô số kim cương nhỏ.

Tôi không kìm được đếm xem trên mác có bao nhiêu số không, vươn tay cản nhân viên cửa hàng lại: "Nghe nói set "Cỏ bốn lá" của tiệm các cô rất nổi tiếng, có thể lấy cho tôi xem được không."

Tuy là giá của một sợi mảnh như thế này cũng bị thổi lên cao không kém nhưng dù gì vẫn đáng yêu hơn nhiều so với sợi ban nãy.

Tôi chìa ra cho anh ta xem: "Cũng ok đúng không?"

"Xấu" Trịnh Dị quét mắt nhìn, lại đưa tay ra hiệu: "Mang cái sợi ban nãy..."

Tôi duỗi thẳng cánh tay bắt lấy tay anh ta, nói với nhân viên cửa hàng: "Lấy cái này đi, cảm ơn!"

Trịnh Dị sầm mặt lại: "Lúc không lo cho cô thì chỉ trích tôi, bây giờ lại cản tôi, tôi không muốn giúp nữa, ngày mai tôi chuẩn bị sẵn vốn cho cô, cô muốn rút về lúc nào cũng được."

"Nhưng mà anh lựa đồ đắt gần chết!" Đồ cái thứ lật mặt nhanh hơn lật sách, tôi nhỏ giọng cầu xin: "Anh toàn dựa vào mức độ tiêu xài của anh đi mua sắm, nhưng mà tôi chỉ có sáu tỷ, bây giờ ngày nào cũng tiêu tiền như nước, mỗi lần bỏ ra một món tiền tôi đều phải tính xem dựa theo tần số hiện giờ, số tiền còn lại có thể dùng được trong bao lâu, áp lực lớn lắm đấy..."

Trịnh Dị vừa nghe vừa nhướng mày, khuôn mặt dị hợm kiểu vừa muốn cười vừa không muốn cười.

"Anh cười cái gì?"

Trịnh Dị phất tay mím môi ho một tiếng, ung dung nói: "Không có gì, cô nói tiếp đi."



Tôi nói: "Không phải là tôi không muốn tiêu tiền, nhưng cũng không nên hao phí quá, không lẽ trong giới các anh ai ra đường cũng vác theo cái xác một trăm mấy hay mấy trăm nghìn tệ sao? Không lẽ chỉ có đắp cả mớ đồ xa xỉ lên người mới có thể được gọi là người giàu của xã hội thượng lưu sao? Không lẽ ai cũng thích như vậy sao?"

"Nói xong rồi hả?" Trịnh Dị đưa mắt nhìn tôi: "Cô nghĩ rằng sáu tỷ đó bỏ vào công ty tôi chỉ nằm đó không nhúc nhích hả? Lợi tức mỗi năm tôi kiếm cho cô đã đủ cho cô phung phí trung bình mỗi ngày cả triệu tệ, cô không có học toán hay là không tin tưởng năng lực kiếm tiền của tôi?"

"Nhiều vậy hả?" Tôi có tí kích động, tuy biết là giao tiền cho IC, lợi tức sản sinh mỗi năm cao hơn nhiều so với bỏ vào ngân hàng, thế nhưng không ngờ lại cao đến thế.

Trịnh Dị nhìn xuống cánh tay mình một lát, rồi lại liếc mắt sang tôi: "Cô muốn cấu chết tôi luôn hay gì?"

Lúc này tôi mới nhớ ban nãy bắt lấy tay anh ta vẫn chưa buông, lúc sau phấn khích còn tiện tay siết thêm tí...

Tôi buông tay anh ta ra, vuốt vuốt ngực nhẹ nhõm: "Mấy hôm trước bỏ ra hơn ba mươi triệu mua căn hộ đó tôi đã đau tim gần chết, nếu tính thế này, chỉ mấy ngày tôi có thể kiếm lại được tiền nhà rồi."

"Là tôi kiếm lại được, cô Châu." Trịnh Dị vô cảm nói: Giờ thì mua sợi dây chuyền kia được chưa? Cô đeo cái sợi này ngớ ngẩn quá đi."

"Đúng là nên tiêu tiền trên lưỡi đao..." Tôi bắt chước anh ta, phất tay mím môi ho một tiếng, đột nhiên anh ta tỏ thái độ, tôi lại nhũn ra, cười theo nói: "Tôi thật sự rất thích sợi "Cỏ bốn lá" này, cái đá lông công này cũng rất đẹp!"

Trịnh Dị thẳng thừng liếc tôi: "Tự đi mà thanh toán!"

Mua dây chuyền xong, thời gian cũng đã không còn sớm nữa. Trịnh Dị từ trong tiệm bước ra, không đi lấy xe mà lại dắt tôi đến một salon tạo hình.

Tôi nói: "Anh không phải đã phối đồ cho tôi hết rồi sao? Quần áo với trang sức, không có gì dị hợm cả."

Trịnh Dị nhìn tôi hồi lâu: "Cái mặt này xấu nè."

Tôi: "..."

"Khi nãy trên đường đến đây không phải chính anh là cái người nói điệu bộ tôi không nho nhã, toàn nhờ vào khuôn mặt chính chắn này sao?" Tôi vốn tức đến muốn tẩn anh ta, nghĩ ngợi một hồi lại thở ra rồi thôi, than thở: "Đời đúng là có nhiều người đúng là "nhanh trí", để làm tổn thương người khác không tiếc thân tự vả, ù uôi, đau ghê chưa..."

Trịnh Dị: "..."

Anh ta nhăn trán sầm mặt nhìn như muốn nói lại tôi nhưng nhân viên salon đã mở cửa ra rồi, chỉ đành phải lấy lại vẻ đạo mạo an nhiên, hất mặt bước vào trong, thu hoạch được một mớ ánh mắt tôn kính, si mê của mấy cô nhân viên.

Cái chiêu đổi mặt này của anh ta cũng nhanh ghê, tôi thật thấy hoang mang, không lẽ chẳng ai nhìn ra bản chất độc địa vẽ mặt khó vẽ lòng của anh ta sao?

Tôi và Trịnh Dị vừa vào cửa, lập tức liền có người ra đón tiếp, hăng hái nhiệt tình chào hỏi Trịnh Dị: "Đã lâu không gặp, chủ tịch Trịnh, bộ vest của anh hôm nay ngầu quá, dáng quần này là do nhà thiết kế người Pháp may đúng không?"

Trịnh Dị mỉm cười đàm nhiên: "Quản lí Triệu có mắt thẩm mỹ rất tốt."

Tôi liếc sang cái mắt cá ống quần vừa lộ ra của anh ta, không khỏi "hứ" một tiếng. Thứ diêm dúa.

Cái quần này của Trịnh Dị đúng là rất tôn dáng, vừa khít lại còn kéo thêm ra cặp chân vốn đã dài sẵn, lúc nãy khi cùng nhau ra ngoài tôi đã để ý rồi, dù vậy thật sự vẫn không muốn khen anh ta, nhất là khi anh ta đang nhìn tôi bằng nửa con mắt, chỉ tổ lấy cái nho nhã của người ta tự diệt phong thái của mình.

Tôi "Hừ" nhẹ, người quản lí họ Triệu lại lập tức nghe thấy, quay sang nhìn tôi, lời nói đầy ý ngưỡng mộ: "Vị này là bạn ghép đôi đêm nay của anh Trịnh ạ? Mọi người định đến tham gia lễ mừng thọ của ngài Cố đúng không? Cô đây đúng là trời sinh diễm lệ, bộ váy này vô cùng hợp với khí chất của cô."



Nhìn người ta xem.

Tôi lập tức có đầy thiện cảm với vị quản lí Triệu này, nhiệt tình cười với anh ta, đồng thời cũng liếc xéo Trịnh Dị một cái.

Trịnh Dị làm bộ như không nghe thấy, nắm lấy ống tay áo đẩy tôi lên trước: "Làm ơn thu dọn giùm cái khuôn mặt với cái đầu ổ quạ này của cô ta, nhanh lên tí, chúng tôi đang gấp."

Quản lí Triệu act cool đứng hình mất năm giây, trong lúc Trịnh Dị bước sang phòng chờ, anh ta ngượng ngùng thấp giọng hỏi tôi: "Cô không phải là bạn ghép cặp đêm nay của chủ tịch Trịnh sao?"

Tôi vô cảm trả lời anh ta: "Phải"

"Vậy..." Quản lí Triệu thật tối bụng, sau khi hiểu kịp còn giúp tôi giải vây: "Chủ tịch Trịnh lâu lâu hay dẫn theo người sang đây, tính tình rất tốt, hôm nay có lẽ tâm trạng không được vui, nói năng có hơi... cô đừng để ý."

"Ừm, tôi hiểu." Đương nhiên tôi biết tại sao tâm trạng anh ta không được vui, lời nói chướng tai, bởi tại ban nãy bị tôi nói là tự vả mặt chứ đâu.

Quản lí Triệu an ủi tôi: "Cô chỉ cần tô ít son là đã xinh lắm rồi, chọn màu son cũng hợp, tôi nói người đổi kiểu tóc cho cô, trang điểm đơn giản thêm tí là được rồi, cô đây dung mạo thanh tú, trang điểm sương sương là đủ rồi."

Tôi gật đầu đi theo anh ta, lòng thầm nghĩ cái bản mặt của Trịnh Dị không biết đau tới cỡ nào, tự vả cũng đã đành, giờ còn bị thiên hạ vả cho. Thật muốn cho anh ta thấy tôi hết sức vô tội.

*

Lúc trang điểm, Tần Xu đột nhiên gọi điện đến. Khoảng thời gian trước cô ấy dắt theo mấy người nổi tiếng trên mạng dưới trướng đi tập huấn tại thành phố S, tính ra cũng được hơn nửa tháng rồi.

"Cậu đi thành phố S về rồi à?"

Giọng của Tần Xu ở đầu dây bên kia có hơi ảo não: "Ừm, cậu đang làm gì đấy, đi chơi đi."

Giọng nghe rất bất thường, tôi nói: "Cậu sao vậy? Thất tình hả?" Trời đất chứng giám, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

Ở đầu dây bên kia Tần Xu lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Hồi chiều tớ mới bắt gian xong."

Thông qua tấm kính trước mặt, tôi thấy được cái miệng đang há hốc của mình, cộng thêm màu son đậm, trông như cái mồm máu hấp hối: "Tình huống vậy mà cậu cũng gặp trúng à? Bình thường thấy Tề Phi nâng cậu như nâng trứng vậy mà, sao có thể..."

Tần Xu nói: "Biết người biết mặt không biết lòng, gặp nhau đi rồi nói."

Đời đúng là cái gì cũng có thể xảy ra, tôi thật sự rất muốn sang đó xem cô ấy, thế nhưng Trịnh Dị đã nói đêm tiệc này rất long trọng, sẽ có rất đông người tham dự.

Tôi nói: "Cô Tần, tớ phải tham gia một buổi tiệc, xong việc sẽ đến tìm cậu có được không?"

"Không sao, cậu đi trước đi." Tần Xu lập tức đáp, sau đó còn cười nói: "Quả đúng là thành tài phiệt rồi, mới đó đã dấng thân vào giới thượng lưu rồi."

Cô ấy chọc ghẹo thế này, tôi ngược lại còn cảm thấy áy náy hơn, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là cậu cũng tới đi? Đúng lúc có nhiều người giàu có tới vậy, cậu còn có thế lôi kéo đầu tư ấy!"



Tần Xu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cậu định đến tiệc mừng thọ của ngài Cố đúng không?"

"Cậu cũng biết hả?" Trên đường đi mua đồ tôi mới nghe Trịnh Dị nói, buổi tiệc hôm nay là để mừng thọ ông nội của cái tên Cố Kính Phàm vừa gặp hôm trước, nghe nói là nhân vật tai to mặt lớn của thành phố H, tiếng tăm vang dội.

"Bố tớ kiếm được một tấm thiệp mời, đang chuẩn bị lên đường đây."

"Vậy cậu mau đi theo đi, ngoài đường đâu đâu lại chẳng có trai đẹp, ông cụ Cố ấy có thằng cháu, hôm trước tớ có gặp qua, cực kỳ chấn chỉnh đàng hoàng, rất hợp với cậu!" Thật ra mà nói, hôm đó lần đầu tiên nhìn thấy Cố Kính Phàm, tôi đã mơ tưởng tới cảnh anh ta với Tần Xu đứng cạnh nhau xứng đôi phải biết."

Tần Xu phẫn nộ: "Châu Tiểu U! Tớ vừa mới thất tình đấy!"

"Vậy không phải càng hợp lúc sao?" Tôi nói: "Hôm nay tớ không tới đâu đấy, xong việc cũng không tới tìm cậu đâu, cũng không luyên thuyên, không an ủi cậu nữa à nha."

"Châu Tiểu U, cậu đợi đó." Cách cả đường dây tôi vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh Tần Xu đang nghiến răng.

Bởi bị thời gian gấp rút, tốc độ của nhà tạo hình cũng rất nhanh, đến lúc tôi gác máy nhìn vào gương, anh ta đã hoàn thành mỹ mãn rồi. Còn tôi lúc bấy giờ chỉ muốn quỳ rộp xuống chân Trịnh Dị mà gào thét rằng: "Anh nói đúng, cái bản mặt tôi ban nãy đúng là xấu ma chê quỷ hờn, làm ơn huấn luyện cho tôi tiến bộ thêm nữa đi.

Anh trai tạo kiểu đứng sau lưng tôi tán thưởng: "Tôi chỉ đơn giản nhấn nhá lại đường nét có sẵn trên mặt cô Châu một tí thôi, cơ bản là cô đẹp sẵn rồi, lại phối thêm bộ váy này, càng khiến cô thanh tú diễm lệ, khí chất khoan thai."

Đó là do tay nghề anh tốt. Tôi cũng ngạc nhiên tán thưởng người trong gương, chẳng ngờ tôi cũng có lúc vừa xinh đẹp vừa sang chảnh thế này.

Tôi đứng lên đến phòng chờ tìm Trịnh Dị, chuẩn bị tiếp nhận cái bản mặt vô cảm đầy nhạo báng của anh ta, lại còn nghĩ trước cách đối đáp, lát nữa làm thế nào để thành công bày tỏ sự tán đồng của tôi với, thêm vào từ giờ nhất định sẽ trung thành với quyết định của anh ta.

Tuy vậy lại không thấy anh ta đâu.

Quản lí Triệu bước đến, khen tôi xinh đẹp xong lại hơi ngập ngừng nói: "Anh Trịnh vừa mới đi rồi, anh ấy nói... tìm cô thanh toán là được..."

Tôi: "..."

Quản lí Triệu ắt hẳn là chưa từng gặp tên tài phiệt nào dắt con gái người ta đến, không những nói năng thô lỗ lại còn bắt người ta tự thanh toán, suốt đoạn đường tiễn tôi ra cửa, cặp mắt không ngừng vừa thông cảm vừa hóng chuyện, tôi bắt chước cái tướng làm bộ làm tịch của Trịnh Dị, từ đầu đến cuối nhăn răng ra cười, tính tiền rồi bước ra khỏi cửa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv